“Này sao ngươi không nói gì hết, vẫn giận dỗi sao, à mà chỗ này đi đường nào nữa?”
Vân Phòng nhìn trái, nhìn phải, phân vân hỏi. Thường thì khi không xác
định được phương hướng, hắn đều hỏi ý kiến Hư bởi trong trí nhớ mơ hồ
của nó vẫn nhớ được một số điều rất cơ bản của thế giới này, nhất là
những thứ có liên quan tới nguyên khí, nguyên lực. Việc tìm đường và
tránh ma thú của Hư đều dựa vào cảm nhận với nguyên khí. Chỉ cần có
nguyên khí khác lạ xao động hay có sự tăng giảm bất thường của một
nguyên tố nào đó trong không khí đều có thể là ma thú đang ở khu vực phụ cận, cần phải cẩn thận tránh đường. Mặt khác, các thành trấn nơi con
người ở, cây cối thưa thớt, so với Bán Nguyệt sâm lâm thì không đáng kể
khiến Mộc nguyên tố giảm mạnh, đó là lý do Hư có thể tìm được đường ra
khi lạc sâu trong Bán Nguyệt sâm lâm.
Theo nó nhớ, nguyên khí trong thiên địa có chứa các nguyên tố, chia làm
bốn chủng loại. Ngũ hành nguyên tố: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Diễn sinh
nguyên tố, là các nguyên tố diễn sinh từ ngũ hành: băng, vụ, thạch, nham . . . Dị nguyên tố là các nguyên tố biến dị không thuộc ngũ hành:
quang, ám, phong, lôi. Vô nguyên tố: nguyên khí căn bản không chứa các
nguyên tố khác. Trong đó, vô nguyên tố tồn tại nhiều nhất nhưng năng
lượng chuyển hóa thành nguyên lực lại ít nhất.
“Hừ, đừng tưởng chỉ lấy đi của ta 3 kim tệ là ta phải cảm ơn ngươi. Nói
cho ngươi biết, ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi đâu. Rẽ trái, đúng rồi, rẽ chỗ đó, ta cảm nhận được mộc nguyên tố bên đó loãng hơn rất nhiều, chắc là có nhân loại phía đó.”
Vân Phong cười hì hì, nhanh chóng bước về phía trước, vừa đi vừa nói:
“Ta cứ tưởng ngươi không để ý tới ta nữa. À đúng rồi, ngươi đã nói về
nguyên tố trong thiên địa, còn cách xác định phương hướng gì gì đó.
Nhưng tại sao ngươi làm được, ta lại không cảm nhận được nhỉ?”
Hư khinh khỉnh nhìn nhân loại nhỏ bé bên cạnh, trong lòng chỉ muốn đánh cho hắn một trận.
“Không kiến thức thật là nguy hiểm, ngươi có biết các cảnh giới của nhân loại được phân chia như thế nào không? Ngươi có biết ta với ngươi cách
xa nhau như thế nào không?”
Vân Phong khẽ vạt một đám lá cây trên đầu, tiếp tục nói:
“Ta nhớ là Hoa lão có nói rằng, nhân loại tu luyện chia làm Nguyên đồ,
Nguyên sĩ, Nguyên giả, Nguyên khách, Nguyên tướng, Nguyên quân, Nguyên
vương.”
“Nói như vậy cũng đúng nhưng còn có chỗ chưa rõ, nghe cho kĩ đây, lần
sau đừng nhầm lẫn vấn đề này nữa.” Hư vừa cảm thụ nguyên khí vừa trả
lời. “Nguyên đồ vẫn chưa tính là tu nguyên, nó chỉ là bước khởi đầu
chuẩn bị cho tu luyện mà thôi. Giống như muốn xây một ngôi nhà, trước
tiên người ta cần đổ móng, nhà càng cao, càng to, móng phải càng lớn,
càng vững. Nguyên đồ cảnh cũng giống như vậy, nó chủ yếu tập trung vào
trọng tổ cơ thể, bao gồm cơ, bì, tạng, cốt, tủy, huyết, mạch. Khiến cơ
thể phát huy hết được giá trị vốn có, tạo tiền đề để tu luyện sau này.
Sau Nguyên đồ, nhân loại mới chính thức bắt đầu tu nguyên, bước đầu hấp
thụ nguyên khí trong trời đất. Lúc này, nhân loại thường tìm ma sủng để
tu luyện chung. Tuy nhiên, từ thời đại của ta đã chia ra hai đường tu
luyện là chân tu và ma tu. Chân tu chỉ những người dùng công pháp để tu
luyện, chân chính hấp thụ nguyên khí. Ma tu là sử dụng ma sủng để tu
luyện, mượn chúng làm vật dẫn để hấp thụ nguyên khí. Cả hai đường đều có lợi và hại riêng, rất khó để kết luận. Thường thì ở thời đó, hầu như ai cũng song song tu luyện cả hai trường phái cả.”
Điều chỉnh hướng đi của Vân Phong một lần nữa, Hư lại nói tiếp:
“Các cảnh giới sau nguyên đồ chủ yếu là luyện khí, tức là hấp thụ nguyên khí sau đó chuyển hóa thành nguyên lực bản thân. Theo sự tuần hoàn của
nguyên khí trong cơ thể, nguyên lực sinh ra chỉ có thể chứa đựng các
loại nguyên tố thuộc tính theo thể chất từng người. Đồng thời nguyên lực hệ nào thì khi sử dụng vũ kĩ, nguyên lực điệp gia sẽ mang hiệu quả của
nguyên tố đó. Thí dụ như người có hàn thể chất khi tu luyện nguyên lực
sẽ là băng hệ, vũ kĩ sử dụng sẽ có hàn khí. Lại nói tiếp, nguyên lực
được hấp thụ vào cơ thể sẽ được tụ lại ở đan điền, tạo thành nguyên
tinh, thập tinh sẽ tăng một cảnh giới. Từ nhất đến tam tinh là sơ giai,
từ tứ đến lục tinh là trung giai, từ thất đến cửu tinh là cao giai, còn
thập tinh là đỉnh cấp. Hiểu rõ chưa?”
Vân Phong tập trung nhìn đường, nhưng cũng không quên ngẫm nghĩ những
điều Hư vừa nói. Một số chỗ khó hiểu khiến nó không kìm được mà hỏi:
“Ừm, cơ bản thì hiểu rồi. Thế nhưng nguyên đồ thì luyện thể như thế nào, còn ta có thể chất gì? Trên nữa thì tu luyện ra sao?”
Hư không nản lòng, vẫn kiên nhẫn giải thích thêm cho hắn:
“Như ta đã nói ở trên, nguyên đồ luyện thể gồm thất trọng:
Nhất trọng luyện cơ, khiến mỗi thớ cơ trong người ngươi trở nên cứng cáp, mạnh mẽ, có thể chịu được vận động mạnh.
Nhị trọng luyện bì, chú tâm vào luyện da thịt bên ngoài, giúp ngươi có
lớp da cứng rắn, chịu được đau đớn, lạnh lẽo hoặc hỏa nhiệt.
Tam trọng luyện tạng, tứ trọng luyện cốt, ngũ trọng phạt tủy, lục trọng
hoán huyết, bốn cảnh giới này đều cần ngoại lực tác động, giúp thoát
thai, hoán cốt, cường hóa cơ thể.
Thất trọng luyện mạch, đả thông kinh mạch trong cơ thể, bao gồm kì kinh
bát mạch cùng một số các tiểu kinh mạch khác trong cơ thể đề phù hợp với công pháp tu luyện.
Còn về thể chất từng người thì phải dùng phương pháp đặc thù xác định,
muốn chính xác hơn thì cần trắc thể thạch, ở đây lại không có nguyên
liệu nên ta không thể giúp ngươi xem được. Các cảnh giới cao hơn thì giờ ngươi không nên biết, biết nhiều ắt loạn, không tốt cho tu hành. Cho
nên giờ đây ngươi cẩn thận lo lắng cho việc luyện thể trước đi.”
Vân Phong nghe thấy cũng có lý. Hắn khẽ gật đầu rồi tiếp tục bước tới,
trong lòng thầm nghĩ: “Có một ma thú thông hiểu nhiều điều cũng có cái
hay, chí ít những kinh nghiệm luyện thể kia giúp ta không phải đi đường
vòng.”
Vân Phong vừa đi vừa tiếp tục hỏi thêm một số vấn đề về tu luyện và ma
thú, chẳng mấy chốc màu xanh của rừng đã bị bỏ lại phía sau, ẩn ẩn trước mắt có thể thấy một tiểu trấn.
Tiểu trấn không lớn, hai mặt mặt Đông, Bắc đều dựa vào vách núi, mặt Nam hướng về Bán Nguyệt sâm lâm, chỉ có một con đường có thể đi qua nơi này là tiến về phía Tây. Tuy tiểu trấn có vẻ nhỏ bé, cô quạnh giữa địa thế
của Bán Nguyệt sâm lâm, thế nhưng sự phồn vinh của tiểu trấn khiến Vân
Phong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Giờ này đã là đêm khuya nhưng tiểu trấn vẫn sáng như ban ngày, mùi thịt
nướng thoang thoảng cùng tiếng reo hò văng vẳng bên tai khiến Vân Phong
chợt thấy rạo rực trong lòng. Lần đầu tiên trong 4 năm qua, hắn có thể
thấy được thành trấn, có thể thấy được nhân loại khác. Hư thì càng không phải nói, ngủ say suốt vạn năm, hắn đã chẳng thể nào ức chế được cảm
xúc muốn nhìn ngó, phá phách một phen.
Chẳng mấy chốc, trong tầm mắt Vân Phong đã biến mất hình bóng của Hư. Hắn chỉ đành tặc lưỡi một cái, thầm than ma thú ham chơi.
“Tiểu tử, ngươi . . . từ đâu . . . đến Giao . . . Nguyệt trấn.” Vừa bước tới cửa trấn, một giọng nói ồm ồm vang lên khiến Vân Phong giật mình.
Trước mặt hắn là một lão giả cao to, khuôn mặt đỏ ửng, một tay ôm bình
rượu lớn, một tay vác đại đao trên vai. Dường như lão giả đang trong cơn say.
Vân Phong bất chợt cảm thấy ái ngại trong lòng, kẻ say thì không nói lý, lớ ngớ nói lời không hợp là bị ăn đòn như thường. Chuyện say rượu đánh
nhau trong mỏ quáng cũng không ít, nhiều khi còn lan đến quáng nô như
đám người Vân Phong nữa.
Hắn cố trấn tĩnh trong lòng, thoáng nghĩ ra một kế, vẻ mặt biến thành buồn rầu, thê thảm:
“Lão bá, ta ta bị đạo tặc trong sâm lâm cướp, thân gia của ta bị họ giết sạch. Ta may mắn trốn thoát khỏi tay bọn chúng, bôn ba mấy ngày mới có
thể đến được trấn này. Ta . . . hu . . . hu . . . lão bá . . . xin người giúp ta . . . với.”
Nói đến đây, Vân Phong cực kì phối hợp dặn ra một ít nước mắt, lao đầu về phía lão giả kia mà khóc hu hu.
Lão giả cầm bình rượu chợt ngớ người, bao nhiêu hơi rượu trong người bốc hơi sạch. Vừa nãy qua đây, lão chỉ thấy một đứa bé mặt mũi lạ hoắc, lấm la lấm lét nhìn vào thị trấn. Sẵn có chút hơi men, lão chỉ định dọa một tí rồi bắt nó về chỗ cha mẹ nó. Nào ngờ đâu lại dính vào rắc rối này.
Lấm lét nhìn xung quanh không có ai, lão kéo Vân Phong ra trước mặt,
không thèm để ý tới cái áo mới mua chẳng có chút nước mắt nào. Lão giả
nghiêm mặt nhìn chằm chằm Vân Phong, hỏi:
“Tiểu tử, ngươi đừng có mà trêu ta, tất cả những hộ gia đình trong trấn
ta đều biết, ta mà biết ngươi là con cái nhà ai thì đừng trách ta. Cái
mông ngươi sẽ nở hoa đó biết chưa?”
“Cây ngay” không sợ chết đứng. Dù gì Vân Phong cũng chẳng có gia đình ở
trong trấn, tất nhiên là không sợ. Hắn cúi mặt, vẫn giả bộ khóc:
“Lão bá, ta nói thật, người xem, chân ta, tay ta, cả người ta nữa, liệu
có phải nói dối lão bá không. Ta trêu lão bá làm gì chứ.”
Lão giả nhìn khắp người Vân Phong một vòng rồi mới hòa hoãn lại. Nhìn
những vết thương trên người đứa bé kia thì có lẽ đúng là bị bọn cướp
hành hạ tàn bạo.
Mủi lòng trắc ẩn, lão kéo Vân Phong vào lòng, vỗ vỗ lưng hắn, giỗ dành an ủi:
“Tiểu tử ngoan, ngươi đừng khóc, có thể đến được Giao Nguyệt trấn, gặp
được Lưu Hàn ta là cái may của ngươi. Ít nhất ngươi vẫn còn sống sót,
vẫn còn khỏe mạnh. Trong Giao Nguyệt trấn ta cũng có chút ít tiếng nói,
ngươi cứ an tâm mà ở lại, không cần lo lắng gì. Chỉ cần đạo tặc dám đến
đây, bọn chúng sẽ không có đường lui. Nếu muốn báo thù nhất thiết phải
trở nên mạnh mẽ, nhất định phải cố gắng, hảo hảo sống tốt, hảo hảo tu
luyện.”
Cảm giác được hơi ấm từ người Lưu lão, Vân Phong không kìm được mà run
rẩy. Hắn bất chợt nhớ lại Hoa lão, Bao thúc, Triển thúc, nhớ tới hằng
đêm họ kể chuyện cho nó ngủ, nhớ tới thức ăn họ chia cho nó, nhớ tới
những lúc nó bị bệnh, mọi người chăm sóc nó ra sao. Đôi mắt Vân Phong
bắt đầu trở nên mông lung, có chút ươn ướt. “Hoa lão, Bao thúc, Triển
thúc, giờ này mọi người đang ở đâu, Tiểu Phong thực sự, thực sự rất nhớ
mọi người. Mọi người cần cố gắng sống sót, Tiểu Phong nhất định cố gắng
tu luyện, cố gắng tìm kiếm mọi người. Nhất định có một ngày, Tiểu Phong
sẽ giúp mọi người thoát khỏi nơi đó.” Hắn thầm hứa trong lòng rồi nhanh
chóng trấn tĩnh lại.
Lùi lại một bước, nhìn lão giả xa lạ nhưng có cảm giác thân quen trước mắt, Vân Phong cúi đầu chân thành nói:
“Cảm ơn Lưu lão bá.”
Lưu lão nhẹ gật đầu, mỉm cười:
“Dù sao ngươi cũng không còn người thân, ta cũng chẳng có con cái, ngươi cứ gọi ta là Lưu gia gia là được rồi. À, mà ngươi vẫn chưa nói với ta
ngươi tên gì.”
Sự ngạc nhiên bỗng ánh lên trong mắt Vân Phong. Hắn không ngờ rằng người đầu tiên mình gặp lại có thể đối tốt với hắn như vậy. Vân vê mảnh áo
rách trên tay, hắn nhẹ giọng nói:
“Lưu gia gia, ta tên là Vân Phong.”
Thấy Vân Phong hiểu chuyện, Lưu Hàn lão tử cũng rất vui, càng nhìn càng
thấy hắn thuận mắt. Lão vuốt vuốt cái cằm không râu, nhanh chóng kéo hắn đi vào trong trấn, bỏ lại phía sau một sâm lâm với quá khứ đầy đau
buồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT