Dường như không chịu đựng thêm được nữa, Đông Minh Hỏa vừa tách khỏi ba
người, bỗng nhiên ném vào miệng một viên đan dược màu đỏ như máu. Lão
nhìn ba người trước mặt, tức giận rít gào:
“Lũ chó vong ơn phụ nghĩa các ngươi. Chết đi cho ta!”
Thanh âm như sét đánh tạc thiên không, chỉ thấy Đông lão phi thân lên
như phi long tại thiên, hỏa nguyên lực hóa thành một loại Hỏa diễm màu
xanh lam, ngưng thành mười mấy đầu hỏa xà hung hăng hiếu chiến như thực
chất. Hỏa xà mỗi một đầu đều hơn mười trượng, ánh mắt vô tình, lãnh
khốc, thân thể cao lớn lập tức liền đem đám người kia bao phủ vào bên
trong.
“Ngươi điên rồi, lúc này lại dám dùng Huyết nhiên đan.” – Mấy người đối
phương nhìn thấy vậy, sợ hãi kêu lớn, vội vã triệu hồi Ma sủng lại tìm
cách chạy trốn.
Vân Phong nghe được, đoán chừng thứ đan dược tên là Huyết nhiên đan kia
là một loại đan dược kinh khủng, có thể trong thời gian ngắn đẩy sức
mạnh trong cơ thể lên mấy phần. Mà những loại đan dược như thế này 8, 9
phần sẽ có tác dụng xấu với cơ thể.
Mà Đông Minh Hỏa đã phải phục dụng Huyết nhiên đan, chắc chắn sẽ không để phí cơ hội này.
Vân Phong cưỡng chế sự lo lắng ở trong lòng, thân hình khẽ động, dùng
Tật Lôi Biến chạy ra khỏi khu vực quyết chiến một khoảng cách xa. Hắn
biết rằng, trong cuộc chiến của những cường giả như thế này, chỉ một
chút năng lượng dư thừa thoát ra cũng khiến bản thân trọng thương, thậm
chí là chết. Ánh mắt hắn nhìn về phía sau không khỏi nao nao.
Hơn 30 mét xung quanh, cây giờ đây đều trở nên héo rũ, tất cả lá cây đều rụng xuống. Hơn nữa toàn thân cũng không có lấy một màu xanh.
“Phích Lịch Hỏa Xà.” – Đông Minh Hỏa hét lên, hỏa xà càng lúc ngưng tụ càng nhiều, uy lực càng lúc càng mạnh.
Tâm niệm hắn nhanh chóng vận chuyển, hai tay bấm niệm pháp quyết. Mười
mấy đầu hỏa xà xanh lét tỏa ra bốn phương tám hướng, hướng tới ba người
mặc áo choàng đen cùng đám Ma sủng của bọn họ. Lập tức, cây cối xung
quanh nổ thành thiên thiên vạn vạn mảnh gỗ vụn, ngay sau đó bị sóng
nhiệt càn quét qua không còn chút cặn.
Trong chốc lát, tất cả rừng cây đều bị hỏa diễm bao phủ, tất cả đều hóa thành tro bụi.
Sóng trùng kích cực lớn đem ba hắc y nhân chấn ngã xuống đất. Một người
đầu nổ tung, một người bị hỏa xà xuyên qua ngực, một người trong thương
huyết nhục mơ hồ, chưa rõ sống chết. Đông Minh Hỏa cũng không khá hơn là bao, một chiêu kia hại người hại mình, ngay cả Đông Minh Hỏa cũng không thể nào khống chế. Lão phun một búng máu đen, rồi rơi một mạch từ không trung xuống đất.
“Đông gia gia.” – Vân Phong hét lớn, không quản lửa nóng vẫn còn quanh quẩn chưa tắt, lao về phía Đông Minh Hỏa.
Hắn đỡ bóng người dưới đất lên, bất chợt cảm thấy xót xa. Nhìn biểu hiện bên ngoài có thể thấy được trong trận chiến này, Đông Minh Hỏa bị
thương rất nặng, có thể nói là cực kì thảm thiết. Mặc dù hắn có đan dược trị thương cực mạnh, không nguy hại đến tính mạng, nhưng bị thương
nghiêm trọng, cộng thêm tác dụng phụ của Huyết nhiên đan bắt buộc phải
mất nửa năm từ từ chữa trị. Lúc này theo thương thế từ từ chuyển biến
xấu, hắn phải nhanh chóng tìm một địa phương yên lặng để an tâm dưỡng
thương.
“Gia gia. Để ta đưa người đi tìm chỗ dưỡng thương đã.” – Vân Phong xốc
lão lên, đang chuẩn bị đi thì bị cánh tay gầy yếu khoát lại. Đông Minh
Hỏa cố gắng thở ra hai hơi, nói với giọng khò khè:
“Không . . . cần lo . . . cho ta. Mau đi lên phía trước . . . tìm hai
người Lạc San, Hoa Hoa, đưa bọn chúng nấp đi. Đối phương muốn bắt . . .
hai người các nàng. Cầm lấy thứ này . . . ta sẽ có cách tìm được các
ngươi.”
Vân Phong tức giận đón lấy một miếng ngọc phù kì lạ. Hắn xiết chặt nắm
tay, quả nhiên không ngoài dự đoán. Hai người Hoa Hoa, Lạc San đều có
tiên thiên thể, là đối tượng tranh đoạt của rất nhiều thế lực. Hắn nhớ
lại lần nói chuyện với Tam Đao, lại hận mình ngu ngốc, không đoán ra
chuyện này từ sớm.
Đỡ Đông lão ngồi dậy, lại nhét vào miệng hắn một viên đan dược trị thương, Vân Phong cố nén cảm xúc vội vã hỏi:
“Đông gia gia, vậy còn gia gia ta đâu. Người đi đâu rồi.”
“Lão Hàn . . . dụ năm tên . . . khác đi, đi lên Bắc . . . sơn . . . Cẩn thận . . . đám người còn . . . còn lại.” – Đông Minh Hỏa chỉ thều thào
nói thêm một hơi rồi ngất đi.
Vân Phong không nghĩ nhiều nữa, vội vã đưa lão nấp ở trong một hốc cây
cách đó trăm mét, lại bỏ thêm đá chặn cửa mới chạy đuổi theo hai tiểu cô nương kia. Trước khi đi, hắn cũng không quên cầm theo một lọ Huyết
nhiên đan mà Đông Minh Hỏa vừa uống.
Ở nhà, Vân Phong đã nhìn thấy thi thể người của Phong gia chứng tỏ Phong gia đang phối hợp với đám người này bắt đi 2 nha đầu kia. Mà sức Vân
Phong hiện nay, đấu với một người cảnh giới thấp nhất của Phong gia cũng không làm được, huống chi là cứu người. Huyết nhiên đan có thể giúp
Đông Minh Hỏa bộc phát sức mạnh trong thời gian ngắn, cho nên Vân Phong
muốn cứu người, chỉ có thể dựa vào nó. Hắn không biết Huyết nhiên đan có thể giúp hắn mạnh đến mức nào, hậu quả ra sao, nhưng vì cứu người, Vân
Phong không thể không thử.
Cách đó hai cây số, hai tiểu cô nương kéo nhau thục mạng chạy. Tiểu cô
nương dẫn đầu mặc áo màu xanh nhạt, xinh đẹp dịu dàng, mái tóc đen nhánh mà mềm mại, óng ánh như lụa. Ẩn ẩn một sự dịu dàng, nhu mì hiếm có.
Trên khuôn mặt trái xoan trắng muốt không hề có sự khẩn trương. Đôi mắt
to trong veo như nước nhìn về đằng sau, nói:
“Cách xa như vậy, bọn chúng chắc sẽ không phát hiện được chúng ta đâu.
Không biết sư phụ, Lưu gia gia và Phong đệ có làm sao không?”
Phía sau nàng, một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi hơn, xinh đẹp mà lạnh lùng như một đóa tuyết liên, ánh mặt lạnh băng không hề có cảm xúc. Cho dù
người phía trước có nói gì, nàng vẫn không hề đáp lại, nhưng khi nhắc
tới hai chữ Vân Phong, hàng mi cong vút của nàng mới khẽ nhúc nhích.
“Bọn hắn ư? Không sống được đâu. Nhất là thằng khốn Vân Phong kia. Hắn
chắc chắn phải chết rồi.” – Bất chợt, phía sau hai người vang lên một
tiếng cười khùng khục, nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Hoa sợ hãi quay lại, tầm mắt trong thời gian ngắn không thể thích
ứng, tức thì một bóng người lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng tới muốn đánh ngất nàng. Tốc độ cái bóng rất nhanh, khi nàng kịp phản ứng thì đã tới
gần. Bàn tay hóa thành phách đao, muốn bổ xuống gáy, lực đạo xuất ra
không mạnh mẽ nhưng cũng đủ để nàng ngất đi.
Kẻ mới tới không ai khác ngoài Phong Đạo, chỉ thấy lúc này thân thể hắn
đã tàn tạ lắm. Sức lực sử ra cũng không bằng được một nửa thực lực ban
đầu, rơi vào khoảng tu vi Nguyên sĩ tứ ngũ tinh.
Lúc chiến đấu với Ngọc Thiên, Ngọc Tiểu Điềm hắn đã bị trọng thương, sau đó nhận lời đám người kì lạ gia nhập Bái Nguyệt Giáo, tham gia bắt hai
tiểu cô nương này thì lại bị Đông Minh Hỏa đánh cho một chưởng, thương
thế càng nặng. Nhưng mà nếu như hắn có thể bắt được hai người này, đại
công cáo thành, không sợ không được ban thưởng. Một thế lực Thanh Đồng
cấp đâu đâu mà chẳng có chỗ tốt, chỉ là đồ bỏ của người ta sợ rằng cũng
đủ cho hắn tu vi đại tiến rồi.
Đáng tiếc, đến khi hắn sắp thành công, chỉ thêm một chút nữa là có thể
đánh ngất được Hoa Hoa thì bỗng nhiên không hiểu sao mà hành động của
hắn chậm lại. Trên cánh tay bất ngờ xuất hiện một lớp tuyết mỏng, dần
dần lớp tuyết lan ra khắp cơ thể.
Phong Đạo ngẩn ra, lập tức biến sắc mặt, ghen tỵ nhìn ra tiểu cô nương tóc trắng như tuyết bên cạnh.
“Tuyết Điêu - Thiên phú thần thông”
Một Ma sủng Tuyệt phẩm cũng là mơ ước của rất nhiều người. Phong Đạo ở
Phong gia tuy không gọi là nhân vật lớn, nhưng cũng được xem là kẻ có
máu mặt trong đám hạ nhân, ấy vậy Ma sủng cao cấp nhất cũng chỉ là Ma
sủng Cao phẩm. Hơn nữa, không có Ma sủng nào của hắn ngộ ra được thiên
phú thần thông. Không ngờ rằng chỉ một tiểu cô nương 7, 8 tuổi đã có Ma
sủng tốt bực này, mới cấp 2 đã ngộ được Thiên phú thần thông – Băng
Thiên Tuyết Địa.
Chỉ trong giây lát xuất thần, cơ thể bị đóng băng chậm lại. Hoa Hoa đã
kịp thời thoát thân, lôi kéo Lạc San chạy trốn. Nàng biết rằng Tuyết
Điêu của Lạc San mới ngộ được Thiên phú thần thông không bao lâu, cấp độ lại thấp, trói buộc với Phong Đạo chỉ trong chốc lát. Điều quan trọng
bây giờ là phải tìm chỗ thoát thân, không được để mất thời gian.
Phong Đạo nhìn hai người trốn chạy, ánh mắt tức giận chuyển động nhanh
như chớp, liếc về phía bóng người biến mất. Nhưng hiện tại, Băng Thiên
Tuyết Địa vẫn còn đang đóng băng cơ thể, hắn không thể đuổi theo. Nếu
như ở trạng thái toàn thịnh, hắn đơn giản có thể phá vỡ đống băng tuyết
trên người, nhưng bây giờ hiển nhiên là có hơi quá sức.
Mười phút sau, Hoa Hoa kéo Lạc San chạy như bay trong rừng sâu, bỗng
nghe thấy đằng sau có tiếng nổ trầm đục, thêm một lúc lại có tiếng xào
xạc của cành lá va chạm với nhau.
Hai người xông lên trên một ngọn núi nhỏ cây cối um tùm. Ở phía dưới
sông lớn chảy cuồn cuộn, mặt nước lại rộng tới mười mấy dặm, sóng nước
ào ạt, tiếng nước như sấm, cực kỳ kinh người. Đây là con sông ngăn cách
Giao Nguyệt Trấn và Tứ Phương Thành. Phía hai bên có một cây cầu bằng đá lớn, vô cùng rắn chắc, cũng chính là con đường duy nhất có thể đến được Tứ Phương Thành.
“Lạc San, mau đi!” – Nghe tiếng cành lá xào xạc phía sau càng lúc càng
gần, Hoa Hoa quát lớn. Nàng không biết Lạc San có nghe, có hiểu được
mình nói không. Nhưng nàng quyết tâm phải ở lại chặn đường đối phương,
để cho Lạc San có một cơ hội thoát thân.
Lạc San bỗng nhiên lắc đầu quầy quậy, ôm chặt thiếu nữ kia không buông. Hiển nhiên là không muốn ly khai nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT