Dưới những tiếng ồn ào và phản đối, Hồng Anh vẫn cực kì lạnh nhạt và kiệm lời, không giải thích cũng không để ý nữa. Đôi mắt nàng chăm chăm nhìn vào Đỗ Khiêm, dường như những lời nói của Đỗ Khiêm đã đánh vỡ tâm lý cũng như rào cản nào đó trong con người nàng.

Chỉ thấy nàng im lặng, không hiểu nàng đang nghĩ điều gì trong lòng, hay đang muốn nói gì. Mãi một lúc sau, đến khi những tiếng ồn kia từ từ im bặt, nàng mới nhẹ nhàng cất lời:

“Đỗ Khiêm ca, từ lâu ta đã biết huynh luôn vì ta mà chán nản, buồn rầu nhưng huynh không biết rằng, nhiều lúc ta cũng cực kì ghen ghét huynh. Ta chỉ là nữ nhân, dưới cái xã hội trọng nam khinh nữ, nữ nhiều hơn nam này này, cho dù ta có làm gì cũng chỉ mãi mãi đứng ở vị trí Trí giả mà thôi.

Còn huynh, huynh là một kẻ biết bày mưu tính kế, không từ thủ đoạn, lại có một dã tâm to lớn, quan trọng hơn cả huynh là nam nhân. Nam nhân mới là điều cần thiết nhất để đứng đầu một thế lực. Ở cái hiện thực này, ai cũng nghĩ nữ nhân chỉ thích hợp làm một nương tử quân giúp chồng quản lý, chăm sóc con cái. Ta cũng không ngoại lệ, luôn nghĩ rằng bản thân mình là con gái, như kẻ qua đường, sẽ có một ngày phải lấy chồng, phải ra đi. Cho nên trong thời gian ngắn không tiếc mọi thứ, giúp ích cho Đỗ gia, báo đáp lại ơn sinh thành dưỡng dục. Đáng tiếc là ngày hôm nay ta không thể đưa cho huynh một Đỗ gia huy hoàng.

Nhưng nếu hôm nay có qua được một cửa này, Hồng Anh chắc chắn sẽ ra đi, Đỗ gia đành nhờ huynh gánh vác. Còn nếu như ngày hôm nay, Đỗ gia bị diệt, Hồng Anh cũng đành lấy cái chết, đi theo các thúc thúc, bá bá, trên đường xuống suối vàng lại tiếp tục bày mưu tính kế cho mọi người, để mọi người không bị kẻ khác ức hiếp.”

Đỗ Hồng Anh bỗng nhiên nói ra những lời từ sâu trong đáy lòng, khiến tất cả mọi người ở đây lâm vào choáng váng. Lại có những người nghe xong những câu cuối cùng tròng mắt bất chợt phiếm hồng. Nào có ai ngờ tới một kẻ đa mưu túc kế như Hồng Anh lại có những suy nghĩ như vậy. Tương lai của nàng rộng mở, khả năng vào được học viện Hoàng gia cũng đạt tới bốn năm phần, nếu không với trí tuệ của nàng, các thế lực Lam Sa, Tông Bì, Bích Thạch muốn mời nàng cũng nhiều không đếm xuể. Vì đồng tộc, vì không muốn bỏ rơi người thân, nàng quyết tâm theo bọn họ xuống hoàng tuyền.

Nàng đứng lên, nhìn mọi người ở đây một lượt rồi trầm ngâm nói:

“Ta tin những người ở đây, có người thực sự phục ta, cũng có người không hề muốn vậy. Nhưng chỉ xin mọi người nghe ta một lần này mà thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nếu như còn tiếp tục phân năm sẻ bảy, không chịu nghe chỉ huy, tất cả chỉ có một con đường chết.”

Nói đoạn, nàng xiết chặt nắm tay, quay về bộ dạng trí giả lạnh lùng thường ngày, lập tức phân phó:

“Bắt đầu từ bây giờ, kẻ nào không nghe lời, trảm ngay lập tức. Mệnh lệnh trước kia, lập tức thi hành.”

“Đỗ Khanh, Đỗ Bảo, hai người điểm mặt nhân thủ. Những người đang ở Nguyên đồ viên mãn, lập tức đề thăng lên Nguyên sĩ. Ngay đêm hôm nay, lập tức tấn công Đỗ gia.”

“Rõ.”

* * * * * * * * * *

“Hư, lần này ngươi phải giúp ta rồi.” – Vân Phong rẽ vào một ngõ cụt kín đáo, nằm sát ngay bên Tô gia, lập tức câu thông hình săm trên tay hắn.

“Tiểu tử, có chuyện gì vậy?” – Hư xuất hiện, phiêu miểu giữa hư không, hỏi.

Từ sau khi giúp Vân Phong tẩy tủy phạt cân, lại giúp hắn khơi thông hồng trần nhân sinh lộ, bao nhiêu năng lượng tích cóp trong người nó đã hết sạch sành sanh, không còn một mống. Nhưng nhờ có 500 Kim tệ mà Vân Phong kiếm được từ tay Nam tử thần bí, sau mấy ngày này, năng lượng của nó đã lấp đầy trở lại. Tuy không đạt được 1% năng lượng lúc toàn thịnh, nhưng cũng gần đạt được trạng thái lúc gặp Vân Phong ban đầu.

Vân Phong cau mày, suy tính một lúc, rồi nói:

“Ngươi vào Tô gia, giúp ta điều tra 3 việc. Tìm xem trong đó có ai bị nhốt không? Xem cho ta chiến lực của đối phương ? Cuối cùng là tìm cho ta nơi ở của những nhân vật trọng yếu?”

Hư nhìn biểu hiện khẩn cấp của Vân Phong liền hiểu ra lần này hắn đang gặp vấn đề nan giải, cực kì khó giải quyết. Nó gật đầu, biến thành trạng thái trong suốt mà chỉ có Vân Phong mới nhìn ra, lập tức lao vào bên trong Tô gia như chỗ không người.

“Đây là điều cuối cùng mà ta có thể giúp tỉ. Hi vọng tỉ có thể tận dụng chuyển bại thành thắng.” – Vân Phong đứng tại chỗ, thở dài một hơi.

Trong phòng Tô Minh.

Tô Minh ngồi trước bàn, trước mắt là một chồng giấy. Hắn cầm bút, lại thủy chung không thể đặt bút viết, hắn không biết chính mình nên viết cái gì bây giờ.

Cuối cùng, hắn suy nghĩ một lúc lâu, mới viết lên giấy:

"Đại nhân, Lưu Hàn bất ngờ nhận một tôn tử tên Vân Phong. Tiểu tử này chịu khuất nhục làm quáng nô bốn năm, nay tuổi còn nhỏ mà thành thục, tính cách đạm mạc, hành sự quả quyết, thường ngoài dự đoán của mọi người. Hơn thế nữa là kỳ tài luyện võ, gần ba tháng mà đã có thể bước chân vào Phạt tủy, tương lai có thể trọng dụng, rất thân thiết với Trung Hoa Hoa.

Gia chủ Đỗ gia Đỗ Huy, tu vi Nguyên sĩ cao giai, dưới có một Ma sủng tu vi Nhất giai 10 cấp có thể sánh với Nguyên sĩ viên mãn. Ngoài chắt nữ Hồng Anh cùng Đỗ Khiêm ra, thì tam đại (đời thứ ba) thường thường, tứ đại kém cỏi, sinh hoạt trong gia tộc không ổn.

Đời thứ tư Ngọc gia có một thiếu niên thiên tài, võ học thành tựu rất cao, đã có hôn ước với Mạc Thị - Thái Nguyên Thành. Gia chủ đương thời lại văn võ song toàn, tâm cơ mưu trí cẩn mật, cánh chim đã chống được gió, gần đây có cử động tại Giao Nguyệt Trấn. Mưu đồ lật đổ Đỗ gia đã đến bước cuối, sử dụng nhiều kế sách liên hoàn, uy hiếp rất lớn. Kiến nghị liên hợp Tô, Đoạn, Sở bảo vệ Đỗ, để phòng ngừa Giao Nguyệt Trấn rơi vào tay Mạc thị.

Giao Nguyệt Trấn gần đây liên tiếp xuất hiện kẻ lạ mặt, nghi ngờ là nhân thủ của Mạc thị, mong đại nhân tiếp viện, xóa đi họa tâm dư nghiệt đảng, ổn định cân đối Giao Nguyệt trấn, bình an đế tâm."

Lúc viết xong, Tô Minh cẩn thận xếp lại cẩn thận, đút vào trong một ống trúc tròn, sau đó đi tới bên cửa sổ phóng đi, cũng thuận miệng nói:

“Mau chóng nhắn nhủ đại nhân, không được phép chậm trễ!”

“Rõ!” - Một lát sau, trong bóng tối truyền tới thanh âm mờ ảo, sau đó liền không còn tiếng động.

Căn phòng thoáng chốc lại lâm vào im lặng. Trong chốc lát, ở phía góc tủ, bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình hư hư thực thực. Chỉ trong tích tắc, Hư lập tức hiện thân, nhanh chóng chạy ngay ra khỏi Tô gia với tốc độ nhanh nhất mà không để lại bất cứ dấu vết nào.

Bước ra khỏi Tô gia, nó lập tức tiến ngay vào một con ngõ nhỏ. Phía trước mặt nó là một bóng người nhỏ bé, khoác trên mình bộ quần áo bông màu lam.

Lúc Hư xuất hiện, bóng nhỏ kia chợt quay đầu, gấp gáp hỏi:

“Sao rồi, ngươi đã điều tra được gì chưa ?”

“Nhầm, nhầm hết rồi.” – Hư thở hồng hộc, nhanh chóng kể ra toàn bộ nội dung bức thư mà Tô Minh viết gửi lên cho thế lực Lam Sa.

Chiếu theo thông tin ghi trên đó, chính xác là Ngọc gia đang tìm cách phá hoại Đỗ gia, nhằm làm bàn đạp cho Mạc thi xâm chiếm Giao Nguyệt Trấn. Khi Hư ở dạng hư ảo, ngay cả những người có tu vi như Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa cũng không có khả năng nhìn ra hư thực, cho nên Vân Phong tin tưởng rằng, những điều Tô Minh làm vừa rồi không phải là giả bộ.

Hắn trầm ngâm trong giây lát, nhớ lại những điều đã xảy ra, nhất là nội dung bức thư khiến cho Đỗ gia hiểu lầm kia. Hắn chợt nhận ra nội dung bên trong quả thực rất mơ hồ. Ngay sau đó là cảm giác hối hận, hối hận chính bản thân mình không điều tra kĩ, hối hận hấp tấp vội vàng kết luận, bị đối phương dẫn dắt vào tròng.

Nếu không phải Vân Phong xảo hợp có được Hư, có khả năng tàng hình của nó, thì chắc chắn hắn sẽ tạo ra vụ án oan sai lớn nhất trong đời, cũng khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên trong thời gian còn lại.

“Nếu như các ngươi muốn hai nhà Tô, Đỗ đánh nhau, ta thành toàn cho ngươi.” – Vân Phong siết chặt nắm đấm, tức giận chạy thật nhanh về căn nhà của Đông lão. Vừa đi, hắn vừa trù tính kế hoạch trả thù trong đầu:

“Ngay từ đầu, các ngươi không đụng tới ta thì ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện này. Nhưng hôm nay, các ngươi sẽ phải hối hận vì kế sách ban đầu của mình.”

Mười lăm phút sau, Vân Phong vội vã đứng trước cánh cửa bằng đá. Bên trong truyền ra hương thảo dược nghi ngút. Hắn đoán chừng bên trong, Hoa Hoa tỷ đang tập luyện thuốc.

Quả nhiên, vừa bước vào trong, hắn đã thấy Hoa Hoa hai tay đang quấy một nồi thuốc cao đặc sệt màu vàng óng. Hắn không biết đây là loại thuốc gì nhưng cũng có thể đoán ra Hoa Hoa tỷ đã bước vào trình độ trung đẳng của học đồ rồi. Luyện dược học đồ chia ra làm ba trình độ, sơ đẳng là nấu nước thuốc, trung đẳng nấu thuốc cao, cao đẳng mới có thể khai lô tạo đan. Đến khi nào có thể chế tạo ra đan dược Hoang cấp thì lúc đó mới được coi là một Luyện dược sư chân chính.

“Hoa Hoa tỷ, Đông lão đâu.?” – Vân Phong thở hồng hộc từng hơi lớn, nhìn quanh một vòng, hỏi.

Hoa Hoa nhìn thấy Vân Phong liền cười mỉm như chào hỏi, hai tay vẫn không ngừng nghỉ tiếp tục quấy nồi thuốc cao, trả lời:

“Sư phụ sáng nay đi qua Tứ Phương Thành rồi, nghe người nói bên đó có đấu giá Hỏa Minh Đằng, nên đã vội vã đi ngay. Đệ tìm sư phụ có việc gì không.”

Vân Phong nhớ lại ngày trước Hư đã từng nói, dược liệu chế tạo Liệt Diễm Thối Thể Đan chỉ còn thiếu hai vị chủ dược là Hỏa Minh Đằng và Phá Cốt Sâm Tủy. Nghe nói, Hỏa Minh Đằng là dược liệu Địa cấp, e rằng giá trị không nhỏ. Vân Phong không biết liệu Đông lão có thể lấy nó về tay được không. Nghĩ ngợi một lúc, hắn đành tặc lưỡi bỏ qua, quay lại chuyện chính.

“Đệ cần gấp Quy Tức Đan số lượng lớn. Tỉ biết Đông lão để ở đâu không?”

“Ở trên giá thuốc, ngăn bảy, lô 2, lọ ngọc màu xanh dương.” – Hoa Hoa lưu loát nói ra, hiển nhiên là nàng rất quen thuộc với số đan dược này.

“Mà đệ cần chúng để làm gì, không được mang đi nghịch . . .” – Nàng chưa kịp nói hết câu, Vân Phong đã như cơn gió vội vã chạy đi.

Căn phòng chỉ còn lại mỗi mình Hoa Hoa hậm hực, giận dỗi.

“Cái tên tiểu tử này.”

Vân Phong không lập tức đi tới Đỗ gia mà quay trở lại Tô gia, hắn biết rằng giờ phút này Đỗ gia chắc chắn sẽ bị đối phương giám sát cực kì chặt chẽ. Nếu như hắn ở vào vị trí đó, khi bước cuối cùng sắp sửa thành công sẽ không để bất cứ lỗi lầm nào xảy ra, cho dù là nhỏ nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play