- Vú tin hai đứa sẽ hạnh phúc.

Đang định rời đi thì bác Hào hàng xóm phóng xe vào nhà, hối hả:

- Nhà bà gây chuyện với ai à?

- Là sao?

- Vừa có một đám người mặc com lê màu đen, đeo kính đen hỏi bà Vương đường vào nhà bà kia kìa. Bọn họ dừng ô tô ở đầu làng vì không vào được, đông lắm! Chắc phải chục người lận đang đi bộ vào đây đấy.

Là người của bố, Nguyên vội vàng:

- Chúng ta phải tự mình trở về, không thể bị bắt thế này được. – Anh quay sang vú – Xin lỗi vú, chắc là người của chủ tịch. Giờ con phải đi đây.

Vú kéo tay Nguyên lại, quay sang nói với bác Hào:

- Bà dẫn hai đứa ra khỏi làng lối ruộng nhà ông Quynh giúp tôi với, tới chỗ nào chúng nó bắt được xe khách đi thủ đô ấy. Tôi ở lại giữ chân bọn chúng. Nhờ bà.

Bác Hào gật đầu, rồi vội vã chạy ra cổng ngó, vẫy vẫy hai đứa đi theo. Lucky nắm lấy tay vú:

- Cám ơn vú vì mọi chuyện. Chúng con sẽ quay lại thăm vú sau.

- Nhớ cẩn thận. – Vú vừa đẩy hai đứa vừa nói.

Cả hai nhanh chóng rời đi bằng đường ruộng. Cũng may bọn chúng không biết địa thế đường làng này nên hai đứa rời đi dễ dàng. Tới lúc xe khách bắt đầu chạy, rèm đã được kéo kín cửa kính, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm. Nguyên là chuyên gia trong việc cười không đúng lúc.

- Còn cười được nữa, em lo gần chết đây này.

Nguyên vẫn cười không ngớt khiến nó cười theo, cả hai cứ chụm ...

đầu vào nhau, nhe răng. Đúng là có Nguyên, dù ở hoàn cảnh nào, nó cũng có thể cười được.

Nguyên nắm chặt tay nó suốt quãng đường đi. Anh ngủ rồi, nó khẽ hé rèm cửa nhìn ra ngoài. Nó biết trước sớm muộn gì anh cũng sẽ bắt nó trở về, chỉ là không ngờ sớm vậy thôi. Con người Nguyên là thế, kiểu gì cũng sẽ quay lại đối đầu với mọi việc, một trong muôn vàn những điều nó yêu ở Nguyên, và nó cũng đã học được điều đó từ Nguyên. Ngay từ đầu, đáng lẽ không nên yêu cầu anh đưa nó đi, đáng lẽ không nên hành động theo bản năng như thế, nhưng sau tất cả, cuối cùng nó vẫn chọn điều trái tim mách bảo, chồng thêm một rắc rối nữa lên hàng đống rắc rối Nguyên mắc phải, vậy mà Nguyên vẫn khiến nó hạnh phúc như thế. Lucky nhìn Nguyên đang say ngủ, khẽ thở dài, không biết rồi mọi chuyện sẽ tới đâu nữa… Nguyên không hiểu bố nên mới nghĩ rằng kết hôn có thể giải quyết mọi chuyện. Kể cả có tự quay về, kể cả đã kết hôn, bố cũng có thể giết anh và coi như nó chưa từng kết hôn. Nguyên quá ngây thơ khi tin tưởng bố, nó thì không. Nó không tin bố, cũng không muốn trở về, nhưng nó biết Nguyên sẽ đau lòng và dằn vặt thế nào khi chia cắt một gia đình, hơn nữa, ánh mắt Nguyên cho nó niềm tin mãnh liệt rằng anh có khả năng khiến nó hạnh phúc trọn vẹn. Nên nó trở về với một ván cược mạo hiểm trong tay, không có con át chủ bài, chỉ một câu nói thôi, nhưng nó không nghĩ mình sẽ thua. Lucky hạ rèm xuống, nó sẽ không để bố làm gì Nguyên đâu.

Con bé dựa đầu vào vai Nguyên, mắt trĩu xuống. Nghỉ ngơi một chút trước khi đặt chân vào cuộc chiến.

Lucky đẩy mạnh cửa văn phòng của bố, mặc vệ sĩ can ngăn. Bố trừng mắt nhìn nó một lúc lâu, ông ra hiệu cho vệ sĩ lui ra. Con bé hơi run sợ, chưa bao giờ nó thấy vẻ mặt đó của bố, bố đang rất rất giận. Nguyên cúi xuống, nói to và rõ từng từ một dù bàn tay đang nắm lấy nó cũng run không kém:

- Xin lỗi chủ tịch vì tất cả mọi chuyện, nhưng con thật lòng yêu Lucky.

- Ai cho phép cậu trở thành con tôi?

Nguyên vẫn cúi người, bàn tay siết chặt hơn. Anh đang rất cố gắng, vậy nó cũng phải cố. Nuốt ực một cái, Lucky nhìn thẳng vào mắt bố:

- Chúng con kết hôn rồi. Chúng con trở về mong bố đồng ý.

- Hừ - Bố đập mạnh xuống bàn – Kết hôn ư? Chạy đi kết hôn rồi quay về bắt ta đồng ý? Thật mất nết. Đường đường là người thừa kế tập đoàn thuộc top đầu thế giới mà lại bỏ nhà đi theo trai? Cô còn quay về đây gọi tôi bằng bố?

- Con xin lỗi, là lỗi của con.

- Câm ngay. Cậu không có tư cách xưng con với ta. – Bố tức giận quát lớn – Ta vốn cứ nghĩ cậu là một thằng nhóc biết điều, hóa ra chỉ là kẻ tầm thường, nuốt lời hứa, dắt đứa con gái của ta chạy mất, rồi giờ về đây, mong ta chấp nhận cậu là con rể. Cậu và cả nó, coi ta ra cái gì không hả?

- Bố… huyết áp…

- Im đi. Cả cô nữa, đừng gọi ta bằng bố. Ta không có đứa con gái như cô.

- Thưa chủ tịch, chúng con trở về vì thành tâm mong được lời chúc phúc của chủ tịch. Con biết một kẻ không có gì như con rất khó để mang lại hạnh phúc cho Lucky, nhưng con sẽ không bỏ cuộc, con sẽ cố gắng mang hạnh phúc cho cô ấy. Con sẽ cố gắng tới khi nào chủ tịch chấp thuận mới thôi.

- Hừ, vậy là cậu đang thách thức ta? – Bố ngồi phịch xuống ghế, im lặng một lúc - Nhưng ta đã chán phải thi đấu với một kẻ không tuân thủ luật chơi như cậu.

- Bố. Con mới là người ép Nguyên bỏ trốn, chính Nguyên đã bảo con về nhà xin sự đồng ý của bố. Anh ấy không hề âm mưu gì với gia đình ta, tại sao bố không chịu tin một lần? Cả mẹ cũng thế, cả con cũng thế, tại sao bố cứ bóp nghẹt những người mình yêu thương như thế?

- Im ngay – Bố đập bàn, gọi vệ sĩ vào – Mang bọn chúng về nhà, nhốt vào phòng.

- Bố...

- Cô muốn đeo mo vào mặt tôi hay sao mà làm ầm lên ở đây?

Bọn vệ sĩ lôi hai đứa ra ngoài. Bố chỉ đơn thuần muốn hai đứa về nhà thôi sao? Bố đâu phải người trì hoãn quyết định nếu không có ý đồ gì đó? Chẳng lẽ thêm thời gian để giàn xếp cho Nguyên một cái chết tình cờ? Dù thế nào thì nó cũng phải đi trước bố một bước. Bọn chúng đưa xuống bãi đỗ xe dưới hầm. Con bé dùng dằng:

- Buông ra. Tôi tự đi được, và đây cũng không phải là cách các người hộ tống con rể và con gái của chủ tịch đâu.

Bọn chúng buông tay cả hai, cúi đầu xin lỗi. Nhân cơ hội, Lucky đá mạnh vào bụng một tên khiến hắn ngã nhoài ra đất.

id=up> Xuống Cuối Trang - Anh còn làm gì thế?

Nguyên vẫn đang ngạc nhiên, nghe thấy con bé hét lên, liền theo phản xạ nhanh chóng hạ gục bọn vệ sĩ vì chỉ có 4 tên và bọn chúng không dám nổ súng tránh Lucky trúng đạn. Nguyên kéo Lucky chạy bạt mạng, cả hai trốn vào một trung tâm mua sắm.

- Lúc này rồi mà em còn làm thế là sao?

- … Vì anh không hiểu bố thôi. Nếu chúng ta ngoan ngoãn về nhà bây giờ, có thể ngày mai em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa.

Lucky run rẩy khi nói câu đó. Dù nó nói tin Nguyên nhưng nó vẫn sợ, vì anh quá cương trực để đối đầu với bố. Nguyên ôm nó vỗ về:

- Sẽ không sao đâu.

Ừ, mong là mọi chuyện sẽ ổn hơn, dù bằng cách nào đi nữa. Nó tới box điện thoại công cộng gần đó gọi cho An, con bé vội vàng cho người tới đón.

- Mày làm gì thế? Mày có biết bố mày tức giận thế nào không?

- Tao vừa gặp bố rồi, và giờ trốn tiếp đây.

- Trời ạ. Không hiểu nổi nữa – An quay sang Nguyên – Anh là đàn ông, anh phải bình tĩnh hơn nó chứ? Tại sao cả anh cũng hành động như vậy?

- Vì tôi yêu Lucky.

Nguyên nhìn thẳng vào mắt An nói câu đó khiến con bé chịu thua, thở dài:

- Thua hai người.

- Bọn tao kết hôn rồi.

- Gì cơ?

An hét tướng lên. Nếu không ngồi trong xe, chắc con bé đã nhảy lên đầu nó. An ba la bô lô mắng mỏ một hồi rồi đặt phịch lưng xuống ghế, đỡ lấy cổ:

- Mạch máu tao sẽ sớm vỡ vì mày mất. Thật là! Thế giờ định sao? Lại trốn tiếp à?

- Chúng ta quay về gặp bố đi. Anh sẽ không sao đâu.

- Em muốn tới nhà An để trấn tĩnh, một chút thôi, anh nhé!

Cả hai tới nhà An. Trong lúc đang suy nghĩ kế hoạch, con bé giả vờ đau bụng vì chuyện con gái, nhờ An đưa lên phòng.

- Lại giở trò gì thế? – An thôi đỡ nó khi vừa ra khỏi phòng khách – Mày đã tới tháng đâu?

- … Lát nữa, mày giữ Nguyên lại giúp tao. Tao sẽ về một mình.

- Mày đừng gây thêm chuyện nữa được không?

- Nhưng không thể cứ chạy trốn mãi được, mà Nguyên về đó cùng tao thì bố tao sẽ giết Nguyên mất.

- Trời ạ, chuyện của Trí chưa đủ rắc rối sao mà mày còn hất tung nó lên?

- Chuyện của Trí? Chuyện gì?

- À… ừ… thì… chẳng phải Trí đang lăm le The King sao?

- Mày còn biết chuyện gì ngoài chuyện đó đúng không?

An chối đây đẩy rồi đánh trống lảng. Lucky muốn hỏi tận gốc, nhưng bây giờ không có thời gian cho việc đó, cứ giải quyết chuyện với bố đã. Nó lấy giấy bút viết một bức thư.

- Sau khi tao đi thì đưa cho Nguyên giúp tao. Chồng mày liệu…

- Tao sẽ nói chuyện với chồng tao. Nhưng Nguyên sẽ ngoan ngoãn chứ?

- Nhờ mày đấy!

Lucky rời khỏi nhà An theo đường khác. Mong là Nguyên sẽ hiểu cho nó.

- Một mình thôi à? – Bố trừng mắt nhìn nó.

- Vì bố đâu phải người rộng lượng.

- … Ta sẽ coi như không hề có chuyện gì xảy ra ba ngày qua nếu như con đồng ý kết hôn với Andrew.

- Con đã kết hôn rồi.

- Luật pháp không hề cấm góa phụ đi bước nữa.

- Bố còn chưa trả hết nợ cho gia đình Nguyên, vậy mà bố còn định chồng chất thêm tội ác ư?

- Chuyện chữa trị cho con bé đó là con ép ta. Còn ta chưa bao giờ có ý định trả nợ cả.

- Bố định sống cả cuộc đời mà khi bố nhắm mắt, chỉ mình con khóc thương bố sao?

- Ta không nợ nần gì ai cả. Kẻ mạnh sẽ thắng, kẻ yếu thì phải thua, đó là thương trường, ta chỉ tuân thủ luật thôi.

- Bố…

- Một là tự nguyện kết hôn với Andrew, hai là ta sẽ khiến con phải kết hôn với Andrew.

Nó biết nó sẽ không thuyết phục được bố một cách dễ dàng mà, đành phải dùng nước cờ cuối cùng.

- Chắc bố nhớ con hai lần bị bắt cóc vì tập hồ sơ TS Town chứ? Bố có biết người đứng đằng sau là ai không?

- … Con lại định trao đổi với ta? Đừng mong ta sẽ đồng ý hôn sự của con và thằng nhãi đó.

- Nguyên muốn tự mình thuyết phục bố, con sẽ không xen vào. Con chỉ cần bố hứa sẽ không động tới Nguyên. Không phải với tư cách chủ tịch của The King, mà là lời hứa giữa bố và con gái.

Bố im lặng nhìn nó một lúc lâu, rồi thở dài:

- Thôi được. Dù sao cũng chẳng phải lần đầu ta nhượng bộ con. Ta hứa với đứa con gái duy nhất của mình. Giờ thì nói đi, ai là người đứng đằng sau?

- Là Trí, là chủ tịch của Crown, người bố muốn thu nạp làm con rể.

- Andrew?... Bằng chứng đâu?

- Con… tự tay con đã sao chép và đưa tập hồ sơ của TS Town cho anh ta.

Bố đứng bật dậy, trừng mắt, kéo nó vào phòng bí mật, mở két và kiểm tra tập hồ sơ. Ngay khi phát hiện đó chỉ là bản chép, bố tức giận quay lại tát nó ngã ra đất.

- Đúng là nuôi ong tay áo. Cô muốn ông bố già này chết lắm sao?

- Con… con xin lỗi.

- Nếu nó kiện ta ra tòa thì câu xin lỗi của cô có giúp ta thắng kiện không?

Bố đột ngột cứng người lại, nắm lấy cổ rồi khuỵu xuống. Huyết áp của bố lại tăng ư? Con bé bối rối lay bố nhưng không thấy ông phản ứng gì. Nó vừa hét to gọi người, vừa chạy vội tới bàn làm việc của bố bấm số gọi cấp cứu.

Đèn phòng cấp cứu bật sáng, y tá đẩy nó ra và đóng sập cửa vào. Con bé lảo đảo, ngã bịch xuống đất. Đáng lẽ lúc này nó nên tự tát mình nhưng tay và chân không còn sức lực nữa rồi. Sau Nguyên, giờ tới bố bị nó hại. Nó luôn trách bố, nhưng nó khác gì bố đâu, thậm chí còn độc ác hơn, luôn đẩy những người mình yêu thương vào vòng nguy hiểm. Con bé co gối, gục đầu khóc.

An chạy tới, thở hổn hển:

- Sao rồi? Tao gọi tới nhà mày thì bà quản gia nói bố mày cấp cứu. Bác bị sao?

- Tao không biết nữa, tao không biết – Lucky òa khóc – Nếu bố bị làm sao, nếu thế, nếu bố bỏ tao, tao là một đứa con khốn nạn, tao…

An ôm chặt lấy Lucky, vỗ về:

- Không sao đâu. Bác sẽ ổn thôi mà, sẽ ổn thôi…

Đèn phòng cấp cứu đã tắt, nó đứng bật dậy. Cánh cửa mở ra, bố được đẩy sang phòng hồi sức. Tiền sử cao huyết áp khiến bố bị đột quỵ khi quá sốc, cũng may đã qua cơn nguy hiểm, nhưng phải tránh những cơn chấn động tâm lý. Bố vẫn chưa tỉnh, nó gọi điện cho trợ lý tới làm thủ tục chuyển bố sang phòng VIP.

An kéo con bé ra khỏi phòng bệnh, lấy một bức thư từ trong túi áo ra đưa cho nó:

- Nguyên đi rồi và nhờ tao đưa mày cái này.

Lucky giật lấy bức thư, luống cuống mở ra. Chỉ vài dòng ngắn ...

ngủi.

“Em thực sự rất mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức không bao giờ chịu dựa vào anh. Mỗi lần em tự mình giải quyết mọi chuyện, anh lại thấy mình vô dụng. Em từng nói anh hi sinh mọi thứ vì em, nhưng em mới là người luôn liều mạng vì anh đấy. Anh sẽ không để em gắng gượng một mình nữa đâu vì anh rất hạnh phúc khi em nói em là vợ anh.

Vợ của anh này, nhớ anh từng nói anh sẽ không bao giờ buông tay em chứ? Dù chuyện gì xảy ra, chỉ cần em luôn nhớ câu nói đó”.

- Ông ấy đi đâu?

- … Tao không biết.

- Tại sao mày không ngăn lại?

- Vì tao hiểu cảm giác bị người mình yêu đẩy ra ngoài. Khi đọc thư của mày, ông ấy đã khóc, khóc một cách bất lực, kì lạ là tao như đang thấy chính mình – An gạt nước mắt – Tao không muốn thêm một người nữa giống mình.

An ra về vì đã khá muộn. Lucky cho người tới trông nom và canh gác. Nó tới nhà Nguyên, ấn chuông nhưng không ai ra mở cửa. Nguyên không về nhà sao? Con bé gõ cửa mạnh, mạnh hơn, gọi to hơn nữa, vẫn không thấy dấu hiệu có người bên trong. Nó gục xuống trước cổng nhà Nguyên. Tại sao lúc nào nó cũng hành động ngu ngốc như vậy? Lucky òa khóc.

Anh đã đi đâu? Anh định làm gì?

Bố nhấp một ngụm trà, nhìn về phía vườn tường vi, suy ngẫm.

- Bố chưa từng nghĩ sẽ lại ăn sáng dưới giàn hoa này từ khi mẹ con mất.

- … Tốt cho sức khỏe của bố mà.

- Chẳng biết từ bao giờ, ngôi nhà này lại lạnh lẽo vậy.

- Không chỉ ngôi nhà… cả bố và con…

Hai bố con trầm ngâm chiêm ngưỡng những bông hoa mẹ tự tay trồng, tới giờ, chúng vẫn khoe sắc cho ngôi nhà u ám. Từ hôm xuất viện, bố vẫn phải ngồi xe lăn, người được mệnh danh là vua đã tới tuổi cần con cái rồi. Khẽ nhìn sang gương mặt gầy đi không ít, nó nhận ra mình đã bỏ lỡ không yêu bố thật nhiều, nhưng từ giờ, nó sẽ thay mẹ khiến ngôi nhà này ấm áp hơn. Lucky thôi không tìm Nguyên nữa, cũng không nhắc tới Nguyên trước mặt bố tránh cơn tức giận khiến bệnh tình nặng hơn, nó chuyên tâm chăm sóc bố, quản lý The King để ông được nghỉ ngơi. Nó nhớ Nguyên nhiều lắm, nhưng Nguyên đã nói sẽ không bao giờ buông tay nó, thì nó sẽ chờ đợi và tin Nguyên.

- Andrew có động tĩnh gì không?

- Không ạ. Về dự án Tulum, con định không liên hệ với Crown.

- Cứ giữ nguyên đi. Khu vực Bắc Mỹ và Đông Nam Á trước giờ luôn sử dụng nội thất của Crown.

- Chúng ta có thể khảo sát các công ty nội thất bên đó, biết đâu...

- Dự án Tulum rất quan trọng và được truyền thông chú ý, cần những đối tác quen thuộc nhất để mọi thứ hoàn hảo, hợp tác với các công ty mới rất khó bảo đảm về sản phẩm. Sự ưu đãi đặc biệt của nội thất Crown không phải ngày một ngày hai bố có được, đừng lãng phí.

- Nhưng…

- Đừng đối đầu với nó lúc này. Bố chưa bình phục, con thì quá nóng vội để xử lí được Andrew.

- Con có thể xoay sở được.

- Cổ phiếu của chúng ta vẫn đang dao động, cắt đứt một trong những đối tác lâu năm sẽ khiến tình hình khá hơn? Không chỉ Andrew, còn một lũ đói khát nhăm nhe, bố còn không dám chắc trụ được nữa là con. Ngoan ngoãn nghe lời tới khi bố khỏe lại chẳng mất của con tí tự trọng nào đâu.

Bố nói đúng, nó quá non nớt để đứng vững trước Trí. Đống đồ nội thất đó chẳng đủ sức đẩy doanh nghiệp lớn như The King vào vực thẳm, nhưng nếu Crown đột ngột chấm dứt mọi hợp đồng thì cổ phiếu ít nhiều có biến động, còn chưa kể tới tập hồ sơ mà nó ngu dốt đưa cho hắn có thể khiến bố ra tòa bất cứ lúc nào, khi đó, tiếng tăm The King có thể sụp đổ trong chớp mắt. Lucky thở dài, hậu quả lần này vượt ngoài sức tưởng tượng của nó rồi.

- Anh từ chối.

- Anh đang muốn phá vỡ mối quan hệ lâu bền à?

- Tàu chở nguyên liệu gặp trục trặc ở hải quan Mỹ, anh muốn cũng không thể chấp nhận hợp đồng lần này.

- Lí do quá tiểu nhân cho người có mối quan hệ mật thiết với hải quan Mỹ như anh.

- Vậy cứ coi như anh không thể đáp ứng yêu cầu của The King đi, để trả ơn em về đám cưới không có cô dâu.

Trí cúp máy cái rụp. Tên khốn! Muốn giở trò đây mà. Tưởng tập đoàn này sống dựa vào hắn chắc. Lucky tức giận gọi quản lý mang toàn bộ hồ sơ về các công ty nội thất khu vực Bắc Mỹ từng hợp tác. Con bé ngả phịch ra ghế, nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay để trấn tĩnh. Nguyên đang làm gì nhỉ? Ăn có đủ bữa? Chăm sóc bản thân tốt chứ? Có đang nghĩ tới nó? Vẫn còn đeo nhẫn ở tay hay tháo ra đi tán tỉnh cô nào rồi? Đã gần một tháng từ sau đám cưới, anh đang ở đâu? Con bé rơm rớm nước mắt, “Anh à, ngày nào em cũng nhắc mình nhớ câu nói đó”.

- Thưa giám đốc, toàn bộ những doanh nghiệp từng hợp tác tại khu vực Bắc Mỹ đa phần có quy mô nhỏ, không thể đáp ứng được nhu cầu, những doanh nghiệp quy mô lớn thì hoặc là chưa từng hợp tác, hoặc là không chuyên về sản xuất nội thất gỗ, cói. Có hai doanh nghiệp có thể đáp ứng được nhưng…

- Nhưng sao?

- Chủ tịch Andrew hiện là cổ đông lớn nhất và sắp sát nhập hai doanh nghiệp đó vào Crown.

Con bé tức giận, đập mạnh xuống bàn. Hắn đã đi trước nó một bước.

- Điều tra cho tôi xem gần đây Crown thu mua cổ phiếu của những doanh nghiệp nào. Ngay lập tức.

Dự án Tulum tại Mexico là một khu nghỉ dưỡng và giải trí quy mô rất lớn, bắt buộc phải hợp tác với doanh nghiệp nội thất lớn và uy tín mới có thể đảm bảo số lượng cũng như chất lượng, đồng thời tăng hiệu quả trong quảng bá. Rất khó để tìm được những doanh nghiệp thỏa mãn yêu cầu của dự án vào lúc này, vậy mà hắn còn giở trò nữa. Quản lý mang danh sách những cổ phiếu thu mua gần đây của Crown, tại khu vực Châu Mỹ, chỉ có hai doanh nghiệp nội thất lớn chuyên về gỗ mà The King từng hợp tác. Không thể là nước cờ may mắn được, trong hàng đống doanh nghiệp, tại sao hắn chỉ mua đúng hai doanh nghiệp thỏa mãn nhu cầu của dự án? The King cũng chưa hề công bố nội thất của dự án chủ yếu sử dụng chất liệu gỗ và cói. Cứ như hắn biết rõ đâu là doanh nghiệp The King từng hợp tác để mà khoanh vùng vậy. Chẳng lẽ có tay trong? Phải là một người nắm vững The King mới có thể cung cấp danh sách cần thiết cho Trí, là ai trong hàng chục con người thuộc top đầu quyền lực của tập đoàn này? Dồn The King tới mức này, tên dòi mọt bắt đầu đánh những đòn mạnh hơn rồi.

- Ai là người anh mua chuộc trong The King? – Lucky giận dữ đập bộp lên bàn Trí.

- Em luôn dùng cách này để chào anh - Trí nhoẻn miệng cười – Nóng vội quá đấy.

- Đồ khốn. Bố tôi đã ưu ái anh, vậy mà…

- Tảng đá chắn đường quá lớn thì đành phải dùng chút kỹ xảo để vượt qua nó chứ?

Con bé tát Trí thật mạnh, khiến hắn bật máu. Trí lau máu, vẫn cười nham hiểm.

- Cái tát thứ mấy của em rồi nhỉ? Để đáp lại cách yêu thương đặc biệt của em, anh sẽ cho em biết ai là người cung cấp thông tin này cho anh.

Trí bấm máy điện thoại, nhìn nó thích thú.

- Đưa nguồn tin của chúng ta lên đây diện kiến tiểu thư xinh đẹp của The King nhé!

Cánh cửa hé mở, và mọi tức giận của nó trôi tuột. Thêm một lần nữa Nguyên khiến nó không tin vào mắt mình khi bước vào cùng Nam với tư cách tay trong.

- Em sao vậy? Quá xúc động khi gặp lại chồng mình à?

Lucky lặng người nhìn Nguyên. Nó ghét từ “gặp lại” xảy đến giữa hai đứa, cứ mỗi lần như vậy lại là một hoàn cảnh không mong chờ.

- Anh… sao anh…

- Đây là người đã cung cấp danh sách đối tác của The King, và từ giờ, cậu ấy sẽ là trợ lý chủ tịch của Crown.

Nguyên không nói gì. Tai con bé ù ù, đầu nó trống rỗng. Nó chạy tới Nguyên, day day cánh tay:

- Nói với em không phải anh làm. Không phải anh làm.

- …

- Nói đi. Em muốn nghe chính miệng anh nói. Nói đi.

- … Chính anh đã cung cấp hồ sơ cho Crown.

- Tại sao? Tại sao anh làm vậy? Tại sao?

Nguyên đẩy nó ngã xuống đất không một chút lưỡng lự:

- Tôi chưa một phút giây nào thôi hận bố cô. Tôi từng bị cô quyến rũ mà quên đi mối thù, nhưng giờ cô không còn giá trị gì với tôi hết. Biến khỏi đây đi.

Trong nó dội về sự hận thù bố tạo nên cho gia đình Nguyên. Anh đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng hơn cả lần đầu gặp mặt. Anh có thể nhẫn tâm với nó như vậy sau bao yêu thương? Đây là việc anh muốn làm thực sự khi tiếp cận gia đình nó, khi khiến nó yêu mãnh liệt mà đem nhược điểm của bố ra bán sao? Hận thù trong anh mãnh liệt tới mức nó chỉ là một quân cờ chau chuốt cho kế hoạch hoàn hảo sao? Tất cả những gì gọi là hạnh phúc của nó từ mùa hè chạy dọc quảng trường tới giờ, có thứ gì là thật không Nguyên? Hay tất cả đã từng là thật, nhưng vẫn không đủ để xóa đi hình ảnh bố tự vẫn trong đầu anh? Sau mọi hạnh phúc và khổ đau, anh vẫn để nó thấy mình đã sai khi yêu ư? Lucky run rẩy tới mức không đứng dậy nổi, cứ ngồi ngây ra đó.

- Nhàm chán quá vậy? Ít nhất em nên có một vở kịch hay ở đây chứ? – Trí châm chọc.

Nó cũng muốn thế, hét vào mặt anh sự trách cứ, đấm anh những cú khinh bỉ. Nhưng, yêu trong nó lớn quá rồi, đè nặng cả tâm trí, cả đầu óc khiến cơ thể này không thể sản sinh ra một hành động nào với trái tim vỡ nát. Lặng lẽ rời khỏi Crown, Lucky tới quảng trường ngồi, không khóc, không oán hận. Trong nó chỉ có một thắc mắc: Vậy là Nguyên không yêu nó? Hay thật! Anh diễn xuất hoàn hảo đấy chứ? Ngay cả khi lừa dối nó, anh vẫn tuyệt vời tới vậy. Con bé tháo chiếc nhẫn ra, ném về phía bãi cỏ, đứng dậy phóng xe về. 15 phút sau, nó ở trên bãi cỏ ấy, lần mò từng bụi cây, ngọn cỏ để tìm lại chiếc nhẫn. Tìm được chiếc nhẫn, nước mắt nhỏ giọt xuống bàn tay, chắc là vì nó mừng quá khi tìm lại thứ không thể vất đi, chắc là thế!

Bố gọi cho nó từ phòng chủ tịch, con bé vội vã chạy lên. Ông đang ngồi xe lăn với một đống giấy tờ trên bàn.

- Bố tới đây làm gì? Bố chưa khỏe hẳn mà?

- Andrew từ chối hợp tác phải không?

- … Anh ta cũng thu mua hai doanh nghiệp đủ khả năng đáp ứng trong những doanh nghiệp ta từng hợp tác.

- Bắt đầu cuộc chơi rồi đây.

- Xin lỗi bố, con vô dụng quá.

- Thay vì lãng phí đầu óc cho việc tự trách mình, con hãy hỗ trợ ta giải quyết việc này đi.

- … Bố đã biết ai là người cung cấp thông tin đối tác đúng không?

- Thì sao?

- Bố định…

- Nếu là lời hứa của một người cha thì ta sẽ giữ lời, đừng lo lắng chuyện không cần thiết.

- Sao bố không tức giận? Không trách mắng con?

- Con liên quan gì chứ? Từ khi nó làm việc cho ta đã là ván cược giữa ta và nó. Giờ, ta có được con, ta đã thắng, tại sao phải tức giận?

Lucky quỳ xuống cạnh bố, nắm lấy bàn tay gầy guộc đó rồi khóc. Có lẽ bệnh tật khiến bố hòa nhã hơn chăng? Nhưng dù ...

vì lí do gì thì nó cũng cám ơn bố đã tha thứ cho nó. Bố yêu nó nhiều tới vậy, thế mà có những lúc nó đã vô tình quên. Xin lỗi, xin lỗi bố!

Nó đứng trước cửa nhà Nguyên, phân vân. Ban nãy, khi nó gọi sang bệnh viện bên Mỹ, họ nói Linh đã rời Mỹ được một thời gian. Tiếng con bé ríu rít trong nhà, nó muốn vào thăm Linh, nhưng còn bác gái, không biết bác sẽ tức giận thế nào khi nhìn thấy nó. Đang lưỡng lự thì cánh cổng mở ra, là Linh, con bé hồng hào hơn rất nhiều, hoạt bát hơn rất nhiều. Ánh mắt Linh mừng rỡ lao tới ôm nó:

- Chị, em nhớ chị quá!

Rồi con bé chẳng để Lucky kịp từ chối, lôi vào sân gọi mẹ. Nghe thấy có khách, người phụ nữ giận dữ của vài năm trước đon đả chạy ra, rồi dừng lại ở cửa, nhìn nó. Con bé vội cúi chào, vừa bối rối vừa lo sợ, không biết liệu có bị tạt gáo nước nào không?

- Vào nhà đi.

Giọng bà nhẹ nhàng khiến con bé hơi bàng hoàng, đứng ngây ra. Linh kéo con bé vào trong nhà.

- Hai đứa kết hôn rồi phải không?

- Dạ?... Vâng.

Hình như Nguyên không nói gì với gia đình về tình hình hiện tại, vậy chắc anh cũng không về nhà.

- Sao lại tới đây một mình? Thằng Nguyên cũng thế, chẳng bao giờ dẫn vợ theo mỗi lần ghé về.

- … Cháu… Con rất xin lỗi, vì tự ý kết hôn mà không hỏi ý kiến mẹ.

Người phụ nữ đó thở dài:

- Khi thằng bé gọi báo tin vui với giọng hạnh phúc, ta đã chịu thua cả hai rồi. Nghĩ lại, oán hận chẳng bao giờ mang lại điều tốt đẹp. Tuy giờ ta vẫn không thể coi cô là con dâu – Bà nắm lấy tay nó – Nhưng chúng ta hãy cùng cố gắng vun đắp mối quan hệ.

Đôi mắt của Nguyên thật giống mẹ, đầy yêu thương và đầy hi sinh, vậy mà đôi mắt nó yêu ấy đã bị thù hận làm lu mờ. Lucky nắm chặt tay bà, òa khóc. Trong lúc này đây, thái độ đó là niềm an ủi lớn lao với con bé.

- Chị và anh giận nhau à? – Linh hỏi khi tiễn con bé ra đầu ngõ.

- … Không.

- Thế tại sao không đi cùng nhau?

- Em không ghét chị à? Khi biết bố chị…

- Cũng may khi đó em còn quá bé, nếu không, em đã chẳng thể có một người bạn tuyệt vời như chị. – Linh gãi đầu, cười - Quên mất! Giờ phải gọi là chị dâu chứ nhỉ?

Lucky ôm lấy con bé:

- Cám ơn em.

Bố bắt đầu đi làm đều đặn, dù vẫn đang ngồi xe lăn. Con bé thấy mình vô dụng hơn bao giờ hết, ngay khi bố cần nó, nó lại tạo thêm cả đống rắc rối khác.

- Đây là bản phác của những nhà thiết kế nội thất có tiếng trên thế giới, bố chọn ra một đi. Con vẫn đang tìm hiểu về các công ty bên đó, sẽ sớm có kết quả thôi.

- Con định đi theo hướng này?

- Giờ chỉ còn cách đó là an toàn cho dự án.

- … Làm tốt đấy. Nhưng bố không ép con trả nợ thay thằng nhóc đó đâu.

- Con làm vì bố, không phải vì anh ta. Và đừng nhắc tới anh ta trước mặt con.

- Vậy à?

An hỏi bâng quơ khi con bé kể chuyện Nguyên.

- Phản ứng của mày lạnh nhạt quá đấy. Tao tưởng mày phải nhảy dựng lên cơ.

- À ờ… nhưng cũng đâu thay đổi được gì?

Thế mà nó còn nghĩ An sẽ tức giận hơn cả nó, rồi khóc lóc, rồi an ủi nó như con bé luôn vậy trước giờ. Chẳng thể đoán được khi nào con bé này thay đổi. Đang trách cứ An thì cơn buồn nôn lại ập đến, nó chạy vào toa lét, ọe vài lần nhưng không nôn được. Dạo gần đây luôn bị thế này, có vẻ áp lực công việc khiến đường ruột của nó không ổn định.

- Kiểm tra chưa?

- Chưa, vài bữa nữa nhàn rỗi hơn thì lại ổn thôi mà.

Nói vậy, nhưng An chẳng để yên. Con bé gọi ngay bác sĩ tới, và nhận được một câu nói xanh rờn thay đổi mọi cục diện.

- Rất có khả năng tiểu thư đã có thai. Xin hãy tới viện sản khám để chắc chắn.

Hai con bé bàng hoàng nhìn nhau, không phải lúc này chứ? Khi mà mọi việc trở nên rối rắm tới không thể rối rắm hơn?

Nó run run nhận tờ kết quả khám thai, nước mắt trào ra. Thai nhi đã được 7 tuần, cả An cũng đang bối rối không kém nó. Con bé đặt tay lên bụng, “Tại sao? Tại sao chứ? Con xuất hiện vào lúc này, mẹ chẳng thể đảm bảo một hạnh phúc trọn vẹn cho con được đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play