Cửa phòng tắm cài cứng ngắt . Sao lạ vậy ? Hữu Bằng ngẩn người ra ngơ
ngác. Phòng vệ sinh này của riêng anh, mọi người ai cũng biết , sao...
à, phải rồi, lại cô ả Tịnh Nghi.
Đôi mày cau lại, Hữu Bằng nghe
khó chịu và kinh tởm. Anh không chịu nổi cảnh mình phải xài chung toilet với một người con gái . Dơ bẩn và kinh dị lắm . Mà... cô ả làm gì mà
lâu thế nhỉ ? Bực mình quá, anh dộng tay ầm ầm vào cánh cửa không cần tế nhị :
- Tịnh Nghi ! Cô chết luôn trong ấy sao ?
- Đợi chút ..một chút nữa thôi.
Giọng Tịnh Nghi vọng ra đầy vui vẻ . Hữu Bằng nhăn mặt :
- Nhớ dội cho kỹ đó...
Một chút của Tịnh Nghi đã kéo dài hơn 5 phút. Lần này, Hữu Bằng phải hét lên :
- Tịnh Nghi ! Cô xong chưa ?
- Xong rồi, xong rồi đây . Làm gì mà la dữ . - Cánh cửa bật mở , rồi Tịnh Nghi bước ra với mái tóc tòn nhỏ nước ròng ròng - Tắm... dĩ nhiên phải
lâu rồi.
Tắm ! Cánh mũi Hữu Bằng chợt phập phồng . Anh không hiểu Tịnh Nghi xài loại xà bông gì mà mùi nghe lạ quá, đầy ấn tượng, để anh
xưa nay vốn bàng quang cùng phái nữ cũng phải tò mò.
Ạch !
Vừa quay lưng , chưa kịp cài chốt cửa , Hữu Bằng bỗng thấy toàn thân mất
thăng bằng , bàn chân trượt dài trên nền gạch láng , anh té luôn một cái nằm dài.
- Ối trời ơi ! Anh có sao không ?
Từ ngoài cửa phòng , Tịnh Nghi nhảy bổ vào lo lắng.
Ê ẩm cái bàn tọa. Cái tay dường như trặc mất rồi . Đau quá ! Hữu Bằng mở trừng đôi mắt nhìn Tịnh Nghi giận dữ :
- Còn hỏi nữa, thủ phạm là cô đó.
- Là tôi ư ?
Tịnh Nghi nghiêng đầu hỏi lại, rồi chợt hiểu . Đúng là lỗi tại cô... nhưng
chỉ một nữa thôi, một nữa kia là của Hữu Bằng . Ai bảo anh hối quá, để
cô không kịp xối sạch hết dung dịch xa bông trơn tuột khắp sàn . Rất
muốn trả lời, song tội nghiệp anh vừa bị té, cô thôi không cãi :
- Xin lỗi anh , để tôi rửa sạch hết nước xà bông.
- Không cần. Cô làm ơn biến ra khoải đây giùm tôi.
Hữu Bằng gắt gỏng . Ui da ! Sao vẫn còn đau quá . Té một cái nằm dài trươc mặt cô ả còn gì sĩ diện . Đúng là xúi quẩy !
Cài chặt cửa, trút bỏa áo quần ướt nhem, Hữu Bằng bắt đầu công việc vệ sinh răng miệng, cạo râu . Hữu Bằng ngạc nhiên thấy nó trống không . Mới hôm qua hãy còn đầy, sao hôm nay lại không còn một miếng nào ? Đưa mắt nhìn lên hàng xà bông trên kệ , Hữu Bằng giận run người khi chợt hiểu . Thì
ra cái mùi xà bông đầy ấn tượng trên người Tịnh Nghi lúc nãy chính là
mùi hỗn hợp của tất cả các chai dầu của anh trộn lại , trong đó có cả
nước súc miệng , keo xịt tóc... và xà phòng cạo râu của anh đây.
- Tịnh Nghi ! Tịnh Nghi đâu rồi...
Quên mất nửa hàm râu chưa cạo sạch, Hữu Bằng đẩy mạnh cửa bước ra gọi lớn .
Không có cô ở trong phò ng , anh vọt thẳng luôn xuống phòng ăn.
Cả nhà đang tề chỉnh thưởng thức món bánh canh bột xắt , nghe tiếng anh gọi lớn đồng ngạc nhiên quay đầu lại :
Đưa tay vẫy, bà Thanh đon đả gọi . Trong lúc con sen và ông Th ai tròn vo đôi mắt nhìn anh đầy lạ lẫm:
- Trời đất ! Hữu Bằng... con sao vậy ?
- Tịnh Nghi đâu rồi ? Lập tức ra đây.
Không để ý thái độ của mọi người, Hữu Bằng hầm hầm gọi lớn.
- Tôi đây . - Tay bưng một tô bánh canh to bốc hơi nghi ngút , Tịnh Nghi
bươc lên khỏi nhà bếp , vui vẻ Đậy rồi à ? Để tôi múc cho anh một tô ăn
luôn nhé.
- Không cần . - Hữu Bằng hầm hầm giọng - Tịnh Nghi ! Ai cho phép cô sử dụng toilet trong phòng tôi chứ ?
- Sao ư ? - Giọng Tịnh Nghi đầy ngơ ngác - Toilet ấy hư rồi, không sử dụng được ư ?
- Không phải hư , nhưng toilet ấy của tôi - Hữu Bằng gằn giọng - Từ nay , cấm cô sử dụng.
- Hữu Bằng ! - Ông Thái ngạc nhiên - Con nói gì lạ thế ? Tịnh Nghi là vợ
của con sao không thể cùng sử dụng toilet ? Hổng lẽ con bảo cô ấy sang
phòng ba hay phòng nội , mỗi lúc có nhu cầu sao ?
- Sử dụng toilet với con sen có sao đâu.
Mặt Hữu Bằng vẫn không nguôi sắc giận. Ông Thái lắc đầu :
- Càng vô lý hơn . Toilet chung của cả nhà nằm dưới tầng trệt . Tịnh Nghi đang mang thai rất có nhu cầu sử dụng ph`ong vệ sinh, con đâu thể bắt
cô ấy mỗi đêm trèo lên, trèo xuống thang lầu nhiều lần như vậy được...
- Cha con các người thật là vô duyên quá . - Bây giờ bà Thanh mới chen
vào - Không nhìn thấy mọi người đang ăn hay sao , mà cứ đem cái toilet
ra tranh cãi thế ? Còn thằng Bằng, tại sao lại không cho Tịnh Nghi sử
dụng chung toilet chứ ? Hai đứa đã là vợ chồng , thì có gì phải ngại
ngùng, xấu hổ.
Không phải ngại ngùng , cũng chẳng phải xấu hổ đâu . Hữu Bằng chỉ có cảm giác kinh tởm, gớm ghiếc thôi . Nhăn mặt, anh nói trong khổ sở:
- Thế thì ngày mai con sẽ cho thợ xây thêm một c
ai toilet nữa trong phòng ngủ của con . Ba và nội chẳng thể hình dung
nổi đâu , chỉ trong một buổi sáng , cô ta không chỉ xài hết xà bông ,
kem cạo râu, dầu xịt tóc của con, còn đổ nó ra lênh lang n cả san` nhà.
Báo hại con vừa bước vào đã phải té nằm dài dưới gạch.
- Hả ? -
Cố nén mà bà Thanh vẫn phải bật lên cười sặc sụa - Cháu bị té nằm dài
trên gạch ư? Thảo nào... Bây giờ thì bà đã hiểu vì sao cháu của bà đùng
đùng giận dữ rồi.
- Con không cố ý đâu . Con đã xin lỗi anh ấy
rồi . - Cúi thấp đầu , Tịnh Nghi nói trong niềm hối hận - Ngày mai, con
sẽ mua đền lại cho anh ấy.
- Nhưng vẫn còn một điều làm ta khó
hiểu... - Cố giấu nụ cười vào môi, ông Thanh tò mò nói - Tịnh Nghi...
sao con lại phá hết dầu của Hữu Bằng vậy ?
- Con không phá đâu ạ . - Lắc đầu , Tịnh Nghi ngây ngô cãi - Chỉ tại... con không biết , ngỡ là xà bông nên tắm hết thôi.
- Hả ! Ngụm bánh canh trong miệng con sen vọt hết ra ngoài - Tắm một lần
từng ấy xà bông ! Cô Tịnh Nghi , sao mà cô tắm nhiều như vậy hả ?
- Cũng tại tôi muốn bắt chước mấy bà nhà giàu trong phim bộ .Sợ một chai
không đủ tạo bọt nên tôi mới đổ hết tất cả mấy chai vào . - Ngưng một
chút, cô bẽn lẽn nói thêm - Toàn tiếng Mỹ , tiếng Tây làm sao tôi biết
chai nào là xà bông, chai nào là keo xịt tóc, là dầu cạo râu kia chứ ?
Trời ơi ! Không hẹn mà cả nhà đồng phát lên cười lớn trước lời thú nhận ngây thơ của Tịnh Nghị Nhất là bà Thanh và ông Thái , cả hai người như ăn
phải trái cười, không sao ngưng được, vừa nín l.ai thấy buồn cười, mãi
không thôi . Cô bé này... sao ngây thơ ngốc nghếch như vậy nhỉ ?
Hừ ! Đang tức điên mà Hữu Bằng, cũng phải bật cười theo. Hình dung đến
cảnh Tịnh Nghi lặn hụp giữa đám xà bông lẫn keo xịt tóc hổ lốn kia.
- A ! - Nhìn thấy nụ cười nở trên môi Hữu Bằng , Tịnh Nghi mừng rỡ vỗ tay reo lớn - Hữu Bằng đã mỉm cười, anh ấy không giận nữa.
- Ai nói thế ? - Xấu hổ vì đã lộ con người thật của mình, Hữu Bằng nghiêm nét mặt - Từ ngày mai, cấm cô bước vào toilet của tôi một bước.
- Sao lại thế ? - Bà Thanh lắc đầu chẳng hài lòng - Đã là vợ chồng , sao
cứ xưng hô cô , tôi lạnh lùng như vậy ? Hai đứa con sao lạ quá ?
Lại sơ xuất nữa rồi. Hữu Bằng đưa mắt nhìn Tịnh Nghi . Giải thích sao bây giờ ? Không khéo bà nghi thì lộ hết.
- Dạ, không lạ đâu nội . - Không chút bối rối Tịnh Nghi mỉm cười buồn -
Vì chúng con quen miệng thôi . Trước đây lúc yêu nhau, sợ bị phát hiện , nên trước mặt mọi người cứ anh tôi , cô tôi... như ông chủ và nhân viên vậy.
Ra thế . Bà Thanh gật đầu chợt hiểu . Hữu Bằng cũng nghe
nhẹ nhõm . Thoát hiểu ! Không ngờ Tịnh Nghi coi vậy mà nhanh nhạy , và
thông minh quá chứ , rất có tài ứng biến.
- Lúc trước vậy , nhưng bây giờ phải khác . Từ hôm nay, ba muốn hai đứa xưng hô thân mật hơn . - Ông Thái chen vào rồi sang nói với Hữu Bằng - Còn chuyện này, ba muốn
nói vơi con . Con nên chuẩn bị , mười môt. tháng này , gia đình ta sẽ
sang nhà Tịnh Nghi nhận lỗi , rôi xin phép mẹ cô ấy cho chúng ta được
làm lễ thú phạt.
- Lễ thú phạt !
Đôi mắt Hữu Bằng mở lớn . Là lễ gì thế nhỉ ? Anh chưa từng biết bao giờ.
Thấy anh con` ngơ ngác, bà Thanh nói rộng ra :
- Tức là lễ thú nhận tội tiền dâm hậu thú của con với người ta đó . Dù
sao thì cũng đã ăn ở với Tịnh Nghi đến mang thai, không làm đám cưới
được cũng phải có một lễ gọi là xin lỗi.
Ôi trời ơi ! Lại nảy
sinh vấn đề rồi . Trán Hữu Bằng lấm tấm mồ hôi . Anh không ngờ cưới một
cô vợ lại phải phiền phức thế . Hết lễ này đến lễ kia . Làm sao anh có
thể đến nhà Tịnh Nghi để thú nhận một tội lỗi xấu hổ như thế được.
- Dạ , không cần đâu ạ . - Một lần nữa Tịnh Nghi phải cứu anh - Trước khi cháu và anh Bằng chính thức sống với nhau như chồng vợ , chúng cháu đã
từng tổ chức đám cưới rồi ạ.
- Hả ?
Những đôi mắt xoe tròn, cả mắt Hữu Bằng cũng thế . Tịnh Nghi nhẹ giọng :
- Dạ, cháu tuy mồ côi cha từ nhỏ, nhưng cũng biết đến câu lễ giáo nho phong, nên đâu thể tự nhiên không chồng mà mang thai được.
Ngưng một chút, cô nhẹ cắn môi nói tiếp :
- Hôm đó , anh Bằng đã nhờ người đóng giả ba và bà nội , đến lạy bàn thờ, xin phép mẹ cháu được cưới cháu rồi. - Cái thằng... thật lắm mưu mô . - Lắc đầu , ông Th ai mắng yêu con trong sự hài lòng - May mà được việc.
- Nên việc ba và nội đến nhà con, e không tiện chút nào . - Tịnh Nghi lại nói thêm vào - Thứ nhất vì mẹ cháu không hề biết chuyện Hữu Bằng đánh
lừa minh` . Thứ nhì vì đường xá xa xôi cách trở. Quê cháu ở tận Cà Mau
lận.
Thở phào nhẹ nhỏm, Hữu Bằng đưa mắt ngó đồng hồ rồi chợt giật mình :
- Thôi chết ! Đến giờ rồi , con phải đến nhà hàng đây . Tạm biệt.
- Hữu Bằng ! - Ông Thái chợt kêu giật giọng - Hôm nay con không phải đi
làm đâu . Lúc sáng, ba đã gọi điện , bảo trợ lý của con chu toàn mọi
việc . Hôm nay, con sẽ nghĩ một ngày.
- Nghỉ một ngày ? - Đôi mày Hữu Bằng khẽ nhíu lại - Để làm gì ?
Để đưa cháu dâu cưng của nội đi shop thời trang . - Nhẹ vuốt tóc Tịnh nghi , bà Thanh trìu mến - Con không thấy quần áo của vợ con đã cũ hết rồi
sao ?
- Chẳng cần rắc rối dài dòng thế . - Hữu Bằng móc túi lấy ra một xấp tiền - Tiền đây, cô cứ tự ý đi mua sắm.
- Không được . - Ông Thái lắc đầu - Con phải đưa nó đi mua, có nữ trang
nữa nhé . Con xem, vợ con chẳng đeo gì cả . Mỗi lúc khách đến nhà mà vợ
con thì chẳng đeo gì cả , con không cảm thấy thẹn sao ?
Hừ! Lại
mệt nữa rồi . Hữu Bằng thở dài ra ngán ngẩm . Thật ra trên thế gian này, chẳng có gì vô bổ , vô tích sự hơn việc dẫn đàn bà đi mua sắm . Đóng
kịch thôi mà đã khổ sở thế này , nếu là thật chắc là... điên mất.
- Thì đi . - Lườm Tịnh nghi một cái Hữu Bằng xẵng giọng - Sao cứ ngồi ngây ra đó ?
- Nhưng... anh chưa ăn sáng cơ mà . - Múc một chén bánh canh đặt trước
mặt Hữu Bằng . Tịnh Nghi dịu giọng - Đằng nào thì anh cũng nghĩ cả ngày
nay, hãy thư thả ăn hết chén bánh canh, trong lúc tôi đi thay đồ.
- Thấy chưa . - Bà Thanh vui vẻ - Hữu Bằng ! Con có phước lắm mới cưới được một cô vợ chu đáo như Tịnh Nghi kia.
"Hừ ! Chẳng qua là bì năm triệu mỗi tháng thôi " . - Hữu Bằng thầm nghĩ.
Anh còn lạ gì thái độ nịnh nọt lăng xăng của đám nhân viên dưới cấp .
Không phải chỉ là tô bánh canh đâu . Chuyện khó khăn hơn nhiều , bọn
chúng cũng ráng hết sức min`h để chiều lòng ông chủ.
- Ăn đi con.
Ông Thái lại lên tiếng giục . Hữu Bằng cầm một cái muỗng lên . Ăn thì ăn
chứ ? Không chỉ thế , từ hôm nay anh còn bắt Tịnh nghi hết lòng hầu hạ
cho mình nữa . Cho vừa, cho xứng với mức lương và... cả với công anh ga
lăng cưng chiều cô trước mặt nội nữa.
- Một lát nữa , nhớ mua cho Tịnh nghi mấy cái áo bầu cháu nhé.
Ngụm bánh canh ngọt lịm trong cổ bỗng trở nên đắng ngắt . Đưa mắt nhìn nụ
cười đang nở trên môi ba và nội , Hữu Bằng không biết giữa mình và Tịnh
Nghi ai sẽ là người bị đì đây...
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì
phân, quả không sai . Hơn một giờ ngắm nghiá trước gương, Tịnh Nghi như
vẫn chưa tin nổi, cô bé trắng trẻo, đẹp một cách kiêu kỳ kia chính là
mình.
Sao mà lạ thế nhỉ ? Cô mở to đôi mắt nhìn kỹ hơn làn lông
mi cong vút của mình. Chỉ mất có mươi phút uốn cho nó cong lên mà đôi
mắt của cô trông khác hẳn. To và đen lay láy.
Công trình này là kết quả của một ngày cô theo nội đến mỹ viện tân trang.
Chà ! Xưa nay lời quảng cáo đầy hấp dẫn, cô chỉ thường trề dài môi dè bỉu.
Toàn bịa đặt . Làm gì có việc chỉ cần một lần tắm sữa là sẽ trắng lên ngay.
Vậy mà lạ thật đó . Đưa tay lên vuốt ve làn da trắng mịn màng khắp người
mình, Tịnh Nghi nghe ngạc nhiên nhiều lắm . Làn dà đen đủi mốc thếch của cô đã hoàn toàn biến mất , nhường chỗ cho một nước da trắng mịn màng
thơm lừng mùi sữa. Chỉ cần hai tiếng đồng hồ với nhiều công đoạn tắm,
chà nghệ , ướp trân châu, ngâm sữa , tẩy kem và nhiều nhiều thứ nữa là
con người ta trắng từ đầu đến chân rồi.
Còn sung sướng , còn thư
giãn nào bằng, được nằm yên cho người ta massage khắp người mình. Các cô thợ chuyên nghiệp với đôi bàn tay khéo léo biết làm cho khách hài lòng
với cảm giác dễ chịu và thật là mãn nguyện.
Biết cô là dâu của bà Thanh và sẽ là một khách hàng thân tín trong nay mai, đích thân bà giám đốc mỹ viện đã săn sóc cho cô . Bà còn giới thiệu cho cô hàng lố mỹ
phẩm cao cấp nữa. Từ kem thoa mặt, phấn trang điểm . Thuốc dưỡng móng,
sữa tắm trắng, nước hoa... nói chung là không thiếu một món gì . Nhìn
qua giá cả , Tịnh Nghi tối tăm cả mặt mày . Cô không bao giờ tin nổi
thỏi son môi lại được bán với giá tám trăm ngàn, can`g không nghĩ rằng
hộp kem dưỡng da bé xíu kia đến một triệu đồng .
Thôi thôi. Chẳng dám mó tay vào, Tịnh Nghi đẩy tất cả ra xa, trong khi nội lại cười bảo
gói tất cả lại cho bà . Bà muốn tặng cho cô cháu dâu làm đẹp.
Thật mừng, thật thích , nhưng Tịnh Nghi thích nhất là mái tóc vừa được cắt
của mình. Đơn giản với cái tên "tóc bồ câu " song nó làm cho gương mặt
cô khác hẳn . Không dà, không nhọn như khi cô để tóc le hoe, dài xọc xõa trên vai nữa. Mái tóc bồ câu với những đường tỉa thật khéo ôm sát vào
tai đã khiến cô trông trẻ ra , nhí nhảnh hơn và đặc biệt là... mập lên
một chút. Mái tóc hợp với đôi bông kim cương lấp lánh trên trái tai đã
khiến cô trông quý phái, sang trọng lên rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT