− Liệu tôi có thể nghĩ mình đang trông thấy gì nhỉ? Tiền và nụ hôn – thú vị đấy. Để đoán thử xem, đây là kết quả của một cuộc mặc cả, đổi chác
giữa nơi thanh thiên bạch nhật hay có người nào đấy tự phong cho mình
quyền được ưu tiên, được hưởng thụ?
Không giống như những lúc cố tình trêu ngươi để nhìn thấy cơn sấm sét trong mắt Trung Dũng, lần này Mẫn
Nhi thấy đau thật – như thể ruột gan chị có ai túm chặt lấy chà đi xát
lại nhiều lần.
− Nào, có ai trả lời câu này hộ tôi không? – Tay khua
khua xấp giấy bạc, vẫn vẻ bỡn cợt không đổi trong giọng nói – Chẳng lẽ
người ta không thể là đàn ông nếu không phóng đãng sao?
Trung Dũng
không nhúc nhích. Chị im bặt khi nhận ra cô gái năm xưa. Người phụ nữ
vét hết tâm trí anh. Nếu biết là Nam Giao, chị đã rút lui. Phản ứng vừa
rồi là kết quả của việc Mẫn Nhi cho rằng mình có quyền – nhân danh cô
gái mà chị thiện cảm và quyền bảo vệ tình cảm dai dẳng, đáng trọng của
người đàn ông theo Mẫn Nhi là duy nhất trên đời này đủ tư cách yêu. Đúng là họ, nhưng ở hai thái cực và chị đang đứng giữa.
Bối rối, Mẫn Nhi nhìn những tờ giấy bạc trong tay và chợt hiểu:
− Xin lỗi, chị không biết là em.
Nam Giao chớp mắt, thật kỳ lạ, đôi mắt tưởng đã quen thuộc nhưng soi vào
đấy lúc nào cũng phát hiện ra những nét khác lạ trong ánh nhìn. Trung
Dũng nhếch môi:
− Anh bận. Em về đi.
Mẫn Nhi đọc được vẻ hiểu lầm
anh cố tạo ra trong giọng nói, trong cách cư xử và trong cả ánh mắt –
công việc phải huy động tận cùng những cố gắng, những chịu đựng. Chị
thấy tội nghiệp và chua xót. Trung Dũng nhận xấp bạc từ Mẫn Nhi đặt vào
tay Nam Giao:
− Em mang về và quên chuyện này đi.
Anh đứng yên khi Nam Giao từ từ ra cổng. Không bao giờ cô trở lại đây nữa. Chị biết
Trung Dũng đang vận dụng đến những nỗ lực cuối cùng trong dáng đứng
thẳng, tựa như chỉ cần buông lỏng một chút là nghị lực rời bỏ anh. Chị
cũng hiểu, lúc này Trung Dũng không cần khích lệ, không cần động viên.
Những an ủi, ái ngại, thương xót có thể giết chết người đàn ông kiêu
hãnh. Chỉ cần im lặng là đủ nhưng Mẫn Nhi không thể và cũng không muốn
dùng đến giải pháp này. Trông anh thất vọng quá khiến chị không tài nào
chịu nổi.
− Có nên chạy theo cô ấy không? Vẫn còn kịp đấy, hay đứng yên và trông chờ vào sự ban phát của may rủi?
Anh im lặng vào nhà, chị theo sau lải nhải một cách kiên nhẫn:
− Có nên nói với cô ấy anh đã sống vật vờ vì thương nhớ không?
− …………
− Có nên nói với Nam Giao anh đã lục tung từng ngõ ngách để tìm cô ấy không? Có nên thú nhận anh sẽ chết nếu cô ấy bỏ đi không?
− …………
− Nào, làm gì đi chứ.
− Để tôi yên.
− Tôi sẽ thất vọng đấy. Xưa nay anh đâu phải là người bỏ qua cơ hội một cách dễ dàng.
− Cũng giống như Nhi không bao giờ bỏ qua cơ hội chọc mũi vào chuyện
thiên hạ. Tôi không phản đối sở thích của Nhi, cứ chạy theo Nam Giao và
làm tất cả những điều Nhi vừa nói đi.
Giọng Trung Dũng lãnh
đạm như đang nói chuyện người khác nhưng không lừa được chị. Mẫn Nhi tin rằng mình thuộc mọi ngõ ngách tâm hồn anh. Với giọng cười cợt, chế nhạo thế này hắn không nổi đóa mới lạ.
− Rất tiếc, tôi là bạn, là cộng sự chứ không phải là bảo mẫu của anh. Tôi chỉ có thể giúp bằng cách gợi
vài điều để anh suy nghĩ, đừng chờ tôi làm những việc đó thay anh. Tôi
không rỗi hơi đến nỗi nhặt sung bỏ vào mồm người khác.
Không phải do chị, chính tình cảm thiêu đốt Trung Dũng và tuyệt vọng khiến anh thô lỗ:
− Vậy thì câm miệng hoặc là cút đi cùng với mớ giải pháp rác rưởi của Nhi.
Giọng Mẫn Nhi vút lên chua và khô khốc:
− Rác rưởi à? Nhưng vẫn có ích đấy chứ. Tôi nghĩ đó chỉ là cú hích nhẹ
nhàng đủ để anh tỉnh lại thôi, không ngờ anh lại lăn quay ra đất thế này – Chị kéo dài giọng – Nhưng vẫn tốt hơn là đứng trơ ra cứ như người bị
chôn xuống đất, cứng đờ như những tượng nung trong lăng mộ Tần Thủy
Hoàng ngày xưa.
Tác dụng như tức thì, lửa tóe lên trong mắt Trung Dũng, những ngón tay cứng như thép siết chặt lấy cằm chị:
− Nhi có im đi không?
Nhìn thẳng vào anh, Mẫn Nhi chấp nhận và chịu đựng một cách thách thức. Như
bà o nỏ mồm, chị đang sử dụng ngôn từ như một cứu cánh: - Sao? Tôi có
kém cô ấy không? Trông tôi thế nào nhỉ? – Bằng giọng chế nhạo, chị hỏi
với vẻ băn khoăn rất phụ nữ về hình thức của mình.
− Trông ngu xuẩn và đần độn lắm.
Trung Dũng cười nhạt khi giông tố lóe lên trong mắt Mẫn Nhi.
− Nhưng đó chưa phải là điều tệ hại nhất…
− Điều tệ hại nhất là Nhi quá xinh đẹp, tôi sẽ dạy cho Nhi biết im lặng đúng lúc.
Đôi mắt anh như tia chớp lóe lên trên bầu trời, còn đôi môi như trận bão
vặn mình trút cơn thịnh nộ. Họ như những đám mây đâm sầm vào nhau phóng
ra luồng điện cực mạnh. Vẫn tinh nhạy như con thú hoang với bản năng
sinh tồn cực mạnh, không gì có thể giết được anh. Cố gắng làm dịu nụ
hôn, Mẫn Nhi vòng tay qua cổ người đàn ông. Dùng đôi môi rất êm rất mềm
của mình âu yếm đôi môi nóng bỏng, thô bạo cho đến khi Trung Dũng nhẹ
nhàng đáp trả rồi nụ hôn kéo dài êm mượt như tơ. Sợi dây cuối cùng của
sự thận trọng và tỉnh táo tan đi trong một thoáng đam mê. Chọn đúng điểm rơi, chị dừng lại và rời khỏi anh trong cảm giác đắc thắng:
− Vậy nói xem anh hôn tôi vì điều gì? Vì cái ngu xuẩn, đần độn hay vì điều tệ hại nhất là tôi quá xinh đẹp?
Trung Dũng lầm lì:
− Tôi không biết. Đứng trước Nhi, tôi chỉ thấy duy nhất một cảm giác thèm muốn. Cái thèm muốn của người chết đói sẵn sàng bán linh hồn mình để
đổi lấy một lát bánh mì. Một cái tượng bằng đất nung vẫn có thể dùng đến sức mạnh, sự hiếu chiến và tàn độc của Thành Cát Tư Hãn để tồn tại… ít
ra là trong tâm trí của một người khác.
Không phải lần đầu tiên họ
cãi nhau. Nếu mỗi lần cãi nhau để lại một vết thương trên da thịt thì cả hai đều thâm tím mình mẩy nhưng họ biết lượng sức đối phương khi ra đòn vì thế chưa có vết chí mạng nào để đổ vỡ tan tành cả. Nhưng lần này thì khác, tức giận làm Mẫn Nhi ngạt thở, dang tay tát Trung Dũng một cái
thật mạnh mà chị đau đến hoa cả mắt:
− Anh chỉ là một con ngựa đực
đẹp mã và ngu ngốc. Nghe tiếng gió rít đã cuống cuồng tung vó vì tưởng
rằng tiếng hí của mình đã vang xa và mạnh mẽ đến thế. Thực tế nó không
phân biệt nổi đâu là tiếng gió còn đâu là tiếng hí của chính nó. Ảo
tưởng về sức mạnh không có thật còn tệ hại hơn người đàn ông biết rõ
mình bất lực.
Anh đứng yên chịu trận. Chị đứng yên, cơn giận phập
phồng nơi lồng ngực. Không còn bạn bè, không còn cộng sự, họ đang đo
lường nhau chực tung hê tất cả để một mất một còn. Nhưng không có đám
cháy nào cả khi mắt Trung Dũng dịu dần, thoáng ngạc nhiên ánh lên trong
mắt chị. Mắt người này có hình ảnh của người kia. Xoa xoa gò má, Trung
Dũng nói như thể anh vừa tát chính mình:
− Tôi xin lỗi.
Từ lâu
Mẫn Nhi không còn giữ vẻ nhẹ nhàng, kiên nhẫn, tỉ mỉ của người làm công
tác nghiên cứu – cái vẻ mà vị giáo sư bảo thấm vào óc, chảy vào tim ông
như chất men ngây ngất. Từ chối ông, chị không giữ lại nó mà nhảy vào
kinh doanh, Mẫn Nhi trở thành người khác. Làm như giông, nói như gió,
cách diễn đạt đôi khi sỗ sàng, thẳng băng như rìu bổ củi và kết quả là
khi chị dịu dàng lập tức người khác rơi vào thế phòng thủ. Giờ Mẫn Nhi
thấy ngượng như tiếp xúc với quý ông Ăng-Lê mà lịch sự là món trang sức
được đeo đến tận những ngón chân.
− Không sao.
− Tôi thành thật xin lỗi Nhi về… ừm, về tất cả.
Mẫn Nhi khoát tay – như gã đàn ông phóng khoáng:
− Tôi xin lỗi nhưng chỉ cái tát thôi vì suy cho cùng tôi chỉ là giọt nước làm tràn chiếc ly chịu đựng của anh.
Trung Dũng cười buồn:
− Tôi đã cư xử như người mất hết lý trí. Lâu quá rồi nhưng đến khi không
còn cơ hội bù đắp mới biết mình mất thật sự. Tôi cần thời gian để bình
tĩnh trở lại nếu không cứ đà này lại mất luôn danh dự với Nhi.
Chân thành của anh khiến chị cảm động, Mẫn Nhi cười. Nụ cười cũng buồn:
− Nếu anh đánh mất danh dự thì hãy làm ra vẻ danh dự đó không thuộc về anh.
− Thế có nghĩa là vẫn được phép đánh mất hết lần này đến lần khác phải không?
Mắt Trung Dũng còn buồn hơn cả nụ cười nhưng chị an tâm vì anh đã nói đùa.
Cả hai dùng thái độ bình thản để khỏa lấp nụ hôn. Xem như, với anh đó là cách trút giận, với chị là hành động chia sẻ. Lý lẽ chông chênh như
đứng trên vách đá dù cheo leo nguy hiểm vẫn còn hơn đâm đầu xuống vực để mất tất cả.
Không chỉ tình yêu, giờ những ân hận tiếc nuối
đang giày vò Trung Dũng. Người ý thức được giá trị của thời gian là
người biết chờ đợi. Chị sẽ chờ đợi. Nhưng tượng Bayon muôn mặt, Mẫn Nhi
ao ước được một lần nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của anh.
Chiều
nhạt dần, trầm ngâm bên bức tranh Mùa Đông, Trung Dũng nghĩ đến những
được mất trong cuộc đời, về điều nhức nhối trong mối quan hệ của họ.
Biết bao lần anh hình dung Nam Giao bước qua cánh cổng vào nhà và ở lại. Hình ảnh Nam Giao ngồi bên ô cửa là hình ảnh đẹp, lãng mạn gợi trong
anh khung cảnh êm đềm về một gia đình hạnh phúc. Mất cô rồi, mãi mãi về
sau, có cùng đi với ai trong cuộc đời, anh vẫn nghĩ đó là Nam Giao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT