Đau, ngoại trừ đau vẫn là đau, thân thể Vân Phong lúc này khắp nơi đều truyền tới cảm giác đau nhức, mà đối với hắn ngoại trừ cắn răng chịu đựng thì không có biện pháp nào. Bất quá, làm cho hắn có chút vui mừng là hắn có thể cảm giác được trong cơ thể, tứ trọng của hắn
đang tiến bộ rất nhanh. Trong nhiệt lượng nóng rực cùng nỗi đau đớn kia , có một cỗ năng lượng cường đại đang tán phát ra từ những chỗ nóng rực
đó . Hắn phát hiện trải qua nóng rực trong cơ thể, cốt cách, ngũ tạng
như bị hỏa thiêu, nhưng ngay sau đó lại được chữa trị nhanh chóng. Mỗi
lần quá trình này trôi qua, xương cốt, ngũ tạng của hắn đều được cường
hóa, mà bên ngoài hàn khí không ngừng tẩy rửa, cô động, tôi luyện nhục
thân, da thịt của hắn.
Ngay cả những chỗ khó tu luyện nhất như cùi chỏ, sau gáy, gót chân, cũng đều bị hàn khí đảo qua một lần, làm cho diện tích lớp da được tôi luyện không ngừng tăng lên, đã đạt tới 90%. Hơn thế nữa, trong quá trình đó,
cả cơ nhục của hắn cũng được cường hóa, Luyện cơ cũng sắp đạt tới viên
mãn, 100%, không thớ cơ nào là không được cường hóa.
"Chịu đựng! "
Cắn răng rống lên 1 tiếng, Vân Phong bảo trì tư thế đả tọa trong hồ nước, không ngừng để ý năng lượng trong suốt trong cơ thể.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, một giờ, hai giờ cũng có thể là một
ngày, Vân Phong bỗng nhiên ngạc nhiên nhận ra rằng, trong cơ thể cỗ
nhiệt hỏa đau đớn kia tựa hồ tiêu giảm đi khá nhiều. Có lẽ trải qua thời gian chịu đựng hắn đã miễn cưỡng có một chút lực kháng cự.
Lúc này, khi cảm giác dày vò thống khổ đã dần dần đi qua, Vân Phong đã
thực sự lâm vào trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh, hắn như không còn cảm giác
được cả khái niệm thời gian nữa, duy nhất có thể cảm giác được dưới quá
trình nung nóng này, cơ, da, tạng, cốt tứ trọng của hắn đang từng chút
từng chút một trở nên tinh túy và cứng cỏi, hoàn toàn được cường hóa . . .
* * * * * * * * * *
Bên trong một phòng ăn bằng đá, một trung niên nam tử hơn bốn mươi tuổi
đang ăn tối với một thiếu niên. Trung niên nam tử mặt mũi thành thật,
nho nhã văn sĩ, tuy nhiên ánh mắt lạnh lùng, ẩn ẩn huyết quang khiến
người ta rất khó phán đoán được người này là chính hay tà. Người còn
lại, chỉ khoảng 13, 14 tuổi, giống trung niên nam tử đến 6 phần. Hắn mi
thanh mục tú, ánh mắt lại sắc bén, kiêu ngạo khó nói thành lời.
Thiếu niên nhẹ nhàng cắt một miếng thịt nhỏ cho vào miệng, thần sắc bình thản, khiến người khác rất khó từ trên vẻ mặt thấy được ý tưởng chân
thật trong nội tâm hắn, mà ngược lại luôn làm cho người ta có một loại
cảm giác thâm tàng bất lộ. Hắn vừa nhai, vừa ngước mắt nhìn trung niên
nam tử, mở miệng dò hỏi:
“Cha, chuyện về Đỗ gia, người tính sao rồi.”
“Ta đã sai người đưa thư lên cho bề trên, tin rằng không lâu nữa sẽ có
câu trả lời.” - Dưới bóng tối heo hắt từ những ngọn nến để bàn, một
giọng nói có vài phần ấm áp, uy nghiêm vang lên.
Người này không phải ai khác, chính là chưởng trấn, cũng chính là gia
chủ Tô gia đương thời, Tô Minh. Thiếu niên thâm tàng bất lộ kia là con
trai của Tô Minh, được coi thiên tài một thời của Tô gia, Tô Thức.
Tô Thức nghe được lời phụ thân, nhíu mày nói:
“Người thực sự muốn làm vậy sao, dù gì, bọn họ cũng là một nhà trong tứ
đại gia tộc. Muốn động đao, động kiếm e rằng rất khó, hơn nữa, bản lĩnh
của chúng cũng không kém gì chúng ta. Con chỉ e là . . .”
“Ta biết, nhưng đây là chỉ thị từ phía trên. Cho dù ta có không làm thì
cũng sẽ có người khác làm. Khi ấy chỉ sợ địa vị của Tô gia chúng ta sẽ
càng ngày càng giảm sút, thậm chí có khả năng bị thay thế. Hơn nữa, nếu
cơ hội này thành công, chúng ta không chỉ có chỗ tốt từ bề trên mà còn
nhận được địa vị 1 trong tứ đại gia tộc. Việc khuếch trương thế lực cũng dễ dàng thực hiện hơn.”
Ngập ngừng một lát, Tô Minh hít vào một hơi, có chút tưởng niệm nói:
“Giá như ta có thể sinh ngươi sớm 10 năm thì không đến nỗi xoay sở khó khăn như thế này.”
“Sao người lại nói vậy ?” – Thiếu niên nhíu mày, không vui nói.
Tô Minh cười nhạt, không để bụng, nhẹ nhàng nói:
“Mặc dù, không thể không nói ngươi rất tốt, về mưu trí ngươi không hề
kém ta, là trí giả đệ nhị gia tộc, vài năm tới khi ngươi trưởng thành,
vị trí đệ nhất Tô gia không ai ngoài ngươi. Về tu luyện ngươi cao hơn ta gấp bội, 13 tuổi đã là Nguyên đồ đỉnh, không một trọng nào dưới 70%,
tương lai, tốc độ tu luyện không thể hạn lượng. Về tính cách, ngươi trầm ổn lão luyện, biết cách thu phục nhân tâm, ngoại trừ có chút ngạo khí
của công tử thế gia thì cái gì cũng không cần phải bàn.”
Tô Thức không kiêu ngạo, không xiểm nịnh đáp:
“Đa tạ phụ thân đã khen thưởng. Hài nhi thấy chính mình vẫn còn kém xa.
Chẳng nói đâu xa, chỉ ở trong tiểu trấn này thôi, cũng đã có không dưới 3 người sánh vai với hài nhi rồi. Nhưng ta không hiểu, chuyện đó có liên
quan gì tới sinh sớm hay muộn đây?”
Tô Minh gật đầu, phân phó hạ nhân thu dọn rồi tiếp tục trả lời:
“Ừm, đấy mới là điều đáng tiếc của ngươi, ngươi sinh ra không gặp thời.
Ngươi nhìn xem, mấy chục năm qua, chưa bao giờ Giao Nguyệt Trấn nhỏ nhoi lại xuất hiện nhiều thiếu niên hào kiệt như vậy. Lão tổ các gia tộc
quyền uy ngập trời, sống thành tinh từng đấy năm nhưng có ai vượt qua
được cánh cửa Nguyên giả chưa? có ai dám nói rằng có thể thống nhất Giao Nguyệt Trấn?. Nhưng tứ kiệt Giao Nguyệt, không ai là không thể vượt qua Nguyên giả. Chỉ cần xuất hiện một người là có thể thay đổi cục diện
bình hành trong trấn. Ngươi nói có đúng không ?”
Tô Thức như hiểu ra tất cả, thầm tặc lưỡi, gật đầu, không nói một lời. Hắn như ngầm thừa nhận điều đó hoàn toàn là đúng.
“Đáng tiếc, tứ kiệt lại xuất hiện cùng một lúc, tỏa sáng cùng một lúc.” – Tô Minh lắc đầu, uy nghiêm nhìn Tô Thức như phụ thân dạy dỗ hài tử:
“Tuy ngươi trí, dũng, nhân toàn tài, tổng hợp mà nói là đứng đầu Giao
Nguyệt. Nhưng xé lẻ từng hạng mục, ngươi lại không thể đứng đầu, chỉ có
thể xếp vế thứ hai. Trí tuệ ngươi siêu quần, nhưng vẫn bị Đỗ Hồng Anh ép xuống một bậc. Võ lực ngươi mạnh mẽ, nhưng lại thua dưới tay Ngọc Sơn
một chiêu nửa thức. Tính cách ngươi tốt đẹp, nhưng so với Sở Khánh thì
lại kém ở mị lực thu phục nhân tâm. Đúng vào lúc ngươi sinh thành lại
liên tiếp xuất hiện những người như vậy, liệu có uất ức không, liệu có
buồn bực không. Giả như, ngươi xuất hiện sớm hơn 10 năm, thì bây giờ
Giao Nguyệt Trấn là của nhà họ Tô ta rồi.”
“Cha nói đúng, nhưng vậy thì sao chứ, hài nhi tin rằng bọn họ chỉ là đá mài của ta. Sau này nhất định ta có thể trở thành đệ nhất nhân của Giao Nguyệt Trấn. Không những thế còn có thể mở rộng địa bàn, đặt chân vào
Tứ Phương Thành. Trở thành một thế lực Lam Sa cấp mà cha vẫn hằng mong
muốn.” – Tô Thức khẳng định như chém đinh chặt sắt, trong lòng nổi lên
quyết tâm từ trước tới nay chưa hề có.
Tô Minh nhìn thấy kế khích tướng đơn giản của mình dễ dàng thành công, không nén nổi vui mừng, tự hào vỗ vỗ vai hài tử:
“Ta tin ở con, nhưng trước hết, cần phải dẹp đi một trong tứ đại gia tộc trong Giao Nguyệt Trấn đã.”
Hai cha con bỗng chốc im lặng khiến căn phòng trở nên u ám, lạnh lẽo.
* * * * * * * * *
“Không thể nào tin được, Luyện cơ đại viên mãn 100%, Luyện bì 100%,
Luyện tạng 100%, Luyện cốt 100%. Đây . . . đây . . . có phải ta đang mơ
không.”
Vân Phong vừa tỉnh giấc, cảm giác đau đớn khi tôi thể đã biến đi mất từ
lúc nào. Lúc này, trong đầu hắn chỉ còn lại cảm giác sững sờ, ngạc
nhiên, không tin vào sự thực.
Ngay lúc tỉnh dậy, Vân Phong đã vội vã nội thị, xem xét toàn thân một
lần, nhưng để hắn hoàn toàn sợ hãi. Chính hắn không nghĩ rằng, chỉ sau
một đêm, toàn bộ tứ trọng Luyện cơ, bì, tạng, cốt đều đã hoàn thành
100%, đạt đến cảnh giới đại viên mãn, không có một chỗ nào là không được cường hóa. Lực đạo của hắn bây giờ dễ dàng đạt đến 300 cân có dư, cực
kì mạnh mẽ.
Nhéo vào thịt vài cái, đến khi xác nhận cảm giác đau khi là sự thực, hắn mới tin tưởng rằng, chính mình đã đạt Nguyên đồ tứ trọng đỉnh.
“Haizz, tuy có thể đạt được tứ trọng đại viên mãn nhưng cái tư vị thiêu
đốt, cắt thịt, lột da, chết đi sống lại đó, thật không muốn trải nghiệm
lần nữa.” – Bỏ qua niềm sung sướng thăng cấp, Vân Phong lắc đầu, ngán
ngẩm nói. Đối với một đứa trẻ 9 tuổi, cái cảm giác thống khổ như phân
thây, toái cốt đó không dễ gì chịu đựng, không dễ trải qua lần nữa, dẫu
cho tâm trí Vân Phong có cứng cỏi đến mấy.”
“Tứ trọng bây giờ đều đã đạt tới viên mãn, cũng nên tính đến chuyện tương lai a.” – Vân Phong thầm nhủ.
Vốn dĩ hắn chỉ định vào Bắc sơn tu luyện một tháng, mục tiêu bắt đầu
bước vào tam trọng là có thể về lại thị trấn. Nhưng không ngờ hắn lại có vận may như vậy, chỉ trong vòng 5 ngày đã hoàn thành mục tiêu đề ra,
không những vậy còn vượt mức một đoạn lớn.
“Ba cảnh giới cuối cùng trong Nguyên đồ cảnh là Luyện tủy, Luyện huyết,
Luyện mạch đều có độ khó cực cao, không thể dùng chiến đấu mà tăng
trưởng như Luyện cơ, Luyện bì, Luyện cốt được. Các cảnh giới này đều
phải mượn Nguyên khí cải tạo từng tí từng tí một. Trong vòng 25 ngày
tới, cho dù cố gắng đến mấy, muốn đạt được 40% Luyện tủy, bước vào ngũ
trọng cũng không có khả năng.”
Vân Phong trầm ngâm trong giây lát, rốt cuộc cũng đưa ra chủ ý:
“Nếu như không thể tăng cường cảnh giới, ta cũng nên nhân dịp này xây
dựng nên phương pháp chiến đấu của riêng mình. Nếu có thể tìm ra phương
pháp chiến đấu thích hợp thì tốt, còn nếu không thì coi như tôi luyện võ kĩ đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT