Đỗ Huy khó chịu, hừ lanh một tiếng rồi thẳng thừng ra về, không muốn nán lại thêm chút nào nữa.

“Lưu huynh, đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi.”

“Xin chào Lưu huynh.”

“Lưu tiền bối, tiểu nữ cáo từ trước, hi vọng sau này Lưu tiền bối đại giá quang lâm.”

“Lưu tiền bối, vãn bối cáo từ.”

Thấy Đỗ Huy bực mình rời khỏi nhà đá, mọi người cũng nhao nhao cáo lui. Mặc dù chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Đỗ gia và Lưu lão không còn trở mặt với nhau nữa, nhưng với các gia tộc mà nói có thể ngăn chặn được việc đề thân của Đỗ gia cũng là điều đáng mừng.

“Tiểu tử ngươi thật quá mức làm càn mà.” Lưu Hàn nhìn Vân Phong nói. Mặc dù lời nói có ý tứ trách móc nhưng ánh mắt âu yếm của lão đã bán đứng chính mình.

Giờ đây, lão với Vân Phong phải nói càng nhìn càng thuận mắt. Nếu chuyện hôm nay mà để lão từ chối hôn sự, chưa hẳn đã nhẹ nhàng như thế. Tính tình Lưu lão thẳng thắn, ít mưu mô, nếu như để Đỗ Huy lằng nhằng năn nỉ thêm chút nữa, Lưu lão vì tương lai của cháu trai cũng có thể tặc lưỡi đồng ý không biết chừng. Nhưng khi đó trong lòng chưa hẳn đã vui vẻ.

“Gia gia, không phải người cũng có ý muốn chối bỏ hôn ước sao.” Vân Phong thoải mái đáp. Vài ngày tiếp xúc, tình cảm của hai người càng ngày càng gắn bó. Không chỉ Lưu lão thập phần ưa thích đứa cháu thông mình, mà Vân Phong cũng vô cùng kính trọng gia gia này.

Lưu lão hừ lạnh, gõ cốc cốc vào đầu Vân Phong:

“Ngươi đấy, lanh chanh làm gì. Nếu không muốn chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ ra mặt cho ngươi. Nhưng giờ thì hay rồi, ngươi lại dùng tiểu thủ đoạn phá hỏng đề thân của Đỗ gia, khiến lão quỷ kia bực tức như thế. Mặc dù Đỗ gia cũng không dám làm gì quá, nhưng ngươi cũng nên cẩn thận chút.”

Nói rồi, lão tủm tỉm cười thầm. Đỗ Huy giờ đây mặt mũi chắc mất hết. Ngay cả đứa trẻ lên chin cũng nói không lại.

“Gia gia yên tâm, cháu sẽ hết sức cẩn thận. Nhưng mà . . . gia gia, gia gia không định cho cháu xem lễ vật ngày hôm nay sao.” – Vân Phong ranh mãnh hỏi. Điệu bộ của hắn như muốn chạy thật nhanh đến ôm hết đám bảo vật kia về hảo hảo nghiên cứu.

“Cái tên tiểu quỷ.” – Lưu lão cười xòa, hung hăng xoa đầu hắn một phen, khiến tóc hắn rối mù.

“Gia gia.” – Vân Phong hét toáng lên, nhưng lại có chút hạnh phúc và hưởng thụ khó nói lên lời.

Lưu lão cười hà hà, ôm hắn vào lòng, chỉ cho hắn đống đồ vật trên bàn, nói:

“Tiểu quỷ, lại đây, để gia gia chỉ cho ngươi.”

Vân Phong nhu thuận gật đầu, ngồi trong lòng Lưu Hàn. Ánh mắt vui vẻ tập trung vào đống lễ vật trên bàn.

“Đây là Tử Linh Chi, là đồ vật rất quý hiếm của Sở gia. Mặc dù ngươi đã từng tẩy tủy phạt cân, nhưng nếu phục dụng thêm đan dược điều chế từ Tử Linh Chi càng khiến ngươi có trụ cột vững chắc. Tốc độ tu luyện sau này càng được đẩy nhanh.” – Lưu lão chỉ vào gốc linh chi màu tím nhạt, đang bốc lên tử khí phảng phất trong không trung.

Vân Phong hít nhẹ một hơi dược liệu, cảm thấy thanh sảng cả tâm hồn. Hắn lắc lắc cái đầu, nghĩ một chút rồi nói:

“Gia gia, lần trước ta có nghe Đông gia gia nói, muốn chữa được bệnh cho Hoa Hoa tỷ có thể dùng Liệt Diễm Thối Thể Đan.”

Lưu lão giật mình, thầm nghĩ một lát rồi dè dặt hỏi:

“Vân Phong, chẳng lẽ ngươi muốn . . .”

Vân Phong chậm rãi gật đầu, khuôn mặt vui vẻ bỗng trở nên buồn bã. Hắn nhớ tới chuyện thương tâm của Hoa Hoa tỷ, nhớ đến những bí mật về Trung Văn thúc, về Hoa Hoa, trong lòng chợt thổn thức. Đôi tay hắn nhẹ nhàng chạm vào gốc Tử Linh chi rồi tiếp tục cất lời:

“Vâng, gia gia, lần trước cháu có hỏi Đông gia gia. Người nói, đa phần dược liệu của Liệt Diễm Thối Thể Đan người đã có, chỉ còn thiếu hai vị chủ dược, ba vị phụ gia. Mà Tử Linh chi lại là một trong số đó. Tuy Tử Linh chi trong mắt mọi người không hiếm, nhưng ở nơi hoang vắng này, một gốc Tử Linh chi lại là bảo vật vô giá. Ta nghĩ, cứ để lại gốc Tử linh chi cho Hoa Hoa tỷ thì tốt hơn.”

Mặc dù, Vân Phong đã có Tam Huyền Xích Hỏa Công làm phương pháp chữa trị chính thức cho Hoa Hoa tỷ, nhưng hắn vẫn muốn những điều tốt nhất cho nàng. Nếu có thể để nàng trực tiếp vượt qua Nguyên đồ thì càng tốt hơn nữa.

Lưu Hàn ngạc nhiên, trầm ngâm trong chốc lát. Lão nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt nhìn xa xăm chợt có phiếm hồng, đôi tay run run, khẽ xoa đầu Vân Phong rồi thở dài:

“Vân Phong, ngươi có thể nghĩ đến người khác nhiều như vậy thật đáng quý. Ở cái thế giới này, liệu còn mấy người như vậy. Nhưng ngươi có biết không, càng thiện lương thì càng dễ bị áp bức, càng thiện lương thì số phận càng khổ.”

Vân Phong giật mình, quay lại nhìn Lưu lão. Trong lời nói ấy, hắn có thể cảm nhận được nỗi xót xa trong lòng gia gia, hắn cảm nhận được sự bi đát, nỗi chua xót, ân hận chôn dấu trong đáy lòng. Hắn gật đầu, ngây ngô nói:

“Gia gia yên tâm, với địch nhân, cháu sẽ không nương tay, chỉ có khi nào đối mặt với người nhà, cháu mới là Tiểu Phong thiện lương của mọi người.”

Lưu Hàn khẽ cười, chẳng hiểu sao khi nhìn Vân Phong. Lão có thể thấy được hình bóng mình trước kia, chỉ khác khi đó mình là một con Dã lang trong tuyết, cô đơn đến khi trưởng thành. Còn Vân Phong lại là một con Ấu Lang cô độc bị mất cha mẹ. Mà hơn cả, ở Vân Phong, đôi khi lão còn nhìn thấy tâm địa thuần lương, giống như người ấy. Nếu không phải thế, lão cũng chưa chắc đã nhận Vân Phong làm tôn nhi khi mới gặp mặt lần đầu.

“Ừm, không nói chuyện này nữa.” – Lưu Hàn nhẹ khua tay, lấy đi Tử Linh Chi trên mặt bàn. Bàn tay già nua cũng nhanh nhẹn lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt.

“Gốc Linh chi này ta sẽ giữ lại, chờ đến lúc sẽ đưa cho Đông gia gia của ngươi.”

“Ưm” Vân Phong gật gật đầu, thuận tiện đưa luôn võ kĩ trên bàn cho Lưu Hàn. “Gia gia, còn quyển võ kĩ này nữa. Phiêu Nhiêu Hóa Vân Chưởng là chưởng pháp nhu kình, khá thích hợp cho tiểu hài và nữ tử tu luyện. Ta nghĩ nên để cho Hoa Hoa tỷ hoặc Lạc San muội muội thì tốt hơn.”

Lưu lão cũng gật đầu, không khách khí thu lấy. Lão định dành quyển võ kĩ này cho Hoa Hoa. Về phần Lạc San, với xuất thân của nàng cũng sẽ không học mấy môn võ kĩ Hoang cấp như thế này.

“Lưu gia gia, đây là cái gì.” – Vân Phong sờ vào một cái túi nhỏ trên mặt bàn. Chỉ thấy cái túi này không phải bằng da, cũng chẳng phải bằng tơ, chắc chắn dị thường, sờ mãi không thấy đường chỉ may, hiển nhiên làm bằng một khối vải dày, không cách gì xé rách được. Bên trên có khắc hình thù kì quái, hơi giống văn tự nhưng Vân Phong nhìn mà không hiểu. Hắn nhớ đây là lễ vật mà trưởng trấn Tô Minh đã tặng.

Lưu Hàn cười đáp:

“Đây gọi là Túi Càn Khôn loại nhỏ.”

“Túi Càn Khôn.” Vân Phong nheo mắt, sờ sờ cái túi trên mặt bàn, vô thức nhắc lại. Hắn có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh ở trên túi, đồng thời còn có cảm giác nhẹ nhàng, mềm mại. Trông cái túi như vậy mà lại chẳng có sức nặng gì cả, giống như một cục bông gòn.

“Túi Càn Khôn, hay còn gọi là túi trữ vật, chính là một loại khí cụ. Cháu nhìn xem, lớp vỏ bên ngoài là da của Ma sủng Vô Lượng Oa.” – Lưu Hàn cầm tay Vân Phong đặt vào Túi Càn Khôn, nói:

“Vô Lượng Oa là Ma sủng trung phẩm, sống ở vùng nước lạnh, có tính hàn, nhưng cơ thể rất nhẹ nhàng, có thể nói là không trọng lượng. Da của chúng thường được đem tinh luyện với Không Gian Thạch, dùng để làm Túi Càn Khôn, khiến cho túi cũng có tính năng không trọng lượng. Cháu nhìn xem, những đường vân như kí tự này là trận pháp.”

“Trận pháp??” Vân Phong nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Trận pháp là gì vậy gia gia?”

Lưu Hàn vuốt râu, chỉ vào thanh phôi kiếm ở trên mặt bàn, nói:

“Cháu nhìn đi, đây là phôi kiếm hoàn toàn do Thiên Niên Hàn Thiết đúc thành.”

Vân Phong nghi hoặc, cầm thanh kiếm màu xanh lam trên mặt bàn lên, vuốt ve một chút. Lập tức, hắn liền bất ngờ trước sức nặng của thanh kiếm. Lấy thực lực Luyện cơ cao đoạn của hắn, mà chỉ cần hơi khinh thường một chút đã suýt để rớt kiếm. So với những thanh kiếm hắn thường dùng thì sức nặng của nó phải gấp ba lần trường kiếm bình thường! Thanh kiếm thuần một màu lam nhạt, nặng trong khoảng 15 đến 20 cân. Thân kiếm dài một mét được tinh luyện khá tỉ mỉ. Từ hàn phong từ mũi kiếm, lưỡi kiếm, Vân Phong có thể cảm nhận được độ sắc bén của nó.

“Hảo kiếm.” – Vân Phong há miệng trầm trồ. Đôi mắt như bảo thạch vẫn chăm chú nhìn từng đường nét trên kiếm phôi.

Lưu lão nhìn thấy vậy, khẽ cười, nói:

“Kiếm tốt nhưng vẫn chỉ là phàm phẩm.”

Vân Phong chợt nhíu mày, quay lại hỏi:

“Vậy là sao gia gia, cháu chưa rõ ?”

“Ngươi đã từng nghe đến Chế khí sư chưa ?”

“Đương nhiên rồi. Chế khí sư rất nổi tiếng, những thứ như Nguyên phiến hay quyển trục võ kĩ đều được họ làm ra.”

Lưu Hàn gật đầu, nghiêm túc giảng dạy:

“Ừm, Vân Phong, vậy thì nghe ta nói này, những đồ vật mà Chế khí sư làm ra được gọi là Khí cụ. Khí cụ bao gồm các loại như vũ khí, quyển trục, nguyên phiến, . . . Bởi vì Nguyên phiến cực kì phát triển cho nên người bình thường khi nhắc đến Chế khí sư đều nhớ đến Nguyên phiến đầu tiên. Nhưng họ không biết rằng Nguyên phiến chỉ là một phần rất nhỏ của Khí cụ.”

“Như cái Túi Càn Khôn này cũng là một khí cụ do Chế khí sư làm ra. Thanh phôi kiếm kia mặc dù rất sắc bén nhưng vẫn chỉ là phàm phẩm, chỉ khi nào qua tay Chế khí sư khắc ấn mới được coi là Khí cụ.”

“Khắc ấn? Khí cụ? Trận pháp? Túi Càn Khôn? Khí cụ?” Vân Phong thều thào nhắc lại, trong đầu dần dần xâu chuỗi những lời mà Lưu Hàn muốn nói:

“Gia gia, ý người nói, một phàm vật khi được Chế khí sư khắc lên trận pháp thì sẽ trở thành Khí cụ.”

Lưu Hàn giật mình, không ngờ đứa trẻ này lại thông tuệ đến thế. Nói một mà hiểu mười. Lão gật đầu, có chút sung sướng nói:

“Đúng thế, về cơ bản Chế khí sư chính là một thợ rèn cao cấp học được trận pháp. Quá trình Chế khí sư tạo ra một Khí cụ gồm có: Phân loại tài liệu, Tinh luyện tài liệu, Phối hợp tài liệu, Đúc phôi, Khắc ấn, Hoàn thiện. Tất cả các Khí cụ đều được làm ra như vậy.”

“Gia gia, ta cũng muốn học Chế khí.” – Vân Phong không suy nghĩ nhiều, chợt nói.

“Ngươi muốn học Chế khí ???” Lưu Hàn hiển nhiên cũng bị Vân Phong dọa sợ, lắp bắp nói:

“Ngươi có biết Chế khí khó khăn ra sao không, không nói đến học Chế khí cần thiên phú, Chế khí sư hầu hết toàn là người lãnh tĩnh. Việc phối hợp tài liệu, tinh luyện, khắc ấn đều yêu cầu chính xác tuyệt đối. Còn ngươi, ai za, không phải gia gia đả kích ngươi. Ngươi còn quá nhỏ, không có khả năng ngồi 1 chỗ lâu, không thích hợp, không thích hợp. Đợi khi nào ngươi lớn hơn thì nói tiếp đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play