Thời tiết dần dần nóng lên, An Bội Tấn Nhất từ thùng nước lấy ra một lon bia, nằm ở bên cửa vừa đón gió vừa thưởng thức hoa cỏ trong viện.

Mạt Thần bưng một dĩa cá lát đến, đặt bên cạnh An Bội Tấn Nhất “Có thời gian thì anh mau đi cắt tóc đi, đã dài đến mông rồi, em nhìn thôi cũng thấy nóng .”

“Nhiệt lượng đều từ ở chỗ này bay ra ngoài hết rồi ” Ngón tay An Bội Tấn Nhất chỉ chỉ vào lồng ngực lõa lồ của mình “Không tin em sờ thử đi?”

“Em mới không sờ.” Mạt Thần xoay người muốn rời khỏi, lại bị An Bội Tấn Nhất kéo vào lòng, vén vạt áo lên, đem ngực mình dán lên người cậu, cười đến cực kỳ vui vẻ.

“Thế nào? Anh nói không nóng đúng không?”

“Nói bậy!” Mạt Thần đỏ mặt đẩy An Bội Tấn Nhất ra, An Bội Tấn Nhất lại giống keo dán chuột dính vào người Mạt Thần đẩy thế nào cũng không chịu ra .

Đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt, An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần đồng thời quay đầu, đập vào mặt chính là đôi mắt mở to đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Đó chính là Liên

Thức thần, là An Bội Tấn Nhất lấy một đóa hoa sen dùng môi giới làm thành. Thức thần cấp thấp được triệu tập hoàn toàn phục tùng lại không có ý nghĩ, nhưng thức thần cũng có thể học tập, giống như Anh ngây người bên chủ nhân một thời gian cũng có một loại phản ứng theo trình độ nào đó, mà Liên lại là một thức thần vừa được chế tạo, tựa như một đứa trẻ mới sinh, cái gì cũng không biết. Anh nhìn thấy An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần thân thiết còn biết lảng tránh, nhưng Liên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, tuy nói Liên cái gì cũng không hiểu, nhưng bị người nhìn như vậy vẫn cảm thấy xấu hổ, An Bội Tấn Nhất buông Mạt Thần ra, Mạt Thần tâm tình tốt, kéo Liên chạy đến chỗ khác chơi.

Vừa rồi cùng Mạt Thần vui đùa ầm ĩ, An Bội Tấn Nhất cả người toàn mồ hôi, xoay người đi vào phòng tắm. Nằm trong thùng gỗ lớn, hắn một bên hút thuốc một bên nhắm mắt nghĩ đến bộ dáng của Mạt Thần.

Nếu nói đến con nít , Mạt Thần làm sao chưa từng trải qua? Nhưng trên lưng cậu gánh vác rất nhiều chuyện, nặng nề đến khó có thể thoải mái tươi cười.

Nghĩ đến đây, An Bội Tấn Nhất chỉ muốn cùng Mạt Thần cứ sống không buồn không lo như vậy, không có chiến đấu, không có âm mưu, không có thần khí lời nguyền, không có sứ mệnh phải hoàn thành nhiệm vụ. Thả lỏng, không còn gì có thể tốt hơn.

An Bội Tấn Nhất linh quang vừa hiện, trên mặt liền nở một nụ cười.

Ngày hôm sau, trong lúc Mạt Thần còn đang nửa tỉnh nửa mê, thì thấy An Bội Tấn Nhất đang thu dọn đồ đạc.

“Anh đi đâu vậy?” Mạt Thần dụi dụi mắt, hỏi.

“A?” An Bội Tấn Nhất thấy cậu tỉnh, đi đến hôn lên trán cậu “Anh chuẩn bị mang em đi chơi, ở đây mãi cũng thấy buồn.”

“Đi đâu a?”

“Đến nơi sẽ nói cho em biết, khẳng định em chưa từng đến đó .” An Bội Tấn Nhất hướng Mạt Thần nháy mắt mấy cái “Mau rời giường, chúng ta ăn xong điểm tâm liền lên đường.”

“Đây là nơi Khải và Thách đính ước đó nha ~”

Nơi An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần đến chính là địa phương có suối nước nóng ở một ngọn núi tuyết .

“Cảnh sắc đẹp quá.” Từ đáy lòng Mạt Thần cảm thán.”Nhìn không ra hai người bọn họ lại lãng mạng như vậy .”

“A ~” An Bội Tấn Nhất kéo tay Mạt Thần, “Đi, đi tìm khách sạn, buổi tối chúng ta đến ngâm suối nước nóng.” An Bội Tấn Nhất hướng Mạt Thần cười xấu xa.

Trên đầu Mạt Thần không ngừng xuất hiện hắc tuyến “Rốt cuộc là mang em đi chơi hay là cho anh chơi?”

An Bội Tấn Nhất từ chối cho ý kiến, hạnh phúc khiến người muốn nói lại thôi. Hai người tìm được một lữ quán cũng không tồi, trang trí theo kiểu xưa, đi trên sàn nhà còn phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, xung quanh là các loại tranh chữ.

Xin chào quý khách , ở quán của chúng tôi buổi tối sáu giờ có trận đấu thi uống bia, tám giờ có biểu diễn, mời quý khách đến tham dự .” Bà chủ vội vàng giới thiệu cho An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần.

“Được, chúng tôi nhất định đến.”

Kéo cửa phòng thuê ra, An Bội Tấn Nhất đơn giản đem hành lý để qua một bên, đến ban công nhìn phong cảnh bên ngoài, đáng tiếc cảnh sắc từ căn phòng này nhìn không tốt lắm, không thấy ngọn núi tuyết kia, đối diện là một công trường đang thi công, nhìn sơ sơ cũng thấy có thể là một khách sạn cao cấp theo phong cách hiện đại, cả khách sạn trên cơ bản đã xây xong, nhưng thoạt nhìn có chút kỳ quái.

“Bà chủ.” An Bội Tấn Nhất gọi bà chủ vừa mới tiến vào đưa trà, chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi “Nơi này đang đình công sao? Nhìn giống như chưa hoàn công , lại không có ai làm tiếp.”

“Nơi đó a.” Bà chủ dáo dác nhìn xung quanh “Nghe nói nơi đó không sạch sẽ, để ở đó một tháng không ai thèm đụng đến, ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói ở đó luôn có người chết, tất cả đều chết đuối vào nửa đêm.”

“A?” An Bội Tấn Nhất híp mắt “Không phải là ngoài ý muốn sao?”

“Làm sao thế được ?” Bà chủ nghĩ nghĩ “Ngẫu nhiên phát sinh thì được . Ân… chắc là ngoài ý muốn , nhưng có nhiều người cùng chết một kiểu, càng truyền càng tà, bây giờ ai cũng không dám đi đến đó.. Để ngừa vạn nhất, các cậu cũng đừng đến đó a.”

“A, như vậy a, cám ơn bà chủ đã nhắc nhở.”

“Đến đây là để vui chơi, đừng suy nghĩ những chuyện không thoải mái, hảo hảo nghĩ ngơi đi.”

Bà chủ đi rồi, An Bội Tấn Nhất nhìn khách dạn ở đối diện một lát, sâu kín thở dài một hơi.

“Như thế nào? Anh lại thấy cái gì?” Mạt Thần biết An Bội Tấn Nhất ngày sinh âm dương huyễn đồng có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện người bình thường không thể biết được, nhất định An Bội Tấn Nhất nhìn thấy gì đó, Mạt Thần lo lắng hỏi.

“Không có gì, đúng như bà chủ kia nói, lần này đến đây là để vui chơi, cho nên anh không muốn quản mấy chuyện loạn thất bát tao .” An Bội Tấn Nhất ôm lấy Mạt Thần, tay lại không an phận bắt đầu chui vào dục bào cậu vừa mới thay, Mạt Thần đập tay hắn ra, gương mặt đỏ ửng ra khỏi phòng.

Buổi tối, An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần đồng thời ngồi xem biểu diễn, ở đây cơ hồ toàn là nam nhân, đều do tác dụng của trận đấu bia kia, không khí cực kỳ high, Mạt Thần ngồi cạnh một đá,m nam nhân hai mắt tỏa sáng, trong lòng thật không thoải mái.

“Uy, không có gì hay, trở về đi.” Mạt Thần kéo kéo tay áo của An Bội Tấn Nhất, “So với nghệ kỹ của Lưu Ly tỷ tỷ còn kém xa .”

Lưu Ly là nữ nhân xinh đẹp nhất mà Mạt Thần đã từng gặp qua, mặc kệ là dung mạo , khí chất hay tài hoa, đều so mới mấy nghệ kỹ hạng ba này hơn gấp trăm lần, đương nhiên hồng bài của Anh Vũ Lâu cũng không phải chỉ là cái danh.

“Ân… Được rồi.” An Bội Tấn Nhất cười tủm tỉm, thấy Mạt Thần chu chu cái miệng nhỏ nhắn biểu tình so với nghệ kỹ còn phấn khích nhiều.

Từ chỗ ngồi đứng lên, An Bội Tấn Nhất rất xa liền nhìn thấy một người ngồi trong góc.

“Em nhìn kìa.” An Bội Tấn Nhất chỉ chỉ, Mạt Thần theo ngón tay của hắn nhìn lại, người nọ tóc rất dài, dung mạo thanh lãnh tú lệ làm người nhìn cũng cảm thấy thoải mái.

“Cái kia… không phải là em trai của Lưu Ly – Anh Tỉnh Hoa Nguyệt sao?”

“Em còn nhớ sao?” An Bội Tấn Nhất cười cười, “Chúng ta đi qua chào hỏi.”

Anh Tỉnh Hoa Nguyệt cũng nhìn thấy bọn họ đi về phía mình, thấy rõ là An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần, liền đứng lên.

“Đã lâu không gặp.” Anh Tỉnh Hoa Nguyệt hạ thấp người, lễ nghi quý tộc không thể soi mói.

“Đã lâu không gặp, ” An Bội Tấn Nhất cười, “Đương gia của Anh Tỉnh gia cũng đến xem loại tiểu nghệ này ? Bọn họ không phải đang tự rước lấy nhục sao?”

“Làm gì có a, tham khảo cũng tốt mà.” Anh Tỉnh Hoa Nguyệt khiêm tốn cười. Tập đoàn sát thủ nhà Anh Tỉnh từ xưa đến đây đều lấy biểu diễn nghệ kỹ để che mắt người đời, chỉ lấy vũ đạo mà nói, không tính gia sản của Anh Tỉnh gia, mà ngay cả thị nữ bưng trà rót nước cho bọn họ , cũng là hồng bài hạng nhất trong nghệ quán.

“Sao có một mình cậu ở đây vậy? A Minh nhà cậu đâu?”

“Anh ta còn đang thi uống rượu với người khác, tôi không muốn nhìn, nên qua bên này xem .” Từ biểu tình hơi hơi uất ức của Anh Tỉnh Hoa Nguyệt có thể thấy tiểu tử Thu Bản Minh buổi tối lại quậy phá một trận.

“A? Vậy tôi đi xem một chút.” An Bội Tấn Nhất ý bảo Mạt Thần và Anh Tỉnh Hoa Nguyệt ngồi ở đây, tự hắn đi tìm. “Hoa Nguyệt, khi tôi trở về sẽ đem theo tiểu tử kia đến.”

“Nhớ lại tôi thật muốn chết .” Hoa Nguyệt ngữ khí bình tĩnh lạnh lùng rất khó làm người ta phân biệt cậu ta nói thật hay giả.

“Lưu Ly tỷ tỷ có khỏe không?” Mạt Thần sóng vai ngồi cùng Anh Tỉnh Hoa Nguyệt, cậu hỏi.

“Thoát khỏi quan hệ với Anh Tỉnh gia rồi thì sống thế nào cũng tốt.” Anh Tỉnh Hoa Nguyệt cúi đầu đùa nghịch chén rượu, “Nửa chết nửa sống bị người chi phối cũng không phải tư vị gì hay ho .”

“Điều này cũng đúng, chỉ là thật lâu tôi vẫn chưa thấy Lưu Ly tỷ tỷ bọn họ, cũng không biết mọi người sống như thế nào.”

“Chuyến đi này … cậu cũng rõ ràng, ” Anh Tỉnh Hoa Nguyệt cũng rót cho Mạt Thần một chén rượu nhỏ “Có khi tôi cũng muốn, rốt cuộc là do cậu nhẫn tâm hay do tôi lạnh lùng, Tuyết Nguyệt có lẽ sẽ không chết.”

“Nếu tôi xuất hiện gợi lên chuyện thương tâm của cậu, vậy tôi biến mất là được rồi.” Mạt Thần nửa đùa nửa thật, Anh Tỉnh Hoa Nguyệt cũng chỉ cười nhạt.

Hoa Nguyệt cười lên cực kỳ mê người, tựa hồ những đứa con của Anh Tỉnh gia đều tập hợp mọi nét đẹp trên đời, làm người ngồi bên cạnh cũng tự biết xấu hổ. Nhìn Hoa Nguyệt cười, Mạt Thần cũng có thể hiểu tại sao Thu Bản Minh bất cần đời hư hỏng kia lại một mực yêu cậu ta như vậy. Hoa Nguyệt và Tuyết Nguyệt là một cặp sinh đôi, tuy dung mạo giống nhao, tính cách cũng lạnh băng như thế, nhưng Tuyết Nguyệt bề ngoài cứng rắn như sắt đá bên trong nóng bỏng như dung nham, thì Hoa Nguyệt có thể hòa tan cả tuyết xuân, chậm rãi chảy vào trong lòng ; có thể làm bạn với một mỹ nhân như thế , hy sinh tánh mạng cũng đáng. Tục ngữ Trung Quốc nói rất đúng, không cần giang sơn chỉ yêu mỹ nhân.

Nghĩ đến này, Mạt Thần không khỏi nhẹ cười ra tiếng.

“Cậu… Cậu cười cái gì?” Cảm giác được Mạt Thần cười lên mang theo một sắc thái khách thường, Hoa Nguyệt nhíu chặt mi .

“Kỳ quái, tôi lại không phải lập theo khuôn sáo của An Tỉnh gia, sao lại cười cũng không được rồi?”

“Quả là Kỳ Lân tứ linh thú, nhân vật duy nhất có thể cãi nhau tay đôi với Thiên Quy* , Hoa Nguyệt mặc cảm.”

(Quy : Rùa )

Mạt Thần biết Hoa Nguyệt lấy tự giễu làm phản bác, lập tức dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cậu ta, Hoa Nguyệt cũng học theo bộ dáng của cậu, hai người giằng co không đến ba giây, sôi nổi cười một trận .

An Bội Tấn Nhất ở trong đám người luôn tìm Thu Bản Minh, đi đến phía sau nơi biểu diễn nghệ kỹ. Một bộ đội đặc chủng lại say thành cái dạng này, An Bội Tấn Nhất hối hận không mang theo di động chụp lại cảnh này của hắn .

Đột nhiên, một quả cầu đỏ lăn đến chân An Bội Tấn Nhất , một tiểu cô nương mặc một bộ ki mô nô màu đỏ chạy đến, có thể do chạy quá nhanh, vấp phải ki mô nô, cô nương trượt chân một cái.

An Bội Tấn Nhất vươn một tay nâng cô bé dậy, tiểu cô nương chịu đựng không khóc, nhưng nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt.

“Tiểu muội muội, sao một mình em lại ở đây?”

“Em… Ba ba của em đang ngâm suối nước nóng, em ở đây tự mình chơi đùa.”

“Ân, vậy em phải ngoan ngoãn a, đừng để bị ngã nữa, nếu không lại làm mình hoặc người khác bị thường, vậy không đáng biết chưa?” An Bội Tấn Nhất vỗ vỗ đầu cô bé “Anh đi đây, em chơi tiếp đi.”

“Thúc thúc…”

“Là đại ca ca.”

“Cái kia… Em muốn thấy mami, anh có thể mang em đi tìm không? Mami chờ ba ba lâu rồi, nhưng ba ba lại không mang em đi tìm mami.”

“Ân… Anh không thể khẳng định, bởi vì cũng có người rất quan trọng đang chờ anh chở về, tối ngày mai anh nói cho em biết được không?” Anh Bội Tấn Nhất nháy mắt với cô bé một cái “Nói cho ca ca biết em tên gì? Ngày mai anh ở đây gọi em.”

“Minh Mỹ.” Tiểu cô nương chớp mắt , cười lên.

“Ân, tốt lắm, Tiểu Minh Mỹ, ngày mai anh đến tìm em.”

Minh Mỹ gật đầu, ôm cầu rời khỏi.

“Uy…” Thu Bản Minh mở to đôi mắt nặng nề của mình “Anh đứng đó một mình lẩm bẩm cái gì vậy?”

“Bí mật.”



Vừa nãy tìm được một truyện kinh dị máu me gồm 5 quyền, nghe đồn rất biến thái nên tính edit, cơ mà dài quá. Tui có nên ôm luôn không ta =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play