Trong khoảnh khắc nghe được câu tuyên bố như thế, Tư Nguyên vẫn không nhúc nhích, yên lặng nhìn cô và hắn.
Thời gian như thể ngừng chuyển động.
Khả năng nghe hiểu của anh không có vấn đề gì, một câu kia "Về sau công việc của cô là ban ngày chăm sóc Tiểu Lộng, buổi tối chăm sóc tôi!" Tư Nguyên không có cách nào làm cho bản thân giả vờ không nghe thấy, càng không có cách nào giả vờ không hiểu.
"Duy Đóa, em…” Tư Nguyên rốt cục hiểu rõ tại sao Duy Đóa không hề lo lắng viện phí của Tiểu Lộng.
Duy Đóa cảm thấy phẫn nộ, còn có chút bất lực.
Ban nãy khi Tư Nguyên đi tới bên cạnh cô, trong phút chốc đó, có một chút say mê phát ra từ lòng cô, nhưng cô căn bản còn chưa kịp thưởng thức cảm giác tim đập nhanh hồi hộp đã bị Hình Tuế Kiến từ bên ngoài đến quấy rối, làm cho tất cả những tình cảm xúc động ấy đều biến mất
Ánh mắt kinh ngạc của Tư Nguyên khiến cho sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cả người vô cùng bối rối.
Rõ ràng là Hình Tuế Kiến cố ý !
"Em đã nghỉ hết tất cả những công việc hiện tại?" Tư Nguyên chăm chú nhìn cô, giọng nói trầm thấp hỏi.
"Ngoài... xin nghỉ phép ở câu lạc bộ Yoga, thì tất cả những chỗ khác em đều đã xin nghỉ việc." Duy Đóa báo cáo tình hình thực tế, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
Tiểu Lộng là người quan trọng đối với cô, trận bệnh này là chiến dịch trường kỳ, cô phải kề vai chiến đấu với Tiểu Lộng mới có thể khiến cho Tiểu Lộng có niềm tin chiến thắng.
Tư Nguyên miễn cưỡng cười.
Cô quen biết Tư Nguyên nhiều năm như vậy, bình thường chỉ cần một ánh mắt có thể hiểu rõ ý của đối phương, nhưng giờ phút này Duy Đóa lại không biết Tư Nguyên đang nghĩ như thế nào, chỉ sợ ở trong mắt Tư Nguyên, cô đã trở thành người phụ nữ vì tiền thuốc men mà bán cả bản thân.
Còn cô cũng không có gì để giải thích, bởi vì điều này cũng là một phần sự thật.
"Tôi sẽ quyết định chuyện của cô ấy, anh không cần phải lo lắng." Hình Tuế Kiến lạnh lùng nhàn nhạt xen vào giữa bọn họ.
Tư Nguyên nhìn về phía hắn.
Hai người đàn ông chăm chú nhìn nhau vài giây.
Không có thù địch, nhưng cũng chả có thiện cảm.
Cuối cùng, ánh mắt của Tư Nguyên chuyển về hướng khác.
Bởi vì anh chỉ là bạn bè, không có lập trường cũng như tư cách can thiệp sự lựa chọn của cô.
"Có chuyện gì, nhớ kĩ nhất định phải nói với anh." Anh muốn ở lại bên cạnh cô giống như trước, nhưng nơi này dường như không có vị trí của anh.
"Được, chúng tôi không tiễn." Hình Tuế Kiến tùy tay lật xem hồ sơ ở đầu giường bệnh, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn.
"Tư Nguyên, em có việc muốn nói với anh." Duy Đóa vội vàng gọi anh.
Tư Nguyên quay đầu.
"Em... có lẽ là có một thời gian em không thể về nhà ..." Trong giọng nói của Duy Đóa chứa đầy sự khó hiểu, "Mấy ngày nay em sẽ chuyển một số đồ đạc đi...Nếu có người thuê phòng trong thời gian ngắn hạn anh cứ cho họ thuê nhé."
Duy Đóa tách chìa khóa từ chùm chìa khóa đưa cho anh.
Cô không chỉ truyền đạt thông tin mà còn đồng thời nhắn nhủ sẽ quay trở lại trong tương lai gần.
Hình Tuế Kiến đang lật xem ghi chép về ăn uống và vệ sinh của Tiểu Lộng trong ngày hôm nay, động tác cũng dừng lại.
Tư Nguyên tiếp nhận chìa khóa, nhưng sau khi nhận xong, anh lại đưa chìa khóa vào chùm chìa khóa của cô.
"Tạm thời có một mình Thường Hoan thuê là đủ rồi, em giữ chìa khóa đi..." Giọng nói của Tư Nguyên rất nhẹ, trong lời nói chứa đầy sự dịu dàng khiến tim cô loạn nhịp, "Khi nào gặp phải chuyện gì, em muốn trở về nhà lúc nào cũng được." Lời này của anh cũng là cố ý nói cho Hình Tuế Kiến nghe, Đóa Đóa không chỉ có một mình, cô có còn một người bạn tốt là anh!
Duy Đóa nắm chìa khóa trong lòng bàn tay, động lòng, im lặng.
Hình Tuế Kiến lạnh lùng nhìn một màn.
"Ngày mai anh lại đến thăm Tiểu Lộng." Tư Nguyên ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Ngoài cửa, Thường Hoan đang nói chuyện với Tiểu Béo, vừa nói được vài câu, cằm Thường Hoan thiếu chút nữa rớt xuống, thấy Tư Nguyên đi ra, Thường Hoan nhanh chóng chạy lên:
"Tư Nguyên, rốt cuộc sao lại thế này, sao em lại nghe Tiểu Béo nói, Duy Đóa ở chung với Hình Tuế Kiến?" Những người biết được đoạn quá khứ kia, giờ phút này đều sẽ cảm thấy chân tướng vô cùng bất ngờ.
Tư Nguyên không nói gì, bước thẳng về phía thang máy, tâm tình vô cùng sa sút im lặng chờ thang máy.
"Hỏng bét rồi, Đóa Đóa có thể là vì tiền chữa bệnh của Tiểu Lộng, nhưng mục đích của Hình Tuế Kiến là gì? Không phải là trả thù Đóa Đóa đấy chứ? !" Thường Hoan cảm thấy thật sự không ổn.
Hai kẻ thiên địch này làm sao có thể ở cùng một chỗ với nhau chứ!
"Anh không biết." Tư Nguyên lắc đầu.
Anh không hiểu rõ mục đích của đối phương, nhưng vào giờ phút này trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Anh chỉ là một người bạn, vĩnh viễn không thể làm được người hùng trong lòng cô.
...
Ngày hôm sau, Tiểu Lộng quả nhiên được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt của khoa chăm sóc huyết áp.
Duy Đóa lại càng bận rộn, ngoài việc trao đổi với bác sĩ về bệnh tình của Tiểu Lộng, bác sĩ còn cung cấp và giải thích cho cô những phương án trị liệu ngoài,
Tiểu Lộng lại phải làm một loạt kiểm tra, cô chạy lên chạy xuống, bận đến mức đầu óc choáng váng.
Mà ở trong tầng đặc biệt này, cô nhìn thấy có rất nhiều bệnh nhân cũng giống như Tiểu Lộng, một số người là trúng độc ôxít carbon, một số khác là tắc động mạch não, trong số bọn họ thậm chí có một số người đã hôn mê nhiều năm, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, rất nhiều người nhà đều cảm thấy ngay cả bản thân họ cũng là sống không bằng chết.
Hôm nay sắc mặt của Tiểu Lộng đã hồng hào lên rất nhiều, Duy Đóa tự nói với bản thân, không được sợ, cho dù đây là một chiến dịch gian khổ, cô cũng không được phép than mệt.
Tám giờ tối, di động của cô đúng giờ vang lên.
Duy Đóa hoảng hốt.
Sáng nay, người nào đó ngoài ý muốn "tốt bụng", đột nhiên không ăn "món điểm tâm ngọt sau khi ăn", nhưng trước khi đi ngủ bù, hắn nói đúng tám giờ sẽ đón cô về nhà.
Duy Đóa tiếp tục bình tĩnh ngồi ở trước giường Tiểu Lộng, làm bộ không nghe thấy tiếng chuông di động.
Dưới lầu đột nhiên tiếng còi ô tô không ngừng vang lên, dường như xảy ra chuyện gì đó.
Cô Ngô- người vừa mới được mời đến chăm sóc đặc biệt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoảng sợ kêu lên
"Cô Kiều, cô mau xuống lầu đi, xe của Hình tiên sinh đã chặn hết đường ra vào của bệnh viện rồi, mọi người phía sau đang vô cùng tức giận!"
Đúng lúc này, y tá trưởng cũng tiến vào, "Người nhà bệnh nhân V18, bạn trai cô đang làm cái gì vậy? Cô mau xuống đi, đừng làm ảnh hưởng đến hoạt động của bệnh viện chúng tôi!"
Duy Đóa hoàn toàn sững sờ.
"Tiểu Lộng đã có tôi chăm sóc rồi, cô Kiều cứ yên tâm." Cô Ngô nhanh chóng cam đoan.
Cô... đương nhiên không phải lo lắng về cô Ngô.
Cô Ngô là người Hình Tuế Kiến cố ý thuê đến để chăm sóc đặc biệt cho Tiểu Lộng, cô ấy có nhiều năm kinh nghiệm phong phú chăm sóc bệnh nhân hôn mê, chăm sóc Tiểu Lộng vô cùng tỉ mỉ, Duy Đóa không có chút gì soi mói được.
Duy Đóa lạnh mặt, bị ép xuống lầu.
Vừa đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, cô thấy được một màn vô cùng hoành tráng.
"Mẹ nó, làm cái gì vậy?"
"Vương bát đản, muốn chết thì cũng đừng chắn ở chỗ này, mau cho xe chạy đi!"
Rất nhiều người vây quanh xe việt dã của Hình Tuế Kiến, có chủ xe có bảo vệ có cả người đi đường, có người đập cửa, có người đá lốp xe, tiếng chỉ trích, trách móc nổi lên bốn phía, người người đều mang bộ dáng oán giận.
"Nhường đường." Duy Đóa mặt không biểu cảm lớn tiếng nói.
Có lẽ là thần sắc của cô quá nghiêm nghị, nên những người đó đều tự động nhường ra một con đường.
Duy Đóa đi về phía chiếc xe việt dã.
Xuyên qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy Hình Tuế Kiến ở bên trong xe đang đeo tai nghe nhắm mắt nghỉ ngơi nghe nhạc, như thể tất cả ồn ào ngoài cửa sổ xe đều không liên quan đến hắn.
Cô dùng sức gõ vài cái vào cửa sổ xe, "Hình Tuế Kiến!" Giọng nói của cô có chút tức giận.
Nghe được giọng nói của cô, ánh mắt Hình Tuế Kiến thản nhiên, duỗi tay mở khóa cửa.
Duy Đóa lập tức lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất khóa chặt cửa xe.
Hắn muốn chết, nhưng cô còn chưa muốn chết cùng với hắn đâu!
Quả nhiên, xung quanh lại bắt đầu gào thét, mấy người đàn ông mạnh mẽ kéo cửa xe, dường như muốn tìm hắn đánh nhau, còn hắn chỉ rầm rầm nhấn ga phóng đi.
Hắn không nhìn thêm bất cứ lần nào, xe trực tiếp "thoát" khỏi vòng vây.
Mấy người ngăn ở đầu xe, ý đồ muốn phân xử đúng sai với chủ xe đều suýt bị đâm, Duy Đóa thở dài.
Đồ điên này!
Lúc gặp lại Hình Tuế Kiến, cô cảm thấy tính cách của Hình Tuế Kiến đã lạnh lùng, chín chắn rất nhiều, dường như đã thay đổi thành một người khác, nhưng chỉ có mấy ngày tiếp xúc với hắn, cô lập tức hiểu rõ bản thân bị lừa.
Hình Tuế Kiến căn bản không thay đổi!
"Hôm nay sao anh không uy hiếp những người đó mình có súng?" Duy Đóa không nhịn được châm chọc hắn.
Hắn nhìn cô một cái, "Cô cho rằng có mấy người sẽ tin tưởng giữa ban ngày ban mặt, có người thực sự mang súng ở trên người? !"
Cho nên, hắn thật sự có súng? Ánh mắt Duy Đóa nặng nề .
Một ngày nào đó, cô sẽ cho hắn biết, hắn đang đặt một con bọ cạp ở bên mình!
"Sau này anh không cần đến bệnh viện đón tôi nữa, tôi không muốn cùng chết với anh!”
Sự ầm ĩ của hắn thật sự là không thay đổi một chút nào, đáng tiếc cô tuyệt đối không muốn bị liên lụy.
"Tôi đã mua xe cho cô." Đột nhiên thay đổi sang một vấn đề tốt đẹp, Hình Tuế Kiến lạnh lùng trả lời.
Duy Đóa sửng sốt, thực sự bọn họ đang nói cùng một vấn đề sao?
"Tôi sẽ không lái xe." Duy Đóa lạnh lùng trả lời.
Hắn thực coi cô là tình nhân? Không chỉ có kim ốc tàng kiều, bây giờ còn mua xe cho cô? !
"Lúc học lớp 8 cô đã biết lái xe rồi."
Duy Đóa đang muốn phủ nhận.
"Tôi thấy cô lái xe trong sân trường." Hắn lạnh lùng phản bác câu nói của cô.
Năm học lớp 8 ấy, cô đột nhiên phát ra ý tưởng muốn học lái xe, điều này khiến cho chú lái xe vô cùng sợ hãi.
"Xuống đi, tôi đã khởi động! Nắm tay lái, nhấn ga về phía trước khởi động, vô cùng đơn giản!" Cô cố chấp muốn học.
Chú lái xe bị sự tùy hứng của cô không biết làm thế nào, đành phải ngồi vào vị trí bên cạnh, nơm nớp lo sợ nắm chặt tay.
Cô vừa lên xe, khẽ nhấn ga, lúc đó adrenalin bắt đầu tiết ra nhanh hơn, toàn thân trên dưới có một loại cảm giác vô cùng hưng phấn, kết quả không biết thế nào khiến cho xe đột nhiên đâm vào bồn hoa, cuối cùng, sau khi dừng lại, cô đang cầm tay lái sợ tới mức xanh cả mặt, ngay cả tiếng cũng không thốt ra được.
"Cô cũng không phải là người tốt, cũng chả hiền lành bao nhiêu so với tôi." Môi mỏng của hắn khẽ cong lên, thoạt nhìn giống như thể đang cười.
Nụ cười của hắn làm cho người ta căn bản không thể phân biệt được đây có phải là cười nhạo hay không.
"Tôi sẽ lái xe!" Duy Đóa ôm hận nói.
Sau đó, vào kì nghỉ hè cô đều ở sau lưng cha mẹ lén học lái xe, cho đến một ngày cô rốt cục kiêu ngạo chinh phục được "con ngựa hoang" kia.
"Tôi biết." Hắn kỳ quái nhìn cô một cái.
Làm sao hắn biết?
"Tôi còn biết, hai năm trước, cô bị bạn cùng phòng lôi kéo cùng đi thi lấy bằng lái!" Hắn thản nhiên nói.
Đêm qua hắn phái Tiểu Béo lấy danh nghĩa bạn học cũ, mời Thường Hoan ăn một bữa cơm, chỉ cần mấy chén rượu, đã biết được tình hình mấy năm gần đây của cô.
Hắn cũng biết ư? Xem ra, mấy ngày nay, hắn thật sự đã điều tra cô.
Vào tới chung cư, hắn đem xe đỗ dưới bãi đỗ xe ngầm, nhưng lúc này hắn lại không dừng xe ở vị trí cũ, mà lại đỗ gần vị trí chiếc xe mới cách đó không xa.
Duy Đóa chú ý tới hóa ra là một chiếc BMW 330.
Hắn đem chìa khóa xe mới quăng cho cô, "Quà của cô." Hắn có năng lực, đương nhiên sẽ không bạc đãi người phụ nữ của hắn.
Nói xong, hắn nhanh chóng bước đi.
"Tôi không cần quà của anh!" Duy Đóa vội đi qua, ngăn hắn lại.
Dựa vào cái gì mà cô phải nhận quà của hắn? Dựa vào cái gì mà hắn cho là cô phải nhận?!
Hắn chăm chú nhìn cô.
"Tôi không có gì có thể cho anh, cho nên, tôi không cần!" Duy Đóa nhấn mạnh từng chữ một.
Còn hắn chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Ai nói cô không có gì có thể trả lại cho tôi? Buổi tối cô sẽ rất vất vả, bởi vì tôi sẽ muốn sự báo đáp của cô."
Duy Đóa mất vài giây mới nghe hiểu lời hắn nói, nhất thời cả người phảng phất như bị sét đánh, cứng đờ ra.
...
Giờ khắc này, Duy Đóa có một loại xúc động muốn chạy trốn.
Nhưng “vật thế chấp” của cô đang bị giữ ở bệnh viện, cô có khả năng trốn đi sao? Hơn nữa, cô là ai? Cô phải sợ hắn hay sao? !
Về nhà, hắn đi tắm trước.
Lúc đi ra, phần thân dưới của hắn chỉ quây bằng một cái khăn tắm, vừa dùng khăn lau tóc, vừa ra lệnh cho cô, "Tới phiên cô."
“Anh đi ngủ trước đi, tôi còn đang xem phim, xem xong tôi sẽ đi ngủ." Duy Đóa cũng không quay đầu lại trả lời.
Yên tâm đi, cô sẽ xem hết phim của từng đài truyền hình, cho đến khi màn hình hiện lên “hẹn gặp lại” thì thôi.
Đúng lúc cô đang đắc ý với kế hoạch của mình.
"Phụt" màn hình TV đột nhiên biến thành màu đen.
Cô kinh ngạc, quay đầu, nhìn thấy hắn vừa vặn buông remote xuống.
"Đừng khiến cho tôi mất đi tính nhẫn nại." Nói xong, giọng nói tràn đầy cảnh cáo, kéo khăn tắm xuống.
Hắn kéo khăn tắm xuống!
Cả người Duy Đóa đều chấn động, bởi vì, bởi vì, không có khăn tắm che phía dưới của hắn…
Lộ ra hai chân rắn chắc, cùng với, cùng với…
To lớn.
"Tôi không có tế bào văn nghệ, không có hứng thú nói chuyện tình yêu trong sáng, cho nên, nếu còn muốn ở cùng nhau, trước hết cô nên thỏa mãn nhu cầu sinh lý của tôi." Hắn xốc chăn, lên giường trước.
Thị giác "chấn động", hơn nữa ngôn ngữ trắng trợn như vậy, Duy Đóa cả người hơi run run, cố gắng làm cho bản thân thật bình tĩnh.
Cô nhíu mày:"Tôi đi tắm trước." Cô khóa cửa phòng tắm không đi ra là được chứ gì?!
"Giặt cả khăn và quần lót của tôi." Hắn mở báo, ở trên giường thản nhiên nói.
Cô là phụ nữ, nấu cơm giặt quần áo cho hắn là những việc cô nên làm.
Giặt quần lót của hắn? ! Duy Đóa nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi.
"Rồi." Chủ nhân!
"Tắm rửa, giặt quần áo, cho cô thời hạn nửa tiếng, quá hạn tôi trực tiếp đá cửa." Khi cô sắp tiến vào phòng tắm, hắn thêm vào một câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT