Gia chủ các gia tộc khác nghe được lời của Đoạn gia chủ, khuôn mặt đều tỏ ra trắng bệnh, giở khóc giở cười, ngay cả thiếu phụ ngồi cạnh Đoạn Mộc Nhai là gia chủ Ngọc gia Ngọc Tiểu Điềm cũng dịch ra tránh né hắn một đoạn. Trong đầu người nào cũng đều có ý nghĩ, khi ra đường tuyệt đối không được để người ta biết mình và Đoạn Mộc Nhai quen biết nhau. Nếu để cho người khác biết, chính mình cũng bị phỉ nhổ a. Trình độ vô sỉ của Đoạn Mộc Nhai có thể tính là đăng phong tạo cực, thiên hạ khó bì. Nếu vô sỉ mà có thể đại biểu cho chiến lực thì hắn xứng đáng là đệ nhất nhân của Giao Nguyệt Trấn.

Vân Phong đứng ngoài trộm cười, hắn cũng đã từng được nghe Lưu gia gia kể qua chuyện này. Cho nên với biểu hiện của Đoạn Mộc Nhai, hắn không thể không giơ ngón cái lên thầm khen hai chữ “vô sỉ”.

Học viện Hoàng gia là học viện nổi tiếng của Bạch Dạ đế quốc. Đứng ngang hàng với thế lực triều đình. Từ khi thành lập đến nay, Học viện Hoàng gia chính là nơi ươm mầm cho toàn bộ quan viên, tướng lĩnh, khách khanh, các thành viên chủ chốt của đế quốc. Cứ 5 năm một lần, học viện Hoàng gia lại tiến hành chiêu sinh. Tất cả thanh, thiếu niên tuổi dưới 15 đều có thể tham dự, điều kiện duy nhất là có thể chứng minh mình là người của Bạch Dạ đế quốc, có thư cam kết của các thành, trấn mà thí sinh ở. Việc tuyển chọn học viên sẽ được tiến hành công chính liêm minh ở tất cả các thành thị lớn. Cũng vì lẽ đó, một thị trấn có vị trí hiểm yếu nằm sát bên Bán Nguyệt Sâm Lâm như Giao Nguyệt Trấn cũng chỉ có thể có năm suất tham dự, đảm bảo rằng những người đăng kí thi tuyển đều là tinh anh và có không bị các thế lực khác trà trộn vào.

Mặc dù so với số lượng nhân khẩu của Bạch Dạ đế quốc thì số lượng được phép dự thi quá ít nhưng tất cả mọi người đều muốn tham dự. Cho dù người đi thi không thể thi đậu vào học viện nhưng hễ có biểu hiện tốt, hắn sẽ được các thế lực khác trong đế quốc mời chào. Như vậy, ít ra sau này cuộc sống cũng dễ chịu hơn trước rất nhiều.

Trong các thế hệ hậu bối có danh tiếng ở Giao Nguyệt Trấn có tuổi đời nhỏ hơn 15, có bốn người cực kì ưu tú: Sở gia: Sở Khánh (12 tuổi), Đỗ gia: Đỗ Hồng Anh (13 tuổi), Tô gia (gia tộc của trưởng trấn): Tô Thức (13 tuổi), Ngọc gia: Ngọc Sơn (13 tuổi). Cả bốn người đều là tuổi trẻ kiệt suất trong trấn. Cho dù về phương diện nào cũng là ngàn người trọn một, họ đều là niềm hi vọng thi đỗ vào Hoàng gia học viện, giúp cho Giao Nguyệt Trấn có thể bước qua một trang sử mới.

Trong bốn người này, không có ai là người của Đoạn gia. Cho nên một suất mà Đoạn gia đưa ra tất nhiên là không có ảnh hưởng gì tới Đoạn gia cũng như Đoạn Mộc Nhai cả. Chỉ có Đỗ gia vì việc này mà ấm ức, bởi đã mất đi một suất tham dự thi tuyển vào Hoàng gia học viện. Cũng vì vậy mà lỡ đi tiền đồ của Hồng Anh cũng như toàn bộ Đỗ gia.

Điều này cũng chỉ trách Đỗ gia quật khởi không lâu, tạm thời không thể so sánh với tam đại gia tộc khác. Riêng về thế lực của trưởng trấn, mặc dù nhỏ yếu nhất, nhưng lại có tiếng nói chính thức từ triều đình. Đỗ gia không thể làm gì hơn là ngậm bồ hòn làm ngọt.

Do đó, việc Đoạn gia vô sỉ, giả mèo khóc chuột này rước lấy khinh thường từ tất cả mọi người.

Đỗ Huy vẫn im lặng, bảo trì thái độ bình thản, lạnh nhạt. Đến khi gia chủ các gia tộc khác chọc ngoáy, hắn mới lẳng lặng đứng dậy, mỉm cười với Lưu Hàn, nói:

“Lưu huynh, chuyện của chắt nhi nhà ta, quả thực ta không hề biết, cũng không phải muốn nhắm vào ai cả. Chắc hẳn Lưu huynh cũng đã từng nghe nói, Đỗ gia ta có một Đỗ Thái không nên thân, tửu sắc quá độ, thường xuyên cưỡng bức dân nữ, hãm hại mọi người, tội ác tày đình.”

Không giống như suy nghĩ của một số người, Đỗ Huy lập tức đi vào vấn đề chính, thẳng thắn chỉ ra tội lỗi của Đỗ Thái. Đỗ lão ngập ngừng một lúc rồi thở dài:

“Từ lâu ta cũng muốn đánh chết tên súc sinh này, thế nhưng dù sao hắn cũng là chắt của ta. Dù ác tâm đến đâu ta cũng không thể tự tay đánh chết nó.”

“Hôm trước Tôn nhi ta ngựa quen đường cũ, làm ra chuyện sai lầm, chết là đáng, bản thân ta cũng không có điều gì oán trách, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này nữa. Thế nhưng, Lưu huynh, chuyện xảy ra huynh có từng nghĩ đến vì sao Đỗ Thái nhà ta lại biết Hoa Hoa cô nương ở trúc lâm, vì sao có người băm xác Đỗ Thái nhà ta. Tinh minh như lão ca, chắc cũng đoán được có ai đó đang muốn giở trò, thao túng, chia rẽ hai chúng ta.” Giờ phút này, nhìn hắn quả giống như lão nông chân chất đang thành khẩn nhận lỗi với huynh đệ. Nếu có ai không biết sẽ tưởng lão và Lưu Hàn dường như thân thiết lắm.

Các lão tổ ngồi bên nhíu mày nghi hoặc, không hiểu lão cáo già Đỗ Huy này có ý gì. Chỉ thấy Đỗ Huy cười nhạt, những nếp nhăn trên khóe mắt càng trở nên dày đặc hơn. Hắn nhìn qua biểu hiện của từng người trong phòng rồi ưỡn ngực, cao giọng:

“Lưu huynh, không phải ta muốn đùn đẩy, chối bỏ trách nhiệm. Nhưng quả thực, nếu như không có kẻ giựt dây sai khiến, Đỗ Thái nhà ta đã không phạm tội tày đình như vậy, cũng không đến mức phải chết. Vân Phong tôn nhi cũng không bị trọng thương.”

Lưu Hàn nghe vậy, cũng âm thầm giật mình. Vốn lúc đầu lão chỉ nghĩ rằng, Đỗ Thái vì ham mê sắc đẹp của Hoa Hoa cho nên mới giở trò. Nhưng giờ nghe Đỗ Huy nói, Lưu Hàn thấy không phải không có lý. Nhất là cho dù Đỗ Huy có thêm vài lá gan cũng không dám làm vậy.

Lưu Hàn sắc mặt chợt lạnh, đăm chiêu nhìn tứ đại gia tộc cùng trưởng trấn khiến mọi người đều cảm thấy không ổn.

“Hừ, Đỗ Huy, ngươi đừng có ngậm máu phun người đổ oan cho chúng ta.” Trưởng trấn Tô Minh âm trầm phản bác, kéo toàn bộ những người ở đây vào một trận tuyến.

Lưu Hàn không nói, một mực im lặng. Lão tự có suy nghĩ và cân nhắc của chính mình.

Có người dẫn đầu, cũng có người thứ hai, thứ ba. Rốt cục cả căn phòng loạn như cái chợ. Tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía Đỗ gia. Không ai muốn bị vấy nước đục này lên người.

“Tất cả im lặng đi, loạn như vậy còn ra thể thống gì.” – Lưu lão bực mình hét lớn. Tuy nhiên, ngay lúc câu nói vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt chỉ thấy ánh mắt của Lưu Hàn chiếu ngay vào tứ đại gia chủ, ẩn ẩn hiện lên một tia bất mãn, dường như muốn nói cho bọn họ biết, nơi này có phần của ngươi xen mồm sao?

Nhìn thấy bên trong hai mắt Lưu Hàn hiện lên một chút hàn quang, mọi người lập tức giật mình, tiếp theo liền ngậm miệng lại, cúi gầm đầu, cũng không dám thở mạnh.

Lưu lão quay lại Đỗ Huy, lạnh lùng nói: “Thôi được. Chuyện này ta sẽ điều tra, tạm thời không tính lên đầu Đỗ gia nữa.”

“Nhưng nếu ta điều tra ra được kẻ nào dám dùng tôn nhi để tính kế ta, đừng trách Lưu mỗ không nói đến tình nghĩa. Từ trước đến nay, ta ghét nhất là kẻ dùng âm mưu hại người.” - Lưu lão cảnh tỉnh, sắc mặt có chút bất thiện, âm trầm nói.

Có lẽ bởi vì việc của Lạc San, cho nên Lưu lão càng ghét người ta dùng âm mưu hãm hại nhau. Lời nói của Lưu lão càng không hề khách khí, thậm trí có chút sát khí tỏa ra. Điều này khiến lão tổ các gia tộc cảm thấy rét lạnh.

“Vậy thì phải cảm tạ Lưu huynh rồi. Hi vọng tìm ra được kẻ thủ ác, mong huynh có thể nói cho ta một tiếng. Ta muốn xem, gia tộc nào có lá gan lớn như thế, dám khiêu khích Đỗ gia cùng Lưu huynh.” Đỗ Huy mỉm cười nói. Tối nay, bước đầu trong kế hoạch của chắt nữ hắn đã thành công. Mặc dù vẫn còn một nửa kế hoạch, nhưng ít nhất Đỗ gia cũng không bị Lưu Hàn nhắm vào nữa.

Căn phòng trở nên yên tĩnh một hồi lâu. Mãi tới khi mọi người chậm rãi hồi phục tinh thần, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi có chút lạnh. Đỗ Huy hành xử quả là nhanh, chỉ trong vài câu nói, mục tiêu đã chuyển từ Đỗ gia sang tất cả các thế lực có mặt ở đây, khiến cho toàn bộ những lão cáo già thành tinh, không ai dám nói thêm một lời để tránh phiền phức. Chỉ cần hấp tấp phản pháo, cũng sẽ bị các gia tộc khác quy cho cái tội bày mưu tính kế hãm hại Đỗ gia. Đối với những gia tộc này, là ai chịu thiệt cũng không quan trọng, điều mấu chốt là không phải gia tộc mình.

Đỗ Huy thấy gia chủ các gia tộc im lặng không nói, trong lòng lại càng hưng phấn. Khuôn mặt chân chất của hắn có chút đỏ bừng, dương dương tự đắc về mưu kế của chắt nữ. Dường như mọi phán đoán của nàng cho đến giây phút này đều hoàn toàn đúng.

“Lưu huynh, ta còn một việc không biết có nên nói ra không ?” – Im lặng một lát, Đỗ Huy nhìn Lưu Hàn dò hỏi.

“Có việc gì Đỗ huynh cứ nói, không cần khách khí.” – Lưu Hàn nhàn nhạt trả lời, khẽ húp một ngụm trà vào trong miệng.

Những người khác cũng giả bộ nhấp trà, dỏng tai lắng nghe. Đỗ Huy làm như ở đây chỉ có hắn và Lưu Hàn, không hề khách khí nói:

“Lưu huynh, kể từ lần đầu khi huynh đến Giao Nguyệt Trấn đã được 8 năm, mặc dù chúng ta chưa có giao tình thâm sâu gì, nhưng ta vẫn luôn ngưỡng mộ huynh, luôn mong muốn chúng ta trở thành người một nhà. Đỗ Huy ta mặc dù bất tài nhưng cũng có một chắt nữ xinh đẹp như hoa, về tài năng, diện mạo, trí tuệ không hề thua kém với bất kì người nào. Ta tin tưởng . . .”

“Đỗ huynh đệ, có gì nói thẳng đi, ta không muốn vòng vo.” – Lưu Hàn cau mày, hắn có thể đoán được yêu cầu của Đỗ Huy.

“Lưu huynh, huynh có lẽ cũng hiểu mà. Ngoài chuyện đến đây giải thích cho Lưu huynh. Đỗ Huy ta cũng muốn thay chắt nữ làm mai.” Đỗ Huy cười cười, gãi đầu, thành khẩn nói: “Lần trước, ở trước Ma sủng lâu, Hồng Anh cũng đã nhìn thấy Vân Phong vì giúp người mà ra mặt. Điều đó càng khiến nó thập phần yêu thích. Nó cũng đã từng thổ lộ qua với ta, nếu có lấy chồng nó cũng quyết tâm lấy người như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play