Nam Giao cúi mặt gọi anh ơi không thành tiếng. Ký ức đầy những kỷ niệm
gợi nhớ, khắc khoải, giày vò. Kỷ niệm là cách níu kéo cuộc sống dù cuộc
sống ấy đã mất tăm mất hút trong cái biền biệt của thời gian. Anh cô−
chiếc lá lìa cành nhưng không rơi được về cội. Nỗi đau của quá khứ, của
hiện tại như từng đợt thủy triều, kéo ra xa rồi dồn hết sức đẩy mạnh vào Nam Giao khiến nghị lực, sức sống trong cô chao đảo, ngã nghiêng.
− Đừng uống nữa cháu. Trà đậm làm mất ngủ đấy. Để bác thêm nước sôi vào.
Theo quán tính, Nam Giao uống hết tách trà trước khi dạ nhỏ. Cô không dám
thú nhận với cả chính mình, giờ cô sợ nhiều thứ lắm. Sợ ngủ, sợ bóng
đêm, sợ thiếp vào những giấc mơ mà khi tỉnh dậy người rã ra từng mảnh
như giấy vụn ngấm nước.
Mưa tạnh, đột ngột như vòi nước bị khóa. Còn
lại một mình, gió lồng lộn, quăng người trên những ngọn cây thẫm đen,
nghiến kèn kẹt. Ly trà nhạt thếch. Cái lạnh ngấm vào da thịt, vị khách
rụt rè so bờ vai gầy như cánh hạc đêm. Muộn quá rồi. Đặt chiếc cốc rỗng
xuống bàn, Nam Giao ngắm cái dáng cô độc của nó bằng ánh mắt buồn lặng
lẽ. Đâu phải đến tận bây giờ cô mới nhận ra khi bước vào đây, tiếng tíc
tắc của đồng hồ chẳng có ý nghĩa gì, ngoài với chính cô. Thái độ thờ ơ
của Trung Dũng, tâm trạng khắc khoải, dằng dặc trong sự chờ đợi chỉ vì
một cuộc đối thoại duy nhất, có thể rất ngắn ngủi, Nam Giao được nhìn
thẳng vào người đàn ông suốt thời gian dài đã tránh cô như tránh bệnh
dịch nhưng Trung Dũng không đến. Không ngạc nhiên, không trách móc, Nam
Giao chỉ thấy đau đớn. Vị khách đã rời khỏi quán một lúc lâu bà vẫn ngồi yên. Đầu óc cứ quanh quẩn nghĩ về cô. Trông con bé như mảnh cổ kính vỡ
ra từ cái tháp ngà nào đấy, chỉ đôi mắt là nguyên vẹn. Chúng như đốm
sáng kỳ diệu duy nhất còn sót lại với ánh nhìn thật tinh anh, thật kì
lạ. Nó thăm thẳm và chông chênh như cánh buồm mỏng manh đưa tuổi trẻ của chính cô ra khơi xa, mù mịt. Vẻ tuyệt vọng của cô gái khiến bà chạnh
lòng. Bà xoay người, đứng lên. Các động tác chậm chậm không phài vì sức
lực hay tuổi tác mà bị chặn lại từng lúc bởi các ý nghĩ trong đầu. Thời
gian bào mòn tuổi trẻ, sức khỏe, sinh lực nhưng làm đầu óc sáng suốt,
minh mẫn và làm dẻo dai thêm sự chịu đựng, thích nghi. Giờ bà thấy mình
như vật dụng có ích đã khấu hao đầy đủ. Còn cô gái ấy, có vẻ không cưu
mang nổi nỗi buồn của chính mình.
Gió luồn vào từng đợt. Hôm nay mười lăm, trăng không tròn đầy viên mãn như mọi khi. Mưa gió khiến vòng tròn vàng vọt, mỏng manh ấy thấp thỏm ở góc trời như ngọn nến sắp tắt. Bà
thở dài. Mơ hồ có tiếng thở dài đáp lại. Ánh sáng mỏng lét, nhợt nhạt
của trăng khiến gương mặt người đàn ông ma quái như bóng ma. Anh nhìn
đăm đăm vào chiếc bàn có cái cốc duy nhất như bằng chứng về sự có mặt
của cô gái. Bà thở ra nhè nhẹ. Thế đấy. Trông anh ta không xứng với sự
chờ đợi của cô gái. Anh không giống người băng mình chạy đến cuộc hẹn.
Cũng không có vẻ nuối tiếc của kẻ trễ hẹn. Có vẻ như việc người đàn ông
đến đây là kết quả cuộc đấu tranh quyết liệt của nội tâm và anh ta mang
gương mặt kẻ thua cuộc.
− Vui lòng cho hỏi...
− Cô ấy vừa đi khỏi.
Khoảng trống mênh mang ùa vào ngực dù Trung Dũng không có ý định đến đây cũng
không muốn gặp Nam Giao. Đó là cách duy nhất giúp đầu óc anh tách khỏi
cô. Ánh mắt ái ngại, thương cảm rất khó giải thích của người phụ nữ
khiến Trung Dũng khó chịu− không phải vì ánh mắt ấy dành cho anh.
−
Cô ấy đã chờ rất lâu. Cậu biết không, Nam Giao hiền lành, nhân hậu và
đầy những bất ngờ như cô Tấm trong truyện cổ tích vậy. Thật may mắn và
hạnh phúc cho người đàn ông nào được nó yêu.
Trung Dũng nhăn mặt,
với anh Nam Giao lại là hạt cát bay vào mắt, chiếc dầm đâm vào tay, hạt
sạn lẫn trong cơm. Nhỏ bé, khó chịu, nhoi nhói nhưng hữu hiệu khi nhắc
người ta nhớ đến. Không phải vô ý Nam Giao chọn nơi này − chỉ cách nhà
anh vài con phố để chắc chắn khoảng cách không thể là trở ngại. Nó chẳng có ý nghĩa là khi khoảng cách ở trong lòng anh.
Quên cả cảm ơn, quên cả chào, Trung Dũng chui vào xe. Khối sắt thép này đã trôi mấy vòng
thành phố trước khi đến đây. Mưa như túi nước khổng lồ đổ ụp lên vạn vật khiến mọt thứ lạnh giá, ẩm ướt, teo tóp một cách thảm hại. Đôi mắt cô
lẫn vào đôi mắt Phương Đàn − rất khó phân biệt − in đậm lên ký ức Trung
Dũng như dấu sắt nung đỏ. Dấu sắt ấy khiến tư duy anh không còn mạch
lạc. Trung Dũng không phân tích nổi lòng mình khi điều duy nhất thôi
thúc anh lúc này là được nhìn thấy cô. Ước muốn đậm dần lên thành mệnh
lệnh và chiếc xe lao vút đi. Trung Dũng cười khan với ý nghĩ − giờ cái
máy chạy bằng rượu đang điều khiển cái máy chạy bằng xăng.
Khồi mâu
thuẫn trong anh như những sợi thừng nén chặt, rối bời sẽ được tháo ra
từng nút nếu Trung Dũng bước khỏi xe gõ vào cánh cửa im ỉm, nhưng anh
chỉ nhìn chúng từ xa trong bóng tối. Đây là nơi đầu tiên anh gặp Nam
Giao. Trung Dũng không thể quên cái nhìn của cô hướng về anh. Trong bóng đêm nhập nhoạng, đôi mắt sáng như hai vì sao đi lạc, long lanh cầu khẩn như ánh mắt của con thú nhỏ nhìn người thợ săn. Trung Dũng nhè nhẹ gật
đầu. Chuyện anh trai cô không bao giờ trở về đã là sự thật hiển nhiên
nhưng cái gật đầu xác nhận của người đàn ông khiến Nam Giao ngã gục. Cô
nấc lên, mắt ráo hoảnh nhưng toàn thân run bần bật như người không hụt
chân mà rơi tõm xuống đáy vực, như người chèo chống trong cơn bão tố mà
không thấy gió, vùng vẫy trong đám cháy nóng như thiêu mà không thấy
lửa.
Với Trung Dũng, anh cảm thấy đau đớn khi người phụ nữ mỏng manh, yếu đuối nhanh chóng nhận ra và hiểu thấu phần nội dung mà anh mong
mình không phải giải thích. Gió thổi vào lòng tơi bời khi Trung Dũng
rộng tay đón lấy thân hình mảnh dẻ của Nam Giao. Anh nhớ như in chiếc áo cô mặc trên người. Khi chọn cho Nam Giao, Phương Đàn chắc chắn với anh
đây là màu áo của cô bé Meggie gặp cha Ralph sau đám cháy và họ nhận
diện được tình yêu dành cho nhau − màu tro của hoa hồng. Dẫu tro của hoa hồng vẫn là tro. Sao tình cảm trong anh không bùng cháy mà nguội dần
như đám tro ấy. Sao anh không dung vòng tay và tấm lòng mở rộng để bao
dung, che chở cô. Sao anh không thể? Giờ Trung Dũng vẫn thấy mình không
thể. Trong anh chỉ còn đốm lửa nhỏ nhoi từ ngọn nến cháy phập phồng tỏa
ra chút ánh sáng yếu ớt của lòng trắc ẩn. Một cách chua chat, anh nhún
vai, cuộc đời vẫn có nhiều thứ không thể cứu vãn được và đây là một
trong số đó.
Sự thật hết sức đơn giản, bên trong quả thị là hạt thị,
chẳng có cô Tấm nào cả. Trên cao, trăng chia sẻ nỗi niềm cùng anh vì thế trăng cũng hao gầy, xanh xao và lạnh buốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT