Trên con đường trở về phủ đệ, tứ bề tối đen như mực có một nam nhân thong
thả cất bước mà lòng rối như tơ. Đôi mắt ủ dột của nàng không ngừng
hiện lên trong tâm trí y, khiến y thở dài, lòng nhớ mãi tia nhìn thất
vọng đó.
Vài hôm trước, ở cung Càn Thanh...
Người phụ trách sắp xếp kiến giá là Ung công công, vừa trông thấy chủ
soái đoàn binh Chính Bạch Kỳ cùng phó tướng Mai Lặc Chương Kinh xuất
hiện từ đằng xa, không dám chậm trễ, một mặt sai người bẩm báo với Khang Hi còn một mặt dẫn hai người vào thư phòng.
Dương Tiêu Phong và Tô Khất chưa đi đến cửa thì Khang thân vương và Mộc
Đình Quý đã đích thân bước ra đón tiếp. Vương gia hân hoan nói:
- Phủ Viễn tướng quân, ngươi đã tới.
Dương Tiêu Phong và Tô Khất phủi tay áo định quỳ bái chào nhưng Khang thân vương phẩy tay, miệng cười bảo:
- Hai người không cần úy kỵ, miễn bớt lễ nghi cung đình đi!
Lúc bấy giờ Khang Hi đang ngồi xem sách, bên cạnh còn có Tân Nguyên cách cách. Tai nghe thái giám vào tâu, Khang Hi liền gấp sách lại, ngẩng
đầu lên nói:
- Truyền!
Một lát sau, Dương Tiêu Phong và Tô Khất bước vào, Khang Hi nói ngay:
- Ta rất muốn đến phủ tướng quân cùng các khanh uống rượu, chuyện trò
vui vầy, chỉ tiếc là lúc này có quá nhiều chuyện xảy ra, chẳng thể phân
thân.
Tiếp đó hướng về phía Dương Tiêu Phong và Tô Khất đang quỳ thỉnh an, Khang Hi tiến lại gần, nâng tay họ dậy.
Thái độ tinh minh khoáng đạt của Khang Hi khiến Dương Tiêu Phong cảm động, bèn đứng lên vòng tay tạ ân.
Khang Hi không ngồi vào long án mà trước tiên kéo tay Dương Tiêu Phong
ngồi xuống một bên, xong tự mình cũng an tọa, rồi bảo các người khác
ngồi ghế đối diện.
- Hôm trước – Khang Hi nói – Tướng quân bảo ta khi tuyển chọn nhân tài
làm nền tản trị quốc thì nên nhớ điều “đề bạt chớ nặng thân sơ.” Chỉ
cần là người có tài, biết hết lòng gánh vác nghiệp lớn là được, không
nên úy kỵ thân thế hay lai lịch của họ vì người Mãn hoặc người Hán cũng
như nhau. Từng câu từng chữ đều là kim thạch lương ngôn khiến ta giác
ngộ rất nhiều. Tướng quân nói rất đúng. Trong tình thế hiện nay chỉ có
cách không kể thân sơ, không nhớ thù oán, hễ có tài thì trọng dụng, tín
nhiệm không nghi ngờ thì như vậy đại Thanh ta mới có hy vọng chấn hưng,
mới không phụ kỳ vọng mà tiên hoàng trước phút lâm chung đã đặt vào
chúng ta.
Nghe hai chữ “chúng ta” thoát ra từ cửa miệng của ấu chúa, rồi lại nghe
ngài tỏ rõ sự khoan dung đại độ của một bậc hiền quân, chịu nghe quần
thần phát biểu ý kiến xong cổ vũ họ phát biểu thêm ý kiến nữa, Dương
Tiêu Phong cười nói:
- Hoàng thượng nên tự xưng là trẫm mới đúng lễ tiết quân thần.
Nói rồi quay trở lại trọng tâm của vấn đề tảo trừ nha phiến, Dương Tiêu Phong thu môi, hạ giọng:
- Bẩm hoàng thượng, thần đã phát hiện tung tích của con tàu vận chuyển
áp phiện đến Trung Nguyên. Lại nữa kho thuốc phiện đang sắp xếp một
đoàn tiêu cục định đưa hàng đến khắp các miền đại giang nam bắc. Thần
đã sắp đặt một toán binh lính mai phục ở nơi xe tiêu cục sẽ đi ngang
qua. Chỗ đó có vài con đường mòn, binh lính của chúng ta bao vây chung
quanh các con đường nhỏ này, cướp xe vận tải nha phiến của bọn họ, đốt
bỏ số lượng thuốc phiện trước khi bọn họ đi gọi viện binh tiếp ứng phối
hợp.
Tô Khất nói:
- Mạc tướng sẽ đích thân dẫn quân đi thực hành nhiệm vụ, xin hoàng thượng an tâm.
Khang thân vương và Khang Hi đưa mắt nhìn nhau. Cả hai gật gù tỏ vẻ hài lòng, xong nhớ tới ba gương mặt của ba vị tam mệnh đại thần, vương gia
thở dài nói:
- Cho dù chúng ta đốt bỏ được số lượng nha phiến thì bọn chúng vẫn có
thể tiếp tục lén lút nhập cảng. Mà hiện tại thế lực của bọn Tây phương
và Ngao Bái hơn hẳn chúng ta, thủ hạ của bọn chúng đông đảo, rất khó đối phó. Huống chi đế quốc Anh lại còn có súng ống hiện đại và Ngao Bái
trong tay sở hữu toán kỵ mã trường mác, thêm vào trọng binh nước Nga.
Chúng ta dùng yếu đánh mạnh, làm sao có cơ hội thắng được?
Tô Khất lên tiếng trấn an:
- Chúng thần cũng đã biết Ngao Bái lợi hại từ rất lâu rồi, nhưng chỉ cần phe ta tăng cường thêm nhiều nhân thủ để đối phó với lực lượng của hắn
là được.
Mộc Đình Quý tán thành:
- Thần nghĩ chúng ta nên chủ động đánh Ngao Bái trước mới là thượng sách.
Dương Tiêu Phong cũng nói:
- Đúng vậy, tuy rằng chúng ta hiện tại lấy yếu đánh mạnh nhưng nếu có
thể tạo dựng lên một hoàn cảnh nào đó để hóa yếu thành mạnh thì thế cờ
sẽ thay đổi. Ví như thần muốn di chuyển một khối đá thật to trên đất
bằng thì phải phí rất nhiều sức mà đẩy, tuy vậy cũng không đẩy được xa
bao nhiêu. Nhưng nếu thần đứng ở trên đèo cao thì chỉ cần dùng một chút sức cũng đủ làm cho khối đá này lăn ào ào xuống dưới. Cũng chỉ là một
tảng đá song lúc bấy giờ hai tình thế hoàn toàn khác nhau, đây chính là
tạo thế. Cho nên cố nhân mới có câu "cố thiện chiến nhân chi thế, như
chuyển viên thạch ư nhận chi san giả, thế dã...”
Dương Tiêu Phong nói tới đây thì ngừng lại một lúc để mọi người theo
kịp, rồi nhìn quanh các gia tướng và thủ hạ một vòng, thấy mọi người đều lộ vẻ chờ đợi lời tiếp theo liền nói cứng như đinh đóng cột:
- Trận này thần nghĩ phe ta lợi thế, vì ngoài phe ta thì còn có hai quân đội khác sẽ vây hãm Ngao Bái, quân đội thứ nhất là Trịnh Thành Công,
thứ hai chính là Anh quốc...
Khang Hi thình lình xen lời:
- Các khanh định làm theo kế hoạch mà Cửu Dương sắp đặt, lợi dụng quân
của Trịnh Thành Công ở đảo Đài Loan đấu với một phần quân đội Bát Kỳ Mãn Châu của Ngao đại thần trong khi phó tướng quân xua binh dẹp bỏ kho
thuốc phiện?
Dương Tiêu Phong gật đầu. Tô Khất nghe nhắc tới mình tức khắc quay sang hoàng đế nói:
- Sau khi kho thuốc phiện bị hủy sẽ khiến cho đế quốc Anh nổi giận.
Ngao Bái cảm giác bị vây ở giữa, tâm thần hỗn loạn rất dễ bị tiêu triệt. Đây giống như là thập diện mai phục.
Khang thân vương hỏi:
- Nhưng phải làm cách sao dẫn dụ Trịnh Thành Công xuất quân? Vì theo ta thấy thì tên này rất cẩn mật, nếu không nắm chắc phần thắng trong tay y sẽ không làm.
Dương Tiêu Phong trả lời:
- Trịnh Thành Công tuy khôn ngoan cỡ nào cũng có tình máu mủ. Mà Minh
Thượng phò mã trong tay nắm rõ chứng cớ của phụ thân hắn là Trịnh Chi
Long, năm xưa là thủ lĩnh của một băng cướp biển hoạt động mạnh ở vùng
bờ biển Hoa Nam. Ngặt nỗi phò mã vì nể tình ông ta tuổi già sức yếu lại tự nhận sai sót, nay hoàn lương và làm việc thiện mà không tố giác,
thành thử ra chúng ta rất cần người này trợ giúp.
Dương Tiêu Phong vừa dứt lời, Khang thân vương nhìn Khang Hi, đôi mày cả hai hơi chau, ánh mắt có vẻ hiểu ra mà cũng có vẻ hình nhưng không
thông hiểu. Thấy vậy, Mộc Đình Quý bèn giải thích:
- Thế phải lôi kéo cho được hắn về phe mình, chỉ tội Trịnh Chi Long,
buộc Trịnh Thành Công khai chiến với quân đội của Ngao Bái trong khi phe ta đánh đắm con tàu và đốt kho thuốc phiện.
Khang thân vương nói:
- Nhưng Minh Thượng phò mã không theo một bên nào. Y lại là người có
tài nên Ngao Bái lẫn thái hoàng thái hậu nhiều lần đều muốn quy nạp cho
được con người này.
Điều đắn đo của cung thân vương khiến mọi người nhíu mày chìm trong suy nghĩ. Lòng tự hỏi phải làm cách sao?
Lúc bấy giờ Tân Nguyên cách cách mới lên tiếng. Cơ mà nàng không giải đáp ngay, ỡm ờ nói:
Lần này Khang thân vương nghe cách cách nói thì hiểu ngay tức khắc, quay sang Dương Tiêu Phong cười bảo:
- Tướng quân nghĩ sao? Mẫn Mẫn tiểu thư xinh đẹp xuất chúng, chắc không có gì phản đối chứ?
Mọi người nghe câu nói đầy ngụ ý của vương gia liền cười rộ lên. Duy
chỉ có nhân vật trong cuộc không cười. Dương Tiêu Phong ngồi yên trên
ghế. Lời từ chối muốn thốt ra chợt đọng nơi khóe môi, từ từ nhạt dần,
miệng cảm thấy đắng ngắt.
Khang thân vương nhớ tới một việc quan trọng không kém, quay sang Tân Nguyên cách cách hỏi:
- Nhưng nếu hắn ta cưới Mẫn Mẫn tiểu thư, không biết cách cách có phật lòng?
Tân Nguyên cách cách lắc đầu:
- Chuyện bây giờ là nên đến gặp An đích phúc tấn ngỏ lời cầu hôn Mẫn Mẫn, còn những chuyện khác sau này hẳn tính.
Rồi quay sang vị hôn phu, cách cách hỏi:
- Ngài nghĩ sao về ý kiến của bổn cung?
Hỏi rồi không nghe câu trả lời, Tân Nguyên cách cách biết trong lòng y
có ẩn tình, biết y chỉ muốn thành thân với dân nữ hiện đang làm việc tại tân giả khố liền chậm rãi bảo:
- Ta biết ngài không có cảm tình với Mẫn Mẫn, thành ra nếu ngài không
đồng ý cũng dễ hiểu, nhưng chỉ e là nếu có chiến sự thì sinh linh đồ
thán không biết phải hy sinh bao nhiêu đây?
Khang thân vương chép miệng:
- Người Tây phương cốt ý muốn biến Trung Nguyên nói riêng và Á Châu nói
chung thành cái ổ nghiện ngập, thành thử tất cả dũng sĩ của Trung Nguyên không nên để họ thành công lộng hành bá đạo. Vì bảo vệ quê nhà, chúng
ta phải can đảm đứng lên chống kháng bọn Tây phương tới cùng. Có đúng
không?
Dương Tiêu Phong tai nghe không sót một từ, tuy đang ngồi đấy, mặt ngoài tỏ vẻ bình lặng nhưng tự trong tâm hồn đang cuồn cuộn sóng ngầm khắp
mọi nơi. Lòng đương nhiên hiểu nước nhà hiện tại như sợi dây đàn căng
thẳng, hiểm nguy chực chờ. Cho nên sau một lúc làm thinh không nói gì,
sắc diện thình lình hiện lên thần sắc kiên quyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT