Thật sự em không muốn chút nào cả, hằng ngày em đều nhớ đến anh, mong được nghe giọng nói ấm áp, cử chỉ quan tâm, ánh mắt dịu dàng luôn in trong tâm trí, đến mức em muốn gạt phăng ra ngoài nhưng không thể. Em sợ nếu hôm nay mình phải chết, ít ra em cũng không hối hận. Nhưng em không muốn anh phải đi cùng em, như vậy rất ích kỉ, Dung là cô gái tốt nhất mà em từng gặp vì thế anh ra khỏi nơi này đi, để em một mình ở đây.
- Em nói hết rồi đúng không, giờ đến lượt anh…
- Anh xem em là em gái… hay nói đúng hơn việc giúp em chỉ là trả ơn mà thôi.
Như biết được câu trả lời của Duy từ lúc đầu An chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên cả.
- Đó là trước đây… Nhưng tự lúc nào tim anh đã khắc sâu hình ảnh một cô bé thích hoa lục bình ngày nào, anh cảm thấy ghen tỵ khi em dành quá nhiều tình cảm cho Quân, anh lo lắng mỗi lúc em gặp chuyện không vui và hạnh phúc khi nhìn thấy em cười.
- Nhưng vốn có những giới hạn mà con người không thể vượt qua, anh phải giữ lời hứa của mình với Dung và gia đình, mặc dù đó là cái gia đình mà anh bất cần.
- Anh cố kìm nén bản thân không được thích em, anh sợ khi điều đó xảy ra anh không tự làm chủ được cảm xúc của mình nữa, nhưng anh đã không thực hiện được. Mỗi khi thiếu nụ cười của em anh như người không sức sống, anh cố gắng lao vào công việc để quên em nhưng đều thất bại. Càng ngày càng nhớ em nhiều hơn.
- Em có biết anh hạnh phúc thế nào khi em nói thích anh hay không? tim anh như vỡ tung ra khỏi lồng ngực, anh cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là mơ mà thôi- Duy cũng nhòe đi vì dòng lệ của nhỏ An.
Mọi hiểu lầm đã được gỡ bỏ, cả hai như vỡ òa trong hạnh phúc, nhưng liệu mọi việc có đơn giản thế không? Tương lai đâu ai đoán được chữ “ngờ”
- Nếu hôm nay mình không thoát ra được thì sao hả anh?- An vẫn nức nở.
- Yên tâm đi, chuyên gia sắp đến rồi, họ sẽ tháo được quả bom này xuống mà, cả anh và em đều sẽ không sao, tin anh nhé!- Duy nói, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng con tim đã hòa làm một.
Một hạnh phúc nhỏ bé len lỏi đủ khiến nỗi sợ hãi về cái chết phải lùi xa.
Không gian chùn lại, dường như cả hai đều ngượng ngùng sau những lời nói thật lòng của mình. Tuy là chuyện vui đó, nhưng quá đỗi bất ngờ, mặt ai cũng đỏ lên.
4h50’ -
Có một nhóm người tiến tới, hẳn là để tháo bom. Họ được trang bị những dụng cụ
Không khí căng thẳng bao trùm, mồ hôi lấm tấm trên mặt An và Duy. Cả hai đều lo lắng chờ đợi.
- Thưa cậu- một người nói.
- Nói nhanh đi, đừng vòng vo nữa- Duy hét lên.
- Chuyện này… tôi… thật ra… đây chỉ là quả bom giả thôi ạ, không có gì nguy hiểm cả- một câu nói khiến cả hai đều bật ngửa.
Bây giờ dường như mới hoàn hồn, Duy hỏi An: “Em nhớ mọi việc lúc đó như thế nào không?”
- Em không rõ, anh Nam hẹn em đi ăn kem vì anh ấy sắp về Pháp rồi, đang đi trên đường thì bị một bàn tay kéo lại, sau đó có chiếc khăn bịt vào miệng… tiếp theo em chẳng nhớ gì cả, tỉnh lại thì anh đã ở trước mặt rồi- An đang cố nhớ lại.
- Bây giờ anh mới hiểu tại sao trong những bức thư gửi cho anh hắn lại kí tên là Kẻ thích đùa- Duy không hiểu ai lại làm như thế, hắn còn biết cả quá khứ của cậu ta nữa: “Tất cả chỉ là một trò chơi”
Nhưng ít ra Duy cũng phải thầm cảm ơn người đó, nhờ vậy hắn mới dám đối mặt với tình cảm của mình và cả cái quá khứ đáng sợ trước kia nữa. Rũ bỏ tất cả đi, thật là nhẹ nhõm.
Cả hai bước ra ngoài hít thở không khí trong lành. Bước qua cái chết đúng là nhìn cuộc đời cũng đẹp hơn. Mặt trời bắt đầu lên, từng tia nắng đầu tiên của ngày mới bừng sáng, nhẹ nhàng nhưng rực rỡ, thanh thoát nhưng quyến rũ. Niềm tin vào tương lai cũng bỗng chốc trỗi dậy mạnh mẽ.
- Có một câu mà hàng ngàn người đã nói trước rồi, nhưng anh vẫn muốn nhắc lại thêm một lần nữa. Em chính là người đầu tiên và anh vẫn hy vọng cũng chính là người cuối cùng được nghe anh nói: Làm bạn gái anh nhé!
- Anh biết rằng tương lai luôn là ẩn số, con người ta không ai đoán được chữ “ngờ”. Anh cũng không hứa rằng có thể chăm sóc và bảo vệ cho em suốt cuộc đời mình vì đơn giản anh chưa dám chắc làm được như vậy. Nhưng ngay lúc này đây anh hiểu mình phải hành động như thế nào, anh cần em và sợ phải mất em đến phát điên lên được. Hãy cho anh một cơ hội được ở bên cạnh quan tâm em, nha An!- Duy nhìn thẳng vào nó mà nói khiến nhỏ ngượng đỏ cả mặt, đôi má ửng hồng xinh xinh dưới ánh nắng dịu dàng. Như một đóa hoa đang tự phô sắc trong làn gió vi vu.
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, trong như sương mai, tình cảm như nắng ấm, và trongsáng như thiên thần: “Anh có biết rằng cả trong mơ em cũng muốn được nghe những lời anh nói, em đã chờ đợi rất lâu, rất lâu rồi, vậy là công sức của em không hề uổng phí đúng không anh? Em tin rằng dù sau này có khó khăn bao nhiêu, vì anh em có thể vượt qua tất cả”- những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má và vỡ òa vào không gian vô tận. Có một bàn tay khẽ lau đi cùng cái nhìn trìu mến, ấm áp khiến cả đất trời như cùng hòa mình vào hạnh phúc, và hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là cái siết tay rất nhẹ, rất nhẹ mà thôi nhưng cũng đủ khiến hai con tim ấm lòng.
- Mọi việc ổn rồi, đúng theo kế hoạch, em có thể yên tâm rồi chứ- ở đâu đó có một người đang nói chuyện điện thoại.
- Cám ơn anh Nam nhiều lắm, Duy vì An mà dám xông vào đu quay thì chứng tỏ tình cảm ấy đủ lớn để anh ấy có thể vượt qua mọi thứ, bây giờ em cam tâm rút lui rồi- giọng nói mặc dù nghe có vẻ buồn nhưng cũng lộ rõ sự quyết tâm.
- Dung à! Sao em biết Duy sợ đu quay mà…- Nam bỏ lửng câu hỏi.
- À, lần trước em nghe được cuộc trò chuyện giữa An và Duy, nhưng thôi, em không muốn nhắc nữa, em đã định nếu lần này Duy bỏ cuộc thì em vẫn sẽ theo đuổi và giành lại anh ấy từ tay của An, nhưng… có lẽ từ bỏ là biện pháp tốt nhất lúc này anh nhỉ?- Nam có thể cảm nhận được Dung đang khóc, cậu ta vui khi thấy em mình tìm được hạnh phúc thật sự, nhưng cũng cảm thông cho một con người con gái đáng thương khác. Nhưng thà một lần và một mình đau khổ còn tốt hơn nhiều khi làm cho tất cả mọi người đều không vui, một sự hy sinh xứng đáng phải không?
3 ngày sau -
Tại sân bay Tân Sơn Nhất.
- Anh đi về mạnh giỏi, đến Pari nhớ gọi cho em nha!- An ôm lấy Nam bật khóc: “Em sẽ nhớ anh lắm!”
- Nào, bé ngoan thả anh ra đi, em lớn vậy rồi mà còn… không sợ người ta cười hả?- vẫn nụ cười hiền cậu ấy quay sang Duy: “Chăm sóc em tôi cho tốt đấy, giao nó cho cậu”
Nhận được cái gật đầu từ Duy, Nam yên lòng.
- Thu à! Em nhớ giữ kĩ số điện thoại của anh nhé, nếu thằng Quân mà đối xử tệ thì em cứ gọi cho anh, anh bay ngay về cho nó một trận- cậu ấy cười tươi hơn rồi lại nhìn Quân với ánh mắt nghiêm nghị: “Hãy cẩn thận tôi đấy, có một ngày tôi sẽ quay về cướp cô ấy khỏi tay của cậu”
- Tôi không bao giờ để anh có được cơ hội đó đâu- Quân choàng tay qua vai Thu và siết chặt tỏ ý nhỏ đã là sở hữu của hắn với nụ cười đắc thắng.
- Hai người xem tôi là cái gì vậy hả? Giành với giật… bực thật!- thái độ của Thu khiến 4 người còn lại bật cười.
Nhưng một giọng nói quen thuộc từ xa vang lên.
- Ông ơi! Cháu tự đi một mình được, đừng xem cháu là con nít nữa có được không?- cả 5 người quay lại nhìn thì ra là Dung, cô ấy còn xách theo một cái valy to đùng.
- Nhưng để cháu đi một mình đến nơi xa xôi ấy ông không yên tâm chút nào- ông “vua khách sạn” vẫn lẽo đẽo theo sau đứa cháu yêu quý.
- Con 16 tuổi rồi, con biết tự chăm sóc cho bản thân mình mà, nơi đó chính là tương lai của cháu, chẳng lẽ ông không muốn cháu trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng sao?- Dung có vẻ rất kiên quyết.
Có vẻ cuộc tranh cãi chưa ngã ngũ thì cả 5 người kia xuất hiện.
- Em đi đâu vậy Dung?- Duy lên tiếng trước.
- Nhìn mấy người quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi- cô ấy cố tình làm ra vẻ không quen biết rồi tự nhiên sực nhớ lại: “À, thì ra anh là cái ông chồng chưa cưới gì đó hả? Nhớ rồi, nhưng quên chuyện đó đi nhé, tôi không đời nào lấy anh đâu”- Dung nhìn thẳng vào Duy nói làm cả bọn hết sức bất ngờ.
- Nó đòi đi Pari học thiết kế thời trang đó, ông khuyên cách nào cũng không chịu nghe- ông ấy thở dài.
(Chuyến bay từ Thành phố Hồ Chí Minh đi Pari sẽ khởi hành lúc 14h, quý khách vui lòng đến cửa số 1 để làm thủ tục)
- Anh Nam, chuyến bay của anh đó, nhanh lên đi- An giục.
- Cháu phải đi đây, ông đừng ngăn nữa, cháu sẽ thường xuyên gọi điện về cho ông mà, có gì cứ qua đó thăm cháu- Dung lễ phép, trước khi đi nó còn hôn ông một cái. Chỉ biết thở dài nhìn đứa cháu ra khỏi vòng tay mình, ông ấy cũng hiểu rằng nó đã lớn rồi.
- Hai người đi chung chuyến bay sao?- Thu ngạc nhiên.
nhiên.
Dung quay lại cười tít mắt rồi chào tạm biệt mọi người, Nam cũng thế. Hai người sánh bước cùng nhau.
- Họ cũng xứng đôi đó chứ- Quân buột miệng nói ra làm cả đám nhìn nhau cười.
- Nếu được như thế thì tốt, sắp đặt trước không bằng tình cờ gặp nhau, có lẽ là duyên phận- An cười nói: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi”
- Dung nè! Em vẫn giả vờ mất trí hả?- Nam hỏi.
- Đã làm thì phải cho trót, để cho họ vui vẻ, anh em mình thất tình rồi, nhưng nếu lấy Duy thật em đành từ bỏ ước mơ của mình, vậy bây giờ chẳng phải là rất tốt sao? Sẽ nhanh chóng quên thôi, còn rất nhiều chàng trai ở xứ Pari hoa lệ đang chờ em mà- Dung cười tươi để Nam khỏi lo lắng.
- Anh cũng tin như vậy, anh em mình cùng cố gắng nhé!- Nam khẳng định một câu chắc nịch.
Có lẽ số mệnh tưởng chừng như chẳng hề liên quan đến nhau lại kết nối hai trái tim đồng cảm. Một cái duyên tình cờ đưa họ xích lại gần nhau hơn. Nhưng chuyện của hai người này phải chờ tương lai quyết định. Những con người biết hy sinh vì người khác thì chắn chắn họ sẽ tìm được niềm hạnh phúc riêng của bản thân mình.
-
Nhưng có những điều không hề đơn giản và chuyện bất ngờ luôn ngự trị, ngày mai sẽ ra sao? Có thật mọi chuyện đã kết thúc ở đây?
-2 tuần sau
(k ênh truyện chấm p rồ)
An vừa từ trường về, nó tranh thủ chuẩn bị vì tối nay có hẹn với Duy. Chưa bao giờ nó hạnh phúc như thế, ngày nào cũng được gặp mặt và trò chuyện với cậu ấy. Mọi thứ tưởng chừng quá tuyệt vời. Sự hân hoan vô bờ ấy khiến nó cảm thấy mình đang được sống giữa thiên đàng. Miệng lúc nào cũng không ngớt nụ cười.
“Cộc…cộc”- tiếng gõ cửa phòng, An mở cửa ra, là mẹ nó.
- Ni, con xuống nhà một lúc, ba mẹ có chuyện cần nói- nó cảm thấy có điều gì không ổn từ thái độ đó.
Trong lòng cảm thấy bất an.
Lần đầu tiên ba mẹ mới nói chuyện với nó nghiêm túc như thế. Ngồi trên ghế salon đối diện mà nó căng thẳng.- Sáng nay, chú út mới gọi cho ba nói bà nội bị ung thư gan không còn sống được bao lâu nữa- mẹ An nói trong tiếng nấc.
Còn nó thì sững sờ, bà nó lâu nay rất khỏe mạnh kia mà: “Bà muốn cả gia đình ta qua Úc định cư để gần gũi bà trong những ngày tháng cuối đời…”- ba nó tiếp lời.
- Ba mẹ biết con có nhiều bạn bè và đã quen cuộc sống ở Việt Nam, nhưng vì bà con hãy chấp nhận việc này, ba mẹ nghĩ nước Úc cũng là cơ hội để con phát triển, nền giáo dục ở bên đấy hơn hẳn Việt Nam.
- Ba đã mua vé máy bay rồi, 3 ngày sau cả gia đình ta sẽ chuyển sang đó sống, có thể không quay về đây nữa, ba cũng đã tìm người bán căn hộ này… và mai sẽ đến trường để làm thủ tục xin nghỉ học cho con- ông ấy nghẹn lời.
An như lặng người đi, mọi việc thật quá bất ngờ. Nhất thời không chịu đựng nổi, nó bỏ chạy lên phòng.
Nằm úp mặt xuống gối khóc nức nở, tim An như nghẹn lại, như không tin những gì đang xảy ra, chẳng lẽ tình yêu vừa chớm nở của nó vội vàng kết thúc như vậy sao? Cơ thể nó như rã rời, tâm trí rối loạn chỉ nghĩ đến việc phải rời xa Duy thì tim An lại quặn thắt từng cơn. Nhưng… nó không thể ích kỉ chỉ lo cho bản thân mình vì người bà mà nó kính yêu sắp phải ra đi? Một lựa chọn quá khó khăn trong đời đối với một con nhóc chỉ 16 tuổi.
Những đóa hoa đẹp lại thường mau tàn, hạnh phúc rất mong manh, An bắt buộc phải chấp nhận cái sự thật đau lòng này và đưa ra một quyết định dứt khoát, có lẽ từ đây mọi chuyện sẽ kết thúc, không thể vẹn cả đôi đường, chỉ được chọn một trong hai mà thôi. Gia đình và tình yêu?
Không biết sự lựa chọn này có làm cho nó hối hận sau này, nhưng An biết bây giờ điều gì quan trọng hơn với mình hơn tất cả. Gạt đi nước mắt, nó còn cuộc hẹn tối nay với Duy, tất cả phải được rõ ràng và nó cần gặp cậu ấy một lần trước khi rời xa cái nơi đã sinh sống suốt 16 năm nay.
8h tối -
Đường phố xe cộ như mắc cửi, ánh đèn từ các quán xá và nhà hàng rực lên, đủ màu sắc, khung cảnh lãng mạn vào đêm như đang mời gọi những cặp tình nhân tay trong tay, mỉm cười hạnh phúc.
An và Duy “lọt” vào giữa dòng người tấp nập ấy, chỉ có điều nụ cười của cô bé vô tư ngày nào đang chứa đầy những xót xa. Phải bắt đầu nói thế nào để Duy hiểu, nó vẫn còn chưa nghĩ tới, thậm chí sự việc đến quá bất ngờ, cả bản thân An còn chưa thể chấp nhận được, huống chi là…
- Mình đến quán kem anh với em từng làm thêm nhé, có được không?- An nắm tay Duy kéo đi.
- Uh, lâu rồi không đến đó, anh cũng nhớ bà chủ dễ thương ấy lắm- Duy vẫn cười ngọt ngào. Mặc dù phát hiện thái độ của An hôm nay có chút gì đó gượng gạo khó tả, nhưng Duy cũng không muốn hỏi, bởi vì cậu ấy tin tưởng vào An, tin tình yêu của hai người đủ để vượt qua tất cả mọi trở ngại. Những gì cần nói nhất định chính An sẽ là người cho Duy biết, còn nếu không… Duy cũng chẳng miễn cưỡng làm gì.
- Chà, lâu không gặp, dạo này tình tứ hẳn ra nhỉ? Chẳng biết còn ai nhớ đến tôi nữa không?- vừa thấy hai người là người phụ nữ chừng tuổi trung niên kia như lấy lại sức sống.
- Nếu không nhớ dì thì tụi con đến đây làm gì?- Duy cười tươi đúng với phong cách hằng ngày.
- Duy lúc nào mà chẳng dẻo miệng nhỉ? Cậu nghỉ làm khối cô chẳng đến đây ăn kem nữa, làm tôi mất khoản thu không nhỏ đấy- bà ấy cũng vui vẻ không kém: “Thôi hai đứa ăn gì cứ gọi, dì phải đi tiếp khách cái đã”
- Sao hôm nay tự nhiên lại muốn ghé đây hả cô bé?- Duy nhéo lỗ mũi An, nó cũng đã quen với cái hành động kì cục này rồi, ngược lại mỗi lần được Duy âu yếm thế tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không gì có thể diễn tả được hai từ “hạnh phúc”. Nhưng giờ đây, những cử chỉ dịu dàng đầy yêu thương kia như một sợi dây vô hình kéo trái tim nó quay lại.
Cũng chính điều đó khiến quyết tâm ra đi của An lung lay mạnh mẽ, mọi cảm giác dường như tê liệt. Làm sao có thể giữ mãi được phút giây này? An đã phải cố gắng biết bao nhiêu mới đủ can đảm đến gặp Duy để nói rõ mọi việc, nhưng giờ đây… thật sự nên làm thế nào cả bản thân nó cũng không rõ nữa.
An biết chỉ cần một lời nói thôi, hai ngày sau nó không thể nhìn thấy hình bóng này, nghe giọng nói ấm áp và nhìn thấy nụ cười như thiên thần kia nữa. Trái tim nó quặn lên từng cơn, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, cho dù cố kìm nén bao nhiêu chăng nữa nhưng thật sự không thể dối được lòng mình, nó yêu Duy quá nhiều, nhiều hơn tất cả những gì mà nó nghĩ. Đau… đau lắm… nó chỉ muốn sà vào vòng tay ấy, muốn quên đi tất cả nhưng… nó không thể làm được.
Cứ ngắm nhìn mãi cách An suy tư cho đến lúc nhỏ bật khóc khiến Duy bối rối vô cùng.
- Em làm sao vậy? Đã có chuyện gì à?- đến lúc này cậu ấy không còn chịu đựng nổi sự im lặng đó được nữa.
An gạt đi nước mắt và nhoẻn miệng cười: “Em chỉ nhớ lại ngay lúc em thất tình Quân đến đây thì gặp được anh mà thôi, thời gian đó thật đáng nhớ đúng không anh?”
- Có vậy mà cũng khóc sao, An của anh trở nên đa sầu đa cảm từ lúc nào vậy?- Duy lấy tay lau đi dòng lệ vương trên má nhỏ: “Ngày tháng đó đúng là không thể quên, nhưng anh tin sau này chúng ta còn nhiều điều đáng để nhớ hơn nữa”
- Được không anh?- An lại nấc lên.
- Anh hứa mà, chẳng lẽ em không tin sao?- Duy lại cười ấm áp khiến trái tim bé nhỏ đang quặn đau của nó thêm phần xót xa.
- Không phải… chỉ là em nghĩ nếu em không ở cạnh anh nữa… thì anh… anh có còn nhớ đến em không?- tiếng lòng nó đang thổn thức.
- Em nói gì vậy? Tại sao lại nói thế?- Duy cũng sững người, nhìn nó chăm chú chờ câu trả lời.
An tránh nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ấy, trả lời trong tiếng tức tưởi.
- Em phải đi Úc vì bà bị bệnh, ba mẹ em sẽ định cư ở bên đó luôn, có lẽ không về đây nữa- An bật khóc nức nở.
- Còn em…?- Duy lặng người đi, nhưng cậu ta không cho phép mình được khóc, cậu ấy cũng phần nào đoán được quyết định của An thông qua hành động kì lạ của nó từ tối đến giờ.
- Anh tin đi, em nhất định sẽ trở về, vì thế hãy chờ em… em biết mình ích kỷ lắm khi buộc anh phải nghe theo sự sắp xếp của mình, nhưng thật sự em khôngmuốn mất anh…
- Bà không thể chờ lâu hơn được nữa… hãy tha lỗi cho em vì đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Hơn ai hết, Duy cảm nhận được nỗi đau trong lòng An, vì hắn cũng có bà, tình yêu thương ấy quá lớn để có thể đánh đổi tất cả.
Hắn biết cần tôn trọng quyết định của An, nói thì dễ nhưng sao làm khó quá… Cứ tưởng sau bao nhiêu khó khăn thử thách hai người có thể ở cạnh nhau chia sẻ vui buồn. mọi chuyện đến thật bất ngờ, Duy như lặng người đi trong nỗi đau.
- Được… anh sẽ đợi… cho dù bao lâu, anh vẫn chờ em trở về…
An không cho ai đi tiễn mình kể cả Thu, nó sợ khi mọi người đến sẽ không nỡ rời xa nơi này. Nó để lại một lá thư nhỏ cho Thu viết rằng: “Mày đừng buồn tao khi không nói sớm việc đi Úc, đối với tao đây cũng là bất ngờ, thật khó để chấp nhận, nhưng biết làm sao mày
ạ, tao có trách nhiệm với gia đình bởi tao là một đứa con, một đứa cháu… không thể làm gì khác để phủi bỏ nó được, tao sẽ nhớ mày lắm Thu à, vì
thế hãy thường xuyên viết mail cho tao nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT