Đang lúc Phong Đạo cắn răng lo lắng, phía đằng sau vang lên tiếng chém giết
thảm thiết. Hắn quay mặt lại chợt thấy hai hắc y nhân đang vội vã phá
vòng vây. Dường như vừa rồi, đối phương không kịp tẩu thoát.
Quả đúng như hắn nghĩ, hai tên do thám này của Ngọc gia vốn dĩ tới muốn
điều tra y quán. Nhưng không hiểu tại sao bỗng nhiên lại có người náo
loạn, xông ra từ bên trong, dẫn theo cả một lũ người đáng sợ. Tên nào
tên nấy cũng có tu vi Nguyên sĩ trở lên, mà không phải một người, chính
là mười mấy, hai mươi mấy người. Tùy tiện một người trong đó cũng có thể đấu tay đôi với bọn họ, huống chi là hai mươi mấy người. Không nói đến
một kẻ dữ tợn tu vi Nguyên giả đứng đằng xa kia nữa, cho nên hai người
bọn họ không dám chạy.
Nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy nữ nhân tiếp chiêu với Phong Đạo lại càng khiếp sợ tới cực điểm. Đó không phải là Ngọc Tiểu Điềm, gia chủ đương
thời của Ngọc gia thì là ai nữa. Nhất thời bọn họ vì hoảng sợ mà sinh ra động tĩnh, khiến những người này phát giác.
“Đại ca, không hay rồi. Giờ chúng ta phải làm sao.” – Một trong hai hắc y nhân sợ hãi nói. Kiếm trong tay hắn vung lên, tạo thành một kiếm thuẫn bằng nguyên lực bảo vệ trước mặt. Giờ phút này, hai người bọn hắn không dám thả ra Ma sủng, bởi số lượng quân địch quá đông. Cho dù gọi ra Ma
sủng cũng sẽ bị hợp kích, miểu sát trong nháy mắt.
“Đệ đệ, hai chúng ta . . . đầu hàng đi.” – Người còn lại nhìn vòng vây đang dần xiết chặt, cắn răng, đưa ra quyết định.
“Đại ca! Huynh nói gì vậy.” – Hắc y nhân đau khổ chống đỡ, nói. “Chẳng
lẽ huynh muốn bỏ mặc Ngọc gia. Vợ con, thân thích của huynh vẫn còn ở
đó.”
“Đệ nhìn lại đi, chẳng lẽ còn không hiểu. Chính mụ ma nữ kia đang cố
gắng triệt tiêu dần dần thế lực Ngọc gia. Đệ không nhìn thấy người vừa
rồi là ai sao. Tại sao Ngọc Tiểu Điềm ra lệnh cho chúng ta đi do thám
lại phái người theo sau, gây ra động tĩnh như vậy. Sau đó lại còn đón
người kia về mà bỏ mặc chúng ta. Đây không phải là cố ý giết chúng ta để phủi tay, giá họa hay sao?”
Vừa nói, hắn vừa tung ra một đao, cản trở lại một chiêu đoạt mệnh câu
của đối phương. Đại đao to lớn hoa lên thành bán nguyệt trảm, hung hăng
đánh xuống sống lưng của đoạt mệnh câu, khiến nó chệch khỏi hạ thân
trong gang tấc. Thế nhưng, song thủ khó địch bốn tay, mãnh hổ nan địch
quần hùng, cho dù hắn có cố gắng thế nào vẫn không ngăn cản được những
kẻ khác. Chớp mắt, vài bóng người mượn thế mà nhảy vào, kiếm hoa lên như chuồn chuồn điểm nước, đâm tới vùng đùi vùng lung của hắc y nhân. Ngay
lập tức, trước đùi, sau vai của hắn đã có thêm hai vết thương sâu hoắm.
Nếu như không tìm được lối thoát, hai người họ chắc chắn phải chết.
“Bọn chuột nhắt, đã đến rồi thì đừng hòng hi vọng sống sót.” – Phong Đạo như ma thần, tức giận lao về phía hai hắc y nhân, điên cuồng gào lên.
Vừa rồi để cá lớn chạy thoát đã để lại trong thâm tâm Phong Đạo một ngụm ác khí khó giải, mà bên trong đó lại chứa cảm giác lo lắng sợ hãi. Hắn
ẩn ẩn nhận ra, chuyện tương lai sẽ càng khó khăn khi mà có đối phương
xen vào, thậm chí hắn còn suy đoán, một thế lực nào đó đang muốn cướp
tiểu nha đầu kia đi. Kế hoạch hoàn hảo sắp thành công của hắn đã tới
những bước cuối, đúng lúc này lại bị phát hiện, cho nên hắn muốn dùng
hai người này để phát tiết một trận.
Khi đến gần hắc y nhân, Phong Đạo nhảy lên, đại đao trong tay lướt đi theo gió, giơ cao quá đầu, chuẩn bị trảm xuống.
“Tôn giá đợi đã, chúng ta đầu hàng.” – Hắc y nhân cầm đao hét lớn, nhìn
kẻ có tu vi không kém gì Ngọc Tiểu Điềm đang tấn công đệ đệ, trong lòng
sợ hãi. Thế nhưng hắn không nhìn được lâu, thoáng cái xung quanh đã đầy
người, càng lúc chiêu thế càng lăng lệ, ác liệt, vết thương mỗi lúc lại
chồng chất.
Bên kia, hắc y nhân cầm kiếm cũng chỉ là một Nguyên sĩ nhị tinh. Ở cái
nơi vắng vẻ như Giao Nguyệt trấn cũng có thể được coi là người có tiếng
nói, nhưng không thực sự có nhiều quyền hạn. Thậm chí, giống như bây giờ chỉ có thể đi lên làm pháo hôi cho người ta. Đối mặt với Nguyên giả,
hắn sao có thể ngăn cản, chỉ đứng im nhìn mà sợ hãi run người.
Hắn muốn sống. Hắn vừa mới cưới tiểu thiếp, vẫn còn chưa hưởng thụ đủ khoái hoạt, hắn không muốn chết.
Thấy bóng đao đang dần đổ xuống, lại nghe thấy tiếng hét đầu hàng của
đại ca, hắc y nhân cầm kiếm bất chợt tỉnh ra, há mồm kêu to:
“Đại nhân, không, chủ nhân, ta nguyện đầu hàng, làm trâu làm chó cho người.”
Phong Đạo nghe thế, nhe răng cười. Đao vẫn không hề dừng lại một giây,
đao đi như trẻ tre, nhằm đầu hắc y nhân bổ xuống. Đại đao giống như gió
cuốn mây tán, phạm vi công kích tăng lớn vô hạn, bao phủ toàn bộ lối đi, không dể cho hắn thoát thân.
“Muốn đầu hàng, đừng có mơ. Hôm nay bọn chó đẻ các ngươi chết chắc.” –
Phong Đạo rít gào, tức giận lấn áp lý trí, không cho đối phương một cơ
hội sống. Đao chiêu sử ra không giống như là một chiêu tuyệt sát, biến
thành cạo da lóc thịt, giống như muốn hành hạ đối phương.
Nhìn cảnh này, trong lòng người hắc y nhân bỗng dưng tuyệt vọng, nỗi sợ
hãi dâng tràn. Kiếm trong tay hắc y nhân cố gắng đỡ trái đỡ phải, mong
muốn tìm được lối thoát.
Mười hiệp qua đi, hắc y nhân dần dần phải lùi bước, thương thế càng lúc
càng nặng. Nhiều chỗ trên người đã bị lóc thịt sâu vào tận xương. Thế
nhưng nỗi thống khổ đó vẫn không thể nào kết thúc. Đao của Phong Đạo
càng lúc càng dày, càng lúc càng mạnh mẽ, tiếng rên rỉ đau đớn của hắc y nhân càng lúc càng nhiều.
Lâm vào đường cùng, hắc y nhân cầm kiếm đau đớn tuyệt vọng, mọi hi vọng
sống tiêu tan hết. Hắn dốc hết sức bình sinh, không lùi mà ngược lại
tiến lên, đâm thẳng tới trán Phong Đạo, để mặc đại đao chém lên người.
Cho dù chết, hắn cũng muốn để lại cho đối phương tổn thương lớn nhất.
“Không, đệ đệ.”
Hắc y nhân cầm đao thấy vậy, hét lớn một tiếng, lần nữa tập trung tất cả sức lực, định cứng rắn chống đỡ, muốn phá vòng vây, đi cứu đệ đệ. Hắn
tin, hay chí ít là hi vọng rằng Ngọc Phạm Uy phát hiện ra điều khác lạ ở Ngọc Tiểu Điềm sẽ lập tức tới đây ứng cứu. Chỉ cần cố gắng cầm cự, sẽ
có cơ hội sống sót. Nhưng đáng tiếc, Ngọc Tiểu Điềm dưới sự giám sát của Ngọc Phạm Uy chẳng hề đi đâu, vẫn ngồi trong thư phòng luyện công. Cả
hai người vẫn không hề biết chuyện xảy ra nơi này, vẫn lầm tưởng kế
hoạch do thám chắc sẽ không hề có sơ hở.
Đao trong tay hắc y nhân cố gắng xông tới, đáng tiếc không thể phá tan
vòng vây dày đặc. Một người trong số họ cũng đánh ngang tay với hắn. Hai người chắc chắn đưa hắc y nhân vào thế hạ phong tuyệt đối. Ba người,
hắn đừng hi vọng phá vây, thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ đệ lao
vào chỗ chết.
Phong Đạo thấy vậy cười nhạt hai tiếng, không biết cười nhạo đối phương
ngu xuẩn hay đang cười nhạo bọn chúng không biết tự lượng sức mình. Đao
trong tay biến đổi, cứng rắn chuyển từ trảm sang phách, đao phong biến
đổi, từ trên cao chém xuống, tốc độ cực nhanh, nhằm vào đầu hắc y nhân
cầm kiếm.
Hắc y nhân nhìn đao phong lạnh lùng tựa băng mau chóng mở rộng trước
mặt, kiếm thức vừa thi triển cũng không kịp thu lại, chỉ có thể trơ mắt
nhìn đao cắm phập vào trong đầu, chia người hắn thành hai nửa từ đầu tới chân.
Giải thoát chính là cảm giác cuối cùng mà hắn cảm nhận được.
Không thở ra một hơi, đao của Phong Đạo như sứ giả âm phủ tiếp tục hướng về phía chiến đấu, quấn lấy hắc y nhân cầm đao còn lại. Những kẻ đi
theo thấy Phong Đạo tới lập tức tản ra, nhường chỗ cho hắn phát tiết.
Hắc y nhân da đầu mát lạnh, vừa chặn đòn tấn công của Phong Đạo vừa nghĩ cách làm sao thoát khỏi.
Phong Đạo tất nhiên nhìn ra tâm thần đối thủ không tập trung, một đợt
tấn công như gió chớp mưa rào khiến hắc y nhân thủ nhiều công ít, tình
huống nguy ngập.
Nhưng đúng lúc, hắc y nhân thấy mình sắp chết, Phong Đạo đột nhiên dừng tay, thu đao vào vỏ.
“Ngươi muốn sống hay chết?”
Hắc y nhân nghi hoặc, không phải vừa rồi hắn nói sẽ không để ai thoát ra sao? Chẳng lẽ lời đối phương không phải là thật? Như thế đệ đệ của hắn
phải chết oan như vậy?
“Muốn sống, chỉ cần sống ta sẽ làm bất cứ chuyện gì, cho dù có bán đứng
thế lực sau ta đi chăng nữa.” - Mặc dù suy nghĩ nhiều, nhưng vớ được
cọng rơm cứu mạng, hắc y nhân vẫn không buông tha, sẵn sàng bán đứng gia tộc.
“Tốt. Nói cho ta biết, các ngươi là ai? Đêm hôm tới đây với mục đích gì?” – Phong Đạo bước về phía trước, nói.
“Bọn ta là người của Ngọc gia, đêm nay tới đây là để do thám tình hình
các ngươi. Người vừa mới đối chưởng với ngươi có lẽ là gia chủ đương
thời của chúng ta hiện nay, Ngọc Tiểu Điềm.” – Hắc y nhân nói, lờ mờ đưa ra phán đoán. Vừa rồi ở xa, hắn không thấy rõ mặt, nhưng hình bóng, tu
vi và Hỏa nguyên lực kia chắc không thể là giả.
“Có lẽ ??? Ngươi nói vậy có ý gì?” – Phong Đạo nghi hoặc hỏi lại.
“Trước đêm nay, chỉ có hai người bọn ta được lệnh đi do thám, không
biết vì sao mà kế hoạch thay đổi, ngay cả gia chủ cũng xuất động. Nhưng
nữ nhân kia có thể thoải mái tiếp chiêu của ngươi mà lại có Hỏa nguyên
lực thì trong thị trấn chỉ có mình gia chủ của bọn ta.” - Hắc y nhân
tháo khăn che mặt, xiết chặt nắm đấm, tức giận nói. Cứ nghĩ đến đệ đệ vì âm mưu của Ngọc Tiểu Điềm mà chết hắn không khống chế được mình. Hắn
thầm thề, chỉ cần mình có thể sống xót quay về, chắc chắn sẽ tìm mọi
cách hành hạ nàng ta. Nghe nói, Ngọc Sơn chính là bảo bối của nàng. Hắn
có ý định, một khi về tới Ngọc gia sẽ tìm cách giết tiểu tử kia, cho
Ngọc Tiểu Điềm hiểu được nỗi đau mất người thân, sau đó từ từ hành hạ
nàng.
“Thế lực của Ngọc gia các ngươi như thế nào?” – Phong Đạo tiếp tục hỏi.
Hắc y nhân thở dài, nói:
“Trong Giao Nguyệt Trấn có thể xưng là vô địch. Ngọc Tiểu Điềm là Nguyên giả nhất tinh. Gia tộc có 5 Nguyên sĩ cao giai, 13 Nguyên sĩ trung
giai, Nguyên sĩ sơ giai có 21 người. Hơn nữa, thiếu gia Ngọc Thiên của
chúng ta hiện đang sinh sống và tu luyện ở Mặc thị.”
Nhắc đến Ngọc Thiên, giọng nói hắc y nhân trở nên đắc ý khó mà che giấu.
Ngọc Thiên từ 15 năm trước đã bước chân vào Nguyên giả, nhưng vì cha,
gia gia và bản thân hắn không muốn phá đi yên bình trong trấn nên đã một mình du ngoạn khắp nơi. Sau này gặp được Tiểu Điềm, vì muốn báo thù cho nàng nên gia nhập Mặc thị, đổi lấy đan dược nâng cao tu vi. Hiện nay,
bởi vì biểu hiện không tồi, hắn cũng đã trở thành ngoại vụ trưởng lão.
Nếu như một thế lực bất nhập lưu đa phần là Nguyên đồ, chiến lực đỉnh cấp
là Nguyên sĩ, thì muốn nâng cấp lên thế lực Lam Sa, nhân thủ đa phần
phải là Nguyên sĩ, đồng thời ít nhất phải có 9 Nguyên giả trở lên. Do đó Ngọc Thiên với tu vi Nguyên giả, trở thành ngoại vụ trưởng lão của Mặc
thị cũng không phải là điều gì quá khó hiểu.
Lời nói của hắc y nhân vào tai Phong Đạo giống như sấm đánh giữa trời
quang. 13 năm tiểu nha đầu kia sống ở đây, chưa chắc là không có ai phát hiện ra nàng có Tiên thiên thể. Mà Mặc thị là một thế lực Lam Sa, rất
gần với Phong gia, thế lực Tông Bì cấp. Như vậy khả năng có người phát
hiện được nàng càng lớn hơn nữa. Một người có Tiên Thiên thể chất, tương lai ít nhất cũng đạt tới Tướng cấp, được các thế lực lớn nhận ra thì
Vương cấp cũng không phải không có khả năng, rất đáng giá để tranh đoạt.
So sánh một hồi, Phong Đạo càng thấy chuyện này chính xác. Từ biểu hiện
thần thần bí bí của Ngọc gia, liên kết với Mặc thị, thậm chí còn theo
dõi bọn họ, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng có thể đoán ra manh mối.
Nhưng hắn không ngờ được, tất cả những điều này nằm trong tính toán của
Vân Phong, khiến hai phương thế lực phải đánh nhau chết sống. Một mặt
bảo vệ Hoa Hoa tỷ, một mặt giúp Tô, Đỗ hai nhà phục hận, trở lại vị thế
vốn có.
Những bước đầu tiên, hắn lập mưu giết Tứ Quỷ, để lộ ra đối phương có Kim nguyên lực, chính là nhằm vào Phong Đạo. Nếu như Ngọc Tiểu Điềm sau cái chết của Tứ Quỷ điều tra toàn bộ thị trấn, không khó để thấy được y
quán có điều khác lạ, tìm hiểu được Phong Đạo là một kẻ ẩn dấu tu vi, có Kim nguyên lực. Như vậy, cho dù có thông minh đến thế nào, nàng chắc
chắn nàng cũng phải nghi ngờ, sẽ sai người đến điều tra. Vân Phong theo
nước đẩy thuyền, cài Hư vào trong Ngọc gia, điều tra cách thức hành động của bọn họ, lại đề ra ván cục tối nay, khiến cho mũi nhọn của Phong Đạo tập trung vào Ngọc Tiểu Điềm. Hơn thế nữa, Vân Phong nhờ Súc Cốt Hoán
Diện Công biến thành Ngọc Tiểu Điềm càng làm cho kế hoạch thêm tỉ mỉ,
không chút sai sót. Như vậy, hai bên thế lực, một bên vì báo thù, một
bên vì lợi ích, vốn dĩ không xung đột, dưới sự dẫn dắt của hắn lại từng
bước từng bước đối đầu với nhau.
“Đại nhân, ngài còn điều gì sai bảo nữa không?” – Hắc y nhân sau khi kể ra toàn bộ, khúm núm dò hỏi.
Phong Đạo sực tỉnh, nghe vậy liền lắc đầu:
“Không, ngươi có thể đi được rồi.”
“Đi ???” – Hắc y nhân nghe vậy, hỏi lại. Nhìn thấy cái gật đầu của Phong Đạo mới thở dài nhẹ nhõm, ngoài miệng cảm ơn rối rít, nhanh chân bỏ
chạy. Cái mạng nhỏ của hắn cuối cùng cũng được giữ lại.
“Tạ ơn đại nhân tha mạng. Sau này có điều gì sai bảo, tiểu nhân vạn chết không từ.”
Nói xong, hắn quay người vội vàng chạy tới chỗ đệ đệ, muốn mang xác đệ
đệ ruột về. Nhưng đi được vài bước, hắn nghe loáng thoáng Phong Đạo nói
từ phía sau. Từng từ, từng chữ như mũi kim đâm thấu vào tim:
“Không có sau này rồi. Ý ta là ngươi có thể chết được rồi.”
Chưa kịp hoàn hồn, một cảm giác lạnh lẽo ập tới đằng sau lưng khiến toàn bộ lông mao trên người hắn dựng đứng. Đao trong tay theo bản năng ngửa
về phía sau.
Một tiếng ‘ keng ’ thật lớn vang lên, trường đao bị chém làm hai đoạn,
mà thân thể hắc y nhân Nguyên sĩ cảnh bay ra phía sau, trong miệng máu
tươi phun ra ngoài, ngã trên mặt đất, thê lương kêu thảm thiết, xương
cốt toàn thân đứt đoạn, rốt cuộc giãy dụa không đứng dậy nổi.
“Hự. Ngươi . . . ngươi . . . ngươi đã bảo . . . tha . . . tha . . . cho . . . ta . . .” – Hắc y nhân nôn ra một búng máu, ho sặc sụa. Ánh mắt oán hận nhìn trừng trừng vào Phong Đạo.
Phong Đạo mỉm cười, tra đao vào vỏ, lạnh lùng nói:
“Ừ. Nhưng ta không phải là kẻ hay giữ lời.”
Nói đoạn, một đao tiếp tục bổ xuống kết liễu đi sinh mạng hắc y nhân.
Ngoài năm trăm mét, Vân Phong nhắm mắt dưỡng thần, hấp thu dược lực trị
thương của đan dược. Vừa rồi tuy chỉ giả bộ tung ra một chiêu đại hỏa
cầu, nhưng dư lực từ nó cũng khiến một Nguyên đồ chuẩn lục trọng như hắn bị trọng thương.
“Đi thôi, chuyện đã xong rồi. Giờ chỉ còn xem biểu hiện của hai phương
thôi.” – Vân Phong mở mắt, suy yếu nói. Mặc dù đã nuốt vào Hồi Hoàn Đan
loại tốt nhất, nhưng để hoàn toàn chữa khỏi, e rằng cũng mất mấy canh
giờ.
“Ừ. Ngươi có cần ta đưa về nhà không. Trông ngươi suy yếu như vậy . . .” – Tô Minh lo lắng hỏi.
“Không cần, thúc cứ theo mọi người ẩn nấp tốt là được. Ta có thể tự đi
về.” – Vân Phong nhoẻn miệng cười đáp. Không ai nhìn thấy trong lúc hắn
đang nói, một bóng trắng trong suốt bay nhanh vào ống tay áo, đầu nhập
vào vết săm trên mu bàn tay.
Tô Minh không nói gì thêm, phân phó mọi người đi về trước rồi tiễn Vân
Phong một đoạn. Đến khi bị Vân Phong khuyên nhủ vài lần là bản thân
không có chuyện gì mới miễn cưỡng rời đi.
“Tiểu tử, kế hoạch thành công, giờ chỉ còn đợi kết quả. Đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa với ta là bước vào thất trọng, tu luyện công pháp
rồi.” – Ngay khi Tô Minh vừa đi, Hư lập tức hóa thành thực thể đậu trên
vai hắn. Tất nhiên, trước khi xuất hiện, nó đã dùng thần thức đảo qua
một lượt, xác nhận là không có ai bên cạnh.
Vân Phong thấy Hư đột ngột xuất hiện, có chút giật mình. Nhưng nhớ lại
ngày trước, vì nhờ Hư theo dõi Phong Đạo cùng Ngọc gia đã từng hứa chỉ
cần nó giúp hắn theo dõi 2 nhà, khi chuyện thành công, hắn sẽ chú tâm
vào tu luyện, không còn chạy đông, chạy tây như bây giờ nữa.
“Được rồi, được rồi. Ta vẫn còn nhớ rõ mà.” – Vân Phong nhoẻn miệng đáp. Nhìn thấy Ma sủng nhỏ bé mà suốt ngày biểu hiện như một lão sư nghiêm
khắc, Vân Phong khó nén nổi buồn cười. Hai tay véo nhẹ má con Ma sủng
trên vai, cười khanh khách.
Nói đi cũng phải nói lại. Đúng là thời gian gần đây hắn có lơi là luyện
tập, một ngày tu luyện cũng không được nhiều như lúc xưa. Thời gian hắn
hạn định để tiến tới Nguyên sĩ cũng giảm đi một đoạn lớn, may mà vừa rồi nhận lại được Hấp Huyết Tham Chi mới có thể kéo lại được thời gian cũ.
“Biết thế là tốt. Mà ta cũng đã tìm được một công pháp tu luyện cho ngươi rồi. Mau mau tới thất trọng, để ta còn truyền thụ.”
“Thật sao.” – Vân Phong nghe vậy, cảm thấy kinh hỉ, cảm giác đau đớn vì
trọng thương bỗng dưng biến đâu mất. Công pháp mà Hư đưa cho hắn chắc
chắn sẽ phải là loại tốt nhất. Bí pháp tu luyện thần thức Luyện Tâm
Quyết, hay như Tam Huyền Xích Hỏa Công sinh ra là vì Hoa Hoa tỷ cũng
thế. Đó đều là công pháp đỉnh tiêm, cự kì khủng bố. Đáng tiếc là trí nhớ của Hư đã bị hao tổn mấy phần, công pháp chuyên dụng cho Huyền Âm thể
không có, cho nên không thể đưa cho Lạc San học tập. Nếu không e rằng
với thể chất cũng như ngộ tính của nàng, không quá mười năm, bước vào
Tướng Cấp, Quân Cấp là điều dễ dàng.
So ra, công pháp Hư lựa chọn để thích hợp với Vân Phong chắc chắn cũng không hề kém cỏi.
Hư mỉm cười chua xót, không muốn đả kích Vân Phong, nhưng nó biết sẽ không dấu được lâu nên vẫn phải cố gắng nói ra:
“Công pháp có bốn thuộc tính Băng, Hỏa, Phong, Lôi cực kì hiếm thấy, hơn nữa, trí nhớ ta bị tàn phá nên mới nhớ ra được một tàn bản công pháp.
Tàn bản này chỉ có hai trọng đầu, muốn hoàn toàn nhận được công pháp
hoàn chỉnh thì ta . . . ta . . .”
“Thì ngươi phải tìm lại được trí nhớ đúng không.” – Thấy Hư ấp a, ấp
úng, Vân Phong nhoẻn miệng cười. “Ngươi yên tâm, ta đã hứa với ngươi là
giúp ngươi đi tìm trí nhớ, ta sẽ làm được. Nếu như không tìm được, chính là thiên mệnh, lúc đó công lực ta khó tiến chính là để chịu khổ cùng
với ngươi.”
Hư nghe xong, cảm thấy ấm áp dâng lên trong lòng. Nó trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng nói ra:
“Thực ra ngươi cũng không cần làm thế. Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần
Quyết cho dù chỉ có một trọng đầu cũng có thể tu luyện, khiến công lực
ngươi tăng lên từng ngày. Nhưng là nếu Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần
Quyết càng lúc càng đầy đủ, tu luyện đến trọng càng lớn thì tốc độ hấp
thụ nguyên khí càng tăng. Uy lực của Nguyên lực càng mạnh. Hơn nữa ở
những trọng cuối còn ẩn chứa pháp quyết thành thần.”
“Thành thần.” – Vân Phong há hốc mồm, cứ ngỡ rằng Vương cấp đã là đỉnh
tiêm của thế giới. Nhưng nghe Hư nói, phía trên đó còn cả một bầu trời
bao la.
“Ừm, nhưng giờ ngươi chưa đủ khả năng để xem xét những cảnh giới đó đâu. Hiện tại, hãy cứ tu luyện cho tốt đã.”
Vừa đi, Vân Phong vừa nghe Hư giảng giải tiếp về công pháp:
“Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết sinh ra là để dành cho những người
chủ tu bốn hệ Băng, Hỏa, Phong, Lôi như ngươi. Trong thế gian, muốn tìm
một loại công pháp tu luyện có bốn hệ như vậy là cực khó. Mà trong đầu
ta thì chỉ còn lại vài môn công pháp gồm 3 hệ, hai hệ. Những công pháp
này mặc dù dễ dàng tu luyện, tốc độ ban đầu lại nhanh hơn nhưng so về uy lực lại không bằng. Nếu như ngươi muốn chọn loại khác, ta cũng sẵn sàng truyền thụ.”
Vân Phong so sánh một chút, một loại có thể sẽ không bao giờ hoàn chỉnh, vừa khó tu luyện, tốc độ ban đầu không nhanh nhưng nếu về lâu về dài
lại càng trở nên mạnh mẽ, tốc độ trong tương lai là khó đoán được. Một
loại thì vừa đơn giản, vừa dễ tu luyện, tốc độ lại nhanh nhưng uy lực
không tốt lắm. Nhưng không tốt ở đây là so với Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa
Thần Quyết mà thôi, chứ nếu so với các công pháp khác, không biết tốt
hơn bao nhiêu lần.
Rất nhanh, Vân Phong tìm được đáp án. Hắn đưa tay ra trước thò tay nắm
lấy những bông tuyết rơi trước mặt, nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ nhàng
nói:
“Ta đã từng nói ta sẽ bảo vệ những người thân bên cạnh. Mà Hư, ngươi là
bạn tốt của ta, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi. Muốn bảo vệ được mọi người, ta
cần sức mạnh, càng nhiều càng tốt. Đời người giống như bông tuyết, nếu
không thể ở trên cao sẽ dần bị đẩy xuống đất. Ta không muốn giống tuyết
kia, vì không thể ở lại trong mây mà phải rơi xuống trần gian. Ta muốn
là gió, ta muốn là mây, ngao du khắp chốn, chỉ có ở trên cao, ta mới có
sức bảo vệ những điều ta yêu thương. Thiểm Phong Băng Hỏa Hóa Thần Quyết có thể giúp ta làm được điều đó, cho nên ta sẽ chọn nó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT