Bóng đêm dần buông xuống Giao Nguyệt Trấn.

Trong đại viện Đỗ gia, đèn đóm đã được tắt hết đi, nhường chỗ cho sự im lặng đến kì lạ, thỉnh thoảng hi hữu lắm mới thấy một hai bóng người có nhiệm vụ canh gác đi tuần tra xung quanh.

Hồng Anh đứng ở một nơi tối tăm, cực kì bí mật, ánh mắt nàng nhìn về phía ánh trăng xa xăm. Nàng đang nóng lòng chờ đợi, đợi một cơ hội phản gián, bắt lấy nội gian trong nhà để có thể thoát khỏi mối lo trước mắt. Đằng sau nàng, như thường lệ, chính là lão tổ Đỗ Huy.

“Hồng Anh, cháu chắc là hôm nay tên nội gian sẽ đi ra chứ?” – Đỗ Huy siết chặt nắm tay, chăm chú quan sát động tĩnh phía trước, đồng thời lơ đễnh hỏi.

“Chắc chắn mười phần. Giả như lão tổ là nội gian, nếu như gặp phải có một tin tức cực kì quan trọng trong tay, thậm chí nó có thể ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng, liệu rằng người có bất chấp tất cả mang tin tức này về căn cứ không?”

“Đương nhiên là có rồi.”

Hồng Anh lập tức gật đầu, lạnh nhạt nói:

“Đúng vậy, cho nên hôm nay, sau khi Vân Phong về, cháu đã lập tức cho người phao tin giả cho một số người, nói rằng chúng ta đã đạt thành hiệp nghị với Lưu Hàn. Tin tưởng rằng nếu như bọn chúng biết không thể không lộ mặt.”

“Nhưng sao cháu biết gian tế là một trong số chúng.”

“Gia gia nghĩ thử mà xem.

Thứ nhất, Đỗ phủ chia làm hai nửa nội phủ, ngoại phủ, mỗi bên lại phân chia rạch ròi, có người canh gác cẩn thận. Bên trong nội phủ là nơi sinh sống của dòng chính Đỗ gia cùng những khách khanh, người có đại công với Đỗ gia. Ngoại phủ là nơi ở của hạ nhân cũng như phụ thuộc của Đỗ gia. Ngoại phủ muốn đi vào nội phủ đều phải trải qua xác nhận nghiêm ngặt, cần xuất trình lệnh bài thân phận, nói rõ mục đích đi vào làm gì, gặp ai. Đến khi xác định những điều đó là thật mới có thể đi vào. Trong thời gian Đỗ Thái bị sát hại, cháu đã điều tra, có tất cả 86 người từ ngoại phủ đi vào nội phủ. Nhưng tất cả đều có bằng chứng ngoại phạm, không hề bén mảng tới gian phòng của Đỗ Thái. Như vậy có thể rút ra kết luận người có thể báo tin cho Đỗ Thái bắt buộc phải ở trong nội phủ hoặc là người hầu trong nội phủ.”

Đỗ Huy ngẫm nghĩ một lát, xác thực chuyện này có vẻ đúng đến 8 phần. Ngoại trừ trường hợp có kẻ võ công cao cường từ ngoại phủ đột nhập vào nội phủ báo tin cho Đỗ Thái, nếu không chỉ duy nhất có một cách giải thích như vậy. Lão nhẹ gật đầu, rồi nghe Hồng Anh giải thích tiếp.

“Thứ hai, giả như có một ngày Đỗ Thái đến nói với gia gia hắn có cách tiêu diệt Sở, Đoạn, Ngọc, Tô tứ gia tộc. Điều đầu tiên người nghĩ sẽ là gì?”

Đỗ Huy nhíu mày khó hiểu, điều này không khó trả lời, tất nhiên là lão sẽ không tin. Một kẻ chỉ biết chơi bời gái gú như Đỗ Thái làm sao có thể nghĩ ra được cách như vậy chứ. Lão lắc đầu, đáp:

“Không tin. Có đánh chết ta cũng không tin.”

Hồng Anh nhoẻn miệng cười, lại nói tiếp:

“Vậy nếu như lão tổ hoặc đại thúc đến rủ Đỗ Thái đi cướp dân nữ, người nghĩ hắn sẽ làm như thế nào.”

Đỗ Huy đột nhiên tắc tịt, càng ngày càng thấy chân tướng sự việc gần trong gang tấc, nhưng nếu không nghe được Hồng Anh phân tích, lão sẽ chẳng bao giờ có thể phát hiện ra chuyện này. Chỉ dừng trong chốc lát, nàng tiếp tục lên tiếng:

“Tất nhiên hắn sẽ nghĩ, hai người đang bày mưu, muốn giáo huấn hắn một trận. Thế nên, muốn Đỗ Thái tin tưởng thì ít nhất không phải lão bá, lão thúc đạo mạo, nghiêm khắc. Trong khi đó, quãng thời gian để Đỗ Thái vừa nhận được tin tức, vừa cầu xin Đỗ Thông lại vừa đến được trúc lâm cũng chỉ có 2 tiếng đồng hồ. Tức là hắn vừa nhận được tin tức đã lập tức hành động. Gia gia nghĩ rằng kẻ nào có thể khiến Đỗ Huy dễ dàng tin tưởng như vậy.”

“Người cùng hắn thường xuyên làm bậy.” – Đỗ Huy bất chợt tỉnh ra, nghĩ đi nghĩ lại quả nhiên điều này hoàn toàn chính xác.

“Thứ ba, lão tổ có thấy điều gì kì lạ ở trong vụ án này nữa không?” – Nàng bất chợt hỏi. Nhưng nhanh chóng nói ra đáp án, hiển nhiên nàng cho rằng với trí tuệ của lão tổ mình, khó có thể đoán ra được điểm khác lạ.

“Đó là lâu chủ của Ma sủng lâu, ta không hiểu tại sao bỗng dưng lão ta lại đưa cho Đỗ Thái một con Ma sủng lai tạp cao cấp như vậy. Nếu nói lão đưa cho Đỗ Thái tiện đường mang về cho gia chủ xem, có đánh chết ta cũng không tin. ”

“Vậy ý cháu là . . .”

“Ý của cháu là, lão bản kia đưa cho Đỗ Thái vì biết trước Đỗ Thái trong tương lai cần chiến đấu, tức là lão biết Đỗ Thái đang đi đâu và muốn làm gì.”

Đỗ Huy lắc đầu, không tin tưởng nói:

“Nhưng lão bản của Ma sủng lâu luôn ở Ngoại phủ, hơn nữa hôm xảy ra chuyện hắn ta lúc nào cũng ở Ma sủng lâu, không rời nửa bước. Không thể nào là hắn được.”

“Đúng vậy, cho nên cháu mới đưa ra phán đoán rằng gian tế trong gia tộc không chỉ có một người. Ngoại trừ lão bản Ma sủng lâu còn một người mà chúng ta biết, đó là kẻ đã liên lạc với Đỗ Thái. Kẻ này vừa là người trong nội phủ, vừa quen biết lão chủ Ma sủng lâu, lại thường xuyên theo Đỗ Thái làm bậy. Tính ra cũng chỉ có 3 người, hai gia nô thường xuyên đi theo hắn, cùng với con trai của một khách khanh trong gia tộc.”

Đỗ Huy im lặng, mồ hôi chảy đầy đầu, nếu như chuyện thực sự giống như lời Hồng Anh nói, Đỗ gia đã lâm vào tình trạng trước nay chưa từng có. Mọi tin tức trong gia tộc đều bị bọn chúng biết từng đường đi nước bước. Hơn thế nữa, nhiều vụ án chết người bí ẩn trong Đỗ gia cũng có lời giải đáp.

Lão siết chặt tay, tức giận nhìn về phía trước, trong lòng như đang nhỏ máu. Nếu như mười năm trước, không phải vì những kẻ nội gián như thế này, con trai độc nhất của hắn liệu có ngậm hận mà chết như vậy.

Bỗng nhiên.

Dưới tầng mây dày đặc phủ kín bầu trời, không chút ánh trăng, khóe miệng Đỗ Huy nở một nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn, khác hẳn bộ dạng của một lão giả chất phác thường ngày.

“Đến rồi.” – Đỗ Huy liếm liếm bờ môi khô khốc, độc ác nói.

Ngay trước mắt kia, một bóng đen như u linh di chuyển trong bóng đêm. Bên cạnh hắn một Ma sủng lờ mờ hình dạng như u sương đang bao bọc lấy cơ thể, khiến động tác của hắn yên lặng không chút tiếng động.

“Lão tổ, nhờ người rồi. Lần này, quyết không được để hắn mất dấu.”

Đỗ Huy gật đầu, lập tức triệu hồi Ma sủng Miêu Phong Sư tuyệt phẩm của mình, sau đó từ từ chạy theo bóng đen trước mặt. Nhìn thấy Miêu Phong Sư, Hồng Anh cũng yên tâm phần nào. Nói về theo dõi và truy tìm dấu vết, nếu Miêu Phong Sư nói đứng thứ hai, thì không một Ma sủng nào ở trong trấn dám nói mình đứng thứ nhất. Nó không chỉ có tốc độ nhanh như gió, nhẹ nhàng như mèo, mà khi cần thiết sức chiến đấu của nó không hề khác một con sư tử dũng mãnh. Khứu giác linh mẫn, tốc độ mau lẹ, nhẹ nhàng uyển chuyển, tất cả những từ ngữ trên đều được dùng để miêu tả Ma sủng này.

* * * * * * *

Một bóng người ngồi dưới hiên nhà, lặng im ngắm nhìn từng bông tuyết rơi, không biết đang nghĩ gì những gì. Đôi bàn tay hắn không hề nhàn rỗi, nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc dài, mềm mượt, trắng xóa của tiểu cô nương đang cuộn tròn trong lòng. Ở dưới mái tóc buông dài, để lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài xinh đẹp, khuôn mặt bầu bĩnh, căng mịn không hề có tì vết. Nàng mặc một bộ quần áo cũng màu trắng, bên trên phảng phất ẩn hiện từng đám lông cừu mềm mịn, ấm áp. Đôi mĩ mâu giờ đây đang run run, nhắm chặt chìm vào một giấc ngủ say.

Hai người này chính là Vân Phong và Lạc San. Bởi vì Hoa Hoa theo Đông lão học chế thuốc vẫn chưa về, cho nên Vân Phong phải thay thế nàng ru Lạc San ngủ. Hơn thế nữa, không hiểu sao, càng ngày Lạc San càng quấn lấy Vân Phong. Dần dần Vân Phong đang mơ hồ thay thế Hoa Hoa chăm sóc tiểu cô nương lạnh lùng này.

Vân Phong nhè nhẹ vuốt mái tóc nàng, gạt đi bông tuyết rơi trên đó, khẽ than:

“Số phận của muội thật khổ, giá như muội giống như ta, từ khi sinh ra đã không biết mặt mẹ cha thì ít ra cũng không nuối tiếc, cũng không đau khổ mà lâm vào tình trạng phong ấn như thế này.”

Nói đến đây, hắn bỗng ngửa mặt lên nhìn từng bông tuyết phiêu lãng trên bầu trời, im lặng thật lâu. Trong mỗi bông tuyết, hắn thấy khuôn mặt của từng người, từng người một. Có Bao thúc, Hoa lão, Triển thúc. Có Lưu gia gia, Đông gia gia, Hoa Hoa, Lạc San . . . có người thân, có bạn bè tất cả mọi người, nhưng chỉ có cha mẹ hắn là không xuất hiện. Trong lòng hắn bất chợt nhói đau, cảm thấy chính mình đã thất lạc đi một điều gì đó.

Hắn ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, khóe mắt bỗng dưng không hiểu tại sao lại có nước mắt chảy ra. Lã chã, lã chã từng giọt. Hắn vừa cười vừa khóc, rồi cố gắng mím môi, nhắm chặt mắt, nhưng sao không thể ngăn nước mắt kia rơi xuống. Càng cố gắng, nước mắt kia càng rơi. Hắn ôm lấy Lạc San, nức nở nghẹn ngào:

“Lạc San, muội biết không, mặc dù muội đau khổ, nhưng ít ra muội cũng đã từng trải qua ngày tháng tốt đẹp, có cha yêu thương, có mẹ săn sóc. Huynh thực sự, thực sự rất muốn được trải qua một ngày như thế. Đáng tiếc, huynh chỉ là một đứa trẻ . . . bị vứt bỏ mà thôi.”

Mấy năm qua, hắn sống trong đau khổ mà không có biện pháp để phát tiết ra, chỉ có thể để nỗi thống khổ gặm nhấm lấy linh hồn. Chính vì lẽ đó, hắn nhớ chính bản thân mình đã từng hứa rằng sau này sẽ không khóc nữa, không được yếu mềm. Nhưng sao giờ đây hắn không thể nào kìm chế, không thể nào ngăn nước mắt đừng rơi.

Hắn lấy vạt áo quệt lấy nước mắt. Một lần, hai lần . . . năm lần . . . mười lần, nhưng cứ lau đi lại có nước mắt chảy ra. Hắn cố gắng không nghĩ tới, nhưng không hiểu sao lại vẫn nghĩ về điều đấy, mà càng nghĩ lại càng đau. Hắn thông minh, lanh lợi, lạnh lùng, quyết đoán, nhưng cũng không thể thay đổi được một điều, hắn vẫn đang là một đứa trẻ, một đứa trẻ mồ côi thèm khát tình yêu từ cha mẹ.

Không biết qua bao nhiêu lâu, đến khi đôi mắt hắn đỏ lên vì đau sót, hắn mới mơ màng ngất đi, chìm vào trong giấc ngủ thật sâu.

Hắn không biết rằng, chính lúc mình vừa chìm vào giấc ngủ. Tiểu cô nương trong lòng hắn từ từ ngồi dậy, đôi mắt cũng trở nên đỏ hoe, ươn ướt. Nàng cũng ôm lấy hắn mà khóc tu tu, mà phát tiết đi nỗi lòng. Bởi lẽ khi những giọt nước mắt ấm nóng của Vân Phong chạm vào khuôn mặt Lạc San, băng tuyết trong nàng dần dần tan chảy, một phần phong ấn trong nàng cũng được cởi bỏ. Nàng có thể nghe, có thể hiểu được lời Vân Phong nói, nàng có thể cảm nhận được nỗi đau của hắn, cho nên . . . nàng cũng khóc . . . khóc vì nàng . . . và vì hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play