Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

Bị chà đạp cả chiều hôm qua, hôm nay lúc 4 giờ 45 phút sáng Ryoma lại bị Hannah kéo ra khỏi cái ổ chăn ấm áp.

“Chị, mấy giờ rồi?” Ryoma mê ngủ không tỉnh táo.

Hannah lưu loát cởi bộ quần áo ngủ, thay vào bộ quần áo thể dục, một tay kéo cậu vào phòng rửa mặt, đem khăn có nước lạnh lau mặt cho cậu.

“Tê ~” Ryoma tỉnh ngủ.

Sáng sớm dùng nước lạnh để rửa mặt thật sự kích thích.

“Tất cả xong rồi, chúng ta đi thôi” Xoay người đi ra ngoài.

Nhớ tới hôm nay bắt đầu buổi tập huấn, Ryoma rửa lại mặt. Chờ lúc cậu chuẩn bị xong, khi đi ra ngoài cửa nhà mình thì thấy một nhóm người đứng, tất cả các thành viên đội tuyển chính thức đến đông đủ.

Nói đến việc này phải cảm ơn Inui Sadaharu thần thông, không biết từ đầu mà hắn biết, Echizen Ryoma có một người chị lợi hại, sẽ tiến hành tập huấn đặc biệt cho Fuji, Kikumaru và Momoshiro, căn cứ vào tư liệu thu thập, hắn thông báo cho toàn thể thành viên của đội tuyển chính thức, sau đó hỏi Momoshiro thời gian, kêu gọi đội tuyển chính thức tới đây. Đây cũng là lý do tại sao toàn thể đội tuyển có mặt ở đây.

“Các anh sáng tốt!” Tuy không biết tại sao có nhiều người như thế nhưng Ryoma vẫn chào đón.

Trưởng câu lạc bộ Tezuka gật đầu với cậu, sau đó nói với Hannah “Thật xin lỗi, không chào hỏi đã đến, làm cho chị thêm ít phiền toái”

Ánh mắt Hannah nhìn khắp đội tuyển, gật đầu tỏ vẻ không sao “Không sao, có điều vào được thì đừng nghĩ sẽ đi ra”

Tezuka cam đoan “Sẽ không có chuyện đó”

“Được rồi. Chuẩn bị đi, bắt đầu chạy bộ, chạy quanh nội thành, bây giờ là năm giờ, chạy tới bảy giờ. Tốc độ của tôi là một trăm vòng một giờ. Không trông cậy mấy đứa cũng nhanh như thế, nhưng chạy trong hai giờ thì được. Nếu muốn bỏ thì bây giờ đi về đi. Mặt khác” Hannah nhìn Inui Sadaharu “Đem đống đồ phụ trọng trên người tháo ra, bây giờ chỉ mang nó chỉ tăng gánh nặng cho mấy đứa thôi”

Inui Sadaharu tính toán số liệu trong lòng, ra kết luận: Nên tháo ra. Sau đó đem đống đồ phụ trọng tháo ra.

Không lẽ, các người không nghĩ chạy hai giờ trong nội thành sẽ khiến người khác ngủ không được sao??

Trải qua một phen sống đi chết lại để chạy bộ, toàn bộ đám thiếu niên cuồng tennis cũng đã chạy xong trong hai giờ. Đám người bọn họ vô lực ngã xuống trên mặt đất. Cho dù mỗi ngày bọn họ bị Tezuka bắt chạy hai mươi, ba mươi vòng nhưng không khổ như vậy. Chạy Marathon cũng không như thế, ít nhất chạy marathon là chạy vận tốc, lúc bọn họ chạy thì cô gái kia làm họ kích thích vô cùng. Cô ấy nói mình chạy một trăm vòng một giờ, mà trong một giờ bọn họ thấy cô chạy hơn một trăm vòng. Rất, rất điên cuồng. Đại khái là chịu không nổi kích thích, mấy tên không chịu thua này chỉ có thể liều chết mà chạy.

Hannah đã sớm chấm dứt việc chạy bộ, tựa vào tường nhìn đám thiếu niên tê liệt ngã xuống nói “Tuy tố chất có yếu kém, nhưng rèn luyện để đối phó người thường là có thể” Cho nên cô mới đem cái huấn luyện cho đám người hầu áp dụng lên họ???

“Chị, em phải rèn bao lâu?” Ryoma muốn đứng dậy nhưng mà không thành công. Toàn bộ những người khác trong nhóm chính thức đoán rằng hôm nay thắt lưng của họ sẽ đau đến mức chịu không nổi.

“Nhìn tiến độ của em, cỡ hai hay ba tháng là được” Hannah tính toán trong lòng, đến lúc đó không mở được một phần cửa nhưng nửa phần thì có thể “Mau đứng lên, đi tắm rửa một chút, sau đó ăn sáng, nếu không đến trường muộn đấy!”

“Vậy bọn em đi trước” Tezuka đứng lên đầu tiên, các thành viên khác thấy trưởng nhóm đứng lên, cũng xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy.

“Được. Sáu giờ tối tới đây” Hannah nói xong cũng không quản mấy tên kia muốn khóc.

Sau một thời gian lọt qua lọt về, Hannah cuối cùng cũng tìm được trụ sở công ty LME. Đem xe đỗ vào bãi đỗ xe, tính lên tầng một hỏi Yashiro ở đâu, nhưng nghĩ lại mình có số điện thoại của hắn, cứ gọi cho nhanh. Mà lúc này, Yashiro và Tsuruga Ren đang ở trước cửa công ty.

Sáng hôm nay Tsuruga Ren có một buổi họp mặt quảng cáo, việc này vừa mới tuyên bố thì đám fans cuồng nhiệt đã đứng dưới lầu công ty LME với hi vọng có thể gặp mặt thần tượng của mình. Đối với người dịu dàng với fans như Tsuruga Ren tuyệt đối không lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Lúc này điện thoại của Yashiro vang lên, Tsuruga Ren lúc đầu nghĩ là một công việc gì đó, nhưng hình như không giống.

“Xin chào, tôi là Yashiro” Thấy số lạ, tuy có số của Hannah nhưng không có lưu nên hắn không biết là ai.

“Tôi là………..Echizen Hannah, hiện tại đang ở đại sảnh lầu một của LME, anh Yashiro đang ở đâu?” Thiếu chút nữa nói “Tôi là Hannah Zoldyck”

Yashira nghe đến đây thì vội nói “Chờ một lát, tôi đang ở ngoài cửa, lập tức sẽ đi vào” Sau đó cất ddienj thoại, kéo Tsuruga Ren đi nhanh vào công ty, miệng còn giải thích với fans “Xin lỗi, hiện tại Ren có chuyện phải làm, mong mọi người nhường đường một chút. Tôi nghĩ mọi người không hi vọng Ren tới muộn” Tất cả đều nhường một đường.

Trong lòng có nghi ngờ nhưng vào công ty Ren mới hỏi “Yashiro, là ai mà phải gặp vội vậy?”

“Hôm trước tôi tìm được một người có năng lực” Yashiro vui vẻ nói.

“Yashiro, không giống anh chút nào” Ren nhíu mày, không hiểu người đó có tiềm lực thế nào mà khiến cho người đại diện của hắn vui mừng như thế.

“Không giống tôi?” Yashiro nói “Ren, cô ấy có tiềm lực, thực lực không nói, chỉ riêng vẻ ngoài đã có thể nổi rồi”

Tsuruga Ren nhíu mày “Em rất mong chờ đấy!”

“Cô Echizen, đã để cô đợi lâu” Vào cửa không lâu thì Yashiro thấy Hannah, không có cách nào, cô ấy thật sự chói mắt. Không chỉ vẻ ngoài, thân hình cao một thước kia cũng tìm rất dễ “Đây là Tsuruga Ren, là nghệ sĩ tôi quản lý”

“Xin chào, tôi là Echizen Hannah” Hannah đứng dậy, lần này cô mang giày cao gót nên khi đứng lên rất cao “Không sao, anh Yashiro đến cũng vừa lúc”

“Xn chào” Tsuruga Ren vươn tay.

“Vừa đi chúng ta vừa nói” Yashiro ấn một thang máy nói “Tôi cùng chủ tịch Takerada nói qua, ý tứ của chủ tịch là ký trước một năm. Tôi sẽ mang cô the, sau một năm, nếu cô có biểu hiện xuất sắc, chúng ta sẽ tiếp tục ký. Cô xem thế nào?”

Hannah cười “Không sao” Việc tham gia vào giới nghệ sĩ chỉ là cô muốn thử xem, nhưng một khi đã nhận thì cô sẽ cố gắng hoàn thành, với cô mà nói, việc là nghệ sĩ chẳng qua giống như nhiệm vụ trước kia mà thôi.

Tsuruga Ren ở một bên Yashiro đánh giá Hannah. Tuy rằng hắn thừa nhận vẻ bề ngoài của Hannah rất xuất sắc, nhưng mà làm một diễn viên không chỉ có vẻ bề ngoài. Hơn nữa, thái độ của cô ấy với nghành này…

Yashiro lấy hợp đồng từ trong gặp đưa cho Hannah “Cô xem thử, nếu không có vấn đề gì, chúng ta cùng ký”

Hannah nhìn hợp đồng một lần, tất cả đều rất nghiêm túc, phân số cũng hợp lý, không vì cô là người mới mà ăn xén. Cô đặt bút viết cuối hợp đồng: Hannah Zoldyck Echizen.

“Cô Echizen là người nước ngoài?” Yashiro nhìn tên trên hợp đồng hỏi.

“Tên thôi mà, gọi tôi là Hannah cũng được”

“Được” Yashiro xoay người nói với Ren “Ren, trước cậu giúp tôi nói chuyện với Hannah, tôi đem hợp đồng đi giao, sau đó chúng ta đi thử vai. Tôi đi trước” Câu nói cuối cùng là nói với Hannah.

Hannah làm một đồng tác xin cứ tự nhiên.

Sau khi Yashiro đi khỏi, Ren nói thẳng “Vì sao muốn làm diễn viên?”

“Vì sao à?” Hannah nghĩ, sau đó thật lòng trả lời “Tôi bị thất nghiệp, sau đó có người giới thiệu công việc cho tôi, cho nên đồng ý thôi”

Nụ cười trên mặt Ren vô cùng sáng lạn “Với hứng thú kiểu này của cô, chờ sau này cô sẽ bị người ta làm cho tan xương nát thịt”

Không ngờ những lời này của hắn không làm cho Hannah tức giận mà ngược lại cô còn nở nụ cười “Haha, thật thú vị. Bên cạnh tôi đã lâu chưa có người thú vị như anh. Khi tức giận thành người thuyết giáo bình thản? A, nói như vậy là trong ngoài không đồng nhất rồi ~” Hannah đứng lên, đi tới trước mặt Ren, sau đó hai tay đặt hai bên ghế xanh của hắn, người nằm úp lên, lộ ra biểu tình mị hoặc “Này, tôi thích tính cách này của anh đấy!” Nhìn đối phương rõ ràng ngượng ngùng nhưng làm bộ dạng không có chuyện gì, Hannah lè lưỡi trong lòng: Có ý tứ.

Lúc Yashiro bước vào thì thấy cảnh này, hắn ho một tiếng “Hannah, lát nữa đi cùng chúng tôi, Ren phải đi tới làm giám khảo tuyển nữ chính, chủ tịch muốn cô đi thử xem”

“Được. Không có vấn đề” Hannah trấn tĩnh đứng lên từ người Ren, hoàn toàn không có xấu hổ vì bị người bắt gian, kỳ thật cô cảm thấy không cần xấu hổ.

Ren cũng đứng dậy, nhìn quần áo “Hừ, tranh thủ cho cô ta như vậy thì thật sự để ý cô ta”

“Sao anh lại nghĩ thế chứ?” Chỉ cần Ren nhắm vào cô thì cô cũng không nhịn được đối chọi với hắn, sau đó nhìn hắn thay đổi vẻ mặt “Ừm, vật nuôi thôi, đương nhiên không cần để ý!” Cô tự nói với mình như thế.

Nhìn hai người đối chọi gay gắt, Yashiro muốn hỏi Hannah “Em đã làm gì Ren vậy? Bình thường dù hắn có ghét ai đi chăng nữa cũng chỉ nở nụ cười mà đả kích chứ không biểu đạt ra ngoài mặt như vậy!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play