"ôi…Phàm…anh có..a…xem..em…là..thế…thân…của…Natsumi…”. Nàng đang ở trong tình trạng triền miên cùng Dương Phàm mà lại ghen ư?

Dương Phàm khẽ dừng lại động tác, hôn lên chóp mũi xinh xinh của nàng “em là đồ ngốc nghếch, chẳng lẽ tình cảm của anh chưa đủ mãnh liệt, hử?”

Dương Phàm thúc mạnh vật cứng vào hạ thể nàng, khiến nàng hét lên “ôi….”

“Phàm, anh.. có… yêu… em ..không…”. Dương Phàm nhíu mày trước câu hỏi ngốc nghếch của nàng, không ngừng thúc mạnh vào “ôi….”

“Văn, em là đồ ngu ngốc, tại sao lúc nào cũng chẳng tin anh, hử?”. Dương Phàm dùng giọng nói oán trách nhìn lấy nàng đang khẽ khóc.

Nàng vội ôm chặt lấy thân thể của Dương Phàm, giọng nghẹn ngào “hứa từ nay đừng bỏ rơi em được không”.

Dương Phàm ôn nhu hôn lên đôi môi hồng xinh sắn của nàng “Văn, anh hứa, cái gì anh cũng hứa”, anh mê luyến Văn gần chết, làm sao mà bỏ rơi được nữa, 1 tháng nay anh chẳng ngủ ngon vì sợ giống như 4 năm trước, anh yêu Văn còn chưa hết nữa là.

Nàng gật đầu, Dương Phàm ôm nàng dậy, ép sát nàng vào tường trong tư thế chẳng chừa khe hở nào, nàng ngạc nhiên hỏi “Phàm, anh đang làm gì thế?”

Dương Phàm cười xấu xa “từ từ em sẽ hiểu”. Hai tay nâng lấy mông tròn trịa của nàng chẳng cho nàng cơ hội phản kháng, vật nam tính của anh vội vàng luồn sâu vào trong u cốc ẩm ướt của nàng.

“a…”. Nàng khẽ giãy giụa, trong tư thế này thật là khó chịu, nàng rên rĩ “ôi….”. Dương Phàm thỏa mãn hành động của nàng, nhanh chóng làm việc thật chăm chỉ trong hạ thể nàng.

Không ngừng đưa nàng lên thiên đường, “ôi…”. Lưng nàng không ngừng chà sát vào tường, mông thì bị nâng lên chỉ biết làm theo sự chỉ dẫn của Dương Phàm. Dương Phàm không ngừng luồn thật sâu vào hạ thể nàng mới chịu ra, rồi lại đẩy rất mạnh “ôi…”, nàng chỉ biết rên rỉ, sóng tình từng đợt cuộn trào.

Trong phòng càng lúc càng kịch liệt quả thật Dương Phàm rất cường tráng, để bù đắp cho nỗi nhớ nhung một tháng mà Dương Phàm không ngừng đòi hỏi sự chăn gối trên người nàng, làm đủ mọi tư thế. Khiến cho nàng lã người miệt mỏi đến mức ngủ đi, hai người nhanh chóng tiến vào tình trạng ngủ miên man.

Dương Phàm tán thưởng cách làm việc của Matsumoto, cùng với sự dứt khoát của Matsumoto, đây là sự học hỏi tuyệt vời, Matsumoto cũng rất quí mến Dương Phàm vì Dương Phàm là một người tài năng, vì thế hai người cứ trao đổi không ngừng những kiến thức.

Đến trưa, Thái Văn đang học cắm hoa. Chỗ ở của Matsumoto sắp xếp cho hai người là một căn nhà truyền thống theo kiểu cách của người Nhật.

Cánh cửa giấy mở ra, khiến cho Thái Văn giật mình, chẳng phải là do hành động tuy tiện mở cửa mà do Dương Phàm đang mặc bộ kimono trong thật đẹp và chỉnh tề lại sang trọng, mỉm cười nhìn lấy nàng

“oa, thật là hợp với anh nha”, nghe được lời khen của người đẹp đương nhiên là hài lòng rồi, bổ nhào đến ôm lấy nàng “a, Phàm”.

“ưm, em cũng rất đẹp”. Dương Phàm ôm trầm lấy nàng hôn lấy nàng. Nàng thì ngã trong vòm ngực cường tráng của Dương Phàm.

“xem ra hai người thật đẹp đôi”. Giọng của Matsumoto tán thưởng họ, hài lòng với tác phẩm mà mình tạo ra, hài lòng với nụ cười hạnh phúc em gái anh, vì thế anh đã dùng cả buổi sáng để giải quyết đống công việc đó, dù bề bộn đến đâu thì em gái vẫn là nhất.

Dương Phàm nhìn thấy Thái Văn mặc bộ đồ kimono thì đã bị sự xinh đẹp quyến rũ mất rồi, đâu còn tâm trạng ăn uống. Matsumoto thì thấu hiểu vội ho khan “nào chúng ta cùng đi ăn trưa nào”.

Dương Phàm vội ho khan, dắt tay của Thái Văn ra đi, Thái Văn thì khờ khạo gật đầu như giã tỏi. Cả ba người nhanh chóng di chuyển đến đảo Miyako-jima bằng trực thăng. Cùng dùng bữa trong một nhà hàng sang trọng.

“tiểu công chúa, em chẳng ăn được cua mà cứ bướng bỉnh”. Matsumoto nhăn mặt vì hành động của tiểu công chúa cứ thích gấp bừa, thấy vật có màu sắc đẹp là cứ bỏ vào miệng ăn, chẳng thèm để ý sushi đó là gì.

Dương Phàm thì vội thấu hiểu, thì ra Văn chẳng ăn được cua ư, vội hỏi “Âu Nhạc Phong là gì của hai người”

Matsumoto mỉm cười “đó là CEO của lão simon”. Nàng hiểu ra thì nói “Âu Nhạc Phong là bạn ‘thanh mai trúc mã’ của tiểu hoàng tử a”.

Dương Phàm đã hiểu xem ra có nhiều điều bất ngờ Âu thị to lớn mà chỉ là một chi nhánh của tập đoàn Simon, quả thật anh rất cám ơn Matsumoto đã che dấu Văn đi thật là kỹ, nếu không thì chắc chắn bị ăn không chừa một mảnh xương.

Thấy Dương Phàm khẽ cười suy nghĩ trầm ngâm thì nàng nhíu mày nghi hoặc hỏi “Phàm, anh đang nghĩ gì”

Dương Phàm búng lấy mũi nàng “bé con ngu ngốc, anh đang thầm cám ơn sự bảo vệ của anh rể được chưa!”

Nàng bĩu môi, khuôn mặt chín ngượng đi. Matsumoto thì cười ha hê, khẽ xoa xoa đầu em gái của mình, sao mà ngốc đến mức này chứ.

Matsumoto thấy được 2 bóng dáng ở trước cửa đang bước vào thì khuôn mặt thiên thần đã khép lại. Dương Phàm chú ý theo ánh mắt của ‘anh rể’ mình thì cũng như thế.

Natsumi cùng Masami vừa nhìn thấy Matsumoto cùng ăn uống với Dương Phàm thì giật mình “tại sao cô gái đó ở đây”, vì quá đau lòng nên masami rủ em gái mình đi du lịch chơi ai ngờ lại gặp cảnh đau lòng hơn

Thấy Masumi hét lên thì Natsumi ngây thơ hỏi “em quen biết cô gái ấy”. Masumi bĩu môi “đó là hạng ‘gái bao’ sao lại xứng đáng ngồi cùng Phàm và Matsumoto tiên sinh chứ”

Giọng nói lớn đến mức chẳng thể lớn hơn nữa, câu nói này khiến con ngươi của Matsumoto hơi đảo liên, còn Dương Phàm thì nắm chặt lấy tay của Thái Văn lại.

Natsumi nhìn thấy Matsumoto cùng Dương Phàm chẳng thèm để ý sự hiện diện của nàng thì nàng thất vọng nhìn lấy chị gái của mình, dù thất tình đi nữa cũng đừng nên thất thố như vậy, nhanh chóng đi qua cúi đầu “xin lỗi”

Matsumoto hừ lạnh, chẳng thèm để ý đến gắp đồ ăn cho Thái Văn, Dương Phàm thì khẽ gật đầu. Còn Masumi giận dữ sắc mặt méo mó tiến lên“Matsumoto tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh cũng cần đến loại ‘gái bao’ đó”, thật chẳng ngờ ả lại có sức quyến rũ cả hai người, hai người lại cùng chịu ngồi bàn cùng ả đó.

Matsumoto búng tay một cái, một đội vệ sỹ mặc áo đen cường tráng lực lưỡng xuất hiện, lạnh lùng nói “tôi ăn cơm chẳng muốn ai quấy rối”

Các vệ sỹ được huấn luyện kỹ càng, rất hiểu ý chủ nhân, nhanh chóng khiên họ ra ngoài trong tình trạng họ không đồng ý.

Thái Văn khẽ cười, Dương Phàm thì hài lòng ăn tiếp. Matsumoto thì bận nghe cuộc điện thoại.

Thái Văn khẽ hỏi “anh có cảm giác gì khi gặp lại tình cũ”. Mùi dấm chua nồng nặc nha, Dương Phàm dù vui mừng nhưng tại sao Văn lại chẳng tin tưởng anh chứ, anh bĩu môi giận hờn “anh thật giận em”

Thái Văn thấy vậy vội vàng dùng tay nhỏ bé vòng qua lưng của Dương Phàm. Dương Phàm hài lòng. Matsumoto nghe xong thì bước đến “tiểu công chúa lại lười biếng nữa, tiểu công chúa mau uống thuốc nào”

“thuốc, em bị bệnh sao?”. Dương Phàm nhíu mày nhìn lấy Matsumoto đang thúc giục Thái Văn uống thuốc.

Nàng bĩu môi “chẳng có”. Matsumoto hỏi tiếp “thế dạo này em ngủ ngon?”. Nàng khẽ gật đầu. Đến đây thì Matsumoto hiểu rồi thì ra tình yêu chữa lành bệnh tâm lý sao, nhưng Matsumoto vẫn không tin tưởng cho lắm“để mai anh sẽ kiếm Arthur đến xem kỹ hơn mới được”

Dương Phàm thì thở dài, nhíu mày lại, buổi cơm tựa hồ đã mất ngon. Suốt đường đi Dương Phàm im lặng không nói gì.

Vào đến phòng thì nàng bĩu môi “Phàm”. Dương Phàm ngồi xuống gường duy trì sự im lặng.

Nàng vội đến bên cạnh xoa bóp bả vai của Dương Phàm, khẽ nói “Phàm, đừng giận em được chứ”

Dương Phàm xoay lại, ánh mắt trầm xuống nhìn Thái Văn, đặt Thái Văn lên đùi mình, thở dài “anh chẳng có tư cách giận em, anh đang giận bản thân anh, quá vô dụng cái gì cũng chẳng biết”

Nàng xoa xoa vầng thái dương của Dương Phàm “Phàm, anh thả lỏng nào, em sẽ nói cho anh nghe 4 năm qua em sống ra sao”.

Dương Phàm gật đầu, gục đầu vào lồng ngực của Thái Văn, nghe Thái Văn thủ thỉ bên tai Dương Phàm, xem ra Dương Phàm trút gánh nặng xuống được rồi, nhưng thế giới này lắm những bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play