Nó tỉnh lại trong tiếng nước nhỏ giọt ngoài cửa. Hình như trời vừa mưa. Ghét thật! Cứ nhằm lúc tâm trạng không tốt là xảy ra chuyện.
Bị trói chặt trên ghế, con bé không thể di chuyển để quan sát được, mà thực ra nó cũng chẳng muốn cố gắng lúc này. Mệt mỏi lắm!
Chắc bố đã bay về giải quyết rồi, sẽ sớm xong thôi. Sực nhớ ra đồng hồ vừa ném xuống sông trong chốc lát ý nghĩ bỏ đi lóe lên trong nó. Chậc, chẳng làm được gì ra hồn cả!
Con bé thở dài, lơ đãng nhìn thứ ánh sáng yếu ớt lọt vào phòng. Kí ức dội về trong nó, từ lần đầu tiên nó muốn vỗ về hình bóng cô đơn ấy cho tới khi nó nhận ra mình chỉ đang chạm tay vào một giấc mơ không thể có. Tất cả đều thật tuyệt, con bé không thể ngăn mình mỉm cười với chúng, dù dối trá dù không. Đôi mắt đôi lúc bối rối khi nhìn nó, hơi thở gấp gáp ngại ngùng sát tai nó, những câu nói nhát gừng ngọt ngào theo cách riêng, điệu bộ lúng túng khi hôn nó… mọi thứ đều thuộc về con người coi bố nó là kẻ thù, vậy mà nó từng khao khát. Mỗi lần nó chạm vào Nguyên, anh có muốn hất tay nó ra? Mỗi lần Nguyên trông thấy nó, có đau khổ hay hận thù? Nó là gì trong Nguyên? Nó có được yêu dù chỉ một chút? Ngay cả khi chỉ để làm ơn, cũng đừng để nó là một bạn diễn dở tệ cạnh một diễn xuất hoàn hảo trong vở kịch trả thù! Đừng để nó thấy mình sai lầm khi đã yêu!
Có lục đục trong nội bộ bọn bắt cóc, con bé không thể nghe rõ, nhưng có tiếng ồn ào trong khoảng 5 phút. Thật là! Chỉ việc nhận tiền rồi thả nó mà cũng phải tranh cãi. Chắc là lũ nghiệp dư. Khoan! Con bé sực nhớ nó bị bắt cóc hoàn toàn không bình thường chút nào. Tại sao lại rình mò ngay gần nhà nó, nơi dễ bị phát giác nhất? Hơn nữa, ra ngoài vào buổi tối, con bé luôn đi xe và có hàng tá vệ sĩ, lần này nó bỏ đi không hề cảnh giác cũng chỉ có ít người biết, nhưng bọn chúng lại xuất hiện rất đúng thời điểm và chỉ 3, 4 tên trên xe, như vậy có nghĩa là chúng biết rõ con bé không có vệ sĩ đi kèm, nên mai phục sẵn ở đó, chỉ chờ nó trở về. Vậy là có người quen biết nhúng tay vào việc này. Nó nghĩ tới tất cả khả năng có thể, nhưng chỉ dừng lại ở Nguyên. Hiện giờ, chỉ có Nguyên là người đáng nghi nhất. Lucky lắc đầu nguầy nguậy. Không! Nguyên sẽ không làm thế đâu, không bao giờ làm thế.
Tối hôm sau, con bé bị lôi tới một khu công nghiệp bỏ hoang. Chắc là bố đã chấp nhận điều kiện trao đổi rồi chăng? Hai chiếc xe tiến tới, một toán người bước xuống. Không phải là Kimura, mà là Nguyên. Nguyên tới đây làm gì? Nó đã phát hiện rồi mà vẫn tiếp tục kế hoạch sao? Nghĩ rằng nó yêu Nguyên tới mức bỏ qua cả bố mình sao? Hay vì đã quá muộn để thoát khỏi bố?
Bọn chúng kiểm tra va li và tập hồ sơ. Trong thoáng chốc chúng lôi ra, con bé nhìn thấy những tập hồ sơ đó, là tập hồ sơ về TS Town nó từng xem, không lẫn vào đâu được. Vậy người giật dây lần này và lần trước là một? Người đó là ai? Tại sao lại quan tâm tới TS Town của gia đình Nguyên tới vậy? Hay chính Nguyên đang đóng kịch để lấy được tập hồ sơ một cách an toàn nhất? Con bé không thấy một phản ứng giả tạo nào từ ánh mắt lo lắng đang nhìn nó kia. Nguyên diễn xuất hoàn hảo tới mức đó ư?
id=up> Xuống Cuối Trang Sau khi đã kiểm tra xong, bọn chúng đẩy con bé về phía Nguyên. Nếu là tập hồ sơ đó, chắc chắn bố không buông tay dễ dàng như vậy. Người của bố lập tức xông ra từ khắp nơi. Bất ngờ, một toán người nữa, cùng 3 chiếc xe tiến tới, là người của bọn chúng, dường như chúng đã đề phòng trường hợp này rồi. Tiếng súng nổ rát tai, Nguyên ngay lập tức kéo nó vào phía sau xe ô tô. Chênh lệch về số lượng quá rõ, sớm muộn gì cũng bị tóm lại nếu không tranh thủ thoát ngay lúc này. Nguyên vừa bảo vệ nó, vừa tìm đường chạy thoát. Đang kéo nó chạy, chợt Nguyên hét lên rồi kéo giật nó vào lòng, xoay người một cái. Nó ngã dúi dụi xuống đất, hình như Nguyên vừa đỡ cho nó một nhát đánh. Con bé không thấy Nguyên đứng dậy, khẽ lay lay:
- Nhanh!
- Ừ.
Nguyên chống tay định dậy, nhưng lại gục xuống. Nó vội vã ngồi dậy để đỡ Nguyên thì nhìn thấy một con dao găm trên lưng Nguyên. Nguyên vừa đỡ dao cho nó ư? Để nó tin rằng Nguyên không có ý định trả thù? Để nó òa khóc rằng Nguyên thật lòng với nó? Hay chỉ đơn giản để nó đau tới chết khi nhìn thấy máu Nguyên chảy? Đừng có tổn hại bản thân mình vì những điều ngu ngốc ấy chứ. Nguyên cố gắng nhưng không dậy nổi, dường như đau lắm. Con bé nhận một cú đấm trời giáng khiến nó ngã quỵ xuống cạnh Nguyên, Nguyên thấy thế, hốt hoảng chống dậy, hắn lập tức đạp lên người Nguyên, ấn xuống. Con bé định thần nhìn tên vừa đâm hụt mình, là người của nhà nó, nói chính xác hơn là thân tín của Kimura, tên khốn kiếp đó định nhân lúc hỗn loạn thủ tiêu kẻ thừa kế à? Nó biết sớm muộn gì ngày này cũng đến, khi mà lão không phải là người có trách nhiệm mang con bé trở về an toàn. Hắn đưa tay về phía Nguyên, định rút dao từ lưng Nguyên ư? Như vậy Nguyên sẽ mất máu mà chết mất. Lucky tung một cú đấm sượt ngang quai hàm khiến hắn ngã ra choáng váng rồi vội vã đỡ Nguyên dậy.
- Anh cố đứng dậy đi.
Một tên khác lao tới, định tấn công hai đứa thì trúng đòn của một người. Là gã bịt mặt có hình xăm chuồn chuồn trên cánh tay. Tại sao hắn lại cứu hai đứa?
- Anh… - Nguyên nhìn tên đó bàng hoàng – Chẳng lẽ…
- Đi nhanh! – Tên đó tiếp tục đánh trả những ai có ý định tấn công hai đứa, kể cả đồng bọn – Đưa nó đi khỏi đây ngay.
Không còn thời gian để con bé suy nghĩ nữa, nó khoác tay Nguyên lên vai, đẩy vào chiếc xe gần đó nhất, nổ máy, chạy nhanh hết mức có thể. Con bé không biết mình đang ở đâu nữa, nó cứ mải miết chạy dọc con đường, hình như là một khu vực gần thành phố. Cứ lau nước mắt rồi lại nhòe đi, nó khóc không ngừng khi máu cứ liên tục rỉ ra từ lưng Nguyên.
- Mặt em có đau không?
- Hu hu. Đừng nói, sẽ chảy máu nhiều hơn.
- Đừng khóc. Anh không sao đâu.
- Em không khóc – Con bé gào to trong tiếng nức nở.
Chiếc xe chạy chậm dần và ngừng hẳn. Những lỗ đạn trên thùng xăng khiến xăng chảy hết ra ngoài. Không có một chiếc xe nào chạy qua để quá giang, con bé mở cửa xe, kéo Nguyên lên lưng mình.
- Gì… vậy?
- Em cõng anh. Khu dân cư ngay phía trước rồi. Nhanh lên!
- Không sao… Anh tự đi được. – Nguyên đứng dậy rồi lại khuỵu xuống.
- Lên em cõng.
- Không.
Giọng nói yếu ớt, cơ thể không chút sức lực mà còn ương bướng ư? Nếu không nhanh, có thể bọn chúng sẽ đuổi kịp, tới lúc đó, Nguyên sẽ khó lòng sống được. Lucky giận dữ quát:
- Để em cõng. Giờ không phải lúc sĩ diện đâu.
Nguyên tròn xoe mắt rồi ngoan ngoãn để nó cõng. Khá nặng so với một con bé ít vận động, nó run rẩy từng bước một.
- Ổn chứ? Hay đỡ…
- Trật tự đi – nó ngắt lời Nguyên – Đừng coi thường em. Em làm được.
Nó gồng mình lên, xốc Nguyên lên cao hơn một chút rồi bước. Nếu vì quan tâm nó mà thế này, chẳng thà nó yên phận làm một quân cờ trong ván bài của Nguyên. Con bé nhói lòng. Không phải lần đầu Nguyên hành động ngốc nghếch vì con gái kẻ thù như vậy, Nguyên đang nghĩ gì thế? Bầm dập bao nhiêu lần, liều lĩnh nhảy lên tàu đang rời bến, đỡ dao cho nó, để mặc bố nó hút hết xương máu mình, cách Nguyên trả thù là đây à? Đáng lẽ nên tàn nhẫn hơn với nó, nên bỏ mặc nó, nên khinh bỉ nó chứ? Đồ ngốc!
Người Nguyên đang lạnh dần đi, hơi thở yếu hơn, nó không khóc nữa, cố bước nhanh hơn với đôi chân mỏi nhừ. Cuối cùng, nó cũng tới được nhà dân. Con bé đập cửa tới tấp trong bối rối, nó đập liên tục và mạnh trên cánh cửa sắt tới mức tay chảy máu. Cuối cùng cũng có người mở cửa. Nó hỏi địa chỉ người dân rồi gọi điện cho An nhờ con bé đến đón với xe cấp cứu. Lúc này, nó chỉ có thể tin tưởng An, nếu gọi về nhà, lão Kimura đó sẽ nhúng tay vào mà nó thì không có thời gian lằng nhằng giải thích với bố khi Nguyên như thế. Con bé nhờ người đưa Nguyên tới bệnh viện để cầm máu rồi chờ An tới. Nguyên vừa được đưa vào phòng cấp cứu thì An tới. Con bé cho người ra canh phòng ngoài bệnh viện, đề phòng bọn bắt cóc tới tấn công. Khoảng thời gian chờ cánh cửa phòng cấp cứu mở thực sự rất lâu, con bé đi tới đi lui, không chịu rời dù An không ngừng bắt nó đi kiểm tra. Đèn báo tắt, Nguyên được đẩy vào phòng hồi sức. Tới lúc nhìn Nguyên hồng hào hơn trên giường bệnh, bàn tay con bé mới bắt đầu run rẩy. Nó chạy ra hành lang, ngồi phịch xuống đất òa khóc. Cám ơn, cám ơn vì đã không sao, Nguyên à! Cám ơn anh nhiều lắm.
- Thế mày định không nói thật sao?
- Cứ để hắn ở đó đi, lật tẩy Kimura lúc này không hay chút nào. Tao không muốn Nguyên trở thành cánh tay phải của bố.
- Mày nhượng bộ một lần, hắn sẽ làm tới. Ai mà biết hắn thu nạp được những ai trong gia đình mày chứ? Biết đâu cả bọn vệ sĩ cũng sẽ quay ra giết mày một lúc nào đó – An gắt gỏng – Nghĩ cho bản thân mày trước đi.
- Tao sẽ không để thù hận nuốt chửng Nguyên đâu, kể cả Nguyên có ý định trả thù hay không thì cũng không thể ở gần bố tao được.
- Thế còn mày? Lúc nào cũng chỉ Nguyên, Nguyên. Còn mày thì ...
sao? Mạng sống là của mày hay của người dưng thế?
- … Ít nhất tao có thể tự bảo vệ mình được.
- Đồ ngốc – An tát vào mặt con bé – Mày nhìn lại mày đi. Không có Nguyên đỡ dao thay mày thì mày là người đang nằm đó đấy. Một đứa con gái chân yếu tay mềm như mày thì làm được gì chứ?
- Chính vì Nguyên là người đang nằm đó, nên tao mới phải làm như thế. Nếu tao nợ Nguyên nhiều quá, mày nghĩ tao sẽ ra sao? Đối đầu bố chỉ vì tình yêu mù quáng à? Tao phải trả lại Nguyên thì mới có thể buông mọi thứ được. Mày phải hiểu điều đó chứ?
- Tao không hiểu. Tao không muốn hiểu.
An òa khóc. Lucky véo má nó:
- Tao không dễ chết đâu. Mày biết điều đó mà.
An khóc to hơn, ôm chặt lấy con bé mà mắng, cũng đã chịu thua bản tính bướng bỉnh của Lucky rồi. Xin lỗi vì khiến An phải lo lắng, nhưng con bé không thể làm gì tốt hơn thế vào lúc này.
Hai đứa chuyển Nguyên tới bệnh viện trung tâm. An về nhà lấy đồ cho con bé. Nó trở về phòng bệnh sau khi gọi điện báo cho bố. Nguyên đã tỉnh lại, đang lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
- Anh thấy thế nào rồi?
- Vẫn có thể đấm thủng tường và bay khỏi đây đấy.
- … Vết thương còn đau không?
- Thôi nào! – Nguyên khẽ cười – Mặt xị ra thế xấu lắm.
- Xấu xa như em, anh không nên cứu làm gì?
- Nhưng anh là siêu nhân.
- Thôi ngay đi! Anh là đồ ngốc, đồ ngu, đồ đần, đồ thần kinh, đầu óc ngu si, nông cạn, không biết suy nghĩ, đồ lì lợm, đồ…
Con bé gào lên rồi òa khóc. Thật là! Nó ghét Nguyên quá.
- Em thật biết cách chăm sóc bệnh nhân nhỉ? – Nguyên trêu chọc khi nó đã khóc chán – Nhưng lần này anh không có áo rồi.
- … Người có hình xăm chuồn chuồn ở cổ tay ấy, sao anh ta lại cứu chúng ta?
- … Em quên người đó đi được chứ? Cứ coi như chưa từng nhìn thấy hình xăm đó và không điều tra. Được không?
- Tại sao? Anh quen người đó à?
- …
- Thôi được. Em nợ anh mạng sống, anh có quyền yêu cầu em.
- Anh làm vậy không phải…
- Em không muốn nợ anh quá nhiều.
Bố tới, cắt ngang cuộc trò chuyện. Bố hỏi han như là quan tâm lắm tới Nguyên vậy, nếu quan tâm thật, bố có để Nguyên tới đó không? Con bé lôi bố ra khỏi phòng vì không muốn Nguyên phải khó chịu khi kẻ thù của mình hỏi thăm.
- Bố biết Nguyên là ai rồi đúng không?
- Vậy là con đã nhận ra rồi à? Chẳng nhanh nhạy như bình thường lắm nhỉ?
- Tại sao bố không cho con biết?
- Thì con có hỏi đâu.
- Bố biết mà vẫn nhận Nguyên vào. Bố âm mưu gì đây?
- Chả âm mưu gì cả. Cơm con ăn chỉ để nuôi nghi ngờ à? Lúc nào cũng tra hỏi người khác.
- Vì con biết bố không phải người sẽ hối hận mà làm mọi thứ báo đáp lại lỗi lầm trong quá khứ. Bố muốn gì ở Nguyên? Anh ấy đâu còn gì để bố hủy hoại chứ? Bố anh ấy chưa đủ? Gia tài chưa đủ? Bố định cướp gì từ tay Nguyên nữa đây?
- … Bố không cướp gì từ nó. Chính nó mới là người đang cướp thứ quan trọng của bố.
- Có thể anh ấy không có ý định trả thù thì sao? Anh ấy không phải loại người để ý tới tiền bạc, địa vị đâu bố. Bố đừng thế nữa.
- Con cứ thế nên ta mới không thích nó. Nó tự tìm đến ta, nó là người tuyên chiến trước, ta chỉ chấp nhận thôi. Con muốn trách thì đi mà trách nó ấy.
Bố tức giận bỏ về. Bố lúc nào cũng hiếu thắng như thế, nó thật không hiểu nổi.
- Anh nghỉ đi. Em sẽ cho người tới chăm sóc anh. Có cần phải báo về gia đình anh không?
- Không.
- … Cũng phải. Chẳng ai muốn nhìn thấy người thân mình thế này cả.
- Về chuyện gia đình anh và bố…
- Anh nghỉ ngơi đi. – Con bé đứng dậy trước khi Nguyên tiếp tục câu chuyện – Mọi chuyện đợi khi anh bình phục rồi nói sau.
Nó muốn ở lại chăm sóc cho Nguyên, nhưng cảm thấy tủi hổ lắm. Có thể ở bên Nguyên khi bố nó hại gia đình Nguyên như vậy? Có thể chăm sóc Nguyên khi chính nó là nguyên do Nguyên nằm đây? Không. Nó không có tư cách, hoàn toàn không có tư cách.
- Mai em sẽ tới chứ?
Nguyên hỏi khi con bé chạm vào tay nắm cửa. Nó khựng lại, nuốt nước mắt xuống và cố nói bằng giọng bình thường nhất:
- Đó là trách nhiệm của sếp. Ngày nào em cũng sẽ tới thăm anh.
- Hứa đấy nhé! – Nguyên cười thành tiếng, dường như để con bé yên lòng rằng anh vẫn ổn – Em về nghỉ ngơi đi.
- … Em về đây.
- À phải! Mai anh muốn ăn táo và uống nước anh đào. Mua cho anh nhé!
- Thật biết tranh thủ. – Giọng con bé run run.
Nó chạy nhanh ra khỏi phòng. Con bé chạy nhanh vào trong xe rồi lại òa khóc. Những thứ Nguyên dặn mua toàn là đồ ăn nó thích mà, lúc này mà vẫn còn yêu cầu ngu ngốc như thế. Đừng vậy nữa! Như vậy làm sao nó quyết tâm đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT