Ngày 9/02/2021

Tôi ngồi im lặng trước tấm bia mộ của mình tại Nghĩa trang Hoa Đô, cảm giác rất kì lạ. Nó không hoàn toàn cảm giác đau đớn lúc tôi nhìn trân trân vào gương mặt như người mất hồn của Khả Di, trạng thái của tôi lúc này ở một mức độ khác cao hơn. Đó là sự chua xót.

Bức hình trên tấm bia của tôi được chụp cách đây tám tháng, khi đi chơi cùng Khả Di và cô ấy nảy ra ý định chụp ảnh cưới kỉ niệm. Tất nhiên chỉ là vui đùa và để chiều lòng Khả Di lúc đó vì tôi đã có ý định cưới Khả Di và dự định làm hẳn một cuốn album ảnh khác. Nhưng ai ngờ, tấm ảnh tôi mặc sơ mi trắng, comple đen lại là tấm ảnh đính trang trọng trên bia mộ tôi lúc này.

Tôi nhìn chăm chú tấm ảnh của mình, Thằng người trong tấm ảnh nhìn lại tôi. Chẳng biết tôi đã ngồi bần thần ở đó bao lâu nhưng lúc đứng dậy đã thấy những người đi thăm mộ xung quanh tản về hết.

-Mày đã chết thật rồi! Đinh Tuấn Vũ ạ.

*******

Tôi nghiệm ra một điều rất thú vị. Công việc của một Linh Hồn đôi khi đơn giản chỉ là đi đến bất cứ nơi đâu có người con gái mình yêu ở đó.

Công ty An Thành- nơi Khả Di làm việc cách tòa chung cư cô ấy sống khá xa nên ngày trước, mỗi buổi sáng tôi thường đến đón cô ấy đi làm. Phòng làm việc của Khả Di có một tấm rèm màu hồng, tông màu dịu dàng làm căn phòng sáng hẳn lên và Khả Di của tôi như một con búp bê xinh đẹp trong căn phòng đó. Sáng nay cô ấy đi làm muộn. Bên cạnh đống giấy tờ còn là cốc cà phê uống dở và một nửa phần bánh mì ăn vội, thật khác với cô ấy mọi ngày.

- Di Di, chị xem giúp em bản báo cáo này với, có cần phải chỉnh sửa gì không?

Cô nàng Tiểu Hồng cầm một xấp giấy dày trên tay, đoạn lục tung cả đống giấy tờ, rút ra tập bản thảo rồi đưa cho Khả Di. Di Di của tôi hờ hững cầm lấy tập bản thảo, mặt không biểu lộ chút sắc thái nào rồi lại chúi mắt vào màn hình máy tính trước mặt. Cô nàng Tiểu Hồng đứng nhún nhẩy đằng sau lưng Khả Di, điệu bộ không khác nào một chú công sặc sỡ đang xòe lông khoe mẽ. Được chừng năm phút không thấy Khả Di của tôi mở lời nói điều gì, Tiểu Hồng bắt đầu nhăn mặt:

- Di Di, chị vẫn còn rất buồn về tai nạn của Vũ phải không? Tất cả đã qua rồi, chị đừng giữ trong lòng nữa… Người chết rồi, không trở lại được đâu!

Người chết rồi không trở lại được đâu. Cốc cà phê nguội trên bàn được Di Di nốc một hơi hết sạch, chiếc bánh mì kẹp cũng được cô ấy ăn nghiến ngấu như đã bị bỏ đói mấy hôm liền. Chừng như sợ hãi về thái độ kì lạ của Khả Di, Tiểu Hồng vội vàng đẩy cửa bước ra ngoài. Vừa đi, cô ta vừa lấm lét nhìn lại phía sau như sợ Khả Di của tôi tiếp tục làm chuyện gì kì cục.

Còn lại một mình trong căn phòng, Khả Di ngồi bất động hoàn toàn, tay bóp chặt cốc cà phê đến dúm dó. Đứng đằng sau lưng cô ấy, tôi mới biết đôi vai Khả Di nhỏ đến nhường nào. Đôi vai ấy còn run lên bần bật khi Khả Di gục xuống bàn và òa khóc nức nở. Di Di của tôi đang khóc. Nước mắt của cô ấy chảy dài, ướt đầm cả gò má ửng hồng và thấm đẫm trang bản thảo trải ra trước mặt. “ Người chết rồi không trở lại được đâu!” . Sự thật thì tôi đang chậm rãi tiến từng bước một lại gần cô ấy.. Di à, em qưay lưng lại đi… Em có nghe thấy anh gọi em không? Em có cảm thấy hơi ấm từ bàn tay anh không? Nó rất ấm và ướt đầm cả nước mắt nữa…

Nhưng Khả Di không quay lại. Trên màn hình máy tính la liệt những tấm ảnh chụp chung của tôi và cô ấy, duy chỉ có bức cuối cùng chụp một tấm bia mộ. Chàng trai trong bức ảnh ở tấm bia đó lại ngạo nghễ cười với tôi, bên cạnh là chú thích của Khả Di bằng màu mực đỏ:

- Tuấn Vũ… Tạm biệt!

****

Năm giờ chiều. Khả Di có điện thoại từ Thục Loan, chẳng biết Thục Loan nói gì mà cô ấy nhoẻn cười.

Sáu tháng rồi.

Lần đầu tiên tôi thấy Khả Di cười kể từ sau cái chết của mình.

Nhưng tôi không thấy vui, trái lại lòng tôi trợn vợn một cảm xúc lo lắng.

Giác quan thứ 6 của một linh hồn thường rất nhạy bén.

……..

Quán Bar nằm lẩn khuất trong con hẻm nhỏ nhưng lại hút khách một cách lạ thường. Dường như thứ gì càng kín đáo càng ít nhiều gợi lên sự tò mò và hấp dẫn. Khả Di của tôi là con sâu tò mò, lẽ tất nhiên tôi không lấy làm lạ khi cô ấy cùng Thục Loan đi lòng vòng gần hai tiếng đồng hồ chỉ để tìm bằng được địa điểm quán.

- Chỗ này có vẻ thú vị đây!- Cô nàng Thục Loan phấn khích kêu lên, đoạn quay sang Khả Di thầm thì- Di Di, tớ không muốn thấy cậu cứ giữ mãi bộ mặt ủ rũ như bà cụ già thế này đâu.

Khả Di không nói gì, cô ấy chỉ lặng lẽ tháo mũ bảo hiểm, vứt nó vào trong cốp và đóng sầm một tiếng thật mạnh.

- Nếu Vũ còn sống, có lẽ anh ấy cũng sẽ không vui nổi khi nhìn thấy bộ mặt nhăn nhó này, cậu có thể vì tớ mà cười một cái được không?- Thục Loan cố vớt vát thêm mấy lời nữa trước khi Khả Di bỏ mặc cô nàng mà xăm xăm bước vào bên trong.

Tôi thấy Khả Di dừng lại. Nhưng cô ấy không cười.

Bên trong quán được bài trí đơn giản như các quán Bar “tử tế” khác. Ánh sáng phía lối vào mờ ảo, nhưng lại tập trung hai bóng đèn lớn chĩa thẳng vào phía giữa phòng. Chỗ đó, một cô vũ công đang uốn éo như một con rắn hổ mang bên chiếc cột nhẵn bóng. Lũ đàn ông và một vài cô gái trẻ xúm xít xung quanh thi nhau chỉ trỏ và bình phẩm. Ở một vài bàn khác, một vài người trong chiếc sơ mi đã mở bung đến chiếc cúc thứ ba, ngồi lim dim mơ màng theo giai điệu đầy kích thích của bản Dance bốc lửa, tay cầm chiếc ly bằng ba ngón. Đấy có lẽ là vài thằng trong giới công chức thành phố, tôi nghĩ thầm như vậy.

- Ra kia đi!- Khả Di khẽ đẩy nhẹ vào vai Thục Loan khi cô nàng này vẫn dán chặt cặp mắt hau háu về phía đám đông đang bu quanh vũ công múa cột- Tớ muốn uống chút gì đó.

Mất khoảng năm phút, anh chàng phục vụ mặc áo cộc tay màu xanh xám đẩy lại phía Khả Di và Thục Loan hai ly cok-tail có kèm thêm một đĩa hướng dương nhỏ.

- Di Di, tớ không muốn phí cả buổi tối ở đây chỉ để cắn hạt hướng dương và ngắm mấy ông béo ịch bụng phệ, lại không biết nhảy nhót gì- Thục Loan đưa một hạt hướng dương lên mồm cắn lách chách, rồi bắt đầu huyên thuyên về kế hoạch của cô nàng.

Hai tay ôm lấy đầu, Khả Di gục mặt xuống, trông cô ấy có vẻ mệt mỏi.

- Tớ thì không có hứng làm bất cứ chuyện gì cả!

- Cậu cứ giữ mãi vẻ mặt bà già ấy thì ma nào nó dám đến bắt chuyện!- Thục loan quạu cọ-…Phải vui lên, tươi mới lên cô nàng tự kỉ ạ!

Thục Loan nói xong, tiện thể thọc tay vào bụng Khả Di nhéo nhẹ một cái. Khả Di rùng mình và theo phản xạ, cô ấy cũng nhếch mép cười. Hai cô nàng chuyển sang cấu chí nhau và cười khúc khích.

- Khả Di, cậu không được cù vào chỗ đó! Không tớ sẽ véo cậu rất mạnh đấy!

- Khả Di, cậu mà là đàn ông thì tớ đã cho cậu ăn hai cái bạt tai rồi!

Giọng nói oang oang của cô nàng Thục Loan cất lên làm không khí góc quán bar trở lên nhộn nhịp. Hồi trước Khả Di rất thích đùa nghịch với tôi bằng trò cấu nhéo này, dù lần nào cô ấy cũng bị tôi cù cho đến nước phải van xin dừng lại. Lúc đó, nụ cười của cô ấy thật tươi chứ không héo mất một nửa như thế này. Tôi nhìn chăm chăm vào Di Di và như phát điên với cái núm đồng tiền trên gương mặt cô ấy.

-Xin lỗi hai quý cô, tôi có thể làm phiền một chút được không?

Một giọng nói lạ hoắc xen ngang làm dòng suy nghĩ trong đầu tôi bị cắt đứt. Cả ba chúng tôi đều đồng loạt ngoái đầu lại. Trước mặt Di Di là hai người đàn ông, phong thái khá lịch sự và đàng hoàng trong chiếc áo sơ mi hàng hiệu.

- Tôi và anh bạn đây có thể mời hai cô ra nhảy được không?- Người đàn ông kia tiếp tục nói với vẻ nhã nhặn, đoạn đánh ánh mắt về phía Khả Di.

Khả Di của tôi vẫn mải miết mân mê nhưng vỏ hạt hướng dương bị cô nàng Thục Loan vứt bừa bãi trên bàn, bẻ vụn chúng thành những mẩu tí xíu. Cô ấy hoàn toàn không có chút biểu lộ cảm xúc nào với lời đề nghị của người đàn ông nọ. Khác hẳn với vẻ ủ dột của Di Di, cô nàng Thục Loan tươi hơn hớn, nói cười luôn miệng, còn chủ động liếc mắt đưa tình và đong đẩy với anh chàng còn lại. Anh chàng này không được to cao như người đàn ông đang nói, nhưng ngoại hình khá bắt mắt và đầy “chất” nghệ sĩ.

- Tớ đi trước nhé! Cậu nhất định phải ra nhảy đó!- Thục Loan nói thật nhanh rồi bị kéo đi vội vã bởi anh chàng nghệ sĩ nọ.

Giờ chỉ còn lại người đàn ông lịch lãm kia và khả Di của tôi. Anh ta kéo chiếc ghế bên trái của Thục Loan nhích ra một chút và ngồi vào đó...

(Còn Tiếp)

_____

Chào các bạn!

Rất cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện "Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em". Hôm nay mình chỉ post một nửa của chap 3 . Chap ba khá dài nên xin ngắt quãng một phần tại đây và sẽ post tiếp vào hôm sau.

Cảm ơn các bạn vì đã theo dõi truyện và ủng hộ mình. Mình sẽ cố gắng hoàn thiện hơn trong những chap tới. ^^ Phần còn lại của Chap 3 sẽ ra mắt các bạn vào ngày mai.

Thân.

Chương 3.2:

TRÁI TIM CỦA MỘT LINH HỒN

(phần 2)

Khả Di vẫn chưa ngừng thích thú với những mẩu vỏ hạt hướng dương và bẻ chúng ra nhiều mảnh.

- Cô uống chút rượu nhé, để tôi gọi. – Người đàn ông vẫn niềm nở cười, đoạn ngoắc tay rất điệu nghệ.

Lúc anh chàng phục vụ mang tới một chai… và đặt nó lên bàn, tôi mới thấy Khả Di ngẩng đầu lên một chút. Rượu được rót vào hai chiếc ly khác, nhỏ hơn chiếc ly dùng để uống cok-tail.

- Tại sao cô không muốn nhảy?- Giọng nói trầm trầm của người đàn ông như ru ngủ- Cô buồn chuyện gì à?

Khả Di đưa mắt nhìn lên, đôi tay cô ấy mân mê thành ly rượu rồi đáp nhẹ bẫng:

- Không,

Sau tiếng “Không” đó, ly rượu được Khả Di nốc sạch. Người đàn ông kiên nhẫn rót một ly khác, đầy hơn ly trước độ nửa đốt ngón tay. Lúc anh ta làm điều này, tôi có để ý thấy, ngón áp út trên bàn tay phải của anh ta có một vết mờ mờ hình vòng tròn màu trắng.

- Thường thì các cô gái có tâm trạng mới đến đây mà chỉ kết bạn với rượu. Cô nhìn tôi này…- Người đàn ông nói thật chậm, vẫn với chất giọng thủ thỉ như ru ngủ, anh ta nhìn sâu vào mắt Khả Di-… Một người đàn ông đẹp trai như thế này vẫn chưa đủ sức cám dỗ với cô sao?

Tôi thấy Khả Di thoáng ngạc nhiên, rồi cô ấy chợt bật cười thành tiếng. Ly rượu thứ hai lại được uống cạn, nhưng lần này những vỏ hạt hướng dương không còn là tâm điểm chú ý của Khả Di nữa. Cô ấy nhìn chăm chăm vào người đàn ông lúc anh ta lại mải mê rót rượu:

- Thế còn anh? Anh đến đây vì điều gì?

Đặt ly rươu xuống bàn, anh chàng kia nhún vai và cúi sát mặt Khả Di nói với vẻ bí ẩn:

- Vì cô đấy!

Đến lúc này thì Khả Di với chút phấn khích tạo ra nhờ rượu, cười phá lên vui vẻ. Cô ấy quên cả nốc cạn rượu trong chiếc ly thứ ba.

- Chính xác thì tôi đến đây vì những người như cô, cô bé ạ!- Anh chàng nói chậm rãi, đoạn nháy mắt với Khả Di ( ngay đến cái nháy mắt cũng thật cố tỏ ra duyên dáng và tình tứ) . Tự rót thêm rượu cho mình, anh ta vẫn chưa uống hết cốc rượu thứ nhất.

- Anh có phải là ma quỷ đâu mà đoán trước được hôm nay tôi sẽ tới đây? – Khả Di xoay vòng tròn ly rượu với vẻ băn khoăn và tò mò không giấu được trên nét mặt.

- Trái tim tôi mách bảo như vậy! – Anh chàng kia lại thì thầm thêm mấy lời ướt át nữa.

Hồi còn yêu nhau, tôi rất hiếm khi nói với Khả Di những lời “sến” một cách “sống sượng” như gã trai này. Duy nhất có một lần, chính là lần đầu tiên tỏ tình với cô ấy, để tăng phần lãng mạn và trước sự hướng dẫn nhiệt tình của mấy cậu choai choai trong công ty, tôi đã nói được một câu tạm cho là văn hoa, đại ý như thế này:

- Hoa trên Trái Đất có thể tỏa hương thơm. Con người cũng vậy, và hương thơm tỏa ra từ tấm thân ngọc ngà của em đã làm anh ngây ngất…

Câu nói này sau đó lưu truyền đến đám nhân viên láu cá của tôi, và trở thành chủ đề gây cười được ưa thích nhất nơi tôi làm việc. Còn Khả Di, cô ấy cứ nhất định hỏi đi hỏi lại tôi xem, người cô ấy có mùi vị gì đặc biệt. Và khi tôi túng quá, trả lời bừa rằng đó là mùi vị của bánh Quy trét phô mai thì cô ấy xị mặt ngay lại và đột ngột quay ra giận tôi suốt một tuần. Xét cho cùng, món bánh quy trét phô mai đấy có hương vị khá thơm ngon- tại sao Khả Di của tôi lại không thích?

Nhưng bây giờ, tôi đang ngồi bên phải cô ấy. Tôi đang nhìn chằm chằm vào bản mặt nhẵn nhụi của thằng cha đẹp trai ngồi trước mặt mình và chứng kiến cảnh nó nói những lời ngọt ngào với người con gái tôi yêu. Khả Di lại có vẻ thích thú trước những lời vàng ngọc đó, cảm giác thật khó chịu.

Chiếc nhẫn trên tay gã đàn ông đã được tháo ra. Có lẽ hắn đã kết hôn hoặc có lẽ là một tặng phẩm cho trò chơi ái tình với các cô gái của hắn. Cổ áo gã trai này có một sợi tóc dài nằm vắt lại. Chứng tỏ, sáng nay trước lúc đi làm hắn đã tranh thủ hôn tạm biệt vợ và ôm cô ấy thật chặt, hoặc nếu không cũng là một cô gái xấu số nào đó trở thành con mồi cho bữa điểm tâm của hắn trước cuộc gặp gỡ với Khả Di của tôi.

Tôi cứ ngồi lảm nhảm như một thằng điên, trong khi Di Di của tôi nào có thể nghe được những lời tâm can mà tôi nói.

Cô ấy tiếp tục uống rượu, hết ly này tới ly khác. Thằng cha kia vẫn kiên nhẫn rót, từng ly một.

- Người yêu của em đâu?

Ly rượu trên tay Khả Di được cô ấy cầm lên rồi khựng lại giây lát. Tôi nín thở chờ đợi. Liệu Khả Di sẽ nói gì?

Nhưng khi giọng nói nhẹ nhàng của Khả Di cất lên, tim tôi đột nhiên đau nhói.

- Chia tay rồi! Vừa mới hôm nay thôi!

Tôi nghe rành rọt từng từ từng chữ trong lời nói của Khả Di. Cô ấy nói dối. Khả Di của tôi đã nói dối. Nhưng nói dối như vậy để làm gì? Lúc đã ngấm men say, người ta sẽ nói ra những lời thành thật. Lúc ngấm men say, Khả Di đã nói ra những điều dối trá…

Anh chàng kia ghé sát tai Khả Di thì thầm điều gì mà tôi nghe không rõ. Nếu có thế, tôi ước mình bé lại, chui lọt lỗ tai cô ấy mà hét lên với cô ấy rằng, tôi vẫn đang ở đây, Đinh Tuấn Vũ vẫn ở đây. Cô ấy thật ngu ngốc!

Người đàn ông xô ghế đứng dậy và lại gần phía Khả Di. Anh ta lại thì thầm bằng chất giọng ngọt ngào như mật:

- Về chỗ anh nhé hay về chỗ em bây giờ?

Khả Di không nói, khi ly rượu thứ sáu bị nốc cạn, cô ấy say quá rồi. Toàn bộ cơ thể cô ấy đổ ập xuống người đàn ông buộc anh ta phải giữ chặt cô ấy. Tôi nhìn cô ấy lảo đảo trong vòng tay người khác, cảm giác bất lực tuyệt đối. Ngồi im hay vùng dây, đôi chân của một linh hồn cũng không quyết định được nữa… Khả Di đi ra xe với người đàn ông kia. Còn tôi, tôi vẫn ngồi như tượng ở quán Bar và hoàn toàn bất động.

Có một thằng người nhảy vào đầu tôi và nói nói rằng: Vũ! Di Di say quá rồi… Cô ấy không điều khiển được mình nữa…Và thằng cha kia quả thật là một thằng khốn nạn. Mày ngẫm thử xem, từ lúc sự sống dời bỏ mày, mày không còn bên Di Di được nữa, chẳng phải hai người không khác nào đã chia tay? Di Di nói không sai… Cô ấy nói hoàn toàn đúng.

Vậy tại sao mày còn ngồi ở đây?

Phải! Di Di đã không sai. Lúc cánh cửa xe taxi đóng lại tôi đã kịp tìm một vị trí ngồi gần cô ấy. Di Di ngả đầu trên ghế, cảm giác như cô ấy đang ngả đầu vào vai tôi.

…..

Mười năm phút sau, tôi phát hiện ra con đường mà chiếc taxi chạy hướng thẳng về khu chung cư nơi Khả Di sống. Vậy là tim tôi lại như có ai đâm nát lần nữa.

Gã đàn ông kia trả tiền taxi và nhanh chóng dìu Khả Di vào thang máy. Cô ấy say quá rồi. Di Di của tôi cứ một mực níu chặt cổ người đàn ông kia mà kéo rụp xuống. Nếu cô ấy không phải người con gái tôi yêu, cảnh tượng tôi được chứng kiến có lẽ rất tức cười. Nhưng buồn một nỗi, trước mặt tôi lại là Lâm Khả Di, và điều này chỉ làm tôi cảm thấy bất lực.

- Bé con, đưa anh chìa khóa căn hộ nào! – Gã đàn ông gỡ nhẹ đôi tay nhỏ xíu của Di Di ra và lúi húi lục tìm trong chiếc túi xách chùm chìa khóa.

- Ở đâu được nhỉ…Có phải chiếc khóa hình con cá vàng này không?

Khả Di không đáp, cô ấy dựa lưng vào tường, đầu gục xuống, dáng vẻ bơ phờ. “Tạch”. Cánh cửa căn hộ chung cư tầng tám bật mở.

- Căn hộ của em đáng yêu lắm!- Gã trai kia hôn nhẹ lên trán Khả Di và nhẹ nhàng đỡ cô ấy vào phía trong-… Nhưng em còn đáng yêu hơn, mèo con của anh ạ!

Giá mà tôi có thể nhào đến đấm thật mạnh vào bản mặt nhẵn nhụi và cái miệng thốt ra những lời trơ trẽn và sáo rỗng đến nực cười kia một phát thì dù chết lần hai, tôi cũng cam lòng! Nhưng Khả Di chẳng màng đến điều đó, cô ấy uể oải bước vào bên trong và nằm vật xuống ghế đi-văng. Gã đàn ông sau một hồi ngắm nghía căn phòng, chầm chậm tiến lại phía Khả Di. Anh ta đẩy nhẹ vai cô ấy ra và khẽ khàng luồn bàn tay mình lên ngực. Khả Di giật mình, cựa quậy. Tôi cũng giật mình.

Bàn tay gã đàn ông mơn man làn da mịn màng của Khả Di và ném lên đó những nụ hôn dồn dập. Từng nút áo lần lượt được cởi ra, thật chậm, có cảm giác như anh ta đang nhấn nhá cảm giác bóc vỏ một củ hành.

Khốn nạn! Dừng lại! Dừng lại đi! – Tôi gào lên-..Di Di mau tỉnh dậy đi em! Di Di!

Việc duy nhất tôi có thể làm là gào thét không ngừng nghỉ. Nhưng tiếng nói của một linh hồn không thấu đến tai cô ấy. Bàn tay tôi trong suốt đâm xuyên qua Khả Di. Tiếng nói của tôi cũng trong suốt.

Khả Di bắt đầu vùng vẫy. Cô ấy cũng cảm nhận được sự bất an và nguy hiểm đang bủa vây lấy mình khi bàn tay nhơ nhám và lạnh lẽo kia chạm vào da thịt. Cô ấy giãy giụa mạnh bạo hơn và gắng sức đẩy gã trai kia ra.

Tôi nhìn chòng chọc vào cơ thể bé nhỏ của Khả Di đang oằn lên như một con tôm tội nghiệp, nhìn không sót một cử động nào. Tim tôi đang bốc cháy.

Nó thật sự bốc cháy.

Ánh sáng từ những ngọn đèn đường hắt ngược lại từ cửa sổ. Thứ ánh sáng kì ảo đó phản chiếu hình ảnh những ô vuông kẻ ô của bàn cờ nằm gần đó, rọi thẳng vào tôi đứng. Những quân cờ như đang mở mắt trừng trừng. Chỉ một tích tắc thôi, tôi ngỡ như mình nhìn nhầm nhưng không phải, quân vua đã tự động dời chuyển vị trí của mình đứng gần quân tốt. Cả bàn cờ xao động. Quân hậu bắt đầu lùi lại phía sau và chiếu tướng quân vua phía đối phương.

Cái quái quỉ gì đang diễn ra thế này?

Nhưng không chỉ mình tôi nhận ra sự bất thường. Tiếng lách cách của những quân cờ là có thật. Chúng đang rượt đuổi nhau hỗn loạn không theo một thứ tự gì. Và tất nhiên âm thanh kì lạ đó thu hút sự chú ý của anh chàng nọ. Những chiếc hôn trượt dài trên cổ Khả Di đột ngột dừng lại, Anh chàng kia đứng bật dậy và trố mắt ngạc nhiên nhìn những quân cờ thi nhau nhảy múa. Cánh cửa phòng đập mạnh những tiếng uỳnh uỳnh. Có lẽ tại gió. Có lẽ không. Tấm rèm trắng phía rìa cửa sổ tung bay phần phật. Anh chàng mặt nhẵn cuống cuồng vơ lấy chiếc áo và ngồi thụp xuống chiếc ghế đi-văng, mặt mũi chuyển sang một sắc thái kì lạ. Đôi mắt anh ta nhìn chăm chăm vào bàn cờ.

- Vũ… Vũ ơi…

Tiếng nói yếu ớt gợi cảm giác như tiếng kêu của linh miêu trong đêm. Khả Di đang gọi tôi… Cô ấy đang gọi tên tôi và đôi tay Khả Di quờ quạng như muốn nắm lấy thứ gì. Tôi nhào đến và nắm chặt bàn tay đó. Bàn tay nhỏ bé của cô ấy nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.

- Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? – Anh chàng kia hổn hển hỏi.

- Vũ…Vũ…- Khả Di vẫn ú ớ.

- Vũ là ai? Vũ nào?- Anh ta đã không giữ nổi bình tĩnh mà hét lên như quát, rót cái nhìn tròng trọc vào khoảng không nơi tôi đứng.

Tôi nhìn lại. Cái nhìn hướng thẳng vào gương mặt đang chảy dài đầy hốt hoảng của hắn ta. Không một ai được phép lớn tiếng với người con gái tôi yêu. Không ai cả.

- Tuấn Vũ là người yêu em! – Khả Di vẫn nói như trong cơn mơ sảng, rành rọt từng chữ một, đôi tay cô ấy dang ra bấu chặt lấy bàn tay tôi.

- Anh ta đang ở đây? – Anh chàng kia mặt tái mét hổn hển hỏi- Em nói , em và anh ta chia tay rồi đó thôi!

- Không. Không phải chia tay. Vũ... chết rồi!

Sau khi nghe không thiếu một từ trong câu nói đó, mặt anh chàng kia trắng bệch không còn một giọt máu. Tấm rèm ở phía cửa sổ đập mạnh hơn và trấn song khẽ rung lên bần bật. Những quân cờ nhảy múa điên cuồng theo một nhịp điệu quái đản. Tôi vẫn nhìn chằm chặp vào ánh mắt của anh ta. Cái nhìn ngùn ngụt những lửa.

Anh chàng kia sau phút trấn tĩnh vội vàng khoác chiếc áo sơ mi lên người và hộc tốc đứng dậy. Anh ta còn chẳng màng đến việc buộc dây giầy mà ba chân bốn cẳng lao ra phía cánh cửa, đoạn ném lại phía sau câu nguyền rủa:

- Cô là đồ ma quỷ! Các người là đồ ma quỷ!

Cánh cửa đóng sập lại. Cầu thang tầng tám rầm rập tiếng bước chân người chạy vội vàng. Những quân cờ lại trở về vị trí nguyên dạng.

Tôi buông tay Khả Di ra, cô ấy đã ngủ luôn rồi. Cái mũi nhìn nghiêng, hếch hếch lên như một thiên thần thánh thiện. Khả Di của tôi đẹp quá. Cảm giác cô ấy như một viên pha lê màu xanh ngọc. Trong suốt vô ngần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play