Thất Lai Thuần là bạn học của Linh Mộc Tú, là một người không thích nói chuyện, lại rất hay ngại ngùng. Hôm nay, nàng đưa cho Linh Mộc Tú một tờ giấy, hẹn Mộc Tú sau khi tan học đến sân thể dục, cậu ta vừa thấy liền kinh ngạc. Những bạn học đang ở thời kỳ trưởng thành rất dễ mơ màng, những tiết học sau đó Mộc Tú nghe không vào cũng bởi vì tờ giấy ấy .

“Tớ nghe nói, chuyện chiếc gương lần trước trong KT là cậu đề nghị tháo kiếng xuống rồi dời sang nơi khác, sau đó, không hề xuất hiện sự kiện giết người nữa kia đúng không?”

“Ân, đúng vậy, tớ cũng chỉ được người chỉ dẫn thôi.” Linh Mộc Tú đoán cô gái này chắc gặp phải chuyện quái dị gì đó nên mới đến tìm mình, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

“Ân… Cái kia, gần đây tớ gặp một ít chuyện lạ, cậu có thể nói chuyện với tớ một chút được không ?”

“Đúng lúc, tớ đã lâu không đến thăm họ, chúng ta đi chung đi, cậu cứ kể chuyện ấy với bọn họ nhé?” Linh Mộc Tú cười khổ, quả nhiên là thế.

Đến cuối tuần, Linh Mộc Tú và Thất Lai Thuần cùng đi đến ngọn núi nơi mà An Bội Tấn Nhất va Mạt Thần đang ẩn cư, Mộc Tú mở lá bùa con bướm kia ra, một ánh sáng nhẹ nhàng bay lên trời, Thất Lai Thuần không khỏi ngây người .

Mộc Tú khởi hành, khi bọn họ đến nơi, An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần đã dọn trà bánh chờ bọn họ đến.

“Hoan nghênh hoan nghênh ” An Bội Tấn Nhất gọi Linh Mộc Tú và Thất Lai Thuần ngồi xuống “Hôm nay còn dẫn theo bạn gái nữa nha, tính khoe khoang với bọn tôi đó hả?”

Linh Mộc Tú và Thất Lai Thuần đồng thời đỏ mặt, Mộc Tú trộm liếc cô gái kia, nhìn gương mặt đỏ bừng đôi mắt bối rối nhìn xung quanh, lại có một loại thanh tú riêng biệt.

“U ~ thẹn thùng kìa?” An Bội Tấn Nhất cười to, bị Mạt Thần dùng cánh tay đỉnh đỉnh.

“An Bội tiên sinh hiểu lầm rồi, tụi em chỉ là bạn học thôi.”

“Rõ ràng là che dấu…” Mạt Thần cũng nhịn không được trêu ghẹo, “Tốt lắm, khoan nói chuyện của hai người , trước tiên nói về chuyện của em đi, sao trên người em lại có mùi máu đậm như vậy?”

Thất Lai Thuần cả kinh, “Đúng vậy! Gần đây tôi nằm mơ thấy, huyết mộng.”

An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần liếc nhau.

“Khi cô ấy bước vào cửa em đã ngửi thấy mùi máu.” Mạt Thần day day huyệt Thái Dương, “Khó chịu quá.”

“Chuyện gì đã xảy ra, kể lại cho bọn tôi nghe một chút.”

Thất Lai Thuần là học sinh ở lại, một buổi sáng nọ , khi thức dậy phát hiện trên chăn của mình có máu, cô cứ tưởng đến thời kỳ sinh lý, cũng không để lắm, nhưng khi thay đồ lót mới biết trên đó không hề có dấu hiệu kinh nguyệt, trên người cũng không có vết thương nào, nếu bị chảy máu mũi, trên mặt cũng phải dính , Thất Lai Thuần cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi đi học lại quên mất .

Vài ngày sau, Thất Lai Thuần thấy một giấc mơ, trong mơ cô thấy mình bị bao phủ trong một biển máu, khó khăn lắm mới tìm được đất liền, Thất Lai Thuần bò lên, trên bờ có một người giống cô như đúc, người kia không biết đang nói gì, sau đó bảy lỗ trên mặt chảy máu ngã xuống đất, Thất Lai Thuần giật mình tỉnh lại, phát hiện trên chăn dính đầy máu.

Cứ như vậy, giấc mộng quỷ dị và vết máu kỳ lạ luôn xuất hiện.

Nghe Thất Lai Thuần tự thuật, An Bội Tấn Nhất chau mày lắc lắc đầu.

“Ngay cả như vậy anh cũng không có cách nào “

“Anh chưa từng nghe qua có loại yêu quái hay yêu ma nào như vậy sao?” Mạt Thần hỏi.

“Chưa, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy” An Bội Tấn Nhất nhấp một miếng trà, “Nếu là nằm mơ có thể do oán linh làm, khi chảy máu mà cô ấy là chẳng có vết thương, nếu do yêu quái làm chẳng lẽ nó lại nhàm chán đến mức tự làm mình bị thương rồi để lại trên chăn Thất Lai Thuần? Vì sao phải làm vậy? Nghĩ mãi cũng không thông.”

“Điều này cũng đúng.”

“Như vậy đi ” An Bội Tấn Nhất nhìn Linh Mộc Tú và Thất Lai Thuần, “Hai người tạm thời giữ chuyện này ở trong lòng, tận lực đừng nghĩ đến nó, tôi đi hỏi thăm một chút, có kết quả sẽ đến tìm hai người.”

Chờ Linh Mộc Tú và Thất Lai Thuần đi rồi, An Bội Tấn Nhất ngưng trọng nhìn sơn đạo, trong lòng không yên.

“Anh để lại gì trên người cô bé kia vậy?”

“Là thức thần Đường Lang dùng để giám thị” An Bội Tấn Nhất nói tiếp “Nếu trò đùa này không ngừng lại, sẽ thật sự dẫn đến tai ương đổ máu .”

“Anh cũng nghĩ như vậy?” Mạt Thần suy nghĩ một chút, “Nếu quả thực như thế, giấc mộng kia là sao?”

“Thứ anh lo lắng chính là giấc mộng đó, có không ít yêu quái ăn ác mộng, thừa dịp xâm nhập vào tâm linh của con người.”

Sau đó , trên chăn của Thất Lai Thuần rất ít khi xuất hiện vết máu, có thể do Linh Mộc Tú thường xuyên dẫn cô đi chơi, tâm tình Thất Lai Thuần thả lỏng hơn rất nhiều, huyết mộng cũng không còn xuất hiện.

Một hôm, Thất Lai Thần bị tiếng kêu sợ hãi của bạn cùng phòng đánh thức, vừa mở mắt nhìn trên chăn trên giường đã không còn là những vệt máu nhỏ mà là từng mảng từng mảng máu lớn, đỏ thẳm nhuộm đầy giường, lúc ấy Thất Lai Thuần bị dọa đến ngất xỉu.

Lần thứ hai tỉnh lại, cô đã nằm trong phòng y tế, bên cạnh là Linh Mộc Tú.

“Cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao, chỉ bị dọa ngất đi thôi …”

“Thật sự là tà môn, ở đâu lại có nhiều máu như vậy chứ?” Linh Mộc Tú nhíu mày, “Chúng ta đi tìm An Bội tiên sinh đi, kể chuyện này cho anh ấy nghe, cứ để như vậy cũng không phải là cách.”

Lời còn chưa dứt đã truyền đến tiếng gõ cửa, Linh Mộc Tú quay đầu nhìn, là An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần.

“An Bội tiên sinh…”

“Tôi biết ” An Bội Tấn Nhất nhìn Linh Mộc Tú khoát tay, “Tối hôm nay tôi sẽ cho hai người biết chân tướng, đừng gấp.”

An Bội Tấn Nhất hẹn Linh Mộc Tú và Thất Lai Thuần ra ngoài ăn tối, An Bội Tấn Nhất đứng trước cửa nhà hàng ngoắc tay, Mộc Tú và Lai Thuần đồng thời nhìn qua, thấy một nữ tử cao gầy hàng mi tinh tế tóc dài ngang lưng đi đến, cô gái này thoạt nhìn rất quen mắt.

An Bội Tấn Nhất giới thiệu đôi bên, người mới đến chính là gia chủ hiện này của Cổ Mộ Thần Bát đồng thời là Y thế thần cung tế chủ – Vũ Y. Linh Mộc Tú và Thất Lai Thuần thụ sủng nhược kinh, không nghĩ đến có thể nhìn thấy Y thế tế chủ, hơn thế tế chủ còn chịu giúp bọn họ.

“Tình huống cụ thể tôi đã nghe anh ấy nói” Tư thế ngồi uống trà của Bát Chỉ Vũ Y tuyệt không thể xoi mói “Cho nên mọi người không cần gấp, tối nay mọi chuyện sẽ rõ ràng.” Bát Chỉ Vũ Y nhìn An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần “Em biết nếu hai người không gặp chuyện khó giải quyết sẽ không đến tìm em ” không chờ An Bội Tấn Nhất lên tiếng cô nói tiếp “Em đã bận đến sứt đầu mẻ chán, anh không đến giúp còn tìm em giúp ngược lại, nhà An Bội sao lại xuất hiện một gia chủ không có trách nhiệm như anh chứ.”

“Vũ Y…”

“Trước không nói đến chuyện một mình anh phân phối mọi chuyện trong nhà mà không báo cho em, nhưng theo nguyên tắc định kỳ của tế thần, anh có làm tốt điều nào chưa?”

“Vũ…”

“Tuy em không quan tâm chuyện của hai người kia, nhưng anh có thể tìm một cách đơn giản để giải quyết, nhưng thế nào? Sao anh không tự giải quyết đi? Trừ bỏ tự tìm phiền toái thì đẩy phiền toái đi, kết quả phiền phức người khác gánh chịu còn anh chẳng lo gì cả. Nếu nói theo thân phận, đây là trách nhiệm của một người anh sao?”

Dưới bàn Mạt Thần nhẹ nhàng kéo tay áo An Bội Tấn Nhất, ý bảo hắn im miệng, tuy Mạt Thần cãi nhau không kém, nhưng nói về đạo lý thì cũng không bằng một phần mười của Bát Chỉ Vũ Y, đây chính là khí thế của tế chủ.

Linh Mộc Tú và Thất Lai Thuần đã muốn sửng sờ ở một bên, trên TV tế chủ luôn luôn mỉm cười , nụ cười khoan dung độ lượng, nhìn người thật bên ngoài quả nhiên khác hẳn, hơn nữa bọn họ còn biết được một bí mất, tế chủ thế mà có ca ca, còn là người nam nhân trước mặt nữa chứ.

Thất Lai Thuần trở lại ký túc xá, mọi người ai cũng dùng loại ánh mắt khác thường nhìn cô, giống như cô từ trên trời rơi xuống. Thất Lai Thuần trong lòng không có tư vị gì, nhưng cũng không nói gì, yên lặng lấy dụng cụ đến nhà về sinh rửa mặt.

Lúc Thất Lai Thuần gội đầu, nghe mấy nữ sinh bên kia líu ríu nghị luận, giống như cố ý nói cho cô nghe, âm thanh không lớn cũng không nhỏ.

“Coi chừng gội đầu gội cho đến chảy máu luôn đó? Thật sự rất khủng bố…”

“Đúng vậy đúng vậy, trước kia cô ta cũng nói qua mình đã nằm mơ, thấy bảy lỗ trên người chảy máu nữa mà ~”

Yên lặng thừa nhận, Thất Lai Thần cố gắng không khóc, cô đã sớm biết KTX này mình không thể vào ở được. Lau khô tóc, đang muốn rời khỏi, chợt nghe thấy một đám bạn học hét ầm lên.

“Mấy cậu làm sao vậy?”

Thấy bọn họ chỉ mình qua gương, Thất Lai Thuần nhìn, cũng không có gì khác thường, nhưng nhìn bộ dáng hoảng sợ của bọn họ không giống giả vờ chút nào.

“Máu… Máu kìa…”

Thất Lai Thuần lại nhìn thoáng qua gương, trong gương các bạn ấy quả thật không có gì kỳ lạ .

“Có máu gì đâu …”

“Nhiều như vậy! Nhiều như vậy mà cậu không thấy sao? !” Khiếu Tiêu Nguyên chỉ vào ống nước kêu lên “A! !”

Một đám la hét chạy về KTX , chỉ để lại Thất Lai Thuần không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Cô muốn biết bọn họ nhìn thấy gì sao?” Ở cửa truyền đến một giọng nói ôn nhu, Thất Lai Thuần nhìn, là Bát Chỉ Vũ Y.

“Bát Chỉ tiểu thư… mấy bạn ấy… làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là giáo huấn bọn họ chút thôi ” Bát Chỉ Vũ Y nhìn Thất Lai Thuần cười cười, “Tất cả đều là chỉ ý của ông anh xấu xí kia .” Bát Chỉ Vũ Y dẫn Thất Lai Thuần về ký túc xá, “Kỳ thật vết máu trên chăn của cậu không phải do yêu ma quỷ quái nào làm cả, An Bội Tấn Nhất có cài một con thức thần lên người cô, thức thần đã biết mọi chuyện, những vết máu ấy là do bạn học của cô đổ lên, về phần nó từ đâu đến thì tôi không biết. Cô nằm mơ thấy giấc mộng đó, đơn giản vì cô sợ hãi nên dẫn Mạc đến, Mạc là loại yêu quái ăn ác mộng, chỉ cần trong lòng không có tạp chất nó sẽ không đến, cô không cần lo lắng, cô sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”

Thất Lai Thuần nghe Vũ Y giải thích, tảng đá trong lòng cũng buông xuống .

“Sỡ dĩ bọn họ làm như vậy, có lẽ do bọn họ không thích cô, muốn đuổi cô đi.” Bát Chỉ Vũ Y nhìn Thần Lai Thuần đang mất mát cười cười “Không sao, loại người như thế, cho dù thành bạn cũng chẳng vui vẻ gì.”

Đi đến trước cửa ký túc xá, liền nghe thấy một đám nữ sinh la hét inh ỏi. Bát Chỉ Vũ Y kéo Thất Lai Thuần “Cô muốn biết bọn họ thấy gì không?”

Thất Lai Thuần sợ hãi gật gật đầu, cô vẫn có chút sợ. Bát Chỉ Vũ Y phất tay một cái, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, chỉ cần là chất lỏng, tất cả sẽ biến thành máu, khăn mặt, chậu rửa tay, ly súc miệng đều dính đầy máu, tuy biết đây không phải là sự thật, nhưng Thất Lai Thuần vẫn sợ hãi nhắm chặt hai mắt.

“Mở mắt ra đi, huyễn thuật đã được giải.”

“A? Huyễn thuật?”

“Đúng vậy, là tôi thi triển trên người bọn họ.” Bát Chỉ Vũ Y vỗ vai Thất Lai Thần “Về sau xin quản lý dọn khỏi phòng này đi, bọn họ không thích cô.” Nói xong, Bát Chỉ Vũ Y bước đi.

“Bát Chỉ tiểu thư…” Thất Lai Thuần cúi đầu, “Người như tôi, ai có thể thích chứ?”

Giờ khắc này, ở dưới chân Thất Lai Thuần vươn ra một xúc tua đầy lông lá, đang nắm chặt chân cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play