Vân Phong rảo bước trên con đường lớn, đôi mắt to tròn vô cùng thích thú nhìn cảnh vật xung quanh, hết ngó đông rồi lại nhìn tây. Dường như trong mắt tiểu tử này, mọi thứ xung quanh đều là đồ chơi vậy.
Bỗng nhiên, một tiếng nói the thé chợt thu hút hắn. Tuy nó không to
nhưng giữa con đường buôn bán tấp nập, tiếng nói thuộc loại cực phẩm thế này thật quá nổi bật.
“Lão bản, không nhầm chứ. Hỏa Sí Điểu là Trung phẩm Ma sủng thế nhưng cũng không đến nỗi không bán được đồng nào a??”
Vân Phong lẻn vào trong đám đông, ngó về bên ấy. Chỉ thấy người đang nói là một nam tử tuổi ngoài 40, vóc người cao ráo, khuôn mặt góc cạnh,
thuộc loại dễ nhìn nhưng cũng nhanh quên. Thế nhưng ở cổ nam tử ấy có
một vết sẹo dài, ghê rợn khiến người khác dễ dàng nhận ra. Quan trọng
hơn là vết sẹo làm hỏng thanh quản của người kia, biến âm thanh từ một
giọng nam tử hán thành giọng the thé của một bà thím già chanh chua.
Đối diện với hắn là ông chủ của Ma Sủng Lâu, nơi buôn bán ma sủng lớn nhất trong cả Giao Nguyệt Trấn.
Lão bản khinh khỉnh nhìn hán tử, trong mắt hiện lên vẻ chế diễu, nói:
“Hừ, Trung Văn a Trung Văn, ngươi nghĩ thực hay, nếu là một con ma sủng
Trung phẩm, ta cũng nguyện ý mua với giá 10 kim tệ. Thế nhưng ngươi nhìn con Ma sủng của ngươi xem. Đây là gì ?”
Lão chỉ thằng tay vào mặt Trung Văn mà nói như hét lên:
“Đây là Trung phẩm Ma sủng biến dị. Biến dị đó ngươi biết không ? Bao
nhiêu năm giao dịch với nhau, mà chỉ vì một ít kim tệ, ngươi cũng bán
đứng ta. Nếu không phải hôm nay ta cẩn thận, Ma sủng này của ngươi lọt
vào trong Ma Sủng Lâu, chỉ sợ danh tiếng của cả lâu sẽ tan thành bọt
nước.”
“Chuyện này . . .”
Trung Văn lắp bắp, đầu toát mồ hôi hột, không nghĩ rằng chỉ vì một ma
sủng như thế này mà lão bản lại quyết liệt với mình như vậy.
Vốn hôm nay hắn vào khu rừng nhỏ phía ngoài Bán Nguyệt Sâm Lâm bắt được
một Trung phẩm Ma sủng. Đang vui vẻ vì có thể kiếm thêm một khoản tài
phú nho nhỏ cho tiểu nữ ở nhà khám bệnh, thế nhưng không có ngờ Ma sủng
này lại là một con biến dị. Mặc dù là biến dị nhưng dù sao cũng là Ma
sủng Trung phẩm, đã có thể tính vào tầng lớp Ma sủng có tốc độ tu luyện
kha khá được rồi.
Nên biết rằng, Ma sủng được chia làm 4 chủng loại Ma thú, Ma vật, Ma
thực, Ma hồn. Dựa vào tư chất của mỗi con lại được chia làm Phàm phẩm,
Sơ phẩm, Trung phẩm, Cao phẩm, Tuyệt phẩm. Trên nữa còn có Xuất Sắc,
Kiệt Xuất, Trác Việt, Hoàn Mỹ. Tư chất này ảnh hưởng đến tốc độ hấp thu
nguyên khí và khả năng lĩnh ngộ kỹ năng chủng loại. Tư chất càng cao,
tốc độ tiến cấp càng nhanh, có nhiều khả năng học được kỹ năng khi lên
cấp. Ngoại trừ Ma sủng Phàm phẩm không thể tu luyện, không thể dùng kỹ
năng, chỉ có sức mạnh bẩm sinh cao hơn các loại dã thú khác một bậc, thì tất cả Ma thú khác đều có thể hấp thu nguyên khí tu luyện và tiến giai.
Cho nên một con Ma sủng Trung phẩm thì đắt hơn gấp 10 lần so với Sơ
phẩm, cao gấp nghìn lần so với Phàm phẩm, ngoài ra còn rất hiếm hàng để
bán.
Tuy nhiên một điều ảnh hưởng vô cùng lớn đến Ma sủng là tỉ lệ biến dị.
Trong tự nhiên, thỉnh thoảng Ma sủng đời sau gặp phải tình trạng biến
dị. Lúc đó, thuộc tính của Ma sủng suy giảm trên một số phương diện. Đa
phần Ma sủng này trở thành phế phẩm, yếu hơn nhiều so với ma sủng cùng
giai, sau một thời gian chiến đấu sẽ thường xuyên bị thương bỏ mạng. Cho nên không ai nguyện ý mua loại ma sủng này cả.
Trong đầu Trung Văn vốn nghĩ dù là Ma sủng biến dị nhưng cũng là Trung
phẩm, ít ra cũng bán được chút đỉnh, dù không cao giá bằng Ma sủng Trung phẩm bình thường những cũng không kém là bao. Ai biết đâu giờ thành ra
như thế này. Nếu biết trước, dù có là Cao phẩm thì hắn cũng không dám
bắt, để rồi giờ đây phí mất một Đồng Phiến trị giá 50 Ngân tệ. Mà tiểu
nữ ở nhà cũng đang cần tiền chữa bệnh, không thể không có tiền.
Đầu óc thoáng nghĩ một vòng, Trung Văn nhìn lão bản, cắn răng lo lắng nói:
“Lão bản, nể giao tình chúng ta mấy năm nay, ngài mua giùm ta Ma sủng
này đi. Đồng phiến để bắt Ma sủng cũng đã mất 50 Ngân tệ rồi, ta chỉ bán với cái giá đó thôi. Quả thực ta cần tiền gấp mới làm ra hạ sách này.
Ngài cũng biết Hoa Hoa nhà ta đã đến thời điểm khám bệnh rồi, nếu hôm
nay không có tiền thì chỉ sợ không cứu được. Ta . . . quỳ xuống xin ngài vậy!”
Nói đoạn, đại hán kia dập mạnh đầu gối xuống đất khiến một lớp bụi dầy
văng lên cao. Đôi mắt Trung Văn giờ này đã đỏ hoe. Người ta thường nói
“Nam nhi dưới gối có hoàng kim.” Hôm nay hán tử kia vì con mà quỳ trước
mặt bàn dân thiên hạ đã là vô tận nhục nhã, lại còn khép nép cúi đầu lạy lục. Đối với Trung Văn là sống không bằng chết, nhưng vì đứa con thơ,
hắn căn bản không thể không làm thế.
Thấy cảnh ấy, mọi người đứng xem cũng chợt thổn thức, có người âm thầm
chuẩn bị góp tiền giúp đỡ, có người gật đầu bàn tán. Đối với gia cảnh
Trung Văn, ai nấy trong Giao Nguyệt Trấn cũng đều biết. Có thể nói Trung Văn này một đời số khổ.
Hắn vốn là một cô nhi lưu lạc tha hương đến Giao Nguyệt Trấn được Trung
lão giả thu nhận làm nghĩa tử, đổi thành họ Trung. Thế nhưng, Trung lão
kia tính tình chẳng phải tốt lành gì, hắn vốn nhận Trung Văn làm nghĩa
tử để nhận thêm một kẻ làm công. Hắn ngày ngày đều sai bảo Trung Văn làm việc nặng nhọc từ sáng đến khuya, từ chẻ củi đốn gỗ cho đến đi săn Ma
sủng, không việc gì là không làm. Những ngày không kiếm được tiền, Trung Văn thường bị bỏ đói, có đôi khi hắn phải lấy đất làm cơm, lấp đầy bụng rỗng.
Suốt 10 năm ròng, Trung Văn nai lưng làm việc cho Trung lão, khiến lão
từ một kẻ nghèo mạt kiếp trở thành một người có tiền, có tiếng. Lúc này, lão thường xuyên đi chơi bài, đánh bạc, vào kỹ viện, lầu xanh, bao
nhiêu tiền Trung Văn kiếm được bắt đầu từ từ đội nón ra đi.
Tuy đói ăn, làm việc quần quật nhưng 10 năm qua đối với Trung Văn lại là những ngày hạnh phúc nhất đời hắn. Bởi bên cạnh hắn vẫn còn người quan
tâm đến hắn, cổ vũ động viên hắn, cho hắn thức ăn ngày đói, may cho hắn
tấm áo ngày rét.
Đó là thiếu nữ nhà bên.
Giống như hằng hà sa số những câu chuyện tình khác, chàng có tình, nàng
hữu ý, 10 năm trôi qua, hai người lớn lên thành thanh mai trúc mã, tình
cảm trở nên thắm thiết. Chỉ còn thiếu ăn hỏi là nên vợ nên chồng.
Năm Trung Văn hai lăm tuổi, thiếu nữ kia cũng vừa tròn hai mươi. Hai
người thưa chuyện với cha mẹ nhưng lại bị Trung lão cầm gậy đánh uyên
ương nên chuyện phải bỏ dở giữa chừng. Cả trấn đều tiếc thương cho cặp
đôi số khổ.
Không chịu được cảnh xa nhau, Trung Văn quyết định bái biệt cha nuôi,
dọn ra ở riêng với người mình yêu, chính thức trở thành vợ chồng. Cũng
trong thời gian này, Trung lão ăn chơi thành thói, chỉ gần một năm, bao
nhiêu tiền của đã mất sạch, trở lại con đường đói rách như thời điểm
trước. Lúc này, lão cảm thấy vô cùng tức giận, tức giận đứa con gái đã
quyến rũ “nghĩa tử”, quyến rũ “tiền của” của lão đi. Nếu không có đứa
con gái ấy, lúc này lão vẫn có thể vui vẻ, khoái hoạt như trước.
Máu nóng thượng não, Trung lão tức giận không kiềm chế được đã đến nhà
con nuôi, đâm chết thiếu phụ kia. Trung Văn lúc đó đang mua đồ tẩm bổ
cho vợ mới sinh, không có trong nhà, cho nên xảy ra thảm kịch đau khổ.
Lúc về thấy xác vợ bên giường, bên cạnh là lão già cầm thú, kẻ mà hắn
vẫn gọi là cha đang lục lọi đồ đạc lấy tiền. Hắn vô cùng uất ức, nghẹn
khuất, đâm chết “cha nuôi” rồi nước mắt lưng tròng ôm xác vợ mà khóc.
Hắn khóc suốt một ngày một đêm rồi quyết định theo vợ cho trọn tình trọn nghĩa.
Thế nhưng khi đao vừa kề cổ, máu vừa tuôn ra. Tiếng khóc bên giường
khiến hắn bừng tỉnh, vợ đã chết, nhưng con còn đó, hắn không thể bỏ mặc
con gái mình được. Thế là Trung Văn lại phải cầm máu để sống tiếp, sống
trong đau đớn, buồn khổ.
Con gái vì đói ăn trong vài ngày nên ảnh hưởng đến sức khỏe, thêm vào
máu từ xác mẹ thấm ướt y phục khiến nàng bị phong hàn, mặc dù kịp chữa
trị không chết nhưng từ đó cũng thành ám bệnh. Hàng tháng phải đi lấy
thuốc một lần, nếu không kịp uống sẽ không qua khỏi. Thuốc này giá cũng
không rẻ, cho nên mười lăm năm qua, gia đình Trung Văn vẫn nghèo như
trước.
Nghe người bên cạnh bàn tán, Vân Phong thổn thức không thôi. Chẳng hiểu
sao, lúc này hắn lại nhớ đến gia thế của mình, nhớ tới cảnh ngộ của mình cũng có vài phần tương tự với đại thúc này. “Nếu có thể nên giúp thúc
thúc kia một chút a, trên đời sao lại có kẻ táng tận lương tâm như vậy
chứ?” Thở dài, Vân Phong nhìn về phía Ma Sủng Lâu.
Chỉ thấy lão bản kia cũng không phải là người vô tình, lão từ lời nói
của người dân xung quanh mà nhớ lại gia cảnh Trung Văn, lão chỉ khẽ thở
dài:
“Trung Văn, ngươi đứng lên đi. Mặc dù không thể mua Ma sủng kia, nhưng
ta cũng có thể phá lệ cho ngươi vay trước 1 kim tệ, đến khi nào bắt được Ma sủng mới thì mang đến đây trả nợ.”
“Thật sao. Tạ ơn lão bản, đại ân đại đức của ngài ta không dám quên a.”
Nghe được lời lão bản, Trung Văn rối rít tạ ơn, trong ánh mắt có vài
phần nhẹ nhõm. “Rốt cuộc tháng này cũng đủ tiền chữa bệnh cho con gái.”
Trung Văn mừng rỡ, đang định đưa tay nhận lấy đồng tiền màu vàng kim từ
lão bản thì bỗng nhiên, một bàn tay gầy guộc chắn ngang trước mặt, cường hoành đoạt đi.
Chỉ thấy trước mắt Trung Văn là một kẻ gầy gò, đôi mắt hõm sâu, thâm
quầng, da dẻ vàng vọt, cực giống một tên sắc quỷ mệt mỏi do ăn chơi quá
độ. Phía sau là hai người một béo một cao, khúm núm đi bên cạnh giống
như hạ nhân.
Trung Văn nhướng mày, tức giận nhưng không giám phát tác. Chỉ lẳng lặng nói:
“Đỗ Thái thiếu gia, ngươi làm vậy là có ý gì đây.”
Đỗ Thái nhoẻn miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, nói:
“Ngươi đoán xem ta có ý gì ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT