Nói thật, lúc Hannah diễn vai Seven không có chút biểu tình, cách nói chuyện nhìn qua rất thản nhiên, chỉ khi nhắc tới bánh ngọt lại vô cùng sinh động, nhưng mà khi cô lại khiến cho Ren cảm thấy áp lực – một loại áp lực ngăn chặn hắn. Đồng thời hắn cũng chú ý tới, lúc Seven ngồi trên sofa có chút tùy ý, nhưng lại khiến hắn cảm thấy tư thế ấy có thể dễ khiến cô ra công kích và phòng thủ. Ý tưởng này xuất hiện trong đầu khiến Ren phủ định, làm gì có khả năng đó, người mà hắn đối diện không phải là sát thủ. Hắn nghĩ. Cuối cùng, hắn đem việc này quy tới cô gái này đã trải qua huấn luyện. Hắn nhìn Hannah nói “Lần sau cô có thể không sửa kịch bản hay không?”
Hannah cười “Sao vậy? Không ứng biến được? Không làm được thì nói rõ, tôi sẽ làm theo kịch bản”
Biểu tình trên mặt Ren thay đổi, nở nụ cười dịu dàng, phong độ vô cùng, nhưng lời nói lại khiến người ta tức đến nôn ra máu “Sao có thể! Tôi sẽ làm cho người mới học nào đó biết thế nào là diễn! Cô cũng không bằng một con gà mờ!”
“Thật không? Ây, thật là tốt quá!” Như thế mới không nhàm chán. Bài trong tay biến hóa nhanh hơn.
Xa xa, hai người cộng tác viên thấy hai người nói chuyện, đỏ mặt, mê gái.
Nhân viên A: Oa, anh Ren thật dịu dàng ~
Nhân viên B: Đúng thế, đúng thế, cô Echizen thật sự may mắn, có thể ngồi gần nói chuyện với anh Ren ~
Nhân viên A & B: Nếu mình cũng có cơ hội thế thì tốt quá rồi ~
Cùng nhau nhìn.
Thính giác của Hannah so với người thường tốt hơn nên nghe rất rõ đối thoại của hai người kia “Không nghĩ đến, cái mặt nạ của anh lại rất thành công”
Ren hiển nhiên không nghe được đối thoại của hai người kia, nở nụ cười mê người nói “Cô nói gì?”
“Tôi nói, tiếp theo là phần quay của anh” Cô chỉ về hướng đạo diễn.
Rõ ràng không tin, nhưng thật sự Ren bị chụp ảnh, từ chỗ ngồi đứng lên, điều chỉnh góc độ, tin tưởng không thấy người phía sau, nở nụ cười dịu dàng với Hannah, thật ra là khiêu khích đấy.
“Hahaha~” Hannah cười ngồi xuống ghế, nhìn Yashiro cười nói “Ren quả thật là người thú vị, phải không?” Biểu tình trên mặt giống như phát hiện ra thú nuôi mới có chút thú vị.
Yashiro âm thầm thở dài, hắn sao có thể dùng từ thú nuôi để hình dùng Ren? Nở nụ cười trả lời “Không hiểu cô nói cái gì!”
“Chà, lại thêm một tên bụng đen” Hannah bĩu môi, sau đó nhìn Ren diễn.
Khi quan sát Ren diễn, cô không thể không thừa nhận, diễn xuất của người này thật sự rất tốt. Chỉ là không hiểu tại sao trong đầu cô xuất hiện một câu: Hắn là một người đàn ông không biết yêu là gì. Thật ra, lúc câu nói này xuất hiện cô cũng ngây người. Cái “yêu” này cô cũng không biết thì sao nói người khác? Dĩ nhiên, trừ cái tình yêu biến thái của nhà Zoldyck. “A~” Cô cúi đầu, che khuất biểu tình đau lòng trên mặt “Ông cố, ông nội, ba, mẹ, Milluki, Killua, Kalluto, Alluka, còn có, anh…” Theo thói quen muốn lấy ảnh chụp trong lòng, bàn tay đưa đến một nửa mới nhớ ảnh đã để ở đầu giường “Như vậy cũng tốt” Cô nghĩ.
Những cảnh diễn lại không nhiều, cơ bản hôm nay đều qua hết, ngày mai bắt đầu đi nơ khác, đặc biệt mai có một cảnh bắn nhau, cần sức rất nhiều, đạo diễn cố ý thả Hannah và Ren về sớm, để cho bọn họ nghỉ ngơi, lấy tinh thần mai diễn.
Trở về sớm, nhóm đội tuyển chính chưa tới. Hannah quyết định nghỉ ngơi xong rồi chà đạp họ.
Trên bàn ăn, Nanako nói với Hannah “Mấy ngày này em quay với Ren sama phải không Hannah?”
“Tsuruga Ren? Đúng thế!”
“Vậy em có thể xin chữ ký của anh ấy giúp chị không?” Trong mắt kỳ vọng vô cùng.
“Ừm, mai sẽ xin giúp chị” Hannah đối với mấy thứ này không quan tâm lắm, nếu ở đời trước cô cũng sẽ tìm như thế, nhưng mà sau khi nhận qua gia huấn của Zokdyck bạn sẽ biết, ngôi sao thì là cái gì? Đám ngôi sao bị nhà cô giết không ít.
Nanako không nghĩ thế, vui vẻ cười “Tốt quá ~”
Bên cạnh, Nanjirou nghe xong cũng nói “Hannah, cho ba mấy chữ ký luôn”
“Cũng là Ren sao?” Cô không biết Nanjirou cũng thích Ren, tuy rằng sống với nhau không lâu nhưng cô vẫn biết tính cách của cả nhà này.
“Dĩ nhiên không phải…” Lúc Nanjirou lấy tạp chí ra, Rinko ở cạnh đã cản lại “Ôi chao, ôi chao, ôi chao, ôi chao, Rinko buông tay ra, anh chưa nghĩ cái gì mà, thật đấy!”
Tay phải nhéo lỗ tai Nanjirou,Rinko dịu dàng nói “Hannah, kệ ba con đi”
“Vâng” Hannah thấy cảnh này hoài nên đã quen, Nanako và Ryoma cũng xem như không thấy, ăn cơm.
“Con ăn xong rồi” Ryoma buông bát, chạy tới ôm con mèo “Chị, lát nữa trước khi mấy anh tới chị đánh với em một lát” Gần đây Ryoma luông yêu cầu Hannah đánh, cậu muốn biết mình đã tiến bộ bao nhiêu.
“Được”
Chà đạp mấy cậu bé thích tennis một phen, xem bọn họ thở không nổi nằm lên mặt đất, Hannah tổng kết thành tích “Có tiến bộ, so với mong muốn của chị tốt hơn, cứ tiếp tục thế này thêm một tháng chắc là cũng có thể miễn cưỡng cho qua”
“Miễn cưỡng cho qua?” Ryoma không hài lòng.
“Muốn đến trình độ của chị sao? Em cho dù luyện hai mươi năm cũng không thể!” Võ đầu Ryoma “Không cần dừng lại, đợi khi mấy đứa huấn luyện xong, đừng nói là đánh tennis, một mình đánh một đám lưu manh cũng không thành vấn đề”
Hannah đi tới dưới thân cây gần nhất, chỉ vào nó nói “Đứng dậy, đánh một quyền trong không trung với nó”
“?” Trên đầu có dấu chấm hỏi, Momoshiro đứng lên, đứng dưới cây ra một quyền, đến khi đánh xong thì tất cả đều ngây người. Chỉ thấy dưới chỗ Momoshiro đứng, sau khi ra quyền thì cây cổ thụ lung lay một chút, lá cây trên cây rơi xuống.
“Ơ? Sao thế này?” Momoshiro nhìn tay mình không tin.
“Đợi đến khi làm gãy nó là tốt. Hôm nay thế đủ rồi. Sáng mai vẫn như thế, Tezuka, em chú ý bọn nó nhé!” Phất tay cho mọi người về nhà.
“Vâng” Tezuka gật đầu.
Chạng vạng, một mình Hannah lái xe đến nơi diễn. Địa điểm này hôm qua người phụ giúp đã nói với cô. Mà cảnh của cô hôm nay là buổi tối.
Nội dung hôm nay rất quan trọng cho nên đạo diễn bắt nhóm diễn viên phải có mặt đông đủ “Đầu tiên quay buổi tiệc, đến khi quay xong thì quay sang đoạn thứ hai, tất cả đều phải bình tĩnh. Tôi đã chuẩn bị tốt lắm, mấy người không cần lo Ren bị thương. Còn có, Hannah, chú ý một chút, cảnh sau cô và Ren nhảy từ lầu ba xuống, bên dưới là bể bơi, cô phải bảo vệ Ren, tầng trệt có chút cao, chúng tôi đã chuẩn bị tốt mọi thứ”
“Không cần đâu, độ cao đó không có vấn đề với tôi” Hannah cự tuyệt.
Đạo diễn nhìn Hannah nói “Vậy rồi, tất cả mọi người chuẩn bị, lát nữa diễn” Nói rồi hắn đi dặn dò các diễn viên quần chúng, chỉ đạo bọn họ lúc đó ngã thế nào, nhằm vào Hannah thế nào.
Thay đổi một bộ váy dự tiệc màu đen gợi cảm, cổ váy hình chữ V, phía sau lộ ra một mảng lưng, dưới đùi một cột hai lá bài, một cột cây dao nhỏ và súng lục, mang đôi giày cao gót, đồ trang sức trang nhã, đem mái tóc vấn lên cao. Một cô gái gợi cảm xinh đẹp xuất hiện.
Ren tới sớm hơn so với Hannah nên đã thay xong bộ đồ tây màu đen. Ren chân dài, mặt đẹp, hoàn toàn là một người mẫu sáng giá. Bộ đồ tây màu đen được hắn mặc làm người khác phải yêu thích. Hannah nghĩ: Nếu anh Illumi nhà cô mặc bộ này, có khi còn đẹp hơn cả hắn.
Mọi người đều sửng sốt, thật sự rất đẹp. Gien di truyền của nhà Zoldyck là tốt nhất, chỉ cần trang điểm nhẹ cũng có thể khiến Hannah trở nên xinh đẹp vô cùng. Lúc trước Yashiro cũng từng thấy điểm này của cô.
Cô tùy ý đứng bên cạnh Ren, trong mắt mọi người họ là đôi kim đồng ngọc nữ. Ánh mắt mọi người đều bị cả hai hấp dẫn, quên mất việc mình cần làm.
“Được rồi, mọi người về vị trí, chuẩn bị!” Đạo diễn nói với mọi người, tất cả đều nhanh chóng hoàn thành động tác của mình, chỉ đợi đạo diễn nói “Action!”
Linh Thôn Hoằng tham gia một buổi tiệc sinh nhật, người mở ra buổi tiệc này là một người giàu có, đối phương là người nắm vững các nghành sản xuất có tiếng, đây là thời cơ để cùng các xí nghiệp trao đổi và đánh quan hệ, bên cạnh đó chủ buổi tiệc cũng mời đối thủ của hắn. Linh Thông Hoằng sợ tên kia sẽ lợi dụng thời cơ mà ra tay với hắn nên bảo Seven giả làm bạn gái cùng đi.
Đêm nay, trong biệt thự lớn sáng rực, dòng xe không ngừng đi vào. Công tử nhỏ của Kiều gia sinh nhật hai mươi tuổi, Cao Kiều yêu thương con trai nên đã bắt tay chuẩn bị buổi tiệc vào một tháng trước.
Gửi không ít thiếp mời, phái không ít bảo vệ đứng ngoài cửa, đem xe đến nơi đỗ xe, một nhóm người bảo vệ đưa Linh Thôn Hoằng và Seven vào buổi tiệc.
“Đừng cách xa tôi quá!” Linh Thôn Hoằng nói xong nở nụ cười chào người khác.
“Ngài Sâm Xuyên, lâu không gặp, dạo này sao rồi?” Thuận tay cầm ly rượu, Linh Hoằng Thôn nói.
“Thì vẫn thế, nhưng mà Linh Thôn Hoằng dạo này không khác gì nhỉ?” Nói rồi nhìn Seven ở cạnh Linh Thôn Hoằng.
“Haha, đúng vậy” Linh Thôn Hoằng khách sáo, bưng ly rượu chào người đối diện.
“Chủ tích Linh, đã lâu không gặp”
“A, thì ra là chủ tịch Hắc, lâu không gặp, dạo này có gì hay không?” Đối mặt với người muốn giết mình, Linh Hoằng Thôn vẫn nở nụ cười.
Chủ tịch Hắc kia không nói gì, chỉ nở nụ cười khách sáo khiến người khác không thể thấy sự độc ác trong lòng hắn “Gần đây ký một vài hợp đồng với người nước ngoài”
Hai người khách sáo một lát rồi tạm biệt. Linh Thôn Hoằng tiếp tục nói chuyện với một vài giám độc khác. Một giờ sau, có một việc lớn xảy ra. Không ít người mặc áo đen vọt vào trong hội trường.
“Bang bang phanh!” Ly thủy tinh bên cạnh Linh Thôn Hoằng bị bắn nát.
“A!!” Tiếng hét của các quý cô trong buổi tiệc.
Trong lúc khắp nơi hỗn loạn, Seven đưa Linh Thôn Hoằng ra ngoài.
“Không nghĩ tới hắn dám ra tay ở đây, tôi nghĩ hắn sẽ động thủ lúc chúng ta trở về nhà” Được Seven bảo vệ, Linh Thôn Hoằng nói.
“Chết vài giám độc, hắn có thể lợi dụng lúc này để thâu tóm thị trường” Seven nói đúng trọng điểm, nhưng bọn họ không muốn, tên đó còn muốn thoát ly khỏi cha mình. Rút súng lục từ chân trái ra, đánh chết một người mặc áo đen, mấy người bị thương ngã xuống.
“Thật sự có dã tâm” Được Seven kéo ra phía sau, Linh Thôn Hoằng cảm thán.
“Bây giờ không phải lúc để cảm thán, bảo vệ của anh đâu?”
“Sau khi chúng ta đi vào, bọn họ đứng ngoài cửa, nhưng mà bây giờ hỗn loạn như thế, muốn vào không có khả năng”
“Ừ. Vậy bảo họ đừng vào, đứng dưới lầu chờ đi. Anh tới gần cửa sổ, dưới đó có cái ao, lát nữa chúng ta nhảy xuống” Tùy tay bắn vài phát rồi lấy từ chân phải một khẩu súng và lá bài, đưa cho Linh Thôn Hoằng “Dùng đi, cầm bảo vệ mạng. Thấy cửa sổ gần cái bàn không? Tới đó trước, tôi bọc hậu, tới sau bàn giáo viên thì trốn đi, tôi giải quyết đám người đuổi theo này”
Cầm súng lục, nhìn khoảng cách tới cửa sổ, Linh Thôn Hoằng nói “Cô cũng cẩn thận”
“Yên tâm mà chạy cho tốt. Tôi nói chạy thì chạy ngay” “Hưu ~” Một âm thanh phát ra, một đám người áo đen bị thương “Chạy” Nghe vậy, Linh Thôn Hoằng chạy tới cái bàn. Sau khi chạy tới, hắn ra lệnh cho vệ sĩ. Đồng thời, Seven nhảy ra bắn bài, mỗi lá bài đều trúng ngực trái của người áo đen, máu chảy ra, người áo đen ngã xuống. Dễ dàng dọn sạch mấy tên áo đen nhắm vào Linh Thôn Hoằng, Seven nhảy lên trên không, thân thể ở trong không trung lộn vòng một cái, đồng thời bắn bài ra bốn phía – người quay phim vì màn này mà hao không ít khí lực, cũng may người quay phim là một người có tài nên có hiệu quả vô cùng.
Lúc Seven đáp xuống đất thì cách Linh Thôn Hoằng không dài, cô thuận người lăn một cái, dừng lại vừa vặn ở cạnh hắn. Vươn tay trái ôm lấy Linh Thôn Hoằng, Seven đứng lên cửa sổ, sau đó vẫn giữ nguyên động tác này. Đạo diễn không kêu “Cut” bọn họ sẽ không dừng.
Một phút sau, đạo diễn mới chậm chạp nói “Cut!” Dĩ nhiên lúc nãy hắn xem vô cùng mê mẩn. Nghe lời của hắn, Hannah buông Ren ra, đứng dậy tới chỗ ngồi ngồi xuống, vừa rồi không cẩn thận, cô đã đâm trúng tim của diễn viên quần chúng. Việc giết người với cô thì dễ, nhưng việc giết người giả thì không dễ chút nào.
Ren cũng đứng dậy tới bên cạnh đạo diễn. Đây không phải lần đầu hắn diễn, nhưng là lần đầu diễn vai được con gái bảo vệ, điều này làm hắn không được tự nhiên, nhất là khi động tác của Hannah vô cùng đẹp. Lúc cô lăn trên không hắn mê mẩn vô cùng.
Trước màn ảnh, đạo diễn xem lại cảnh lúc này, vô cùng vừa lòng, hắn nói với nhân viên công tác “Lúc tới hậu kỳ thì đem phút kia chiếu lên” Lại nói với Ren “Lúc nãy cậu và Hannah diễn rất tuyệt. Lúc cô ấy bắn người ở trên không rất đẹp, còn có ánh mặt của cậu nhìn cô ấy, có chút động tâm, thật sự rất tốt”
“…” Ren biết rõ lúc nãy mình bị cô ấy dụ hoặc chứ không phải diễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT