Edit: Yun Haku

Im lặng đem Hannah đuổi về nhà, đuổi xong thì trở về nhà Tsuruga Ren.

“Ren, cậu chắc chứ?” Yukihito nhìn Ren hỏi.

“Tôi nghĩ là chắc” Nhìn phỏng cảnh bên ngoài, Ren trả lời.

Yukihito thật sự nghi ngờ, lấy hiểu biết của cậu với Ren, cái tên trì độn này có thể nhận ra được tình cảm của mình với Hannah sớm như vậy hoàn toàn không có khả năng! Không lẽ ở giữa còn có chuyện gì sao? Nghĩ lại hình có khoảng thời gian Ren trốn Hannah.

“Ren, cậu nói thật cho tôi biết, cậu phát hiện tình cảm dành cho Hannah lúc nào?” Yukihito hỏi.

“Cái gì? Thì ra anh đã biết rồi, vậy mà không nói cho em” Ren khó chịu, cái tên này biết mà không báo cho cậu.

Yukihito hừ hừ “Cho dù tôi nói cho cậu cậu cũng phủ nhận, không bằng để cậu tự phát hiện còn hơn. Không cần chuyển đề tài, nói cho tôi biết, phát hiện như thế nào?”

“Đột nhiên phát hiện” Ren quay đầu.

“Cậu không nói, tôi sẽ…” Yukihito cầm điện thoại, giả vờ gọi.

Ren thấy tư thế này lập tức đụng vào túi tiền, không có điện thoại, điện thoại trên tay Yukihito là của cậu. thật sự không thể không nói “Yukihito, không được làm bậy, đưa đây cho tôi”

“Không được đâu” Yukihito đặt tay lên điện thoại “1…2…3…4…”

“Được rồi, được rồi, em nói” Ren lập tức đầu hang, nếu không điện thoại hư thật đấy.

Yukihito đưa điện thoại vào tay trái chưa cởi bảo tay nói “Cậu nói đi”

Thừa lúc Yukihito thả lỏng, Ren giật lại điện thoại nói “Thì đột nhiên phát hiện thôi” Cậu mới không ngu mà nói chuyện mình lien tục mơ giấc mơ xuân một tuần đâu, tuy rằng tình cảm với Hannah chỉ mới phát hiện.

Yukihito dĩ nhiên không tin lời của Ren, nhưng di động đã bị đoạt lại, chỉ đợi cơ hội sau. Dù sao, bây giờ Ren chưa được tính là theo đuổi thành công.

“Ai nha, hôm nay sao Hannah lại về sớm vậy?” Cả nhà Echizen ở dưới lầu xem chương trình trực tiếp lễ trao giải, tuy rằng trực tiếp đã kết thúc nhưng mọi người chưa đi ngủ, bọn họ vốn định đợi cô trở về chúc mừng, mặt khác cũng phải hỏi việc Ren hôn cô!

Tuy rằng bình thường Nanjirou luôn để bộ dạng cà lơ phất phơ nhưng thật tế ông rất quan tâm Hannah, dĩ nhiên nguyên nhân quan trọng là ông ghen tị, ghen tị với Tsuruga Ren! Ông còn chưa thân với Hannah như vậy đâu T^T Cứ nghĩ rằng phải đợi lâu không ngờ Hannah về sớm như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Otousan, okaasan, Nanako, Ryoma, mọi người chưa đi ngủ à?” Hannah cũng kinh ngạc, bây giờ cũng đã mười giờ rồi, mọi người thế mà vẫn chưa ngủ.

“Mọi người tính tặng cho Hannah kinh ngạc, không nghĩ con lại về sớm như vậy. Chúc mừng con đạt giải” Rinko đứng dậy ôm Hannah một cái.

Đầu tiên Hannah cứng người, sau đó thả lỏng cơ thế “Cảm ơn”

Mọi người đều chúc mừng Hannah, Nanako thần thần bí bí đem Hannah kéo tới một bên hỏi “Hannah và Ren sama quen nhau khi nào vậy?”

Hannah biết cái hôn kia mà ra, chỉ giải thích “Không thể nào, cái hôn kia chỉ là lễ tiết”

Nanako nghi ngờ, cô muốn hỏi nhưng lại bị lời của Hannah cản lại “Có chút mệt, lên nghỉ trước, có gì mai nói tiếp”

Lễ phép chào mọi người đi lên lầu, để lại một nhà Echizen nghi ngờ.

Hannah nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, cô muốn im lặng tự hỏi nhưng suy nghĩ của cô rất loạn. Muốn ngủ nhưng lại không ngủ được. Ở trên giường lăn qua lăn lại một lát, cuối cùng Hannah cũng ngủ.

Trong lúc ngủ cô mơ thấy mình đang ở trên núi Kukuroo, mỗi ngày đều nhận nhiệm vụ, lúc làm nhiệm vụ thất bại thì nhận tra tấn vài ngày. Người tra tấn cô chính là anh hai, dĩ nhiên cũng có lúc ba và mẹ rat ay.

Cô thấy cái gì? Nghe cái gì?

Cô cảm thấy mình giống như bị chia thành hai, một bên nghe lời dạy dỗ, một bên nhìn mọi người ở ngoài.

Ba đang nói cái gì? Mẹ đang nói cái gì? Vì sao không nghe rõ? Giống như có màng che cách vậy, cô dùng sức chạy ra bên ngoài nhưng mà không thể. Cô chạy, chạy, chạy, không biết chạy bao lâu, cuối cùng cô cũng thoát khỏi màng che mỏng kia. Cô thấy, cô thấy mình lúc nhỏ đang đứng ở trước mặt ông nội, ba, mẹ, à, có cả ông tổ và ông cố nữa.

“Hannah, về sau gặp tới chàng trai mình thích thì trực tiếp cướp về nhà, con phải biết rằng con là con gái, có thể tùy hứng mà làm” Ba Silva nói. Bên ngoài, Hannah đen mặt, đoạn trí nhớ này thật sự không khác trước kia mấy, nhưng mà: Ba à, dù sao lúc đó con cũng chỉ mới năm tuổi thôi, ba dạy con cướp trai về nhà sớm như vậy làm gì? Dù con trưởng thành sớm nhưng không có tới mức đó!

“Hannah, nhớ kỹ, nhất định phải chọn một chàng trai đẹp trai! Mẹ có rất nhiều quần áo cho hắn thử!” Mắt điện tử của mẹ Kikyo chớp chớp. Hannah cũng đen mặt: Mẹ, trong nhà có sáu đứa nhỏ, không lẽ năm thằng con trai của mẹ chưa đủ à?

“Hannah, cháu phải biết, chàng trai tốt không đứng một chỗ chờ con, hơn nữa muốn tìm một kẻ tập hợp đủ điều kiện của nhà Zoldyck chúng ta lại rất khó” Ông cố vuốt râu nói. Khuôn mặt Hannah đen hơn nữa, con, con được gả mà? Không lẽ muốn đối phương ở rể?

Hannah đột nhiên giật mình khỏi giấc mơ, ngồi xuống, cầm lấy bức ảnh gia đình, vuốt ve lớp thủy tinh: Ông cố, ba mẹ, mọi người đang muốn nói cho biết, lúc con không cảnh giác Tsuruga Ren là lúc con đón nhận hắn? Tùy tính mà làm, tùy hứng mà làm, vậy con có cảm tình với hắn… Bởi vì lúc ấy con không rat ay, bây giờ cũng không muốn rat ay.

Tsuruga Ren à, thật ra, cũng không phải không thể, có phải không, anh hai?

Illumi trong ảnh chụp dĩ nhiên sẽ không thể trả lời câu hỏi của cô.

“Anh hai, em cũng nên buông tay thôi, nếu không về nhà được, vậy thì tạo một gia đình riêng của bản thân vậy. Gia huấn của nhà Zoldyck em sẽ không bao giờ quên! Tương lai em sẽ dạy đứa nhỏ xuất sắc như anh hai!”

Lát sau, Hannah thả ảnh chụp, nhắm hai mắt lại, đến lúc mở mắt ra thì trong mắt cô đã sang, khóe miệng của cô nâng lên, vô cùng chói mắt: Tsuruga Ren, anh trốn không thoát đâu!

Không, Tsuruga Ren không muốn chạy, thấy cô chui vào lưới, cậu ta mừng còn không hết nữa là…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play