Hôm nay là sinh nhật Vy, nó và Rain đều nhận được thiệp mời đến căn biệt thự sang trọng nào đó. Hiển nhiên, nó buộc phải đi chung với Rain, dù không muốn chút nào.

Wind ngắm mình lần cuối cùng trong gương. Bộ dầm dạ hội mà Vy buộc nó phải mặc có màu trắng với chất liệu ren được ưa chuộng. Hai dây áo được thắt thành hai chiếc nơ trên vai rất dễ thương. Phần váy phía trước ngắn lên đầu gối một chút, phía sau dài đến gần cổ chân. Khuôn mặt có trang điểm nhẹ, và nó chỉ dùng son bóng cho môi thôi. Mái tóc uốn quăn ở đuôi được trang trí thêm bằng chiếc băng đô có gắn cái nơ màu trắng nốt. Thực sự, nó không nhận ra bản thân mình nữa. Wind mỉm cười với bóng mình trong gương rồi bước ra khỏi phòng.

-A…?

Nó giáp mặt Rain – đang trong bộ vest tuxedo làm cậu nổi bật hơn thường ngày. Rain đẹp trai thật, thảo nào bọn con gái trong lớp nó cứ ngày nào cũng mơ mộng muốn hẹn hò với cậu.

-Chào… - Bất giác không biết nên nói gì, nó mở miệng chào.

-Xong rồi à, vậy chúng ta đi thôi! – Rain bỗng đưa tay ra làm nó hơi khó hiểu vài giây, nhưng rồi nó cũng đưa bàn tay của mình ra nắm lấy tay Rain. Cảm giác như có điện chạy trong người này là gì?

Chiếc limo mà Vy thuê đã chờ sẵn, người tài xế lịch sự mở cửa xe ra. Wind đoán đây chắc là một trong những ta xế nhà Vy. Vào trong rồi, chỉ có Rain và nó. Điện thoại reo, là Vy.

-Alô? À, tao đang trên xe rồi. Ừm, Rain ở đây. Ờ. Ok.

Cụp.

Wind liếc nhìn sang Rain, cái vẻ lạnh lùng đó là sao nhỉ? Vẫn còn giận nó chuyện với Andy à…Đang đinh mở lời thì nó nhận thấy Rain đang nhìn nó chằm chằm, chính xác hơn là nhìn vào cổ nó.

-Gì vậy?

-Thiếu thiếu.

-Thiếu?

-…

Rain khẽ gật đầu, rồi cậu đút tay vào túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng.

Oa, đừng nói là trao…nhẫn nha???

Không phải, thứ ở trong hộp là một sợi dây chuyền hình giọt nước với đôi cánh thiên thần. A, nó biết tên của sợi dây này, là “Giọt nước mắt thiên thần” mà bọn con gái trong lớp hay nhắc đến, đẹp thật! Nó nhìn Rain, đôi mắt cậu chợt lấp lánh ánh nhìn yêu thương. Rồi Rain tiến đến gần, vòng sợi dây chuyền qua cổ nó, mặt cậu hơi cúi sát xuống. Wind thấy hơi nóng, có lẽ là do hơi thở của cậu đang phả lên cổ nó chăng. Thình thịch. A, tiếng tim nó đập nhanh quá, mạnh quá, còn to nữa, không khéo Rain sẽ nghe thấy mất. Sợi dây đã được đeo vào, nhưng mùi hương trên tóc nó làm Rain cứ vấn vương không muốn rời. Cậu hôn nhẹ lên mái tóc đó, rồi chậm rãi rời ra, không thấy được khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng của Wind.

Là vì không khí trong xe ngột ngạt, hay là vì tim nó đang đập quá nhanh khiến nó thấy khó thở?

Chiếc limo cuối cùng cũng dừng lại trước ngôi biệt thự sang trọng của gia đình Vy. Ngôi biệt thự được pha trộn phong cách Gothic và dương đại. Phía trước ngôi biệt thự là những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng, những hàng cây xanh biếc mang lại cảm giác tươi trẻ. Phía sau rộng lớn, có cả bể bơi và những chiếc ghế ngồi thư giãn. Đây là lần đầu tiên Wind đến nơi này, chắc là ông bố giàu sụ của Vy lại mới mua đây mà.

-A, Wind, Rain…!

-…

Cả hai cùng bước đến chỗ Vy, nó có hơi ngại khi nhìn Rain, chỉ vì chuyện vừa nãy. Khi hai người bạn đứng trước mặt mình, Vy chỉ chú ý đến chiếc dây chuyền trên cổ cô bạn thân, khẽ mỉm cười nháy mắt với chàng trai bên cạnh. Wind không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, và sao Rain lại hơi đỏ mặt thế kia.

-Hoàng đâu? – Nó hỏi.

-Ba tao kéo ra đằng kia hỏi chuyện rồi, lần nào cũng vậy, haiz, nhiều lúc tao thấy hai người đó giống cha con hơn. – Vy nói, ra hiệu cho người phục vụ vừa đi lướt qua, rồi nhỏ lấy hai ly rượu nhẹ đặt trên khay mà người phục vụ đó đang cầm, đưa cho hai người bạn.

Khi khách mời đã đến đông đủ, Vy kéo hai người cùng bước vào trong với mình. Phần đầu của bữa tiệc là phần giới thiệu, người dẫn chương trình là một anh chàng lanh lợi, khéo nói, lại khôi hài. Sau khi thổi nến, đặt con dao lên chiếc bánh và cắt một miếng, ba Vy tuyên bố buổi tiệc bắt đầu. Chao ôi, bữa tiệc này chỉ toàn khách quý – những đại gia, quan nhân công chức, những ông chủ tập đoàn lớn. Còn về thành phần nhỏ tuổi, ở đây hầu hết là tiểu thư con nhà giàu, những công tử hào hoa, lịch thiệp.

-Sau đây sẽ là một bất ngờ dành cho tất cả các vị khách ở đây. Đó là… - Phụp. Giọng anh MC vừa vang lên thì đột nhiên cả hội trường rộng lớn mất điện. Thay cho những ánh đèn chùm rực rỡ ban nãy là những ngọn nến tự thắp sáng, những ánh sáng lập loè, phải khó khăn lắm mới nhìn thấy rõ người bên cạnh. Két. Sầm. Đó là tiếng cánh cửa chính đột nhiên bị đóng chặt lại. Tiếng nhạc hân hoan ban nãy cũng biến thành tiếng dương cầm réo rắt, thê lương.

Mọi người bắt đầu xì xầm.

-Chuyện gì vậy?

-Ai tắt đèn vậy?

-Tiếng động gì thế???

-Bật đèn lên! Bật đèn lên!

Choang. Tiếng ly vỡ làm cho cả không gian trở nên im lặng. Người ta chỉ kịp thấy một vài bóng đen lướt qua, rồi biến mất. Ánh nến tắt, đèn sáng trở lại.

-Kiểm tra xem đã có chuyện gì xảy ra! – Ba của Vy, ông Trần Minh Vũ ra lệnh. Ông không muốn có bất cứ ai phá hoại buổi tiệc của con gái ông.

AAAAAAAAAAA….

Tiếng hét thu hút sự chú ý của mọi người. Họ cùng đồng loạt hướng mắt về phía cô tiểu thư trông bộ đầm bó sát người đang ngồi bệt xuống đất, trông rất sợ hãi. Miệng cô lắp bắp, nói không thành lời…

-Jan…Janie…biến mất rồi!

Janie là tiểu thư của tập đoàn Beauty nổi tiếng. Sản phẩm làm đẹp của họ luôn mang lại sự hài lòng cho khách hàng.

Người ta tiến đến gần, đỡ cô tiểu thư đang run rẩy kia dậy, trấn an cô ấy. Họ thấy chiếc giày của Janie nằm lăn lóc trên sàn. Một số người bắt đầu lo lắng. Con người không thể tự mình sinh ra cũng không thể tự mình mất đi được. Vậy thì, rõ ràng vừa nãy còn rành rành trước mắt như thế, bây giờ lại không thấy nữa, Janie đã biến đi đâu.

-Này – Rain giật mình khi có người níu lấy tay mình. Là Hoàng, người bạn trai của Vy, trông mặt anh ta có vẻ hốt hoảng. – Cậu có thấy Vy đâu không?

-Cô ấy không đi cùng anh à? – Rain ngạc nhiên hỏi lại. Hoàng lắc đầu.

-Cô ấy bảo tìm cậu và Wind mà.

-Wind? Nhỏ đó cũng nói đi tìm hai người…

-Ở đây có sợi dây chuyền này, của ai vậy nhỉ? – Rain lập tức quay đầu lại nhìn. Sợi dây chuyền đó, chẳng phải là cậu tặng Wind sao? Rain vội vàng bước tới, xin lại sợi dây chuyền, lúc này, cậu cảm thấy vô cùng bất an. Khi cậu hỏi lần cuối Hoàng nhìn thấy Vy là lúc nào thì thật trùng hợp, lần cuối cậu nhìn thấy Wind cũng là trước khi đèn sáng trở lại.

Cả hội trường lúc này đang hoang mang. Họ không biết chuyện gì vừa xảy ra. Hiện giờ đã có 3 người biến mất và những người còn lại không muốn mình sẽ giống như 3 người đó. Họ – những người không liên quan đến 3 người vừa rồi – kéo nhau tiến về phía cửa, và cũng lúc đó, họ phát hiện ra một điều khủng khiếp, cánh cửa…hoàn toàn không mở được.

-Có chuyện gì vậy?

-Tại sao không mở cửa được?

-Này, Trần Minh Vũ, ông giải thích việc này đi chứ.

Mọi người nhao nhao.

-Xin lỗi, bản thân tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, mọi người cứ bình tĩnh, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết… - Trần Vũ Minh – ba của Vy nói, có vẻ ông cũng đang lo lắng cho con gái mình. Cậu con rể tương lai chỉ vừa mới bào rằng đứa con ông yêu quý mất tích thôi và ông đã muốn rụng rời chân tay rồi.

-Ông chủ, tôi…tôi vừa thấy mẩu giấy này – Một cậu bảo vệ bước đến, trao cho ông mẩu giấy với những dòng chữ nghuệch ngoạch. Càng đọc ông càng thấy giận dữ, cuối cùng Vũ Minh buông một câu chữi thề rồi vò mẩu giấy vứt đi. Ông ra lệnh cho người lục soát khắp ngôi biệt thự, quyết tìm cho ra kẻ đã gây hỗn loạn và bắt mất con gái ông.

-Trần Vũ Minh, ông nhất định phải tìm cho ra con gái tôi…Nếu nó có chuyện gì, ông…ông phải chịu trách nhiệm….! – Người phụ nữ khoảng gần 40 nói, rồi bà bưng mặt khóc. Đó là Lonie, mẹ của Janie. Trần Vũ Minh nổi tiếng lúc nào cũng uy tín, chưa lần nào tiệc của họ xảy ra những chuyện thế này vì an ninh luôn rất chặt, vậy mà ngày hôm nay…Đúng là không chuyện gì lường trước được. Cũng có một việc khá may mắn, hôm nay, trong số khách dự tiệc không có thành viên của tập đoàn Kasel, nếu không, chắc là mất mặt lắm!

Rain cau mày nhặt mảnh giấy vừa bị vò nát lên.

“Có 3 người đã bị giấu đi ở 3 nơi khác nhau trong ngôi biệt thự này. Các người có 2 tiếng để tìm ra họ, hoặc…chờ nhận xác bọn chúng đi!”

-Có thể là một trong những khách mời dự tiệc hôm nay đã làm việc này. – Hoàng từ đầu đi tới, vừa nói, anh vừa liếc nhìn ông Minh đang cho người kiểm tra mọi khách dự tiệc. Rain gật gù. Tại sao hắn ta lại làm như vậy, phá hoại mua vui chăng? Hừ! Rain không cần biết hắn muốn gì, nhưng nhất định cậu phải tìm cho ra Wind. Nếu, nhỏ đó có một chút xay xát gì thì hắn ta, cậu thề, chắc chắn sẽ trả cái giá rất đắt!

Công cuộc tìm kiếm bắt đầu. Một nửa khách dự tiệc chia thành các nhóm, tốt bụng giúp đỡ chủ nhà. Những người khác lo nghĩ cho bản thân, cố gắng tìm đường thoát. Những cánh cửa đều làm bằng đồng nên không thể đập vỡ được. Số còn lại chỉ biết ngồi chờ.

Nói về ngôi biệt thự. Có 4 tầng khá rộng, người ta có thể bị lạc đường bất cứ lúc nào. Các phòng được trang trí rất đẹp, sang trọng và toàn đồ đắt tiền. Có phòng ăn, phòng ngủ, phòng chơi game, phòng đọc sách…Tuy là đang phải tìm người, nhưng không ai kiềm nén được sự trầm trồ, ngưỡng mộ đối với người sở hữu ngôi biệt thự.

-Không có bất cứ lối thoát nào. – Hoàng đưa ra kết luận sau khi kiểm tra hết tất cả các cửa sổ, các lối có thể ra vào được và dù đã tìm kiếm rất kĩ, nhưng vẫn chưa thấy hai cô gái đâu cả. Rain càng lúc càng lo lắng, đã qua hơn nửa tiếng rồi, nếu không mau chóng tìm ra họ thì…chậc…

AAAAAAAAAAA

Tiếng la thất thanh kéo mọi người chạy đến phòng đọc sách tầng 2.

-Có chuyện gì thế?

-Janie…tôi thấy Janie…qua lỗ khóa...cô ấy lơ lửng…cửa không mở được...

-Lơ lửng ư? – Ông Minh nhìn Lam, con gái giám đốc công ty xây dựng Haku với vẻ khó hiểu. Làm sao con người ta có thể lơ lửng được cơ chứ. Chỉ có thể là…Nghĩ ra điều gì đó, ông Minh lập tức trở nên căng thẳng, ông cho người phá cửa. – Nhanh lên, mạnh hơn nữa…!!!! Nhanh lên!!!! Không thì sẽ không kịp đâu…!!!

Rầm. Cánh cửa khó khăn lắm mới bật tung ra và trước mặt mọi người là cảnh tượng khá đáng sợ. Janie với miệng và mắt bị bịt kín, tay chân bị cột lại, treo ngược, lơ lửng giữa căn phòng với chiếc dây thòng lọng. Bà Lonie – mẹ cùa cô ấy, vô cùng hoảng hốt, bà ấy ngất xỉu trong vòng tay của ông chồng.

-Đưa cô ấy xuống, nhanh lên. – Ông Minh hối thúc.

Janie được đưa xuống an toàn. Cô tỉnh dậy sau những cái vỗ liên tục trên má. Vì bị treo ngược lên như thế, nên cô cảm thấy rất khó thở, Janie hít lấy hít để bầu không khí mà bình thường cô thấy chẳng quý giá bằng quần áo, giày dép chút nào. Thì ra, trong bóng tối, cô đã bị ai đó chụp thuốc mê rồi bắt đi, sau đó thì không biết gì nữa. Nếu mọi người không phát hiện kịp, chắc có lẽ…ừm, không ai dám tưởng tượng nổi…!

-Ôi, con gái… - Người mẹ khốn khổ ôm chầm lấy đứa con, khóc lóc. Janie trông cũng rất sợ hãi. Ai cũng thấy nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến hai người còn lại, họ nhìn nhau lo lắng. Janie đã có thể suýt chết như thế, không ai dám chắc hai người kia sẽ an toàn. Thế là mọi người tản ra, tiếp tục cuộc tìm kiếm, họ không để ý rằng, có một nụ cười đang xuất hiện trên môi Janie.

Một tiếng đồng hồ cho cuộc tìm kiếm hai người còn lại…

Rain lau mồ hôi làm ướt trán cậu, thở hồng hộc. Sợi dây chuyền trên tay càng bị nắm chặt. Có thể ở đâu cơ chứ?

-Này, giúp tôi với…! – Có tiếng ai đó phát ra từ căn phòng trống bên cạnh. Rain và Hoàng vội vàng chạy sang. Là thiếu gia họ Đoàn.

-Có chuyện gì ư? – Hoàng hỏi. – Mọi người đâu?

-Tôi nghe thấy tiếng nước chảy. Họ đi lên tầng trên rồi

Quả thật có tiếng nước chảy, nhưng nó phát ra từ đâu?

Rain cố lắng tai nghe, là tiếng nước phát ra từ bức tường đằng kia. Cậu ra hiệu cho Hoàng ép sát tai vào các bức tường.

-Kì lạ quá, sao phần tường này lại… - Thiếu gia họ Đoàn gõ cốc cốc vào một phần tường nọ, nghe giống như một tấm kính. Gõ đúng 5 lần, đột nhiên tấm kính tự động kéo lên, mở ra căn phòng, bên trong là một chiếc bồn nước khá lớn, nước chảy ra từ vòi đang làm đầy bồn. Hình như bên trong bồn nước có người.

-Vy!!! – Hoàng tức tốc tiến lại gần khi phát hiện dáng người quen thuộc. Anh bế cô người yêu ra khỏi đó. Nước ngập qua mũi, làm ướt hết bộ đầm của Vy, nhỏ cũng bị bịt mắt và miệng, tay chân cũng bị trói như Janie. Khi khăn bịt miệng vừa tháo ra, Vy ho liên tục, mặt nhỏ tím tái. Vy rưng rưng, ôm chầm lấy Hoàng. Nhỏ vừa trải nghiệm một việc khủng khiếp.

-Anh làm tốt lắm! – Rain vỗ vai anh chàng thiếu gia kia. Nhờ cái tai thính của anh chàng mà Vy đã được cứu.

Vy đã thay một bộ đầm khác, trông nhỏ lúc này còn đẹp hơn trước đó nữa. Cũng như Janie, Vy sau khi bị ngất đi thì không nhớ gì cả. Trần Vũ Minh sau khi nhìn thấy con gái, mừng rỡ vô cùng, tuy ông không thể hiện ra mặt, nhưng ánh mắt ông vẫn không thể nói dối được cảm xúc của bản thân ông.

Đã tìm ra được hai người, nhưng Rain trông vẫn không vui chút nào. Đương nhiên rồi, người con gái cậu yêu lúc này vẫn đang gặp nguy hiểm. Hai người vừa rồi chỉ một giây chậm trễ nữa là mất mạng, ai bảo là Wind sẽ không sao được. Rain vò đầu, tự trách bản thân mình sao vô dụng. Làm sao mà người ta có thể giấu đi một người mà không một chút dấu vết như vậy chứ?

-Không sao chứ? – Giọng nói quen thuộc làm Rain quay đầu lại nhìn.

-Ừm, không sao.

-Khuôn mặt cậu có vẻ xanh xao lắm! – Vy ngồi xuống cạnh người bạn của mình. Nhỏ nói, giọng có chút gì đó buồn buồn – Lo cho Wind phải không?

Rain khẽ gật đầu.

-Không biết bây giờ con nhỏ đó đâu nữa. Nhìn nó vậy chứ sợ ở một mình ghê lắm! Nó mà bị nhốt ở nơi nào tối tối, sâu trong lòng đất chắc sẽ sợ lắm…! – Vy thở dài. Mọi người đang ráo riết đi tìm Wind, nhưng chưa thấy kết quả gì. Họ đều cũng rất lo cho bản thân mình, biết đâu kẻ bắt cóc lại bắt thêm ai đó.

Rain cúi gầm mặt. Ba người bị bắt cóc. Janie và Vy, người thì trong phòng đọc sách lơ lửng trên không, người thì trong bồn tắm đầy nước. Còn mình Wind, nhỏ đó có thể ở đâu chứ…!

-Khoan đã…trên không, trong nước… - Sực ngchĩ ra một điều gì đó, Rain bấu chặt hai vai Vy, căng thẳng hỏi – Có phải chúng ta có tầng hầm đúng không? – Vy khẽ gật đầu – Nó nằm ở đâu?

-Tầng hầm…là tầng ba tôi dùng để giữ xe cho các vị khách.

-Có cách nào có thể xuống đó được không?

-Có một lối thoát hiểm, nhưng không biết là có đi được không nữa…? – Vy nói. Rain chỉ chờ nhiêu đó, cậu nhìn đồng hồ, chỉ còn 5 phút nữa, không biết có kịp không. Rain lập tức đứng dậy, chạy đi ngay. Đợi Rain đi rồi, Vy mới gọi điện cho ai đó.

-Mọi thứ đều theo kế hoạch. Chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo!

***

Lối thoát hiểm 

Trước mặt Rain là cánh cửa có biển báo ghi như thế. Rain đặt tay lên cánh cửa, vặn nắm cửa. Hừ, quả nhiên là không mở được. Rain cố hết sức đẩy mạnh cửa, cánh cửa không có tấm kính nên chẳng thể đập vỡ được. Thật bực mình, người xây ngôi biệt thự này dị ứng với những tấm kính hay sao ấy! Cho đến khi đã mệt lử, Rain nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút. Lúc đi xuống đây, cậu chẳng nói với ai cả, nhưng gọi người giúp lúc này thì có lẽ đã quá muộn. Rain hít một hơi thật sâu, sau đó, cậu dùng hết 10 phần công lực của bản thân, đẩy thật mạnh vào cánh cửa. Cuối cùng, cánh cửa cũng bật tung ra, còn Rain thì té nhào xuống đất.

Soạt…soạt…

Có tiếng đào đất. Vậy là những gì Rain đoán không sai. Không bỏ lỡ một giây nào, cậu đứng dậy, lần theo tiếng động đó. Tầng hầm đang được sửa sang nên có rất nhiều chỗ bị đào bới, toàn đất và cát. Tiếng động càng lúc càng lớn, có nghĩa là Rain đang càng lúc càng gần kẻ bắt cóc. Một bóng đen đang đào hố, Rain vội nấp phía sau chiếc xe Ferrari đắt tiền.

Wind đang bị trói (cũng như hai người kia) và không cử động. Rain quan sát kĩ kẻ đang đào bới kia, hắn có súng. Sơ suất một chút là chết như chơi. Nghĩ ngợi vài giây, Rain bắt đầu hành động. Trước tiên phải cướp được súng của hắn đã. Không khó để cướp đi thứ gì đó của những kẻ đang lơ là.

-Giơ tay lên – Rain chĩa súng vào kẻ đó, hắn ta lập tức nghe lời. Lợi dụng lúc đó, cậu cởi trói và khăn bịt miệng ra cho Wind. Rain vỗ vào má Wind, gọi nó dậy.

-Ơ? Rain? Có chuyện gì vậy? – Nó ngơ ngác hỏi, nhìn người đang đeo mặt nạ đang giơ hai tay xin hàng và Rain với khẩu súng trên tay. Nó hoảng hốt – Mày…mày làm gì vậy? Buông súng xuống đi.

-Không.

-Trời đất ơi, mày muốn bị bắt hở? – Không biết nó có phân biệt được đâu là chính, đâu là tà không nữa. Hay là liều thuốc mê làm đảo lộn dây thần kinh của nó mất rồi. Wind không nhận thấy là mình đang được bảo vệ sao trời? Rain thở dài ngao ngán.

-Mày…

-Tao làm sao, bỏ súng xuống…!

-Trời ơi, im lặng đi cho tao nhờ! Đang gặp nguy hiểm đó…Đi lên trên đó trước đi…!

-Mày mới là nguy hiểm đó, cây súng trên tay kìa…!!!

(Wind thật là phiền phức =”=)

-A… - Bất cẩn, cậu quên mất là mình đang trong tình huống “ngàn cân treo sợi tóc”, tên bắt cóc đã đá vào tay cậu, cướp lại súng từ bao giờ. Lúc này, tình thế hoàn toàn bị đảo ngược. Không một chút thương tình, hắn nạp đạn, tay chuẩn bị bóp cò.

Wind nhìn Rain, sợ sệt. Cậu ôm chầm lấy nó, quắc mắt nhìn kẻ đang cầm súng. Nhưng hắn dường như chẳng sợ gì cả.

Và, hắn bóp cò.

Pằng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play