Vân Phong nhìn huyết kí đang lơ lửng trôi, trở nên nghiêm túc, nói:

“Ta, Vân Phong ngày hôm nay lấy tính mạng làm bằng, lấy máu huyết trong người làm chứng. Trong vòng 10 năm, ta không cam đoan Ma Ưng có thể trở thành Ma sủng nhị giai, nhưng ta có thể khẳng định, hoàn toàn có thể giúp nó trở thành Ma sủng nhất giai cao đoạn. Trợ giúp nó quay về nơi ở, đoạt lại những gì đã mất. Hơn nữa, nếu khi đó, Ma Ưng không muốn đi theo ta, chắc chắn ta sẽ thả nó trở về với tự nhiên.”

Ngay khi lời Vân Phong vừa chấm dứt, huyết kí bỗng nhiên lóe sáng, chia làm hai nửa. Một nửa dung nhập vào người Vân Phong, nửa kia lập tức chui vào mi tâm Ma Ưng, khiến nó cực kì sững sờ.

Cái nó ngạc nhiên không phải vì Vân Phong có thể giúp nó ra sao, mà là Vân Phong lại dùng chính tính mạng ra làm huyết thệ. Phải biết rằng, chỉ là một tiểu tử sao có thể giúp nó tiến cấp nhanh chóng trong vòng 10 năm, không kể đến quá trình tiến giai chưa chắc đã được thuận lợi. Nếu khi đó nó chết, chắc chắn Vân Phong cũng khó lòng sống sót.

Nhãn thần Ma Ưng từ giây phút đó mất đi thần thái kiêu căng, ngạo mạn, trong ánh mắt nhìn về phía Vân Phong đang mang theo một tia kính nể. Mặc dù Vân Phong chỉ là một tiểu tử, có thể giúp được nó cũng chỉ có hạn, nhưng chỉ cần hắn có can đảm dùng tính mạng của mình ra làm vật đánh cược, Ma Ưng cũng cảm thấy thực sự coi trọng hắn.

Vân Phong im lặng không hề lên tiếng, chờ đợi Ma Ưng hoàn toàn chấp nhận huyết kí. Đến khi thời cơ thích hợp, Vân Phong cuối cùng trừng mắt nhìn nó, sử dụng tâm niệm nói:

“Từ hôm nay trở đi, tên của ngươi là Ám Vương, là vương giả của trời đêm.”

Ma Ưng tựa hồ nghe hiểu được, mở choàng mắt, liếc nhìn Vân Phong thật lâu, có thể thấy trong ánh mắt nó cũng cực kì thích cái tên này. Điều này cho thấy, đầu chim ưng này đã hoàn toàn tín nhiệm Vân Phong. Rốt cuộc, hắn đã thành công thu phục rồi.

“Phù, rốt cuộc đã thành công phần quan trọng nhất rồi!” – Vân Phong thở hắt một hơi, nhìn Ma Ưng bên cạnh càng thêm thân thiết.

Bỗng nhiên, Vân Phong chợt nghĩ tới Hỏa Sí Điểu, tiện tay mở ra Đồng phiến.

“Nếu Ám Vương đã có tên của riêng mình, thì tiểu tử ngươi cũng không thể không có.”

Một bóng lửa đỏ chợt lóe rồi bỗng nhiên đậu lên vai Vân Phong, kéo theo nhiệt độ nóng rực. Nhưng kì lạ, đối với Vân Phong, lửa trên người Ma sủng lại giống như ảo, như mộng, dễ dàng tán đi, không hề gây ra một chút thương tổn gì cho hắn.

Hỏa Sí Điểu xuất hiện, nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt mình vào khuôn mặt chủ nhân, vui vẻ kêu lên gri gri. Đã lâu lắm rồi, nó không được nhìn thấy Vân Phong cũng như hắn đã lâu không gặp lại người bạn nhỏ. Vân Phong cảm nhận được niềm vui của nó, cũng thực sự vui mừng. Bàn tay nhỏ bé khẽ cọ cọ trên bộ lông rực cháy, khiến Hỏa Sí Điểu vui vẻ không thôi. Trên mặt Vân Phong cũng nở ra một nụ cười ngây thơ, thuần khiết của một tiểu hài tử mà hắn đã lâu không có.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đầy thương tích, tái nhợt của Vân Phong, đôi mắt nhỏ xíu như hai hạt đậu nành của Hỏa Sí Điểu tỏa ra hung quang tức giận. Cái cảm giác vui vẻ của nó như đanh lại, tức giận rít gào một tiếng. Hỏa Sí Điểu hung hăng nhìn quanh, chợt thấy Ma Ưng đang đứng đó, không nói hai lời, lập tức tấn công.

Hỏa Đạn, Phong Nhận bất chợt tung ra liên tục, chỉ trong 5, 6 giây ngắn ngủi đã có cả chục Linh kỹ sử dụng, tất cả đều nhắm vào mục tiêu Ma Ưng.

“Không.”

Vân Phong bất ngờ hét lớn, không thể tưởng tượng được Hỏa Sí Điểu bỗng nhiên lại điên cuồng như vậy. Bản thân hắn đã đánh giá thấp cảm tình của Hỏa Sí Điểu dành cho mình, cũng không ngờ chỉ vì mình bị thương mà Hỏa Sí Điểu có thể bất chấp tất cả, ra tay với một tồn tại còn mạnh hơn nó nhiều.

Tuy nhiên hắn không biết, chính từ thời điểm hắn liều mình bất chấp tất cả cứu Hỏa Sí Điểu từ tay của Hắc Phong Cự Ưng, Hỏa Sí Điểu nhỏ bé đã coi hắn như người thân không thể tách rời, giống như cảm tình của đứa em dành cho chính anh trai mình vậy.

Bụp bụp bụp.

Ma Ưng cũng không phải tay vừa, lập tức, Hắc Ám Võng tụ lại vô cùng nhanh trước người, song song chặn đứng Hỏa Đạn, Phong Nhận. Nhưng Hỏa Sí Điểu đã không phải là Ma sủng cấp thấp của một tháng trước nữa, giờ đây nó đã lên cấp 7, uy lực Linh kĩ cũng đã tăng lên nhiều.

Dưới sức ép của nhiều Linh kĩ, Hắc Ám Võng cũng theo đó nổ tung. Ám, Hỏa, Phong ba loại nguyên tố tạo thành vụ nổ nhỏ hất văng Ma Ưng đứng gần đó, vừa lúc Vân Phong đứng chắn giữa cả hai.

“Hỏa Sí Điểu, ngươi làm gì đó.” – Vân Phong tức giận mắng.

Đáp lại lời hắn, Hỏa Sí Điểu chỉ bay vòng vòng, kêu lên ủy khuất đầy lo lắng, trong lòng gấp gáp, không thèm để ý tới Ma Ưng đang loạng choạng một bên. Trong tiếng kêu của Hỏa Sí Điểu, hắn lập tức hiểu được nguyên do tại sao Hỏa Sí Điểu lại điên cuồng như vậy.

Vân Phong, nhíu mày cười khổ. Hắn nhẹ kéo Ma sủng vào trong lòng, truyền ra ý niệm muốn giải thích. Ma Ưng bị tập kích bất ngờ, trở nên tức giận cũng được hắn nhẹ nhàng vỗ về.

Trong nháy mắt, không khí giương cung bạt kiếm giữa hai con Ma sủng lập tức bị hóa giải.

* * * * * * * * * *

Ba ngày sau.

Tảng sáng, một bóng đen không chút bắt mắt xuất hiện trên không trung Giao Nguyệt Trấn. Khi chưa ai kịp nhận ra, hắc ảnh bỗng hóa thành một con chim to màu đen tuyền. Hai cánh nó vung lên, cả người như mũi tên đáp xuống, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở một khu rừng trúc gần đó.

Trên lưng hắc ảnh, có thể thấy được một thân ảnh nhỏ nhắn, gầy gò nhảy xuống.

Người này không ai khác chính là Vân Phong đã lâu không trở về. Còn rừng trúc này không phải là nơi xa lạ, chính là trúc lâm mà hắn thường tới đây luyện tập khi trước.

“Cuối cùng cũng về nhà rồi.” - Vân Phong thầm nhủ, nhẹ lật tay, thu lại Ma Ưng vào trong Đồng Phiến.

Hắn ngước mắt lên nhìn trời, màn đêm âm u, lạnh lẽo đang dần nhường chỗ cho ánh nắng sớm mai. Từng bông tuyết trắng rơi vội vã như khiến mặt trăng cong cong cùng một ngôi sao màu trắng bạc treo lẻ loi ở bầu trời phía tây lẩn trốn đâu mất. Hắn thở ra một hơi sương, cảm nhận lại không khí nơi thành trấn đã lâu không thấy.

Không khí sáng sớm trong lành sảng khoái, tuy có chút lạnh lẽo, nhưng cơ thể trải qua tôi luyện đã không còn yếu đuối giống như người phàm, càng khiến hắn trở nên tỉnh táo. Vân Phong duỗi người thoải mái một lát, đoạn rảo bước đi về khu dân cư phía Bắc, nói đúng hơn là nhằm hướng nhà đá của mình.

Xuyên qua hàng loạt ngôi nhà san sát, giống nhau tới chín phần, Vân Phong chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo đang ê a hát một bài hát quen thuộc của người dân nơi đây. Điều này khiến hắn có chút vui vẻ, hứng thú:

“Hoa Hoa tỷ, lại hát sao?”

Vân Phong lém lỉnh cười, lách mình qua khe cửa, tiến vào dãy hành lang lợp ngói đào, nơi một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trên một chiếc ghế đu hứng thú dạt dào ê a ca hát.

Thiếu nữ đang ca hát nghe thấy tiếng nói, kinh ngạc quay người. Đến khi trông thấy Vân Phong, đầu tiên lộ vẻ hân hoan, tiếp đó nhìn thấy thảm trạng của hắn thì lo lắng, ngơ ngác hỏi:

“Tiểu Phong, đệ quay về . . . A . . . a . . . đệ làm sao vậy.”

Lời nói của nàng run run như sắp khóc, trông dáng vẻ của hắn, nàng có thể tưởng tượng được hơn một tháng qua, Vân Phong đã phải chịu khổ như thế nào. Nàng không hiểu tại sao những người mà mình thân thuộc nhất như cha nàng, như Phong đệ lại thường xuyên gặp phải bất trắc như thế. Sao lần nào cũng phải chịu thương tích đầy mình.

Nàng vội vã chạy lại, đỡ Vân Phong, dìu hắn đi vào ghế đu trước nhà.

“Phong đệ . . . đệ . . . đệ bị làm sao đây.”

Vân Phong nhìn qua cơ thể của mình, mỉm cười, nói:

“Đệ đâu có làm sao, chỉ là bị chút ngoại thương nho nhỏ mà thôi.”

“Ngoại thương nhỏ. Đây mà là ngoại thương nhỏ à. Đệ ngồi im ở đây, để tỉ vào kêu Đông lão dậy, xem thương thế cho đệ.” – Hoa Hoa nói, chỉ chỉ vào những vết thương lớn có nhỏ có, chi chít khắp cơ thể hắn, rồi lập tức chạy nhanh qua nhà Lưu lão, Đông lão.

Vân Phong không kịp ngăn cản, thấy vậy liền cười khổ. Hắn cố tình lặng lẽ đi về đây là không muốn đánh thức hai người lúc sáng sớm, ai dè Hoa Hoa tỷ vì lo lắng cho hắn mà làm phiền đến hai người gia gia. Phá hỏng ý định của hắn.

“Tiểu tử ngươi đã về rồi.” – Ngay lúc này, bên cạnh hắn chợt xuất hiện một tiếng nói trầm thấp. Đáng ngạc nhiên hơn cả là ngoài hắn ra cũng chẳng có ai nghe được cả.

Vân Phong nở nụ cười vui vẻ, sung sướng. Hắn biết rằng, chỉ có Hư mới có khả năng này. Hắn quay lại, khóe mắt tạo thành một đường cong lưỡi liềm, đáp:

“Ừm, ta về rồi.”

“Về là tốt rồi. Về là tốt rồi.” – Hư thở dài nhẹ nhõm.

“Thế nào rồi, Trung Văn thúc thúc vẫn chưa về ư ?” – Vân Phong chợt nhẹ hỏi. Trong quãng thời gian này, điều hắn quan tâm nhất chính là an toàn của Hoa Hoa tỷ cùng tình hình sức khỏe của Lạc San. Không lúc nào trong rừng sâu, hắn không nghĩ đến chuyện đó, cho nên, vừa gặp Hư, hắn đã lập tức tìm hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play