Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

Để quay quảng cáo nước hoa, bọn họ phải tới công viên. Vài ngày trước, Thomas Mir tự mình đem theo người phiên dịch tới nơi này thương lượng với người phụ trách để cho bọn họ dùng khu phía Tây quay diễn nửa ngày. Người phụ trách cũng biết điều, tỏ vẻ hắn sẽ chuẩn bị, chỉ cần trước thời gian bán vé tới thì đều có thể.

Công viên mở cửa lúc tám giờ rưỡi, nghĩa là bọn họ chỉ có thể dùng buổi sáng.

Hannah mang trang sức trang nhã cùng với chiếc váy trắng đang cùng với Thomas Mir thảo luận nên quay thế nào, dĩ nhiên cuộc nói chuyện của họ dựa vào người phiên dịch.

Theo lời của Thomas Mir mà nói, Tsuruga Ren phải xuyên qua rừng cây tìm kiếm, Hannah chỉ cần đứng tại chỗ, chờ có tín hiệu thì nở nụ cười. Đó là một động tác đơn giản, nhưng mà, nhưng mà…. Hannah nói hắn “Nụ cười phái yếu ớt như vậy? Hay là lớn như thế này?” Hannah nâng khóe miệng “Hay là cười to thế này?” Mặt khác thay đổi độ rộng của cái nhếch môi, nói rồi còn nhìn đối phương.

Người phiên dịch chán nản dịch lời của cô, Thomas Mir nghe xong cũng cứng người, sau đó liền an ủi chính mình “Đây là sự chuyên nghiệp của nữ thần, mỗi động tác phải tốt nhất!” Cho nên lừa người lừa mình đi thôi.

Hắn còn mỉm cười nói “Đó là nụ cười đầy hạnh phúc, tự nhiên mà cười”

“Cười lúc hạnh phúc ư?” Nghe xong lời của người phiên dịch, Hannah lâm vào suy nghĩ, cuộc sống với gia đình Zoldyck rất hạnh phúc, nhưng mà nói tới hạnh phúc kia hẳn là không thể. Việc làm cho cô cảm thấy viên mãn – đúng, là viên mãn, không phải hạnh phúc – đó là lúc cô vì bảo vệ Illumi mà cùng kẻ địch nhảy xuống vách núi đen, có thể bảo vệ người mình yêu nhất, cho dù phải trả cả mạng sống, cô cảm thấy rất viên mãn.

“Anh đi tới nơi đó, chuẩn bị xong chưa? Ok, action!” Thomas Mir nói.

Tsuruga Ren đi từ rừng cây qua, cây cối cách xa nhau, cũng có cây gần xít nhau, anh không thể tìm được người mình cần tìm, đột nhiên, anh thấy một bóng trắng, là cô ấy ư? Trong mắt mang theo sự hi vọng, Tsuruga Ren chạy tới phía bóng trắng kia.

Lúc này, Hannah đang đứng ở vị trí được phân sẵn, nhớ lại tâm trạng lúc trước. Nhân viên phát tín hiệu, cô nhớ lại cảm giác lúc đó, sau đó tiến vào trạng thái kia.

Ren đứng ở trên bậc thang, nhìn bóng cô gái không nhúc nhích, hắn chờ đợi. Đột nhiên, một trận gió từ trong rừng xuất hiện, mái tóc đen cùng với làn váy của cô gái bay trong gió, lúc này, cô gái chậm rãi chuyển đầu qua, nước mắt từ trong mắt chảy ra, trên mặt mang theo nụ cười đầy hạnh phúc cùng với thỏa mãn, giống như trong nháy mắt đó, cô có được tất cả mọi thứ.

“Răng rắc!” Tiếng chụp ảnh vang lên, đồng thời đem mọi người từ trong mộng kéo ra, bức ảnh này tuyệt đối tuyệt vời.

Thomas kích động chạy tới muốn ôm Hannah nhưng bị Hannah né tránh. Hắn cũng không để ý, hưng phấn nói “Wow~~ Nữ thần hoàn mỹ lại rất mê người ~~ Chỉ cần cô nói một lời, tôi nguyện ý vì cô mà làm hết tất cả ~~~” Cách biểu đạt tình cảm của người nước ngoài luôn nhiệt tình và trực tiếp như thế.

Người phiên dịch đang nghĩ có nên dịch cho Hannah lời này hay không, nhưng nghĩ tới nếu mình dịch xong hẳn sẽ bị đánh, ngay lập tức im lặng, dù sao bây giờ cậu là người trong suốt, ai cũng không biết, cũng không để ý!

May mắn Hannah cũng không để ý tới lời của Thomas, bây giờ cô muốn trở về xe, cô không muốn người ngoài thấy nước mắt của mình. Cho dù là nở nụ cười mà khóc cũng không được!

Hai tuần sau, nước hoa mới của H&R được đưa ra thị trường!

“Wow, áp phích rất đẹp ~ Ren sama đẹp trai quá ~~ Nước hoa này nhất định phải mua ~~~” Hai cô cái đi dạo nhìn thấy áp phích, ngay lập tức tỏ vẻ muốn mua.

Một người nào đó đi mua game nang qua thấy áp phíc nói “A~ nữ thần lại xuất hiện, nhất định phải đi ăn trộm!!~”

“Ôi chao ôi chao, biết không? Áp phích ở nhà ga lại bị trộm, mới đưa bức mới ra, chẳng biết để được mấy ngày” Cô gái A nói.

“Thật à? Tớ cũng muốn cướp về” Cô gái B

“Tớ hỏi này, cô gái cùng chụp với Ren sama là ai thế?” Cô gái C hỏi cô gái A và B.

“Tớ biết, tớ biết, hình như tên là Echizen Hannah, tớ còn mua đồ nội y do cô ấy chụp nữa. Đừng nói nha, bộ bra đó mặc rất thoải mái, hơn nữa cũng rất tốt, hôm nay tớ mặc nó đấy” Cô gái B cướp lời.

“Ôi chao, tớ cũng vừa mới thấy cô ấy ở tạp chí đấy” Cô gái A lấy tờ tạp chí [Vivi] từ trong túi ra, tờ này mới ra ngày hôm qua, hôm nay cô mang theo định cùng nhóm bạn bàn luận về quần áo, nhanh chóng mở ra, chỉ vào một tờ nói “Đây, xem đi, nói thật, chân của cô ấy thật sự rất dài đó ~~”

“Đúng vậy” Nhìn lại chân mình, có vẻ ngắn, cô gái B và C hâm mộ nói.

Tên mạng, diễn đàn trạch nam có bài mới [Áp phích mới của nữ thần]

Chủ topic: Hahaha ~ Áp phíc mới của nữ thân cũng do tôi trộm được, thật sự rất đẹp! Còn có, tôi chỉ giữ một nửa áp phíc, nữa kia là Tsuruga Ren, tôi cắt ngay lập tức –

Người thứ nhất: Chủ topic, tôi cũng có, tôi cũng cắt phần của Tsuruga Ren đi —–

——

——

Người thứ 2: Áp phích thì có gì hơn người? Tôi không chỉ có áp phích mà còn có nước hoa! Một nửa áp phíc, một lọ nước hoa.

Người thứ ba: Người phía trên, hâm mộ và ghen tị thật đấy! Hôm nay tôi đứng đó nhìn cả ngày thế mà vẫn không trộm được! Mai tiếp tục hóng!

………. Phía dưới là hàng loạt người hâm mộ cùng với khoe áp phíc đã trộm được ……………..

Echizen Nanjirou cũng đem áp phích dán trong nhà, hắn không có trộm à, là do Hannah lấy từ công ty về, Nanako còn nhân cơ hội nhờ Hannah và Ren ký trên áp phích, cô còn được ký trên bức ảnh chụp chung, cô là người duy nhất có tấm áp phíc được hai người ký tên!

Sau khi nước hoa ra thị trường không lâu, bộ phim [Sát thủ] cũng gần kết thúc, chỉ còn vài cảnh nữa là hết.

Bây giờ bọn họ đang chụp cảnh Seven chết.

Seven vì cứu Linh Thôn Hoàng mà bị thương khắp người, trong đó có cả trái tim, nhưng lúc cô ngã xuống cũng là lúc đối thủ của họ bị Seven giết. Bây giờ, Linh Thôn Hoằng đã có thể thâu tóm tất cả.

Seven nằm trong lòng của Linh Thôn Hoằng, xung quanh họ là một đám bảo vệ. Vết thương không ngừng chảy máu, Linh Thôn Hoằng ôm phần ngực đang có trái tim đập yếu ớt của cô, lo lắng kêu “Bác sĩ đâu? Bác sĩ sao còn chưa tới?” Sau đó đau đớn nhìn cô gái.

Seven giật giật khóe miệng, một ngụm máu phun ra. Linh Thôn Hoằng lo lắng lau vết máu bên miệng, lo lắng nói “Em đừng nói nữa, bác sĩ sẽ tới ngay lập tức, em sẽ không có chuyện gì!” Câu nói này không biết là để an ủi Seven hay an ủi chính bản thân hắn.

Seven nhẹ nhàng lắc đầu, cô hiểu rõ tình trạng của mình hơn bất kỳ ai, cô sắp chết rồi. Cô dịu dàng nhìn hắn, muốn biểu đạt cái gì đó. Linh Thôn Hoằng hiểu được ý tứ trong mắt cô, hắn muốn cự tuyệt, hắn không muốn nghe! Nhưng mà cô cầm lấy tay của hắn, kiên định ngăn hắn lại, lúc Linh Thôn Hoằng nhìn chăm chú, Seven giật giật môi, cô đã không thể nói thành tiếng, sau đó, cô mỉm cười nhắm hai mắt lại.

“A!!!!” Trong không trung chỉ còn tiếng khóc đau đớn của chàng trai.

Cô nói: “Cám ơn!” Cảm ơn anh đã yêu em! Cảm ơn anh đã cùng em vượt qua khoảnh khắc cuối cùng này!

“Cut!” Đạo diễn vừa lòng với màn diễn “Mọi người chuẩn bị đi, cảnh tiếp theo là cảnh cuối! Ren, nhanh đổi quần áo đi! Hannah, cô đi rửa mặt đi, sau đó có thể về rồi!”

“Vâng, cảm ơn đạo diễn!” Ren đứng dậy đi thay quần áo.

“Cám ơn đạo diễn.” Hannah theo Tsuruga Ren trong lòng đứng dậy, chuẩn bị tắm rửa một cái trở về đi.

Từ sau khi [Sát thủ] kết thúc, Hannah lại lâm vào tình trạng thất nghiệp, nhưng mà, cô không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cô phải ở cạnh Tsuruga Ren mỗi ngày. Vì sao ư? Mấy ngày nay cô đều dùng để học tiếng Anh, không có Tsuruga Ren thì cô học bằng niềm tin à?

Vì vậy, Tsuruga Ren rất khổ sở! Tuy rằng mỗi ngày có người đem thức ăn ngon tới cho mình rất tốt, nhưng mà, việc này chính là chuyện xấu!! Hơn nữa chuyện xấu này ngày càng trầm trọng!!!

Cẩm quyển tạp chí trong tay, Tsuruga Ren nhìn Hannah đang ngồi cạnh mình học tiếng Anh với vẻ mặt kiên trì. Cô gái này không biết giấu mặt sao???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play