Tiết trời trở sang thu. Làn gió lành lạnh làm những chiếc lá tràn căng sức sống của mùa hạ đột ngột chuyển vàng. Nền trời mùa thu xanh thăm thẳm, và cao đến kì lạ. Gam màu của trời, của đất, của cỏ cây vạn vật hợp thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt tác. Nhưng vẻ đẹp của đất trời chẳng hợp với lòng người.

Ở đời chẳng ai đoán được chữ ngờ. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, lại một lần nữa kinh tế rơi vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng. Thời điểm này hầu khắp các công ty lớn nhỏ đều đau đầu chống chọi với nguy cơ phá sản. Sự sụp đổ của tập đoàn Thái Thịnh, tập đoàn có chân rết trong hầu hết các ngành trọng điểm của kinh tế quốc gia khiến hàng loạt tập đoàn ăn theo cũng tuyên bố vỡ nợ. Và công ty Khả Di không nằm ngoài nguy cơ đó. Cô ấy phải làm việc nhiều hơn, thường đến công ty từ lúc sớm và về nhà khá muộn. Nhiều đêm, dù đã rất khuya rồi, tôi vẫn thấy cô ấy cặm cụi bên chồng tài liệu chất ngập đầu. Cô nàng Tiểu Hồng cũng không còn nhí nhảnh và vui vẻ như trước nữa mà lẳng lặng làm phần việc của mình. Sau cuộc đụng độ trong bệnh viện với anh chàng Lâm Hải, Tiểu Hồng có ý tránh mặt anh ta và thậm chí là cả Khả Di, cô ấy cũng ít gặp. Tôi không quá bận tâm về chuyện giữa Tiểu Hồng và Lâm Hải vì thứ choán phần lớn tâm chí tôi lúc này là Khả Di. Cô ấy gầy đi nhiều, ngay cả gương mặt cũng không được chăm sóc kĩ lưỡng như trước. Điều tôi lo lắng là nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, Khả Di sẽ mất việc.

Các bản tin thời sự tập chung tối đa cho việc tuyên bố về tên tuổi các tập đoàn, công ty phá sản. Và nhiệm vụ duy nhất của báo chí chỉ là phân tích nguyên nhân phá sản của các “con hổ lớn một thời” đó. Ngay cả ở các quán ăn, người ta cũng râm ran nói chuyện về vấn đề này. Bầu không khí trong các công sở nhuốm một màu sắc u ám và căng thẳng.

- Khả Di! Bạn em bên công ty Cường Phát nói họ cũng sắp giải thể rồi- Cô nàng Tiểu Hồng cầm tách cà phê uống dở loay xoay trong tay, ánh mắt lộ vẻ lo lắng- Chúng ta phải làm sao đây! Phải làm sao đây!

Lúc đó Di Di của tôi vừa cho tập tài liệu vào máy phô tô. Cô ấy lặng người đi, gương mặt cũng lo lắng hệt như Tiểu Hồng.

Và nỗi lo lắng của cả tôi, Di Di và Tiểu Hồng đã nhanh chóng trở thành sự thật.

Một tuần sau, ngày 21 tháng 9 năm 2021, công ty Phượng Hoàng nơi Khả Di làm việc tuyên bố phá sản. Ông sếp “Khỉ” mà thường ngày xuất hiện với tần suất chóng mặt trong các “cuộc buôn bán thông tin lá cải” của đám nhân viên lúc rỗi việc phải hầu tòa về những cáo buộc sử dụng tiền công quỹ để chi trả cho một vài khoản chơi bời xa xỉ của ông ta với những chân dài, kèm vào đó là khoản nợ lương công nhân từ hồi đầu tháng bẩy. Vậy là chỉ trong một đêm, Khả Di của tôi thành người thất nghiệp. Hàng trăm nhân viên của công ty cũng lặng lẽ thu dọn đồ đạc và tìm cách bắt sóng một công việc mới. Tôi biết Khả Di buồn nhưng dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy vẫn mỉm cười và nhìn mọi thứ thật lạc quan:

- Di Di! Đến nước này mà chị còn cười được sao? – Lần đầu tiên Tiểu Hồng tỏ ra lo lắng và buồn bã đến vậy, lúc nói câu đó, cô ấy đang ôm những tập tài liệu cho vào chiếc va li- Mất việc rồi, chúng ta sẽ làm gì đây cơ chứ?

- Rồi sẽ có một công việc khác, công ty này đóng cửa nhưng vẫn có công ty đang hoạt động mà.

- Ồ… Nghe có vẻ dễ dàng quá!- Tiểu Hồng cười mai mỉa- Thời điểm này công ty nào không phá sản là may rồi, chị nghĩ rằng họ sẽ cần những kẻ thất nghiệp như chúng ta sao?

Di Di im lặng . Cô ấy buông tập tài liệu xuống rồi đặt tay lên vai Tiểu Hồng, nhẹ nhàng nói:

- Hồng! Nghe chị nói này… Chỉ cần em tin rằng mình có năng lực, họ sẽ nhìn thấy điều đó ở em…Và em sẽ được chọn, em hiểu không?

- Năng lực- Tiểu Hồng cười phá lên lần nữa, cô ấy chán nản ném tập giấy vào va li, chẳng buồn xếp gọn chúng- Chỉ có chị là thừa năng lực thôi…Hahaha… Có trách thì trách lão giám đốc “Khỉ” ngu xi của chúng ta “ăn vụng không biết chùi mép”…

- Hồng…Sao lại có thể nói vậy được chứ! – Khả Di vội vàng bịt chặt miệng Tiểu Hồng lại rồi nhìn quanh quất như sợ ai nghe thấy.

- Chị còn sợ gì nữa… Ông ta sắp sửa bóc lịch trong tù rồi! Không ở đây mà nghe những lời “chí tình chí lý” của chị em mình đâu- Tiểu Hồng nói rồi phá lên cười, nhưng ngay lập tức giọng cô ấy trùng xuống đầy chua xót- Chị có năng lực, em thừa nhận. Nhưng em không có năng lực, để vào được công ty, em đã phải mất quá nhiều thứ cho công việc này rồi.

Sau câu nói đó, Tiểu Hồng ngưng bặt. Khả Di ngước đôi mắt ngỡ ngàng nhìn Tiểu Hồng. Cả tôi cũng ngỡ ngàng y như Khả Di vậy. Tiểu Hồng lung túng như vừa lỡ mồm nói hớ một điều gì đó không nên nói. Cô ấy lẳng lặng cho tập giấy vào trong va li, kéo khóa thật nhanh rồi vội vã ra khỏi phòng, chẳng buồn chào Khả Di lấy một tiếng. Cả tôi và Di Di cùng nhìn theo cái dáng người nhỏ bé, gầy gò của Tiểu Hồng, cái nhìn băn khoăn, lạ lẫm. Không nói ra, nhưng tôi tin Khả Di và tôi chung một suy nghĩ. Môi trường làm việc khốc liệt, những thứ mà Tiểu Hồng phải đánh đổi ở đây, cả tôi và Khả Di đều biết là thứ gì. Thật may, Khả Di của tôi là một cô gái cứng rắn.

***

Tiết trời mùa hè vốn đã nóng nực lại bị cái căng thẳng của sự tuột dốc nền kinh tế và lụn bại của các công ty làm cho oi nồng hơn bao giờ hết. Di Di của tôi tận hưởng ngày xả hơi đầu tiên hay chính xác hơn là mở đầu cho chuỗi thời gian thất nghiệp của mình ở một bể bơi công cộng. Bình thường cô ấy rất ghét tới chỗ đông người, và tuyệt đối tránh xa những thứ gắn mác “công cộng”, ví như Nhà vệ sinh công cộng, nước máy công cộng, đồ ăn công cộng… Vậy mà lần này, cảm giác chán chường và dư thừa giữa bốn bức tường làm Khả Di thấy bức bí. Nhìn cô ấy mát lành như một que kem tươi trét sữa thả mình vào làn nước bể bơi trước hàng chục cặp mắt thèm thuồng và thích thú của cánh đàn ông và mấy cậu choai choai gần đó mà tôi thấy ghen tức trong lòng. Nửa năm trước thôi, tôi sẽ là đối tượng ghen tức của những thằng cha háu gái kia khi sánh bước cùng thiên thần xinh đẹp bên mình nhưng giờ vị trí đó bị đảo lộn đôi chút. Khả Di bơi vài vòng rồi lên bờ, cô ấy nằm ngả lưng ở chiếc ghế dựa, và rút điện thoại gọi điện cho ai đó. Chỉ đến khi đầu dây bên kia bắt máy, và Di Di cất tiếng nói chuyện, tôi mới biết Di Di gọi cho ai:

- Loan à… Cậu đang ở shop hay ở nhà vậy?

- Đang có khách à…- Di Di thốt lên với giọng thất vọng, gương mặt xinh đẹp của cô ấy xị ra một chút, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vui vẻ- Thôi vậy, mình chỉ định rủ cậu đi ăn tối thôi... Không sao…Tuyệt đối không sao mà…

- Ừ…Bye bye…Mai gặp cậu sau nhé!

Cuộc điện thoại kết thúc. Di Di đặt chiếc điện thoại xuống bên cạnh rồi kéo chiếc khăn chùm lên che kín mặt. Có lẽ cô ấy muốn che luôn cả gương mặt thất vọng và buồn bã của cô ấy khi không biết phải làm gì lúc này. Nhưng tấm khăn mau chóng được lột ra, Di Di hăm hở cầm điện thoại lên và vào mục danh bạ tìm kiếm số, cô ấy thường chẳng nhớ bất cứ số điện thoại của ai cả. Tôi dõi theo Khả Di với vẻ băn khoăn và khi cái tên Lâm Hải nhấp nháy trên màn hình điện thoại thì gương mặt tôi dãn ra một nụ cười méo xệch.

Sáu giờ tối nay Khả Di sẽ đi ăn tối cùng Lâm Hải. Cô ấy mau chóng thu dọn đồ đạc ở bể bơi và ra về. Lũ đàn ông quanh đó ngán ngẩm đồng loạt rủ nhau nhảy xuống nước. Khi Khả Di của tôi ngồi trên bờ, chẳng một thằng đàn ồng nào dại dột nhảy xuống nước mà chỉ mon men ở những vị trí gần Khả Di nhất có thể để thỏa sức ngắm nghía cô nàng. Tôi cũng là đàn ông. Trước khi gặp thiên thần xinh đẹp của mình, tôi cũng từng lân la chán chê bên những bóng hồng mơn mởn khác như cách mà lũ đực rựa kia tiếp cận Khả Di. Nhưng chỉ đến khi bất lực đứng nhìn thiên thần của mình bị nghiến ngấu trong những cái nhìn thèm khát, tôi mới thấy hành động đó đáng khinh biết nhường nào. Tôi khinh những thằng đực rựa rót cái nhìn chòng chọc lên Thiên thần xinh đẹp của tôi, nhưng tôi lại không khinh nổi chính bản thân mình.

****

Siêu thị Nam Trung vừa đăng một quảng cáo về một loại kem dưỡng da làm đẹp mới trên tuyến đường lớn. Di Di mải nhìn mấy tờ áp phích sặc sỡ đó mà vô ý đến độ đâm sầm vào một người đi ngược đường. Và cái người trong dáng vẻ tất bật và vội vã đó không ai khác chính là Tiểu Hồng. Cô ấy ăn vận rất cẩn thận, mũ áo chỉnh tề và bên cạnh còn là chiếc vali hành lí to đùng:

- Hồng! Em đi đâu vậy?- Di Di hỏi nhưng mắt dán chặt vào chiếc vali đỏ rực.

- Em về quê chị Di à. Chị ở lại mạnh khỏe nhé.- Tiểu Hồng cười buồn.

- Hả?- Di Di ngạc nhiên tột độ, cô ấy luống cuống nắm tay Tiểu Hồng- Em đợi vài hôm nữa để tình hình ổn hơn, rồi mình sẽ xoay sang các công ty khác.

- Làm sao có thể ổn hơn được chứ?- Tiểu Hồng cười nhạt- Chị thì có thể ổn hơn, còn em thì…

Câu nói của Tiểu Hồng bị bỏ lửng, cô ấy mỉm cười buồn bã vẫy tay chào Khả Di rồi vội vàng quay lưng đi thẳng. Chiếc va li đỏ rực bị kéo lê trên nền đất như vầng mặt trời bị rơi rớt đến tội nghiệp. Và thân hình vốn đã bé nhỏ của Tiểu Hồng càng bé nhỏ hơn bao giờ hết. Gương mặt Di Di lộ vẻ băn khoăn…Mọi chuyện xảy ra nhanh quá!

Highslide JS

Khi chúng tôi tới, anh chàng Lâm Hải đã đợi sẵn ở một bàn nằm khuất phía trong quán. Chiếc áo sơ mi xanh nhạt được là cẩn thận và mái đầu được vuốt chút keo làm anh ta bảnh bao hơn rất nhiều. Lâm Hải kéo ghế cho Khả Di ngồi , đoạn quay sang tôi lè lưỡi trêu chọc. Tôi phớt lờ anh ta, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Di Di, đối diện với Lâm Hải.

- Trông cô có vẻ mệt mỏi - Lâm Hải lau chiếc dĩa ăn giúp Khả Di rồi ý tứ nhìn vào gương mặt cô nàng- Mới trải qua cảm giác thất nghiệp được một hôm mà tâm trạng đã xuống dốc vậy sao?

- Không phải… Tôi..- Khả Di tìm cách chối, nhưng rõ ràng cô ấy buồn thật sự-… Hôm nay tôi gặp Tiểu Hồng, anh còn nhớ cô bé đó không?

Chiếc dĩa ăn trên tay Lâm Hải rơi choang xuống bàn, va vào chiếc đĩa sứ nằm gần đó tạo ra âm thanh leng keng khô khốc rât khó chịu. Rõ ràng Lâm Hải lúng túng, gương mặt anh ta tái đi đôi chút khi cái tên Tiểu Hồng được nhắc đến.

- Tiểu Hồng muốn về quê… - Khả Di tiếp tục nói – Cuộc sống thành phố trong thời gian này khó khăn cho cả tôi và cô ấy.

Lâm Hải nhặt chiếc dĩa lên. Chiếc dĩa nằm trong bàn tay anh ta run bần bật..

- Giờ cô ta đang ở đâu? Tiểu Hồng ấy- Lâm Hải hỏi với giọng hồi hộp.

- Có lẽ giờ này cô ấy đang ở bến tàu, tôi gặp cô ấy trên đường đến đó…Tôi không thể tin được...- Khả Di đưa cốc nước lọc lên uống, cô ấy dường như không để ý đến thái độ khác lạ của Lâm Hải, ánh mắt cô ấy chỉ tập trung vào chiếc cốc có in hình bông hoa cúc ở ngoài.

Nhưng Lâm Hải đã vội vàng xô ghế đứng dậy. Anh ta vội vã đến nỗi va cả vào thành bàn và làm nước trong chiếc cốc của anh ta đặt gần đó đổ lênh láng , chảy tràn sang phía bên Di Di.

- Ối! Tôi xin lỗi…Thật lòng xin lỗi – Lâm Hải chụp vội tờ giấy ăn trên mặt bàn lau lấy lau để vạt nước chảy ra, đoạn nói tiếp- Khả Di, tôi có việc phải ra ngoài ngay bây giờ…Xin cô đừng giận…Đừng giận… Mai tôi nhất định mời cô một bữa tối hoàn chỉnh.

- Anh đi đâu cơ? – Khả Di ngỡ ngàng nhìn Lâm Hải, nhưng chạm phải ánh mắt van nài và rầu rĩ của anh ta, cô ấy khẽ chặc lưỡi- Thôi, anh đi đi!

Lâm Hải đi rồi. Anh ta không quên đưa mắt nhìn tôi và gật đầu chào thật vội trước khi cái bóng cao gầy của anh ta biến mất sau cánh cửa quán. Còn lại Khả Di một mình trong quán, cô ấy dùng giấy lau sạch vệt nước đọng trên mặt bàn. Khả Di miết đi miết lại tờ giấy ăn đến nhăn nhúm mà chẳng buồn đổi tờ khác. Gương mặt cô ấy thoáng vẻ buồn bã.

- Xin lỗi, món chị vừa gọi có cần mang ra nữa không ạ?

Cô phục vụ bàn trẻ măng vận một bộ váy màu đỏ mận có chiếc nơ đen cài trên cổ áo nhìn Khả Di lo lắng hỏi. Khả Di giật mình, cô ấy buông rơi chiếc khăn giấy giờ đã ướt nhoẹt nước, lung túng đáp:

- Có lẽ thôi…Chúng tôi không dùng nữa…

Cô phục vụ giữ phép lịch sự mỉm cười thật tươi và luôn mồm nói không sao, đoạn mau mắn hỏi Khả Di có muốn đổi cốc nước khác hay gọi thêm đồ uống nào khác không. Khả Di ngại ngùng từ chối. Khi cô phục vụ quay lưng đi vào trong bếp, cô ấy cũng lấy túi lên và đứng dậy ra về.

Cuộc hẹn đầu tiên với Lâm Hải sau một ngày thất nghiệp diễn ra một cách tẻ nhạt như vậy! Nhìn vẻ chán nản và mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Khả Di, tôi không nén được sự buồn bực. Tôi nắm chặt bàn tay Khả Di cho đến lúc cô ấy bắt được một chiếc taxi và nói với người lái xe địa chỉ nhà. Còn tôi, tôi quay người đi ngược lại. Tôi muốn tìm Lâm Hải.

Chương 12.2: Biến Cố

(tiếp theo)

Con đường Thái Hà ban đêm vẫn ồn ã tiếng xe hơi và những chiếc mô tô của hội đi phượt rú ga ầm ĩ. Những quán hủ tiếu bên vệ đường vẫn tấp nập người ăn đêm, họ nói chuyện ồn ào. Chẳng một ai biết đến sự có mặt của tôi…Chẳng một ai cả. Mấy tay xe ôm bên vệ đường nằm chồm hỗm trên yên xe, gác chân chữ ngũ ngắm trời ngắm sao và bàn luận về những câu chuyện tục tĩu trong lúc đợi khách. Mấy bà bán ngô nóng gần đó cũng nghển cổ lên hóng chuyện. Những câu chuyện tầm phảo không đầu không cuối nhưng tôi lại thèm khát được như họ… Thèm khát cất tiếng nói như một con người dù nó là thanh âm gì đi nữa…Dù nó tục tĩu đến thế nào đi nữa… Những thanh âm phát ra từ cuống họng tôi tan vào hư không, tan vào tiếng leng keng của xe rác, tiếng động cơ ầm ầm của mấy chiếc xe hơi… Tan trong sự thèm khát và nuối tiếc.

Nhưng suy nghĩ của tôi nhanh chóng bị cắt đứt. Tiếng người nói láo xáo, tiếng bước chân chạy vội vàng và đám đông ồn ã phía đằng trước làm tôi bị thu hút. Ở mấy quán ăn gần đó, mọi người cũng đổ hết ra đường và tập trung trước khu trung tâm thương mại MeTran. Ai nấy đều dáo dác…

- Cái gì thế? – Có tiếng ai đó hỏi.

- Lại con ranh nào thất tình ngu si nên tìm cách tự tử à?- Một giọng nói ồm ồm đập vào tai tôi.

- Gọi cảnh sát chưa! Có máy quay không? Nó đứng trên tầng thượng kia kìa…

Tôi nhìn theo hướng tay mà người thanh niên đó chỉ. Trên tấng năm của trung tâm thương mại nơi có mấy chùm đèn chiếu sáng là bóng đen của một cô gái đang ngồi vắt vẻo trên lan can tầng thượng. Tiếng còi hú của xe cảnh sát ầm ĩ khắp con phố và người đổ ra đường mỗi lúc một đông hơn. Ai nấy đều cố gắng dướn cổ lên theo dõi nhất cử nhất động của cái bóng đen đó. Không mấy khó khăn, tôi đã đứng ở ngay phía trước tiền sảnh khu trung tâm thương mại. Mấy tay cảnh sát vất vả ngăn cản đám đông cứ ngày một nhích dần từng chút một vào sát cửa trung tâm thương mại hơn. Cả một đoạn đường trước của trung tâm chật kín.

Tiếng loa cảnh sát ầm ầm vang lên, hết khuyên nhủ rồi lại răn đe để cô gái đó từ bỏ ý định tự tử. Nhưng đáp lại chỉ là những tràng cười ha hả và tiếng gào thét đến lạc giọng:

- Các người cút đi…Để tôi được chết… Để mặc tôi!

Hình như cô gái đó say rượu. Cô ta đập mạnh chiếc chai vào bức tường làm những mảnh thủy tinh rơi cả xuống dưới đất. Một chai rượu nữa bị cô ta ném xuống, xém chút nữa là trúng đầu một nhân viên cảnh sát mặc y phục gần đó. Chai rượu va vào nền đất vỡ tan tành. Tiếng loa của cảnh sát lại vang lên nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Cả đám người lao nhao bên dưới nín thở theo dõi. Cô ta ngồi ngật ngưỡng phía trên thành, đôi chân buông lơi xuống dưới, ngạo nghễ nhìn đám người lố nhố bên dưới với vẻ thích thú.

Khi tiếng chuông ở nhà Thờ Lớn gần đó vang lên, cô gái đó chợt ôm chặt lấy mặt và òa khóc nức nở. Ở dưới mặt đất, cùng với tiếng chuông nhà thở từng hồi từng hồi một, chúng tôi nghe rõ ràng tiếng hét đến lạc giọng của cô gái đó:

- Hải Triều! Anh là đồ tồi! Đồ xấu xa! Đồ chó má! Tôi chẳng còn luyến tiếc điều gì nữa rồi…

Sau câu nói đó, điều mọi người không mong đợi nhất xảy ra… Cô gái ném chai rượu cuối cùng xuống dưới đất. Khi âm thanh lẻng xẻng của đổ vỡ vang lên cũng là lúc cô ta lao người về phía trước, hai tay dang ra và thả mình rơi tự do hoàn toàn. Lẫn trong tiếng gió bập bùng vẫn nghe tiếng cười ha hả của cô gái. Ai oán và thê lương. Trong một phút thôi, tiếng loa cảnh sát im bặt, tất thảy mọi người đều như nín thở hoàn toàn. Và khi cái thân hình mảnh dẻ kia nằm co quắp trên nền đất như một con chuột say mồi, đám đông mới vỡ òa ra.. Nhiều người quá khích du đẩy cả cảnh sát để len vào xem rõ hơn cô gái trẻ. Cảnh tượng hỗn loạn như trong một bộ phim tàn sát chủng tộc người của Mĩ. Tôi đang đứng bên cô ấy, chính xác thì đứng bên một cơ thể đang bê bết máu me và dần trở lên lạnh ngắt. Cổ tay cô ấy bị cắt nhiều nhát, có lẽ lúc say, cô ấy dùng chính những mảnh vỏ chai cào rách cơ thể mình. Tôi nhìn như thôi miên vào đôi mắt mở trừng trừng đầy đau đớn của cô ra, cái nhìn của tôi không tránh khỏi sự kinh hãi và hoảng loạn. Ngay cả lúc chết cô ta cũng không nhắm mắt. Tôi lắp bắp không nên lời:

- Tại sao…Tại sao…

Nhưng vào chính giây phút đó, cô gái xa lạ chợt ngồi dậy và nhìn tôi chăm chú. Vết cắt trên cánh tay cô ấy không còn, và gương mặt hiền dịu của cô ấy nở một nụ cười bình yên đến khó tả. Cô ấy đứng lên, tôi cũng đứng lên và như bị thôi miên, tôi nhìn hút vào gương mặt cô ấy… Đáp lại sự ngỡ ngàng của tôi, cô ấy chỉ gật đầu thật khẽ. Cơ thể cô ấy nhẹ bẫng… Cô ấy đang bay. Tôi cuống cuồng đưa tay chụp lấy cánh tay cô ấy và níu lại…Tôi cuống cuồng gọi tên cô ấy mà không hề biết cô ấy là ai :

- Này cô ơi…Dừng lại đi…Dừng lại…

- Dừng lại đi… Xin hãy dừng lại….

Nhưng đáp lại tiếng gọi của tôi, cô ấy chỉ mỉm cười. Cơ thể cô ấy từ từ bay lên không trung…Bay mãi…Bay mãi…Cô ấy như một cái bóng lập lờ…Trong suốt… Tôi chạy đuổi theo cái bóng đó.. Chạy mãi…Chạy mãi… Cho đến lúc một giọng nói trầm ấm mà quen thuộc vang lên bên tai:

- Để cô ấy đi đi…Anh bạn!

Trần Lâm Hải đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Anh ta đút tay vào túi quần, đôi mắt cũng ngước lên bầu trời nhìn hút theo cái bóng trắng lập lờ chỉ còn là hư ảo trên nền trời đen ngòm, thăm thẳm…

- Cô ấy chết rồi… Cô ấy là Linh hồn đúng không?- Tôi vẫn chưa hết xúc động, những câu nói thốt ra như ríu cả vào nhau -… Tại sao chúng ta không thể bắt cô ấy ở lại… Tôi đã đợi để tìm được một linh hồn khác… Đã đợi… Tại sao anh không cho tôi giữ cô ấy ở lại.

Lâm Hải im lặng một lúc để cơn xúc động dịu lại trong tôi. Anh ta thủng thẳng đáp:

- Cô ấy là một linh hồn, nhưng anh không thể bắt cô ấy ở lại khi cô áy không muốn ở lại. Sứ mệnh của cô ấy là Siêu Thoát.

- Tôi không hiểu! – Tôi nhìn trân trân vào Lâm Hải- Nếu cô ấy có thể siêu thoát vậy chúng ta còn làm gì ở đây? Cô ấy khác gì chúng ta chứ…

- Tất nhiên là khác chứ! – Lâm Hải nói- Cô ấy muốn một cuộc sống khác. Và cô ấy tự tự. Anh không thể giữ cô ấy lại một khi cô ấy muốn ra đi và căm ghét cuộc sống này…

Tôi điếng người, hai tay buông thõng. Lâm Hải và tôi bước song song bên nhau, ra về. Đám đông trước cửa trung tâm thương mại vẫn chưa vơi đi là mấy. Xe cứu thương đã được gọi đến và người ta đưa xác cô gái đó lên xe. Lúc đi ngang qua chỗ chiếc cáng cứu hộ có cô gái trẻ đó nằm, tôi nhìn chăm chú vào gương mặt hoảng loạn đầy đau đớn và đôi mắt mở trừng trừng của cô ấy lần cuối. Tôi khẽ cúi đầu chào thay cho lời tiễn biệt. Trong một thoáng thôi, tôi ngỡ mình nhìn nhầm nhưng chính xác đôi mắt của cô gái chợt từ từ khép lại. Và khóe miệng cô ấy nở một nụ cười. Lâm Hải cũng nhìn thấy sự bất thường đó, anh ta nói thật khẽ:

- Có lẽ nụ cười đó để cảm ơn anh. Anh là người duy nhất trong đám đông kia muốn níu giữ cô ấy ở lại.

Tôi im lặng không đáp. Đèn đường chiếu rọi cả hai chúng tôi, nhưng chỉ có duy nhất một chiếc bóng in hằn trên mặt đất. Tiếng còi xe cấp cứu ở phía sau nhỏ dần rồi tắt lịm…

-Tiểu Hồng đâu?- Tôi hỏi.

- Cô ta đi rồi.

- Anh không giữ cô ấy lại sao? – Tôi thoáng ngạc nhiên.

- Anh cũng đâu giữ được cô gái vừa rồi lại đâu- Lâm Hải tỉnh bơ đáp- …Cuộc sống này khắc nghiệt lắm anh bạn của tôi à! Đôi khi anh cũng cần phải học cách buông vài thứ!

Tôi im lặng. Cái im lặng của tôi hòa với cái im lặng của đêm.. Miên man…Vô tận…

- Nếu như ngay từ đầu tôi đủ can đảm để buông xuôi tất cả, liệu mọi thứ có dễ chịu hơn không?

- Cái đó… - Lâm Hải cười – Anh có thể thanh thản bất cứ lúc nào chỉ cần anh xác định từ bỏ những thứ không cần nắm giữ…

- Kể cả …ngay bây giờ?

Lâm Hải nhún vai, đôi mắt láu lỉnh và gương mặt ngời sáng những thông minh của anh ta bị ánh đèn đường hắt vào mờ ảo.

- Điều này không cần hỏi tôi, tự anh có thể quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play