Cô liều mạng kiếm tiền, chấp nhận Tống Phỉ Nhiên, đều là vì hi vọng có một ngày có thể cho mình và con gái một cuộc sống ổn định, nếu giữa Tiểu Lộng và Tống Phỉ Nhiên chỉ có thể lựa chọn một người, đáp án này vô cùng chân thật đáng tin

Lại là chia tay trong sự không vui.

Trên đường trở về, Tiểu Lộng hỏi, "Mẹ, có phải chú Tống không thích con hay không?" Lúc cô bé bưng đĩa salad hoa quả trở về, vừa khéo nhìn thấy chú Tống tức giận phẩy tay áo đứng dậy.

Trước khi đi, chú Tống nhìn chằm chằm vào Tiểu Lộng, khiến cho cô bé sợ tới mức toàn thân run lên. Trong nháy mắt kia, Tiểu Lộng cảm thấy ánh mắt của chú Tống thật đáng sợ, không giống như vẻ ngoài dịu dàng của chú ấy.

"Mẹ, nếu giữa chú Tống và con, mẹ chỉ có thể lựa chọn một người, mẹ sẽ chọn ai?" Tiểu Lộng thấp thỏm hỏi.

Thật ra, ngay từ đầu cô bé đã không thích chú Tống, nhưng đó lại là người trong lòng mẹ, cô bé không dám trêu chọc, nhưng sau khi bị ánh mắt của chú Tống nhìn chằm chằm như vậy, trong đầu cô bé hiện lên ý tưởng ngăn cản mãnh liệt! ! !

"Tiểu Lộng vì sao lại hỏi như vậy?" Duy Đóa cảm thấy có chút đau đầu.

Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Bởi vì Tiểu Lộng cảm thấy chú Tống không có phong độ của đàn ông, không thể so với cha được!" Tiểu Lộng không chút nghĩ ngợi nói.

Bước chân của Duy Đóa lập tức dừng lại, cô nhanh chóng xoay người lại, tức giận nhưng không thể bộc phát ra được, "Tiểu Lộng, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, Hình Tuế Kiến không phải là cha của con!" Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng cô đang nói dối? !

Tiểu Lộng le lưỡi, cười hì hì, "Con hiểu rồi, Tiểu Lộng không có cha."

Bộ dáng kia của con bé mà là hiểu rõ ư? Duy Đóa căn bản không có cách nào ngăn được suy nghĩ của Tiểu Lộng.

"Tiểu Lộng, con hãy nghe mẹ nói, ở trong lòng mẹ, không ai quan trọng hơn con được." Nếu việc cô nói rõ có thể cho Tiểu Lộng cảm giác an toàn, cô cũng không bận tâm đến việc nói hết ra những điều trong lòng.

Cô liều mạng kiếm tiền, chấp nhận Tống Phỉ Nhiên, đều là vì hi vọng có một ngày có thể cho mình và con gái một cuộc sống ổn định, nếu giữa Tiểu Lộng và Tống Phỉ Nhiên chỉ có thể lựa chọn một người, đáp án này vô cùng chân thật đáng tin.

"Dạ!" Hiểu rõ sự nghiêm túc của mẹ, Tiểu Lộng dùng sức gật đầu, trong mắt không che giấu được đắc ý và sung sướng.

...

Tan học, Tiểu Lộng và nhóm bạn học sôi nổi đi ra khỏi cổng trường.

Ở cổng trường đã sớm có một chiếc xe việt dã chờ cô bé.

"Con lừa cô Lí nói hôm nay là sinh nhật con, con muốn tổ chức sinh nhật với mẹ, cho nên con có cả một ngày ở với cha!" Tiểu Lộng vô cùng quen thuộc trèo lên xe Hình Tuế Kiến.

"Vì sao chúng ta gặp mặt mà phải lén lút như vậy? Con còn phải nói dối gạt người khác." Đôi lông mày rậm của Hình Tuế Kiến nhíu lại.

"Cha à, cha phải chịu khổ, thì sau này chúng ta mới có cơ hội tiếp tục gặp nhau!" Cô bé cũng không dám làm trái lời mẹ.

Hắn không nói gì thêm, tiếp tục lái xe, sau đó dừng lại trước cửa một khách sạn năm sao.

Tiểu Lộng líu lưỡi.

"Không phải là sinh nhật của con sao? Sinh nhật con đương nhiên cha phải mời con ăn cơm chứ." Hắn cố ý nói như vậy.

Còn nhỏ mà đã biết nói dối, thực nên đánh đòn.

"Con không khách khí với tiền của cha đâu đấy." Tiểu Lộng le lưỡi, làm ngoáo ộp.

Trái một tiếng cha, phải một tiếng cha, gọi tự nhiên mà ngọt ngào như vậy, khiến cho trong lòng Hình Tuế Kiến cũng xẹt qua một dòng nước ấm.

Lúc mới đầu biết mình có con gái, hắn vô cùng chấn động, mơ hồ, nhưng hiện tại, hắn đã vô cùng bình tĩnh.

Hắn dắt Tiểu Lộng đến bàn ăn.

"Muốn gọi cái gì thì cứ gọi đi." Hắn đưa thực đơn cho con gái.

Nhưng Tiểu Lộng nhanh chóng xua tay, "Cha à, con không gọi đâu, cha gọi đi!"

Bề ngoài Tiểu Lộng tỏ ra rất thích ăn uống, nhưng trong sáu ngày ở chung với con bé, thật ra trên thực tế mỗi bữa, Tiểu Lộng ăn cơm khá nhiều, nhưng lại ăn thức ăn vô cùng ít, có khi chỉ là một miếng đậu, một chút ruốc thịt cũng có thể làm cho con bé ăn hết một chén cơm lớn.

Nhớ tới điều này, trong lòng hắn cũng cảm thấy không hề thoải mái chút nào.

Hoàn cảnh của Kiều Duy Đóa cũng không tốt, Tiểu Lộng đi theo cô cũng không có cách nào có được cuộc sống tốt được, mà khiến cho Kiều Duy Đóa ở bên cạnh hắn, thì nói lại dễ hơn làm.

"Gần đây mẹ con còn hẹn hò với Tống Phỉ Nhiên không?" Hắn khẽ hỏi.

"Cả tuần nay hình như chú Tống không hề đến tìm mẹ lần nào cả." Tiểu Lộng lặng lẽ nói.

Cô bé là tiểu Hán gian. Hắn vừa lòng gật đầu.

"Cha à, cha có thể theo đuổi mẹ được không?" Tiểu Lộng nhịn không được hỏi thêm một câu.

Khóe mắt Hình Tuế Kiến giật giật.Hắn sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy, hơn nữa…

"Con cảm thấy, theo đuổi mẹ con có tác dụng sao?" Hắn khẽ hỏi lại.

Vô dụng.

Khuôn mặt Tiểu Lộng suy sụp, lắc đầu. Nhưng cô bé thật sự hi vọng cha và mẹ có thể ở bên cạnh nhau.

"Yên tâm đi, cho dù phải dùng đến phương pháp gì, cha sẽ khiến cho mẹ con ở bên cạnh cha."

Nghe được câu cam đoan này của cha, khuôn mặt Tiểu Lộng nhất thời tràn đầy tươi cười.

"Cha, thật ra hôm nay thật sự là sinh nhật của con đấy!" Tiểu Lộng làm nũng giả vờ đáng yêu.

"Ít giả vờ đi." Đã mời con bé ăn đại tiệc, con bé còn muốn nói dối gì nữa đây?

"Cha à, sao cha lại không tin lời con nói chứ? Hôm nay thật sự là sinh nhật âm lịch của con mà, qua ngày hôm nay, con đã 13 tuổi rồi đấy!" Tiểu Lộng chu miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ ấm ức, "Nhưng cô Lí, mẹ và chú Lục quen tổ chức sinh nhật cho con vào ngày dương lịch mà thôi."

Hắn giật mình.

Hôm nay thật sự là sinh nhật của Tiểu Lộng ư? Nhưng tính ngày, không đúng rồi...

Cho dù có phải Tiểu Lộng lừa hắn hay không, nhưng hắn vẫn lấy di động ra, bắt đầu gọi điện, đối phương vừa bắt máy liền lên tiếng, "A lô, hôm nay là sinh nhật con gái tôi."

Đối phương vô cùng kinh ngạc.

"Các người làm chú, không phải nên bày tỏ thành ý một chút sao? !" Nghe thấy đối phương đáp lại, hắn vừa lòng gật đầu, "Ừ, hiện tại tôi và con gái đang ăn cơm Trung, các người sắp xếp một chút, càng náo nhiệt càng tốt."

Đặt di động xuống, hắn xoa xoa gò má non nớt của Tiểu Lộng, "Hôm nay ít nhất con sẽ nhận được hơn 100 món qùa."

Tiểu Lộng che miệng lại, thiếu chút nữa thét chói tai, "Sao có thể có nhiều như vậy chứ? !"

"Sinh nhật của con gái Hình Tuế Kiến ta đây, mỗi người bọn họ đương nhiên đều phải bày tỏ thái độ chúc mừng một chút chứ."

Hơn nữa, bọn họ cũng đều phải hát bài chúc mừng sinh nhật!

"Buổi tối cha sẽ giúp con tổ chức sinh nhật, con có thể mời bạn học đến cùng chúc mừng." Năng lực làm việc của hắn vô cùng nhanh chóng.

Tiểu Lộng quả thực không dám tin.

Giờ khắc này, cô bé cảm thấy bản thân giống như biến thành công chúa cô bé lọ lem!

"Nhưng con muốn nhất là quà của cha cơ." Tiểu Lộng không ngừng cười.

Đây là nguyện vọng hàng năm của cô bé kể từ khi sáu tuổi.

Hình Tuế Kiến nhìn con gái. Ánh mắt kia tràn ngập chờ mong, khiến cho trong lòng hắn rối loạn. Hắn vốn đã tính toán sau khi ăn xong cơm, sẽ mang cô bé đến bách hóa lựa chọn quà.

Hắn đứng dậy, "Giờ con ở lại đây nhé chờ cha đi mua." Dù sao bây giờ đồ ăn vẫn còn chưa mang lên, phía đối diện cũng có một bách hóa, khá là thuận tiện.

"Cha à, cha nhớ mua thật nhiều, phải bù lại những phần thiếu trước kia đấy!" Tiểu Lộng tham lam yêu cầu.

"Biết rồi!" Hắn đứng dậy bước đi.

...

Cười khanh khách nhìn theo bóng lưng của cha, Tiểu Lộng cảm thấy hạnh phúc đến không dám tin.

"Không phải là mình đang nằm mơ đấy chứ?" Không chỉ có thêm một người cha, hơn nữa lại vô cùng oai phong khiến cho người ta ngưỡng mộ!

"Hỏng bét, nếu cha chiếm vị trí thứ hai, thì chú Lục phải làm sao bây giờ?" Tiểu Lộng lầm bầm, vì bản thân "phản bội" khó xử nói thầm.

Nhưng cô bé thật sự càng ngày càng thích cha!

"Thật hi vọng ha và mẹ có thể ở bên nhau!" Lúc chờ cha mua quà trở về, một mình có chút nhàm chán, Tiểu Lộng ghé vào lan can khẽ thở dài,

Tầng một của nhà ăn toàn bộ đều là cửa kính trong suốt, ở vị trí này, cô bé vừa khéo có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ ở đại sảnh.

Đột nhiên, Tiểu Lộng nhạy bén nhìn thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ ở đại sảnh đang lấy phòng, hai người ở trước mặt nhân viên tiếp tân, không ngại ngần chút nào thân mật hôn môi.

"A, kia không phải là…" chú Tống ư?

Tiểu Lộng vội vàng đứng dậy, tới gần một chút, phát hiện bản thân thật sự không nhìn lầm! Cho nên, hiện tại là tình huống gì đây, chú Tống ở bên ngoài còn có bạn gái sao? Cô bé đã 13 tuổi, đương nhiên mơ hồ hiểu một nam một nữ đến khách sạn thuê phòng để làm gì.

Tống Phỉ Nhiên và bạn gái vào thang máy.

Tiểu Lộng nhanh chóng chạy về tại chỗ, ôm túi và di động vào lòng, nhanh chóng chạy về một thang máy khác.

Cô muốn tìm chứng cứ chú Tống ngoại tình! Chỉ cần mẹ và chú Tống chia tay, cha có thể còn có cơ hội! ! !

...

Trong phòng khách sạn xa hoa.

Người phụ nữ quỳ gối trước mặt Tống Phỉ Nhiên trên thảm, đã trần như nhộng, miệng đặt vào đầu gối của hắn, ngửa khuôn mặt xinh đẹp, chớp chớp đôi mắt điềm đạm đáng yêu vô tội nhìn hắn, giọng điệu nũng nịu.

"Đáng ghét, ngày đó mới làm được một nửa đã vội vàng bỏ người ta ở trong phòng, hiện tại muốn sung sướng lại nghĩ đến người ta, hừ, chỉ khi nào muốn mới tìm đến chỗ người ta, không cần lại đuổi người ta đi.”

Người phụ nữ vừa quyến rũ vừa mê người khiến cho Tống Phỉ Nhiên rạo rực.

“Nếu tức thì em cũng đừng đến nữa.” Hắn ta hoàn toàn thất vọng

“Đáng ghét, anh biết rõ người ta đối với anh si mê thế nào mà, không giống như người bạn gái lạnh như băng kia của anh!" Người phụ nữ cố ý nói.

Ánh mắt Tống Phỉ Nhiên trầm xuống, đã tròn một tuần, hắn ta không chủ động liên hệ với Duy Đóa, thế nhưng cô ngay cả một cuộc điện thoại xin lỗi cũng không có!

Tống Phỉ Nhiên căm giận dùng sức vuốt ve nhũ hoa của người phụ nữ, có chút hung bạo.

Người phụ nữ chịu đựng đau, "Ai nha, ai nha, ai nha!" Rên rỉ như một con mèo nhỏ.

Sung sướng đã dâng lên cao, Tống Phỉ Nhiên vội vàng kéo khóa quần, muốn đem mặt người phụ nữ đặt dưới háng mình.

Người phụ nữ đã mở to đôi môi ướt át, đang chuẩn bị nuốt phần cứng rắn kia…

"Bíp." Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Mẹ kiếp, kẻ nào vậy?

Tống Phỉ Nhiên rủa một tiếng, vội kéo khóa quần đi ra mở cửa.

Hắn ta khó chịu mở cửa, tiếp đón một khuôn mặt nho nhỏ tươi cười.

"Chú Tống, thật sư là chú nha!" Tiểu Lộng nhanh chóng kinh hoạt tiến vào phòng, "Cháu còn tưởng mình nhận lầm người đấy? !"

Nhận rõ người tới, sắc mặt Tống Phỉ Nhiên đại biến.

"Hì hì, cô thật khá, có phải là nữ minh tinh không? Cho cháu chụp một tấm ảnh nhé!" Tách tách, Tiểu Lộng lấy di động của cha

chụp người phụ nữ lõa thể quỳ trên mặt đất, rồi chuyển ống kính, cô bé lại tanh tách chụp Tống Phỉ Nhiên quần áo không chỉnh tề.

"Chú Tống, hai người cứ tiếp tục đi, cháu tin mẹ cháu nhất định sẽ rất thích những tấm ảnh này." Thắng lợi!

Khi bọn họ còn đang ngạc nhiên chưa kịp phản ứng, Tiểu Lộng cong môi đắc ý, vẫy vẫy tay lập tức bỏ chạy.

Tuy nhiên.

"Rầm" một tiếng, Tống Phỉ Nhiên nhanh chóng đóng cửa phòng.

"Đồ con hoang, mày muốn chỉnh tao sao? !"

Nhìn thấy Tống Phỉ Nhiên tức giận, ánh mắt vô cùng đáng sợ, khóe môi tươi cười của Tiểu Lộng cũng cứng đờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play