Hồn thể Vân Phong lơ lửng trong không trung, mơ mơ màng màng. Hắn nghĩ lại một vòng mục tiêu nhân sinh của mình.
“Tại sao lại có sự đối lập như thế. Nếu muốn tốt cho bản thân, cho người nhà thì phải là một kẻ xấu, bất chấp thủ đoạn sao ? Giả như một tên
quan tham ban đầu cũng chỉ muốn cuộc sống gia đình được cải thiện, sau
đó dần dần sẽ vơ vét tiền tài từ người dân, tham hơn nữa là đục khoét
quốc khố ? Hay nếu một thương nhân vì muốn kiếm tiền sẽ bắt đầu mua rẻ
bán đắt, nhưng nếu không có thủ đoạn làm hại người lợi mình thì sao có
thể giàu có ? Một người làm thuê bình thường cũng chưa chắc không biển
thủ một ít đồ dùng về cho người thân. Chẳng lẽ cuộc sống này, mãi mãi là như vậy sao ?”
“Nếu vậy, mục tiêu trở thành cường giả ban đầu của ta là đúng hay sai ?”
“Nếu bất chấp tất cả trở thành cường giả lại là sai hay đúng ?”
“Nếu có người muốn hại ta, hại người thân của ta thì ta có nên giết họ không ?”
“Đây là tâm pháp của chính phái Từ Hàng Tịnh Trai, yếu quyết luyện thành là chỉ cần thủ vững bản tâm thì chẳng lẽ nếu bản tâm là hiếu sát, dâm
dục thì đều có thể luyện thành hay sao ? Nếu vậy chính – tà đều có thể
luyện. Giả như kẻ có ác tâm luyện được chẳng phải là hại cả thiên hạ hay sao ? Như vậy người sáng tạo ra tâm pháp này cũng là kẻ ác rồi.”
“Nhân sinh như mộng - Hồng trần như mây – Năm tháng vô tình – Tinh tâm thủ hộ có nghĩa là gì?”
“Nếu cứu một con cừu, sẽ làm con sói đói chết. Nếu giết một con rắn,
chuột sẽ sinh sôi, phá hoại mùa màng. Nhân và quả, đúng hay sai, mấy ai
có thể đoán được.”
Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu Vân Phong khiến hắn vô cùng khó
chịu. Từ những áp lực của nhân sinh và sức mạnh không thể chống lại, Vân Phong càng ngày càng chìm sâu trong nghi hoặc khó giải đáp.
Hắn và Hư đều không biết, Từ Hàng Tịnh Trai năm xưa khi truyền Luyện Tâm Quyết cho hậu bối đều có những buổi truyền đạo, hướng dẫn nhân sinh,
giống như lão sư dạy chữ cho học sinh vậy. Nếu không chỉ trong khoảng
thời gian ngắn mở ra Hồng Trần Nhân Sinh Lộ sẽ không thể chọn lựa kịp
bản tâm của mình.
Từng phút, từng phút trôi qua, Vân Phong càng trở nên tái nhợt. Hình ảnh u linh trong thức hải Vân Phong cũng dần dần trở nên trong suốt. Từng
đám vụ khí từ trên người dần dần bốc hơi lên cao.
Hư nằm uể oải ở một góc tối tăm trong thức hải nhìn thấy cảnh đấy thì
sửng sốt vô cùng, lắc đầu khó hiểu. Nó vẫn còn nhớ rõ ràng, từ trước tới nay, người tu luyện công pháp này, mặc dù nói ban đầu có khó khăn khi
trọn lựa bản tâm, chọn lựa con đường nhân sinh của mình nhưng cuối cùng
đều sẽ qua được. Còn không nói đến tâm trí Vân Phong vô cùng kiên định,
không dễ dàng xảy ra chuyện như thế này.
“Chẳng lẽ Vân Phong lại có tâm trí yếu kém đến như vậy sao? Liệu hắn có
xảy ra chuyện gì không ?” – Hư thều thào tự hỏi, trong lời nói có cảm
giác khó chịu.
Nó khó nhọc đứng dậy, di chứng từ việc giúp đỡ tẩy tủy và sử dụng thần
thức quá độ lúc này mới thể hiện ra bên ngoài. Từng bước đi chậm chạp,
xiêu vẹo không thể ngăn cản nó tiến tới gần Vân Phong.
Trên người Vân Phong, vụ khí bay ra càng nhiều, báo hiệu Vân Phong càng
trở nên nguy cấp. Hai mắt u linh vẫn nhắm nghiền, thập phần khó chịu.
Thế nhưng, cho dù là Hư cũng không thể nào giúp đỡ được, bởi tất cả đều
là suy nghĩ trong lòng Vân Phong.
Hai chân hắn theo vụ khí bốc lên cũng dần dần tiêu thất.
Bụng biến thành hư vô.
Hai cánh tay hóa thành khói trắng,
Ngực cũng dần dần tan vào thức hải.
Đợi đến khi toàn bộ đầu của Vân Phong ở trong thức hải biến mất thì Hư
trở nên trầm mặc, lẳng lặng chấp nhận số mệnh. Đến lúc này thì không còn điều gì có thể nói nữa. Nó biết rằng Vân Phong đến lúc này đã coi như
là tử vong. Linh hồn triệt để biến mất, không thể luân hồi.
Thế nhưng nó vẫn không nhìn ra, mặc dù hồn thể của Vân Phong đã biến
mất, nhưng đám vụ khí kia vẫn quanh quẩn trong thức hải. Cảnh tượng nhân sinh, đại biểu cho tu luyện Hồng Trần Nhân Sinh Lộ vẫn còn tiếp tục
diễn ra.
Mặc dù có thể cảm nhận được cơ thể tan biến, thế nhưng Vân Phong vẫn
không hề cảm thấy đau đớn, có chăng hắn chỉ cảm giác được khó chịu khi
bị áp bức mà thôi.
Hắn nhớ lại cuộc sống mấy năm qua của mình rồi đem đối chiếu với nhân
sinh trước mặt. Dần dần, trong suy nghĩ của hắn tồn tại một tia sáng
chợt lóe. Hắn muốn bắt lấy cái cảm giác ấy, thế nhưng mỗi lần chạm tới,
nó đột nhiên tiêu thất.
Một lần.
Hai lần.
Vài lần trôi qua.
Vân Phong dần dần cảm giác được, cái cảm giác kia dẫn hắn đến trước hai từ “Đúng – Sai”
Giống như câu hỏi hắn hắn đã từng nghĩ: “Trên đời này ai có thể nói mình đúng hay sai. Tốt hay xấu.”
Bỗng nhiên, hắn như bắt lấy được cái gì đó. Phải, hắn bắt được cái cảm
giác linh quang chợt lóe kia. Trong đầu hắn dần dần trả lời ra được
những câu hỏi nhân sinh mà từ trước mình vẫn đau đầu tìm lời giải đáp.
“ Đúng hay sai trên đời cần gì người khác đánh giá, chỉ cần ta thấy đó
là đúng thì là đúng, ta thấy sai thì là sai. Miệng thế nhân sao có thể
đong đếm.”
“ Sống ở trên đời không ai có thể không ảnh hưởng đến người khác. Cho dù ta sống trong núi ăn thực vật mà sống thì cũng làm ảnh hưởng đến tự
nhiên. Nếu suốt ngày vạch lá tìm sâu, truy tìm cái gọi là nhân quả, thì
sống để làm gì. Thà rằng chết đi để không ảnh hưởng đến bất kì ai”
“Cũng giống như Luyện Tâm Quyết, nếu người chính phái có thể luyện được
là phúc của giang hồ, kẻ tà ma luyện được là họa giang hồ. Lỗi không
phải ở Luyện Tâm Quyết, mà thị phi phân ở lòng người. Ma đao trong tay
thánh nhân cũng sẽ là thánh vật.”
“Nếu người đã có tâm muốn hại ta, hại người thân bên cạnh ta thì cần gì
quản nhiều như vậy. Ngươi muốn hại ta thì ngươi là kẻ ác, đương nhiên
phải diệt. Nếu có thể diệt thì không quản ngươi là ai, đều phải chết.”
“Nhân sinh trên đời, như giấc mộng
Hồng trần ngày tháng, giống như không
Tu tiên chi lộ, quên ngày tháng
Giật mình ngoảnh lại, có đáng không?
Năm tháng vô tình dài đằng đẵng
Bạch nhật vẫn mọc ở đằng Đông
Cảnh còn người mất, sao chua xót
Dưới bóng tà dương, một bóng hồng.”
“Hóa ra bản tâm của ta là vậy, là thủ hộ, là thưởng thức, là không hối
tiếc. Dù đúng, dù sai, dù chính, dù tà cũng không cần để ý. Đối với
người tốt với ta, ta tình nguyện làm thiên sứ. Đối với người ác với ta,
đừng trách ta đưa ngươi vào tu la ngục. Chỉ cần khi ngoảnh lại quá khứ
ta vẫn có thể mỉm cười thỏa mãn, thế là đủ. Đây mới là bản tâm chân thật của ta.”
Vân Phong đắc ý cười ha ha. Trong tiếng cười đắc ý, hắn không hề biết
rằng vừa rồi, chỉ chậm thêm chút nữa là nguyên thần của mình hoàn toàn
tan biến, hắn cũng không ngờ rằng, lúc này con đường nhân sinh mà hắn
nghĩ ra đã hoàn toàn khác với tiền nhân.
Hư ủ rũ nằm một bên, buồn chán đợi chờ mình lại một lần nữa phong ấn
chợt nghe thấy tiếng cười ha ha vang vọng khắp thức hải. Tiếng cười
trong veo mang ý vị sung sướng.
Giữa thức hải, tất cả vụ khí từ người Vân Phong bay ra lúc trước bất ngờ quay trở lại như thời gian nghịch đảo. Từ đầu, ngực, rồi đến tay chân
xuất hiện. Một lần nữa, một Vân Phong hoàn hảo xuất hiện. Trên miệng hắn vẫn còn đọng lại nụ cười chiến thắng.
Toàn bộ Hồng Trần Nhân Sinh Lộ bỗng nhiên thứ gì đó hút đi, hóa thành
hai khỏa ngọc châu, một khỏa tỏa ra quang mang thánh khiết, tinh khôi.
Một khỏa lại tỏa ra màu sắc đen tối âm trầm.
“Thành.” Vân Phong đắc ý hét to, hai khỏa ngọc châu bỗng dung nhập lại thành một, nửa trái màu trắng, nửa phải màu đen.
Cuối cùng hắn đã sơ nhập Luyện Tâm Quyết, hoàn thành Hồng Trần Nhân Sinh Lộ.
“Cuối cùng ta đã hoàn thành rồi.” Vân Phong quay về phía Hư, nói.
Hư không tin vào mắt mình, dùng cái chân nhỏ, dụi dụi mắt vài lần. Mãi tới khi xác nhận mình không nằm mơ mới hét lên:
“Tốt quá, thật tốt quá. Ngươi vẫn chưa chết. Vậy mà ta cứ tưởng . . . Ha ha.” Đôi mắt nó cũng có chút phiếm hồng.
“Ngươi mới chết ấy. Ta làm sao chết được.”
Vân Phong gõ vào đầu con Ma sủng nhỏ, hắn nhìn thấy trong mắt Hư là vui
vẻ thật lòng thì cũng thật cao hứng. Trong khoảng thời gian vừa qua, hắn cũng đã coi Hư như người thân của mình vậy. Bây giờ thấy Hư cũng vui vẻ khi mình tai qua nạn khỏi thì càng an tâm hơn.
“Đây chính là bằng hữu đầu tiên mà ta sẽ thủ hộ.” Vân Phong thầm nhủ.
Khỏa ngọc châu theo tiếng lòng của Vân Phong chợt lóe rồi dung nhập vào
trong trái tim của linh hồn thể. Chỉ nhoắng cái đã không thấy đâu. Đồng
thời hắn bị đẩy ra khỏi không gian thức hải.
Ngay lập tức, hắn cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình. Vào đêm
tối, hắn có thể nhìn xa được một mét là hết cỡ, nhưng giờ đây, khoảng
cách ấy đã tăng lên thành ba mét. Những vật trong bán kính này, hắn còn
nhìn rõ hơn. Kể cả là một con kiến đang chạy trên tường, hắn cũng có thể nhìn ra. Kiểm tra toàn bộ ngũ giác của mình, Vân Phong có thể thấy được chúng linh mẫn đến lạ thường, ít nhất cũng phải tăng gấp đôi.
Hắn lập tức quy kết tác dụng này cho Luyện Tâm Quyết.
Vân Phong không biết rằng từ trước tới nay, những người bước qua Hồng
Trần Nhân Sinh Lộ, không có ai có được hiệu quả như hắn. Tất cả những
người chọn con đường nhân sinh của mình đều được trưởng bối phân tích kỹ lượng, cho học từ khi còn là tiểu hài non nớt, cho nên con đường nhân
sinh kia đều là chính đạo. Chưa có ai giống như Vân Phong, nhìn qua mặt
tối của thế gian, đồng thời dung nhập với bản chất thiện lương của hắn.
Giờ đây, hắn giống như bước song song trên hai con đường. Mỗi bước chân lại dẫm lên một con đường khác nhau.
Bạch lộ: Trong trắng, thiện lương, ấm áp.
Hắc lộ: Tàn ác, huyết tinh, lạnh lùng.
Thế nhưng, hắn vẫn chỉ là hắn, không có gì thay đổi. Chỉ là cách hành sử của hắn đôi lúc khác nhau, có lúc sẽ ấm áp như thái dương, có lúc lại
lạnh lùng như hàn nguyệt. Có lúc thiện lương như thiên sứ, có lúc tàn ác như tu la.
Điều đó khiến bản tâm của hắn chia làm hai nửa, giống như có hai linh
hồn bất đồng cùng tồn tại. Làm hắn có cảm giác linh mẫn gấp đôi.
Không chỉ vậy, giai đoạn tu Luyện Tâm Quyết sau này, vì có hai bản tâm,
nên hiệu quả nhận được của hắn cao gấp hai lần bình thường. Có thể coi
là vô tiền khoáng hậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT