Chủ nhật, cả bọn được nghỉ học nên rủ cô nhỏ đi thành phố Đại Dương. Họ thuê một chiếc xe tám chỗ ngồi. Củ Cà Rốt cũng cùng đi với Tóc Dài. Suốt chuyến đi lúc nào cô cũng tìm mọi cách để ngồi bên Tóc Dài.Còn Tóc Dài không đồng ý cũng không phản đối, chỉ mỉm cười mỗi khi Củ Cà Rốt nói một câu gì đó. Và không một lần nào liếc về phía cô nhỏ, mặc dù cậu luôn để ý thấy Số Một và Số Không chạy lăng xăng quanh cô.Họ luôn miệng hỏi cô có mệt không, cô có lạnh không, cô có đói không... Nhưng chỉ ngồi trên xe làm sao mệt được, xe lại có máy sưởi làm sao lạnh được, sáng nay lại vừa ăn một tô phở Hòa to như cái chậu con, làm sao đói được. Cô chỉ buồn. Buồn ghê gớm vì thấy Tóc Dài sao quá đỗi lạnh nhạt với mình. Cô chỉ chực Tóc Dài quay lại nhếch miệng cười với mình để tươi tỉnh bắt chuyện với cậu nhưng hoàn toàn vô vọng. Càng lúc cô càng thấy bực bội vì khó hiểu. Lúc nào chỉ có hai người sao anh ta lịch sự và dễ mến thế. Chẳng lẽ anh ta lại sống hai mặt đến thế sao.

Tóc Đinh nhìn qua cô nhỏ nói một cách rất vô tình:

- Nó là vậy đó.

Cô nhỏ giật mình, hai tai đột ngột nóng bừng lên. Cô lắp bắp:

- Em nói vậy là sao chớ?

- Đâu có gì - Tóc Đinh nhấn ga cho xe chạy vọt lên - Chị Hai, em hỏi thiệt chị nè, nếu có tới ba người con trai quí chị thì chị làm sao?

- Làm sao là làm sao. Tới lúc đó mới tính được. Chớ giờ biết ai đâu mà tính. Có thiệt là chị không biết không?

Cô nhỏ nhún vai, đang tìm cách đánh trống lảng thì Số Không đã réo lên: - Ê, tấp vô chỗ nào cho tao xả hơi chút. Sáng nay uống nhiều nước quá mày ơi. Xe tấp vào một cây xăng. Số Không hấp tấp nhảy xuống xe, chạy lúp xúp sau những quầy hàng và biến mất vào toa lét. Số Một và cô nhỏ cũng xuống xe. Số Một lại hỏi:

- Mây mệt không?

Có gì đâu mà mệt.

- Thế có mỏi chân không? Cũng không à? Cô giỏi thật. Mỗi lần đi thế này là xương cốt tôi cứ rệu rã cả. Hi hi... Chắc tại tôi ốm quá.

Cô nhỏ nghe tiếng Củ Cà Rốt cười lanh lảnh và tiếng Tóc Dài nói câu gì đó. Lại nghe tiếng cười lanh lảnh của Củ Cà Rốt. Số Một bảo:

- Tôi chưa thấy người nào vô tư như cổ. Người đâu mà chỗ nào cũng cười được.

Ờ, chứ ai như mình. Suốt ngày sầu não ủ dột. Cô nhỏ nghĩ. Mình rõ ràng không hợp với anh ta. Anh ta chỉ thích những người v vẻ như cô ấy thôi. Cô đột nhiên quay sang hỏi:

- Anh thấy tôi có chán lắm không?

Câu hỏi làm Số Một ú ớ. Chẳng lẽ lại bảo không, tôi thích cô lắm thì lộ liễu quá nên suy đi tính lại, cậu trả lời một câu rất chung chung:

-Tôi thấy người ta chỉ thích những cô gái có tính đằm thắm như cô vậy.

Số Không đã quay trở ra, mặt mày phởn phơ thấy rõ. Trên đôi tay múp míp của cậu khệ nệ nào là sô cô la, da-ua, bánh ngọt. Số Một nhón tay định lấy một chiếc thì Số Không đã kịp vùng ra:

- Nè, cái này không có dành cho mày đâu nghe.

- Thì tao lấy để mời Mây chớ bộ! – Số Một chữa ngượng, cặp kiếng cận như rơi tõm xuống chóp mũi.

- Khỏi cần mày đi! - Số Không làu bàu rồi quay sang cô nhỏ- Mây dùng chút gì không?

- Cảm ơn, tôi còn no lắm.

- Cô cứ nhận đại đi chứ đi thêm quãng nữa là chỗ đồ ăn đó bốc cánh bay mất đó - Số Một sửa lại cặp kính, nói như chọc tức Số Không.

Số Không khịt mũi bảo:

Nhưng dù sao tao cũng có lòng hơn mày, Kẹo Kéo ạ.

Thấy chiều hướng có vẻ căng thẳng, cô nhỏ vội dàn hòa:

- Thôi thôi, cảm ơn hai anh. Lên xe đi rồi mình tính.

Tóc Dài ngó qua cửa xe. Mặc dù có vẻ đang chăm chú nghe Củ Cà Rốt nói chuyện, nhưng Tóc Dài vẫn không quên nhìn xuống chỗ cô nhỏ đang đứng nói chuyện với hai cậu bạn. Cậu thấy ghen tị với họ.Khác hẳn với cậu, họ lúc nào cũng v vẻ, trẻ trung. Cậu làm sao có thể so sánh được với họ, gia cảnh cũng không, học hành cũng không... Rồi Mây sẽ nhận ra được điều đó.Những người kia chắc chắn sẽ hợp với cô hơn.

- ...đúng không anh? - Củ Cà Rốt cũng chồm qua cửa xe nhìn xuống, hỏi.

- Gì cơ? - Tóc Dài giật mình quay lại.

- Em bảo là hình như hai anh ấy đều thích chị Mây - Củ Cà Rốt ý nhị liếc Tóc Dài - Không biết chị ấy sẽ để ý đến ai ta?

- Để ý đến ai là chuyện của người ta, liên quan gì đến mình mà suy với đoán - Tóc Dài tự nhiên nổi cáu - Thật nhiều chuyện!

- Em làm gì mà anh la em vậy? - Củ Cà Rốt rơm rớm nước mắt.

- Anh xin lỗi - Tóc Dài lầm bầm, ngồi lút sâu vào trong ghế.

Ba người kia đã lên xe. Số Một lên lái thay cho Tóc Đinh. Cô nhỏ xuống hàng ghế dưới ngồi, ngay sát bên cạnh Củ Cà Rốt rồi đến Tóc Dài. Tóc Dài và cô nhỏ đều ngoảnh mặt nhìn ra hai hướng cửa sổ,không ai nói với ai câu nào. Sau mấy lần gợi chuyện không ai hưởng ứng, Củ Cà Rốt khẽ thở dài. Mắt cô lim dim như ngái ngủ, lòng buồn bã nghĩ, cuộc sống cứ như một cái đu quay, người này đuổi theo người kia bao giờ mới bắt kịp nhau đây?

*

Xe dừng lại trên bờ biển. Mùa thu, cát trở nên ẩm ướt và gió từ biển thổi vào lạnh buốt. Những con hải âu lông xám co ro chụm đầu vào nhau trên những tảng đá to xù xì. Mọi người đứng túm tụm vào nhau như để tránh tránh những cơn gió mạnh thổi ào ạt từ biển vào. Nhưng vô tình hoặc do cố ý, Củ Cà Rốt và Tóc Dài đứng tách ra hẳn một phía. Số Một nheo mắt ngắm họ, bảo:

- Trông tụi nó cũng hợp đấy chứ. Lại có vẻ rất lãng mạn.

Cô nhỏ cũng gục gặc đầu, bảo “Ừ”. Tóc Đinh kéo tay cô, kêu khẽ:

- Cảnh ở đây đẹp quá chừng chị nhỉ?

Cô nhỏ lại bảo “Ừ” nhưng mắt chỉ liếc về phía Củ Cà Rốt và Tóc Dài. Hôm nay Củ Cà Rốt diện một chiếc quần nỉ màu xanh nước biển, áo khoác cam điểm chấm xanh dương và quàng một chiếc khăn sặc sỡ (ngay khi mới lên xe cô nhỏ đã phát hiện ra chiếc khăn này Tóc Dài đã từng đưa cho cô quấn cổ hôm đến bảo tàng). Củ Cà Rốt nói một câu gì đó và dang hai tay như sắp bay về trước. Mất đà, cô trượt chân té nhưng Tóc Dài đã kịp kéo cô lại. Cái kéo tay mạnh làm cả người Củ Cà Rốt chúi vào người Tóc Dài. Cô hốt hoảng ôm chầm lấy Tóc Dài. Và nhoẻn miệng cười. Nụ cười hạnh phúc đến nỗi đứng ở phía bên này, cô nhỏ vẫn có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đang in dấu trên đó.

*

Họ ngồi trong một quán ăn mở cửa 24/24, nằm trên bờ biển. Cửa kính trông ra một ngọn hải đăng tháp đèn sáng rực. Thỉnh thoảng cánh cửa không đóng chặt bị gió thổi bật ra làm vẳng vào tiếng sóng vỗ và tiếng những con hải cẩu đùa nghịch như tiếng trẻ con cười. Họ kêu món súp hành ăn với bánh mì bơ và khoai tây trộn sữa ăn với thịt bò bằm. Mùi thức ăn khiến những cái bụng cứ réo lên ào ào. Tóc Đinh vừa ăn xong đã ngáp dài:

- Ôi trời, sao lại buồn ngủ thế này.

Số Không bảo:

- Căng da bụng chùng da mắt là chuyện thường. Hay mình kiếm chỗ nào trú qua đêm cái đi.

Mọi người ồ lên phản đối, quyết định phải về ngay trong đêm nay. Chiều mai, Tóc Đinh, Số Không, Số Một có bài kiểm tra. Họ phải về thôi không kịp. Cho đến tận bây giờ cô nhỏ vẫn không hiểu được cách học của họ. Ban ngày đi học, hoặc được nghỉ thì chỉ đi chơi hay nằm ngủ trong những chăn bông ấm sực. Tối về đi làm thêm tuần ba buổi. Vậy mà không hiểu sao các cậu vẫn qua được kỳ thi một cách dễ dàng, lại toàn được điểm cao.

Lúc bước ra ngoài, vì thay đổi nhiệt độ đột ngột nên cô nhỏ nhắm tịt mắt hắt xì liền ba cái. Khi mở mắt ra, cô bắt gặp cái nhìn chăm chăm của Tóc Dài. Cô vội vã lảng cái nhìn của Tóc Dài, cố đi nhanh về phía trước. Tóc Dài cũng sải những bước lớn, chẳng mấy chốc đã túm được áo cô. Cậu cởi áo khoác, đưa cho cô, nói lớn để mọi người cùng nghe:

- Cô đừng bày đặt anh hùng nữa. Trời vầy mà ăn mặc phong phanh như cô chỉ có chết thôi. Thấy cô nhỏ vùng vằng chưa chịu nhận áo, Tóc Dài lại bảo:

- Tôi lo là lo cô mà bị bệnh thì chỉ mệt tụi tôi thôi. Mặc vào mau đi.

Giọng nói như ra lệnh. Nhưng với Củ Cà Rốt, sao nó thật dịu dàng. Cả đời cô chỉ mơ ước được một lần Tóc Dài nói như vậy với mình. Nhưng đã có bao giờ đâu. Củ Cà Rốt chạy ngang qua cô nhỏ, nói khẽ đầy ghen tị:

-Chị thiệt hên đó!

Cô nhỏ ngơ ngác, không hiểu ý Củ Cà Rốt muốn nói gì. Vì trời về đêm ngày càng lạnh nên cô đành khoác chiếc áo của Tóc Dài. Người cô nóng ran lên không hiểu vì chiếc áo quá dày hay vì câu nói của Củ Cà Rốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play