Quân chỉ biết im lặng… người như cậu ta có thể mở miệng ra nhờ cậy người khác quả là việc phi thường rồi, huống chi giờ còn bị “xỏ” ngược lại như thế, nhưng thật sự không còn cách nào khác.
- Lần này tôi không giúp đỡ cho cậu, tôi chỉ muốn Thu được vui vẻ thôi, vì vậy không cần biết ơn tôi- Nam nói xong làm Quân thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bây giờ hắn cũng nên dẹp cái “tự tôn” quá đáng của mình đi là vừa. Cũng chính vì nó mà hắn mới làm cho bản thân và người khác đau khổ thế…
- Vậy 6h tối nay ở nhà hàng LM, tôi đợi- Quân cúp máy.
Bây giờ là lúc hắn phải tỏ rõ thành ý, không biết như vậy đã quá muộn hay chưa?
Dòng tin nhắn hiện lên trên điện thoại của Thu. Nó vội mở máy, thì ra là Nam.
(Thu à, tối nay 6h anh có thể mời em đi ăn được không? Coi như tiệc chia tay, tuần sau anh về nước rồi, em nhớ phải đi đó và không được hỏi gì thêm, hẹn gặp em tại LM tầng 5)
Thực sự là lúc này Thu vốn không có tâm trạng làm bất cứ việc gì cả. Ở trường nó cố gắng tìm cách tránh mặt Quân, hễ thấy cậu ta ở đâu là nó trốn biệt tăm, đối với Nam cũng vậy, dù sao Thu cũng không thoải mái khi ở cạnh cậu ta như trước, mặc dù chấp nhận làm anh em nhưng nó vẫn phải cố giữ khoảng cách để mọi người không hiểu lầm. Hay là nó sợ người hiểu lầm đó chính là Quân. Lần đầu tiên Thu tự vò đầu bứt tóc, nó không muốn nghĩ đến Quân nữa, nó cần chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay, vì chẳng thể nào từ chối được thành ý của Nam. Ít ra một cuộc sống đơn giản và có phần nhàm chán trước khi bước vào trường cấp 3 này, chỉ có học và An khiến Thu nhẹ nhõm hơn. Nhưng những ngày tháng đó dường như đã quá xa vời, muốn tìm cũng không gặp.
Nhà hàng LM nổi tiếng sang trọng, Thu bối rối không biết nên ăn mặc như thế nào, dù sao cũng không thể để người khác cười là một con ngốc được. Chọn mãi cuối cùng nó cũng tìm thấy chiếc váy xếp li màu hồng nhạt dài quá gối, được đính ren ở tay, phần dưới được may thành từng tầng với sự cách điệu của tấm vải trắng tinh khôi. Đây là món quà mà nhỏ An tặng lúc sinh nhật, Thu vốn trung thành với chiếc quần jean và áo sơ mi nên nó vốn chẳng quan tâm đến những bộ váy điệu đà thế này. Nhưng hôm nay đã đến lúc phải dùng tới.
Chiếc xe bus quen thuộc đưa nó đến địa chỉ mà Nam hướng dẫn. Một khu thương mại sầm uất và sang trọng với những tòa nhà cao chọc trời, Thu không cảm thấy lạ gì với những cảnh thế này, chỉ có điều nó vốn không thích không khí ở đây, trong nó vẫn có chút gì mộc mạc, giản đơn như người con gái miền Tây hiền dịu, nó thích sự nhẹ nhàng, yên tĩnh, một không gian có thể khiến người ta quên hết muộn phiền.
Đúng là đây rồi, tấm biển rõ ràng là “Nhà hàng LM” nhưng sao lạ thế, không có một bóng người. Thu ngần ngại không dám bước vào, nó nhích chân khẽ từng bước một.
Vừa vào bên trong chưa đầy ba gang, chiếc cửa kính tự động đột ngột đóng lại. Bỏ ngoài tai tất cả ồn ào của phố thị, bên trong là một “không gian xanh” với những loài cây cảnh nhỏ nhưng đầy sức thu hút, có vẻ chính nó đã làm không khí trở nên trong lành hơn, ánh đèn vàng rựccả căn phòng lớn.
An bước lên tầng 5 như đã hẹn, nó nhìn quanh tìm bóng dáng Nam, nhưng không thấy, ở đây giống một chốn “không người”. Từ đầu đến giờ Thu luôn cảm thấy rất lạ về điều đó, một nhà hàng năm sao không thể vắng người vào lúc đắt khách nhất, tất cả nhân viên đâu cả rồi. Không có một ai!
Lối dẫn vào phòng tiệc tràn ngập các loại hoa, chúng được rải hai bên tấm thảm đỏ thành nhiều hàng, có đến mơ Thu cũng không ngờ mình lại có diễm phúc được đi trên con đường như thế.
Nam đã làm tất cả những việc này sao? Không thể nào, anh ấy làm gì có đủ khả năng? Câu hỏi đặt ra trong đầu Thu lúc này là ai đứng sau tất cả những kế hoạch này, mà cũng có thể mọi thứ ở đây không phải dành cho nó mà là chuẩn bị vì một người khác, Thu tự nhủ mình không nên hy vọng quá nhiều.
“Con đường hoa” dẫn nó đến một bàn tiệc không mấy thịnh soạn, nói thế bởi trên chiếc bàn ấy chỉ có duy nhất một món ăn đang được đậy lại. Thu không dám ngồi xuống, vì nhỡ đâu chỗ này không phải để dành cho nó thì sao, sau một lúc lưỡng lự, nhìn quanh nơi này chẳng có ai, nó đánh liều ngồi xuống.
Tiếng nhạc đâu đó vang lên du dương, nhẹ nhàng mà tha thiết như xua đi sự tất bật, khiến tâm hồn con người trở nên thư thái hơn nhiều.
Thu giật mình vì có một bàn tay ở phía sau đặt lên vai.
Nó quay lại cười nói: “Anh Nam sao đến trễ thế, ai đời lại bắt con gái phải đợi chứ…”- nhưng lập tức nụ cười tắt lịm, người đó không ai khác chính là Quân và trên tay cậu ta còn cầm theo một đĩa thức ăn.
Tim nhỏ Thu lại ở trạng thái “trên mức bình thường”, nó nhớ lại lần Quân đã mắng xối xả vào mặt nó, chỉ nghĩ đến đó nó không còn đủ bình tĩnh nữa. Nó là một đứa con gái tự trọng vì thế không thể chấp nhận chuyện bị người khác xỉ vả thậm tệ như thế.
Thu đứng dậy bỏ ra về, chỉ nói một câu duy nhất: “Nếu biết người bày những trò này là anh thì tôi đã không đến đây”
- Chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh sao?- Quân nắm tay giữ nó lại.
Thu cắn răng để phát ra tiếng “Không” lạnh lùng nhất có thể của nó.
- Nhưng anh thì có vì thế em hãy ngồi xuống đây đi- Quân đẩy nó ngồi vào vị trí cũ.
- Tất cả những thứ hôm nay đều do chính tay anh chuẩn bị từ sáng sớm, không có sự trợ giúp của bất kì ai, anh muốn em nhìn thấy được thành ý của anh- Quân nói.
- Để làm gì?- Thu vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, nó vốn không quen làm trái với cảm xúc của mình. Ngày hôm nay, biết Quân vì nó mà làm nhiều việc vậy, nó cảm động lắm chứ, nhưng vậy thì sao? Hắn ta vốn chẳng tin tưởng nó.
- Anh muốn nói lời xin lỗi, một lời xin lỗi thật lòng- Quân xuống nước.
- Anh nói xong rồi đúng không? Thế tôi về được chưa?- Thu vẫn chưa đủ can đảm để đối diện với Quân, có lẽ nó thích hắn thật sự, nhưng chỉ có như thế là chưa đủ, một mối quan hệ cần xây dựng trên niềm tin, hơn nữa Quân càng lạnh lùng nó càng có cớ để chấm dứt mối tình đơn phương này, nó vốn không hiểu sao Quân lại làm nhiều việc như thế, khiến nó càng lấn sâu hơn vào cái bể không lối thoát, nếu cậu ta không thích nó thì xin lỗi nó làm gì, chỉ khiến Thu càng đau lòng thêm mà thôi.
Quân không nói gì, chỉ giở chiếc nắp của món ăn trên bàn xuống. Thì ra là một bông hồng trắng. An hơi bất ngờ về điều này.
- Hôm trước em đã tặng anh một hoa hồng đỏ, bây giờ bông hoa trắng này, anh muốn trao lại cho em- Quân cầm bông hoa lên giơ trước mặt Thu khiến nhỏ bối rối vô cùng.
- Xin lỗi anh, cuộc sống của chúng ta giống như hai đường thẳng phân biệt, và đã là phân biệt thì chúng chỉ có duy nhất một điểm chung, mãi mãi chỉ có thế mà thôi. Cái đêm ở vũ hội, em đã cố gắng giữ cái giao điểm đó thật lâu, nhưng thất bại thật rồi, bây giờ hai đường thẳng ấy mỗi lúc một rời xa nhau, không thể quay lại được nữa- nói xong Thu bỏ đi, nhỏ cố cắn chặt môi để không bật khóc trước mặt Quân, nó không hề muốn nói như thế, nhưng quả thực cuộc sống của Quân nó không có cách nào hòa nhập được, dù sao nó cũng cố chấm dứt bao nhiêu ngày nay rồi, tình cảm mới chớm nở thì cũng chóng quên mà thôi, nó sẽ trở về là nó của ngày xưa.
Quân như người bất động sau lời nói của Thu, hắn không ngờ khoảng cách của hai người lớn đến thế. 1 giây… 2 giây… 3 giây… hắn đuổi theo sau, tay không quên cầm lấy đóa hồng trắng.
Cánh cửa thang máy đang đóng lại, Quân vội vã đưa cánh tay vào cũng may còn kịp, nó lại mở ra.
- Anh đi theo em làm gì- Thu hét lên như giải tỏa cái niềm ấm ức bấy lâu nay. Nó bấm nút cho thang máy chạy xuống.
Quân lại nhấn chạy lên: “Em nghe anh nói có được không?”
Cứ thế hai người cứ như những đứa trẻ tranh giành nhau cái nút.
“Phụt…”- đèn trong thang máy tắt ngấm, cả không gian tối đen như mực, có lẽ là mất điện.
- Cái quái gì thế này?- Quân nói: “Em đâu rồi Thu? Em có sao không đấy?”- cậu ta quơ tay tìm xem Thu đang ở đâu, nhưng không thấy.
Có lẽ chân vô tình chạm vào vật gì đó. Quân cúi xuống tìm, thì ra Thu đang ngồi bệt dưới đất.
Quân nghe được tiếng rên khe khẽ, hắn cảm nhận Thu đang run cầm cập: “Em giơ tay ra cho anh nào”
Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đầy mồ hôi, Quân lo lắng: “Em làm sao vậy, chỉ là mất điện thôi mà, tối một chút, không có gì đâu, để anh lấy điện thoại gọi người đến sửa là được rồi”
Và cậu ta tìm mãi, có lẽ trong lúc nấu nướng đã bỏ chiếc điện thoại trong nhà bếp rồi: “Tức thật”- cậu ta khẽ nói.
- Em sợ tối… em sợ không gian chật chội tù túng này lắm… ngày trước em từng bị nhốt trong nhà kho một mình- Thu đã hoảng sợ thật sự.
- Em không một mình đâu, có anh đây mà…- Quân nói nhẹ nhàng và nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang
đang run rẩy.
Mặc dù không thấy được gì cả nhưng tiếng rên của Thu làm Quân cảm thấy đau lòng, ngồi đối diện, ôm Thu vào lòng, Quân thỏ thẻ.
- Xin lỗi em, anh sẽ không để em xảy ra bất cứ chuyện gì đâu, em chính là người con gái đầu tiên mà anh yêu, anh biết điều đó từ rất lâu rồi nhưng không đủ can đảm để đối diện, lại còn khiến em phải vì anh mà đau lòng nhiều như thế, anh tồi quá phải không? Tha thứ cho anh! Anh đãkhông tin tưởng bản thân mình, cũng như không tin tưởng vào tình cảm của em, từ nay sẽ không như thế nữa, cho anh một cơ hội để bảo vệ cho em, Thu nhé!
Nó không còn đủ sức để kháng cự lại, bàn tay kia quá mạnh mẽ, giọng nói kia quá ngọt ngào, và trái tim ấm nóng kia đang đập rộn rã. Thu cảm nhận rõ điều đó, nó muốn ngất đi trong niềm vui sướng tột cùng. Chưa bao giờ nó lại nghĩ có tình yêu hạnh phúc đến thế. Thứ cảm xúc mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được, dù không nhìn thấy mặt nhau, nhưng từng nhịp hơi thở của Quân nó đều cảm nhận được.
- Sao em không nói gì?- Quân nhắc lại lần nữa, trên vai cậu rớt một giọt nước mắt nóng hổi.
- Em khóc à, anh lại làm em giận đúng không?- Quân buông nhỏ ra, hai tay tìm lấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của nó, nhẹ nhàng lau đi: “Em không chấp nhận anh à”
Thu lắc đầu, nó nấc từng tiếng: “Em không đủ can đảm để bước vào cuộc sống của anh, nó quá xa lạ và mệt mỏi, em cần sự bình yên anh à”
- Chỉ cần em gật đầu và nói thích anh, mọi thứ không còn quan trọng nữa đâu, cho dù hai đường thẳng có xa nhau đến đâu anh cũng sẽ uốn cong để nó lại gặp nhau ở một điểm khác, anh tin mình làm được mà, lần này đến em phải tin anh đó- Quân lại ôm nó mà lòng tràn đầy hạnh phúc, hắn cảm nhận được cái gật đầu dù là rất nhẹ trên vai mình, khẽ mỉm cười vuốt mái tóc tơ bồng bềnh, mượt mà của Thu, một cái siết tay mạnh để cảm thấy mình đang tồn tại, hắn cứ tưởng mình đang mơ.
- Em đói bụng quá, vẫn chưa được ăn gì cả?- Quân phì cười vì lời nói của nó. Nhưng thực sự là hắn cũng cảm thấy hơi đói rồi, từ sáng đến giờ do quá hồi hộp nên cũng chẳng ăn nhiều.
- Chừng nào mới ra khỏi đây được?- Thu vẫn tiếp tục hỏi.
- Sáng mai thế nào cũng có người đến, còn hôm nay anh cho tất cả nghỉ việc rồi, sẽ không có ai tới đây đâu- Quân nói khẽ trong khi vẫn ôm Thu không chịu buông, hắn chẳng muốn bỏ tay ra chút nào.
Thu giật bắn người đẩy Quân ra: “Cái gì…? Sáng mai sao…? Không thể nào…
Nó nhích người về góc thang máy: “Anh lại bên kia ngồi đi, tránh xa em ra”
- Chẳng phải em sợ tối sao?- Quân ngạc nhiên.
- Tối còn không đáng sợ bằng anh đấy- nó cố tình nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe, dù sao khi phát ngôn câu đó cũng thấy ngại.
Quân nghe xong thì hiểu rõ, cậu ta phá lên cười: “Sao đầu óc mấy đứa con gái luôn nghĩ đến những chuyện đó nhỉ? Đúng là tưởng tượng quá rồi, anh cam đoan là không làm gì em đâu, yên tâm chưa cô bé”
- Em không bé, đừng gọi như thế, anh lớn hơn em có một tuổi chứ mấy, nhưng mà cứ ngồi bên kia cho an toàn, không được lại gần đây- Thu nói như ra lệnh.
- Được rồi, anh đi liền đây, nhưng mà nếu có chuyện gì thì đừng có ôm anh mà kêu cứu như lúc nãy đó- Quân cười thật sự, nó chỉ cảm nhận được nụ cười đó bằng âm thanh chứ không nhìn rõ mặt cậu ta lúc này, Quân dường như đã lột bỏ hoàn toàn cái mặt nạ lạnh lùng mà nhỏ Thu từng biết và bây giờ cậu ấy trở nên gần gũi, đáng yêu hơn bao giờ hết. Cũng chính điều đó khiến mặt nó nóng bừng và đỏ lên, nhưng Quân không hề biết.
- Nếu mai mới về nhà chắc ba mẹ em xử bắn quá- nó nói giọng buồn.
- Vậy để anh đi giải thích- Quân khẳng định hùng hồn: “Chuyện như thế nào thì mình cứ nói thế, việc gì phải giấu”.
- Anh làm ơn đi, anh chen vào thì mọi việc còn rối hơn nữa- Thu thở dài.
- Em cứ định giữ cái tâm trạng đó suốt đêm nay sao?- Quân trêu: “Bình thường ở đây ít khi bị cúp điện, lần này thật là đúng lúc, cũng nhờ vậy mà…”- cậu ấy lại cười to, có lẽ đêm nay là đêm hạnh phúc nhất của Quân từ trước đến giờ, hắn cứ cười không ngớt.
- Anh còn nói thế hả? Em đang sống dở chết dở đây.
- Ở cùng anh khiến em không vui thế sao? Anh đã hứa không làm gì thật mà, chẳng lẽ anh không đáng được tin tưởng?- giọng Quân trầm xuống khiến Thu bối rối.
- Không… ý em không phải như thế! Chỉ là… con gái vắng nhà vào ban đêm là không tốt thôi, anh đừng có suy nghĩ lung tung- nó vội thanh minh.
- Hahaha……….- Quân lại phá lên cười: “Em dễ bị gạt thật đấy, anh mới hù chút xíu mà khai hết trơn”
Thu cố lấy chân để xác định vị trí của Quân phía bên kia, rồi đạp mạnh: “Anh trở nên thích đùa từ hồi nào thế?”- nhỏ gằn từng tiếng một, nghe dễ sợ.
- Thì chính em làm anh thay đổi chứ ai mà còn hỏi câu đó- cậu ấy lạ cười rất to. Tiếng cười trong thang máy cứ dội vào nhau.
- Đến nước này em thật sự rất hối hận…- Thu nói với giọng nhẹ nhàng nhưng buồn bã khiến Quân lúng túng hẳn: “Anh đã nói gì sai nữa sao?”
- Uhm, em hối hận… vì đã không ăn bữa tối trước khi bỏ về, nếu ở đây suốt đêm thật thì chắc em xỉu mất- nó vẫn nói nhẹ như người thiếu cơm.
Quân thì thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại hắn cũng thấy mình đang đói thật, nhưng bây giờ làm thế nào? Không gian như yên tĩnh hẳn, chẳng ai nói câu nào.
- Thu ơi! Quân ơi! Hai người ở đâu thế?- tiếng nói rất rất khẽ vang lên, nếu không để ý kĩ thì không thể nghe thấy vì trong thang máy được cách âm với bên ngoài.
- Anh có nghe gì không Quân, có người ở ngoài tìm chúng ta đó- Thu bật dậy.
- Đâu có gì đâu, anh chẳng nghe gì cả- Quân nói.
- Em nghe được thật mà, anh yên lặng một chút đi- Thu nói rồi áp sát tai vào cánh cửa thang máy: “Là giọng của anh Nam, hay quá! Được cứu rồi”- Thu hớn hở ra mặt còn Quân có chút bực bội, nhưng nhỏ không thấy.
- Anh Nam ơi! Em ở đây- nó cố hét thật to, thật nhiều và đập mạnh vào chiếc cửa hy vọng Nam có thể nghe được.
Cũng may Nam đứng khá gần nên mới phát hiện được âm thanh rất nhỏ vọng ra: “Là em phải không Thu?”
- Anh Nam ơi, cúp điện, cứu tụi em với- nó nói.
- Được rồi, để anh gọi nhờ người tới sửa, em cứ yên tâm nha!- Nam trấn an Thu.
Quân từ nãy đến giờ khó chịu vì Nam đã làm hỏng buổi tối “lãng mạn” của hai người trong khi Thu rất hí hửng, mỗi người một tâm trạng nhưng không ai nhìn thấy nhau cho đến khi chiếc đèn bật sáng lên.
- Yeah… ra được rồi- Thu nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Quân làm tim hắn suýt rớt ra ngoài, mặt cũng đỏ dần.
Vì lúc nãy quá tối, không nhìn thấy nhau còn đỡngại, chứ bây giờ, nhỏ Thu ý thức được hành động của mình là hết sức lố bịch thì quay mặt đi không nói gì để lại cho Quân sự hụt hẫng lớn.
Cánh cửa mở ra, Nam cùng một đám nhân viên đứng ngoài đợ. Quân trở về cái vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Mấy người làm ăn kiểu gì thế hả? Nếu tối hôm nay không phải là tôi mà là khách mắc kẹt trong này thì sao, cũng may không mở cửa kinh doanh, nếu không đã phải chịu tổn thất nặng nề rồi- Quân quát.
- Xin lỗi Giám đốc, chúng tôi sẽ chú ý, không có lần sau đâu ạ- mấy người kia cúi đầu xuống.
- Được rồi, mọi người về nhà đi- giọng cậu ấy dịu lại nhưng trong thâm tâm thì thầm cười: “Cúp điện rất đúng lúc”
Quan sát từ đầu đến giờ, Nam và Thu không thể không bất ngờ: “Đây là nhà hàng của anh à”- Thu hỏi.
Quân gật đầu: “Vậy thì đã sao?”- hình như khi có nhiều người Quân vẫn giữ thái độ khá lạnh lùng, đúng là lớp mặt nạ kia đã in quá sâu rồi, muốn bởi bỏ hết cũng không hề đơn giản.
Một chút ngạc nhiên nhưng Thu quay sang Nam hỏi: “Sao anh biết mà đến đây?”
Nam gãi đầu bối rối: “Thật ra anh định chờ em ra, theo em về nhà mới yên tâm, rồi chẳng bao lâu cả tòa nhà tắt điện, anh cứ nghĩ là Quân bày trò gì nên không muốn can thiệp và vẫn cứ ngồi đó đợi”
- Nhưng mà lâu quá vẫn không thấy động tĩnh gì nên anh vào xem thử, thấy không có ai mới đi tìm, cũng may là gặp được đấy.
- Hai người sao rồi?- Nam bất ngờ hỏi khiến Thu và Quân không biết trả lời thế nào, mặt ai cũng lúng túng, cậu ấy cười, xem như đã hoàn thành một nhiệm vụ rồi. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, Nam vẫn tỏ ra tự nhiên: “Về thôi Thu, anh đưa em đến nhà, cũng khuya rồi, con gái không nên đi một mình”
- Để tôi đưa Thu về được rồi, không cần phiền anh- mặc dù Nam là ân nhân nhưng bạn gái thì không thể nhường được, cậu ta nghĩ như thế.
- Được rồi, thế thì không phiền hai người, tôi về trước đây- Nam quay mặt bỏ đi.
- Em đi ăn không? Rồi hãy về, dù sao mình cũng đói- Quân mở lời.
Thu bẽn lẽn gật đầu.
Nam bước một mình trên con đường vắng: “Có phải nhìn người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng vui vẻ không? Ai từng nói câu này nhỉ? Sao mình thấy không đúng gì cả”- Cậu ấy ngẩn ngơ với những suy nghĩ: “Nhưng dù sao, em tìm được người yêu mình,
tôi về nước cũng thấy yên tâm hơn, hy vọng Quân với em là thật lòng, để
sự hy sinh của tôi là xứng đáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT