Lòng Kiều Duy Đóa rầu rĩ, đủ loại mệt mỏi khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Buổi sáng, Hình Tuế Kiến lái xe chở cô tới bệnh viện.

Viết tờ khai xét nghiệm, thanh toán chi phí, đều do một tay gã xử lý.

Bác sĩ nói kiểm tra nước tiểu dễ mắc lỗi, nên an bài kiểm tra máu. Trong phòng xét nghiệm, thấy y tá rút một ống máu đỏ lòm khiến tâm trạng cô càng thêm khẩn trương.

Sau đó gã đưa cô về nhà.

Suốt dọc đường, hai người vẫn hoàn toàn im lặng, ngay cả lời tạm biệt cũng chẳng có.

Khổ sở chờ được đến ba giờ chiều, Duy Đóa tới bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm. Thế nhưng hệ thống máy tính tìm không ra số thẻ của cô và hiển thị trạng thái đã có người lấy đi.

Kiều Duy Đóa sực nhớ Hình Tuế Kiến có giữ một biên lai xét nghiệm của cô. Do dự đấu tranh chốc lát, cô quyết định tới công ty tìm gã.

Trần Ôn Ngọc có mặt ở công ty, chị ta nhìn cô bằng ánh mắt rét run và chẳng hề chào hỏi câu nào mà mà xoay gót đi thẳng về văn phòng. Cô sinh viên làm thêm phàn nàn vài câu, nói cô xin nghỉ phép khiến công việc của cô nàng chất chồng như núi.

Mấy chuyện này Kiều Duy Đóa không có tâm trạng để ứng phó. Khi đặt chân vào văn phòng của gã lần nữa, cả người cô rất mất tự nhiên. Đã thế gã còn ngồi trên chiếc ghế bành màu đen to đùng, trông càng thêm chói mắt.

“Kết quả xét nghiệm của tôi thế nào?” Cuối cùng cô đành chủ động phá vỡ sự trầm mặc, hỏi thẳng vào vấn đề.

“Em gấp đến vậy à?” Gã đang xem giấy tờ, ngước mắt lên liếc cô một cái.

Sao cô không gấp cho được?

Kiều Duy Đóa hít sâu, hỏi: “Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc tôi có mang thai không?”

Gã không trả lời ngay mà nhìn tờ lịch rồi nói: “Thứ hai tuần sau là tết Trung thu, tôi rảnh ngày thứ ba.”

Cô không hỏi hành trình của gã! Kiều Duy Đóa mờ mịt.

“Chúng ta sẽ đi đăng ký vào ngày đó.” Gã thản nhiên nói, “Đằng nào thì bụng cũng không chờ được người.”

Hô hấp của Kiều Duy Đóa nghẹn cứng, rúng động đến lạc cả hồn. Vậy, vậy cô thực sự mang thai?

“Về phần chính thức đãi tiệc rượu là một việc rất phiền…” Gã nhăn mày, “Để tôi gọi điện cho Que Củi trước.”

Luật pháp là luật pháp, người Ôn Thành vẫn theo phong tục cũ, chỉ có đãi tiệc rượu thì mọi người mới thừa nhận đôi nam nữ ấy đã chính thức kết hôn.

“Em ngồi xuống trước đi.” Gã làm như đang giải quyết việc chung mà không hề có cảm xúc gì quá lớn.

Kiều Duy Đóa ngơ ngác ngồi xuống, cô quả thực phải ngồi xuống để toàn thân bớt mềm nhũn. Làm sao cô có thể mang thai được? Bác sĩ đã nói rõ ràng cô rất khó mang thai mà!

“Que Củi, tôi muốn đám cưới vào tháng sau.” Đối phương vừa nhấc điện thoại, gã đã nói ngay.

Đầu dây bên kia im bặt, đủ biết bị chấn động mạnh đến mức nào.

“Ừ, tôi hết cách rồi, vì tình thế cấp bách…” Lúc nhận lời chúc mừng, mặt gã vẫn điềm nhiên.

Mới nói vài câu, gã quay sang hỏi: “Họ hàng thân thích bên nhà em đãi khoảng mấy bàn?”

Kiều Duy Đóa bị quả bom kia đánh cho trống rỗng, bây giờ đầu óc cô quay cuồng, hồi lâu sau cô chỉ biết lắc đầu.

“Tôi để mười bàn cho gia đình em.” Gã tự đưa chủ trương.

“Nhà tôi không có nhiều thân thích, nhưng khá đông anh em nên cấn ít nhất ba – bốn chục bàn.” Đây là lời gã căn dặn Que Củi.

“Đại ca, việc gì em cũng xử lý được, nhưng anh kêu em đào đâu ra chỗ để bày bốn – năm chục bàn tiệc đây?” Que Củi thở dài.

Đâu phải anh ta không trợ giúp anh em hết mình, mà việc này thực sự quá khó khăn. Chỉ cần hôm nào là ngày lành tháng tốt, thì mấy cái khách sạn có quy mô ở Ôn Thành đều được đặt kín chỗ nửa năm hoặc thậm chí cả năm trước.

“Nếu anh nói cuối năm thì em còn có thể cố gắng nghĩ cách.” Que Củi đề nghị gã ổn định một chút.

Dù hiện giờ ‘tình thế vô cùng cấp bách’, nhưng đến cuối năm cái thai cũng mới bốn – năm tháng. Người vác bụng kết hôn diễn ra khắp nơi, chẳng qua cô dâu mặc áo cưới xấu đi một tí, ngoài ra không có gì phải gấp.

“Không được, cuối năm trễ quá.” Chính vì biết việc này khó khăn, nên gã mới nhờ Que Củi lo tiệc cưới vào tháng sau. Nếu chờ tới cuối năm, thời gian kéo dài càng lâu thì ai biết có biến động gì?

Que Củi cảm thấy nhức đầu, “Hôm nay em cũng rảnh việc, em sẽ dạo quanh diễn đàn xem có ai nhường tiệc cưới vào tháng sau không.” Thử vận may coi có gặp người nào đã đặt tiệc trong khách sạn rồi nhưng hủy bỏ không?

“Tôi không thích kiểu đó.” Gã cắt ngang, kiểu đó rất xui xẻo.

“Đại ca à, anh không phải đang làm khó em chứ?” Que Củi than vãn.

Mặc dù anh ta quen biết rộng rãi, nhưng đâu thể nào chạy tới nói với người ta rằng: ‘Đại ca của bọn tôi muốn kết hôn, các người đưa nơi tổ chức cho chúng tôi đi!’.

“Không cần ngày tốt gì cả, cứ làm ngày thường cũng được. Nhưng nhất định phải khách sạn lớn, hơn nữa cậu hãy nhớ kĩ là trong tháng sau đấy.” Gã thận trọng căn dặn.

Vả lại, gã muốn tổ chức tiệc cưới thật to.

Đại ca đã nói vậy thì kẻ dưới quyền chỉ biết thở dài, “Được, em sẽ nghĩ cách, nếu anh không yêu cầu ngày lành tháng tốt thì chắc dễ giải quyết hơn.”

Tuy nhiên, Que Củi lưỡng lự một lát rồi hỏi: “Đại ca, với tình tình hiện giờ, anh thực sự đã quyết định xong? Em thậm chí hơi lo…” Kết hôn thì chỗ nào cũng cần tiền, vả lại…

Gã nhíu mày, “Cậu đừng nghĩ nhiều, tình hình chưa tệ đến vậy.” Thế cuộc gần đây khiến gã rất phiền muộn.

Que Củi thở dài, “Đại ca, bất kể ra sao thì em cũng xin lỗi anh…”

Gã không nói tiếp mà cúp máy, vì bây giờ không phải lúc để thảo luận.

“Tôi không thể mang thai, tôi muốn xem kết quả xét nghiệm.” Thật lâu sau Kiều Duy Đóa mới tìm được bình tĩnh.

Gã ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi đưa kết quả xét nghiệm cho mẹ tôi rồi.”

Kiều Duy Đóa hít một hơi lạnh toát, gã, gã, gã…

“Có mang thai hay không bản thân em là người rõ nhất, em đừng nói với tôi, em chẳng có chút cảm giác nào về thể chất của mình.” Gã lãnh đạm nói.

Kiều Duy Đóa sợ run. Đúng vậy, dạo này cơ thể cô rất khó chịu.

“Tôi không muốn kết hôn!” Cô nhíu mày.

Vì con mà kết hôn, cảm giác thật tồi tệ.

“Tôi và em không có cách lựa chọn khác.” Gã cúi đầu tiếp tục làm việc.

Gã nói cái gì mà không có lựa chọn chứ? Lòng Kiều Duy Đóa cảm thấy thật bự bội.

“Tôi có thể…” Cô quật cường.

“Đừng nói những lời khiến chính bản thân em phải hối hận!” Gã lớn tiếng cắt ngang.

Nếu cô dám nói một câu phá thai gì đấy, gã sẽ làm cho cô sáng mắt!

“Được rồi, tôi sẽ có trách nhiệm với em tới cùng, chuyện này không cần thảo luận nữa.” Gã nhấn mạnh.

Kiều Duy Đóa không thốt nổi nên lời, bởi vì, một sự thật quá lớn đánh sâu vào cõi lòng cô.

Cánh cửa văn phòng đối diện đột nhiên bật mở, rồi những tiếng bước chân cuống cuồng vang lên và tiếp đó có người đẩy cửa đi vào.

“A Kiến, Que Củi nói anh muốn kết hôn?” Vẻ mặt của Ôn Ngọc rất hoang mang.

Ban nãy nhóm bạn thân bọn họ đều nhận được điện thoại của Que Củi gọi tới.

“Ừ.” Gã buông cây bút xuống, sắc mặt vẫn không thay đổi.

“Tại… tại sao?” Mặt Ôn Ngọc không còn chút máu, đôi môi run rẩy.

Gã liếc Kiều Duy Đóa một cái, từ lúc Ôn Ngọc xông vào phòng, vẻ mặt cô vẫn đầy căng thẳng.

“Tình thế cấp bách.” Gã trả lời bằng bốn chữ tương tự.

Sắc mặt Ôn Ngọc càng thêm tái mét, đó là lí do mà gã quyết định chịu mọi trách nhiệm?

“Tôi về trước đây.” Kiều Duy Đóa bình tĩnh đứng dậy.

Mọi vấn đề khó khăn hãy để gã từ từ giải thích với Trần Ôn Ngọc.

Giải thích – vì sao gã ‘đòi hỏi’ cô hằng đêm.

Giải thích – vì sao cô lại mang thai.

Cô nghĩ tâm trạng mình sẽ rất mù mịt, ấy vậy mà cô bất ngờ phát hiện, khi nhìn thấy Trần Ôn Ngọc khó chịu, lòng cô lại sung sướng đến biến thái.

Tại sao cô không thích Trần Ôn Ngọc? Thực ra Trần Ôn Ngọc rất đỗi bình thường, nhưng vì sao mỗi lần gặp chị ta thì lòng cô như bị gai đâm? Hơn nữa, thấy dáng vẻ bị đả kích của Trần Ôn Ngọc mà cô… có chút vui sướng khi người gặp họa.

Kiều Duy Đóa che mặt, cô nhất định bị bệnh rồi mới có thể kì cục như thế. Bây giờ cô không nên suy diễn lung tung, mà nên tìm một nơi để tiêu hóa việc mang thai này và ngẫm nghĩ về tương lai của mình.

Tóm lại, đây là bắt đầu của một cuộc thay đổi, hay bắt đầu của một sự hủy diệt?



Nhiều ngày nay, Cục Bảo hộ lao động vô cùng bận rộn .

“Tháng này có ba vấn đề nổi bật.” Trong phòng họp, nét mặt vị cục trưởng rất nghiêm túc.

Tình hình Ôn Thành càng ngày càng bất thường.

“Chỉ mới hai – ba năm ngắn ngủi mà Ôn Thành đã từ một đô thị sản xuất chuyển sang một thành phố cho vay nặng lãi!” Vị cục trưởng vò đầu nhức óc. “Theo số liệu thống kê thì Ôn Thành có tới 89% hộ gia đình hoặc cá nhân và 59.67% doanh nghiệp tham gia cho vay, rất ít người sẵn sàng đem gởi tiền vào ngân hàng!”

“Các doanh nghiệp vừa và nhỏ rất khó vay vốn, nhưng vì nhu cầu phát triển mà buộc phải quay sang nhờ sự giúp đỡ từ vay tư nhân. Theo cuộc khảo sát quý trước, mặt bằng lãi xuất vay tư nhân đã cao nhất lịch sử! Hơn nữa, hai năm nay ngành cho vay nặng lãi thu nhập rất cao, nên đã thu hút một loạt các nhà công nghiệp từ bỏ ngành công nghiệp để chuyển sang cho vay. Tuy nhiên, cho vay nặng lãi quy mô càng lớn thì sụp đổ càng mau. Đã có một số doanh nghiệp, nhà máy bắt đầu đóng cửa… Một khi bong bóng tài chính vỡ tan thì tình hình kinh tế càng trở nên trầm trọng!”

Tình hình hiện nay quá mập mờ.

“Tôi chuẩn bị lập một nhóm điều tra khủng hoảng tài chính ở Ôn Thành, đặc biệt chuyên theo dõi và điều tra nguy cơ lần này. Tạm thời điều phối các tổ viên như sau: Lưu XX thuộc tổ nhận thư khiếu nại và ghé thăm, Trương XX thuộc tổ hậu cần và Lục Tư Nguyên thuộc tổ trọng tài lao động…”

Vì phải tạm thay đổi vị trí công tác nên Lục Tư Nguyên dành cả buổi chiều để thu xếp các hồ sơ. Hơn bốn giờ chiều anh mới thu dọn xong chồng hồ sơ hoàn chỉnh, cái nào chưa được xử lý anh đều chuyển tới văn phòng tạm thời kế bên.

“Tư Nguyên, điện thoại của cậu reo mấy lần rồi kìa.” Một đồng nghiệp gọi anh.

Anh lau mồ hôi, tay chân vừa mỏi vừa đau. Anh mở ngăn kéo lấy điện thoại ra, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ, nhìn tên người gọi, anh bất giác nở nụ cười.

Anh tính gọi lại thì ‘đinh đinh’, vừa khéo có tin nhắn gởi tới.

Anh mở tin ra xem: [Em định tìm anh tâm sự, nhưng chắc anh đang bận… Có lẽ em phải kết hôn vì hình như em mang thai rồi…]

Nhìn màn hình điện thoại mà tay chân Tư Nguyên cứng ngắc đến tê dại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play