Nói chuyện với Khánh một lúc lâu thì chuông điện thoại Lam vang lên, Lam nhấc máy nghe thấy giọng Duy Minh mới nhớ ra đã hẹn Duy Minh đến đón,
quá giờ hẹn gần một tiếng rồi. Lam luống cuống xin phép vào phòng sắp
xếp đồ đạc tiếp. Lúc sắp xếp xong mới gọi Duy Nguyên đang chơi cùng bà
ngoại ở ngoài vườn hoa. Khánh có ý muốn đưa mẹ con Lam ra bến xe nhưng
Lam từ chối, Lam bảo đã nhờ được bạn đang đi công tác ở đây hôm nay tiện đường chở mẹ con Lam về luôn. Khánh xách lấy túi đồ của Lam, Lam cũng
đành để Khánh là vậy, dù sao cũng chỉ là đưa đến ngoài cổng một chút.
Nhưng không ngờ Lam vừa bước ra đã thấy Duy Minh đang tựa mình vào cổng, xe thì để cách đó khoảng 20m. Chẳng nói chẳng rằng, Duy Minh đón lấy
túi từ tay Khánh, Duy Nguyên cùng bà ngoại đi đằng sau cũng vừa bước
tới. Thấy Duy Minh, Duy Nguyên chạy lại ôm chầm lấy:” Chú đẹp trai, con
nhớ chú quá “
Duy Minh mỉm cười xoa đầu Duy Nguyên rồi cúi đầu chào mẹ Lam, bà cũng cười lại rôi quay sang Lam hỏi:
- Đây là bạn đến đón con sao?
- Dạ vâng, bạn con tiện đường thôi ạ.
- Em đi đường cẩn thận. Khánh nói.
- Vâng. Lam khẽ gật đầu.
- Con thấy đấy, Khánh vẫn luôn quan tâm đến con, con cũng nên yên bề gia
thất rồi, đừng vì ham hố công việc mà để quên tuổi trẻ, làm phiền lòng
người ta. Mẹ Lam thở dài.
Lam không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Duy Nguyên. Tự nhiên Duy Minh nắm lấy tay Lam kéo về phía xe rồi bảo Lam và Duy Nguyên lên xe, Lam chào vội mọi người rồi cùng Duy Minh trở về. Sắc mặt Duy Minh không tốt lắm. Cả quãng đường Duy Nguyên cứ tíu tít hỏi
Duy Minh hết cái này cái nọ, Lam cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Về đến cửa nhà, thấy Duy Minh không có ý định rời đi, tay vẫn nắm lấy tay
Duy Nguyên, Lam đành mời Duy Minh vào nhà, sau đó là ăn cơm cùng nhau.
Đến lúc Duy Nguyên ngoan ngoãn đi ngủ sau khi được Duy Minh kể chuyện cổ tích cho, Duy Minh vẫn không nói là muốn về. Thế nên Lam đành phải đuổi khách. Lời đuổi khách chưa nói ra khỏi miệng thì bị người ta ngắt lại:
- Em định bao giờ mới để con biết ai là bố nó? Lại còn người nhà em nữa,
dù sao cũng là người lớn, em không thể nói thật với họ được sao?
- Tôi cảm thấy chưa đến lúc.
- Thế với em đến lúc là bao giờ, một lần năm năm nữa hay hai, ba lần năm
năm? Em muốn lúc Duy Nguyên lấy vợ rồi mà tôi vẫn chưa có vợ chính thức
ư?
- Duy Nguyên lấy vợ với việc cậu lấy vợ liên quan gì đến nhau?
- Nếu không nói cho con biết chuyện thì làm sao em chịu làm vợ tôi đây?
Lam thờ thẫn một lúc sau câu nói của Duy Minh rồi tiếp:
- Cậu về đi, tôi sẽ tự mình nói với Duy Nguyên về chuyện bố nó là ai. Cậu yên tâm rồi chứ?
- Em sẽ nói sao?
- Đúng vậy?
- Em sẽ không hối hận chứ?
- Chả phải cậu muốn tôi nói với con sao? Chả lẽ lại muốn tôi hối hận? Lam cảm thấy có điều gì đó mờ ám trong câu nói của Duy Minh nhưng tạm thời
không nhận thức ra được.
- Được, tôi sẽ chờ, nhưng đừng để tôi chờ lâu quá.
Duy Minh định bước ra về nhưng không hiểu sao lại xoay đầu lại, thật nhanh
cúi xuống hôn nhẹ vào má Lam, rồi mỉm cười bước ra khỏi cửa.
Lam chạm nhẹ vào gò má nóng ran, miệng thì thầm:” Trẻ con”
Những ngày sau đó là chuỗi ngày giống hệt như trước khi Duy Nguyên về quê
ngoại. Duy Minh vẫn ân cần chăm sóc như thế, cũng không hề nhắc lại yêu
cầu Lam phải nói với Duy Nguyên. Nhưng bản thân Lam cảm thấy thời điểm
này đã là phù hợp. Một tối đang kể chuyện cổ tích cho Duy Nguyên nghe,
bỗng Lam ngừng lại hỏi:
- Con có thích có bố giống như các chàng hoàng tử có vua cha không?
- Sao mẹ lại hỏi thế ạ? Con chỉ cần có mẹ là được rồi. Mà có thêm chú Duy Minh đẹp trai thì càng tốt. Duy Nguyên híp mắt cười.
- Con thích chú ấy đến thế sao?
- Con rất thích chú ấy, chú ấy vừa đẹp trai vừa tốt bụng, lại còn chơi các trò chơi rất giỏi nữa.
- Thế con không muốn gặp bố con sao? Lam do dự hỏi.
- Các bạn đều có bố nhưng con không cần, bố các bạn không đẹp trai bằng
chú Duy Minh, không chơi giỏi như chú Duy Minh, thế nên con không cần bố đâu, chỉ cần có chú Duy Minh là được rồi.
- Nguyên, nếu bố muốn gặp con thì con có đồng ý không? Nếu con không đồng ý thì mẹ sẽ không bao giờ nói đến chuyện này nữa.
- Cũng được, dù sao thì cũng là đàn ông với nhau, gọi cả chú Duy Minh đến gặp bố nữa, con sẽ nói với bố là con chỉ cần chú thôi, sau đó bố sẽ
không làm phiền chúng ta nữa, mẹ yên tâm. Duy Nguyên tỏ ra nghiêm túc
nhìn Lam nói.
Lam ôm lấy Duy Nguyên, hôn nhẹ lên tóc:
- Ngoan, con ngủ đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ đi gặp bố con.
Duy Nguyên gật đầu, gục vào lòng Lam, chìm vào giấc ngủ, hơi thở nhè nhè,
mùi sữa thoang thoảng khiến Lam thấy bồn chồn. Liệu rằng quyết định này
của Lam có khiến Lam phải hối hận về sau không? Lam cũng không dám chắc
nữa, có điều, ngay bây giờ, Lam muốn Duy Nguyên có một người bố.
Hôm sau, Khánh gọi điện thoại cho Lam, nói rằng Khánh đang đi công tác vài
ngày gần chỗ Lam và muốn ghé qua thăm mẹ con Lam. Lam nói chuyện với
Khánh một lúc chợt nhớ ra ngày mai cũng là sinh nhật Khánh, thế nên Lam
hẹn Khánh tối mai qua chơi ăn bữa cơm. Khánh nhanh chóng nhận lời.
Chiều hôm hẹn Khánh đến ăn cơm, Lam xin về sớm, đi chợ tiện thể dạo qua mấy
cửa hàng thời trang nam, hôm nay Lam không để Duy Minh chở đi làm mà đi
xe máy một mình, thế nên lúc Lam về đến nhà thì Duy Minh cũng vừa chở
Duy Nguyên về. Thấy Lam hai tay xách đầy thức ăn, đã thế còn có một túi
đồ rất đẹp, nhìn qua là Duy Minh đã nhận ra đó là cái gì, bất giác Duy
Minh mỉm cười rồi cùng hai mẹ con lên nhà.
Lam không muốn Khánh
đến lại gặp Duy Minh ở đây nên nói thẳng hôm nay nhà có khách, ý bảo Duy Minh về. Nhưng Duy Minh lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Duy Nguyên,
ngay lập tức có tác dụng:
- Mẹ à, chú sống một mình tội nghiệp
lắm, chú đi làm về xong đón con chắc cũng vừa mệt vừa đói, chúng ta
không thể mời chú ở lại ăn cơm sao ?
- Ai bày cho con nói những lời đó hả? Hôm nay nhà mình có khách, chú Duy Minh ở lại không tiện.
- Khách nhà mình là ai hả mẹ, trước giờ nhà mình ngoài chú Duy Minh, dì Hạnh với chú Cường chồng dì thì có ai đến nữa đâu ạ?
- Hôm nay chú Khánh đến, chú Khánh nhà bên cạnh nhà ông bà ngoại con đấy. Lam kiên nhẫn giải thích.
- Chú Khánh thì lại càng không có gì không tốt, chú Khánh đến đây gặp chú Duy Minh chắc chắn nói chuyện sẽ rất vui. Mẹ không để chú Duy Minh ở
lại thì con không chịu ăn cơm.
- Sao con ngày càng không ngoan thế hả? Mẹ nói không được là không được.
Nghe đến đây, có vẻ Lam sắp mắng Duy Nguyên, Duy Minh mặc dù đã đặt hoàn
toàn niềm tin vào Duy Nguyên nhưng cũng phải mở lời ra :
- Thôi để chú về ăn mì cũng được, con cứ ở nhà ăn cơm cho ngoan nhé, mai chú lại đón con.
- Con không chịu. Duy Nguyên mếu máo rồi ôm lấy chân Duy Minh.
- Thôi cậu ở lại ăn cơm đi, cũng không có gì là không được, nhưng cậu đừng nói cái gì không nên nói. Lam ngao ngán thở dài.
Duy Minh nở nụ cười quyến rũ, bế Duy Nguyên thì thầm : -
- Chú biết con rất giỏi mà
- Đó là bởi vì con giống chú. Duy Nguyên chu môi ra nháy mắt.
Đúng vậy, Bố con nhà này, quả thật rất giống nhau.
Lúc Khánh đến thì Lam cũng nấu ăn sắp xong, bảo Khánh ngồi ngoài phòng
khách nghỉ một chút. Nhưng cảnh tượng hai người một lớn một bé đang chơi đùa ngoài kia khiến Khánh cảm thấy mình đang là người thừa trong một
gia đình rất đầm ấm. Vì đã gặp nhau nên cũng chỉ chào hỏi vài câu sau đó Duy Minh lại cùng Duy Nguyên chơi game.
Lúc ăn cơm Lam cũng
không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm tình hình của Khánh, còn Khánh, có lẽ
trước lúc đến đây cũng có bao dự định để làm, bao điều để nói, nhưng giờ phút này nhìn thấy ba con người cùng ở trong một ngôi nhà, nụ cười của
Duy Nguyên cũng đủ để Khánh hiểu, những điều muốn nói có lẽ cũng chẳng
có cơ hội nói nữa rồi. Duy Minh và Duy Nguyên thì cặm cụi ăn cơm, thỉnh
thoảng Duy Nguyên lại quay sang kể cho Duy Minh về bạn nào đó trong lớp
có bố đánh cờ rất giỏi, rồi bạn nào đó nữa có bố làm giám đốc nên suốt
ngày khoe về bố mình. Cuối cùng Duy Nguyên chốt lại :” Con dám chắc rằng không có bố bạn nào đẹp trai bằng chú Duy Minh của con “
Duy
Minh nghe vậy cười híp cả mắt, cong cả môi:” Không những không đẹp trai
bằng mà cái gì cũng không bằng, hôm nào bạn có bố đánh cờ giỏi là chú
muốn đánh cờ với bố bạn ấy nhé”. Duy Nguyên gật gật đầu : “ Vâng ạ”
Nghe xong đoạn hội thoại này, cảm xúc của hai người còn lại trở nên xáo
trộn, Lam thì cảm thấy như Duy Minh và Duy Nguyên đang diễn trò hề trước mặt Khánh, còn Khánh thì cảm thấy nơi đây mình chính là người thừa. Vậy nên, ăn cơm xong nói chuyện một lúc, Khánh có ý xin phép rời đi. Lúc đó Lam mới chạy vội vào phòng, lấy túi đồ lúc chiều, đưa cho Khánh nói :
- Hôm nay sinh nhật anh, em có chút quà tặng anh, hi vọng anh không chê.
Khánh ngần ngại cầm lấy, cám ơn rồi ra về.
Khánh về rồi, Lam lại bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Duy Minh, Duy Minh cứ nhìn
Lam chằm chằm như Lam vừa làm một việc vô cùng sai trái.
- Gì vậy? Sao còn chưa về đi?
- Em mua đồ cho đàn ông khác, anh thậm chí còn chưa bao giờ được em đối
xử một cách bình thường. Em thấy mình đã đủ đáng ghét chưa Lam?
- Tất nhiên với cậu luôn luôn đủ. Thế nên về sớm đi trước khi ghét thêm.
Lần này hình như có người vì tưởng người ta quan tâm mua đồ cho mình, hóa
ra lại không phải, giận dỗi bỏ về. Dù vậy sáng hôm sau vẫn mò mặt đến
đón mẹ con Lam. Ngồi trên xe, Duy Minh nói :
- Trưa tôi qua đón em đi đây với tôi một chút.
- Chả phải trưa ăn cơm gần tòa soạn sao? Còn đi đâu? Lam đã quen với việc ăn cơm trưa cùng Duy Minh hằng ngày để con người nào đó đỡ đến tận tòa
soạn gây rắc rối.
- Đi một chút thôi, có bắt cóc em đâu mà sợ.
- Không bắt cóc thì cũng lừa đảo, tôi bị lừa một lần là đủ rồi.
- Sao em đa nghi thế nhỉ, Duy Nguyên còn ngồi đây, em không thể dịu dàng mà đáp ứng mong muốn của tôi một lần sao?
Đúng lúc đó Duy Nguyên lại dùng ánh mắt long lanh nhìn Lam như muốn nói “ Mẹ giúp chú một lần đi mà “. Lam đành thở dài:
- Đừng đi đâu xa quá, chiều tôi còn phải làm việc.
Duy Minh đắc ý cười, còn ngoảnh lại nháy mắt với Duy Nguyên. Ai bảo Lam
thương nhất là Duy Nguyên, thế nên bất cứ yêu cầu gì, để bù đắp tình cảm của người bố, cái gì Lam cũng chiều Duy Nguyên. Còn Duy Minh lại rất
biết cách nắm lấy điểm này mà sử dụng.
Ăn cơm trưa xong, Duy Minh chở Lam đi lòng vòng khắp thành phố, cuối cùng dừng lại ở một cửa hàng
sơ mi nam. Duy Minh mở cửa cho Lam bước xuống, Lam nghi ngờ hỏi:
- Đến đây làm gì?
- Đến cửa hàng áo sơ mi không mua áo sơ mi thì để làm gì? Câu hỏi của em thiếu chất xám thật.
- Vấn đề là tại sao tôi phải đến đây cùng cậu?
- Tất nhiên là để em chọn đồ giúp tôi, đồ cho đàn ông khác em cũng chọn
rồi, hơn nữa lại chọn áo hàng hiệu rất được, chả phải em cũng nên quan
tâm mà chọn giúp tôi một cái sao? Năm năm nay không có em, tôi cũng trải qua năm lần không có quà sinh nhật của em rồi đấy. Đáng ra em phải tặng tôi năm cái mới phải.
- Năm năm qua tôi cũng đâu nhận quà sinh nhật từ cậu. Lam hạ giọng nói.
- Hóa ra em là trách tôi năm năm qua không quan tâm em, được, lát nữa tiện thể chọn quà cho em luôn.
- Khỏi cần, bây giờ tôi chọn cho cậu là được chứ gì, nhanh rồi tôi còn phải về cơ quan làm việc tiếp.
Bước vào cửa hàng, Lam xem qua rồi chọn một chiếc sơ mi màu xanh thẫm, rất
thanh lịch, chín chắn, viền chỉ nơi cổ áo tạo thành một đường rất độc
đáo, cúc áo cũng rất hợp. Lam đem cho Duy Minh thử. Duy Minh nãy giờ đi
sau Lam, xem Lam chọn áo một cách chăm chú, miệng cười không ngậm lại
nổi. Nghe Lam bảo vào thử đồ liền híp cả mắt lại:
- Không cần,
tôi cái gì mặc cũng đẹp, hơn nữa em chọn cái này đúng là cỡ của tôi,
thật không ngờ em quan tâm tôi như vậy, tôi thật hạnh phúc quá.
Nhìn thái độ và lời nói sến súa của Duy Minh, Lam không nói gì, cầm cái áo
đến quầy tính tiền, lúc Lam lấy ví ra thì Duy Minh ngăn lại:
- Để tôi, tiền của tôi cũng là tiền của em, tôi trả cũng xem như em tặng.
- Tiền quả ai là của ai, ai thèm quan tâm tiền của cậu, cái này xem như tôi cám ơn cậu đã chăm sóc Duy Nguyên.
Không đợi Lam nói tiếp, Duy Minh lấy tiền trả cho người bán hàng rồi kéo Lam ra khỏi đó.
- Thế mà từ đầu còn đòi tôi mua tặng quà cho năm năm, thật không biết cậu muốn gì nữa. Lam cau mày .
- Tôi chỉ muốn em quan tâm tôi một chút, quan tâm đàn ông bên ngoài ít đi một chút, mà không quan tâm là tốt nhất.
- Đàn ông bên ngoài bên trong gì? Đừng có hiểu lầm, cậu cũng là đàn ông bên ngoài đó thôi.
- Tôi là đàn ông trong nhà, Duy Nguyên thừa nhận rồi, em có muốn chối cũng không được.
Không muốn đôi co thêm với Duy Minh, Lam lại thực hiện chính sách im lặng.
Còn Duy Minh từ lúc mua được áo thì tâm trạng thoải mái, vô cùng sung
sướng mà cười suốt cả quãng đường.
Không biết từ khi nào mà Duy
Minh nghiễm nhiên trở thành người tối nào cũng ăn cơm ở nhà Lam, cho đến khi Duy Nguyên học bài xong đi ngủ mới chịu về nhà.Nhưng hôm nay vì có
công việc phải đi gặp mặt đối tác mà Duy Minh không cùng Lam với Duy
Nguyên ăn cơm, chở hai mẹ con Lam về là tiếp tục đến chỗ hẹn. Chín rưỡi
tối, có tiếng chuông cửa, Lam ra mở thì thấy Duy Minh tươi cười
đứng đó, trong không khí thoang thoảng mùi rượu:
- Con ngủ chưa?
- Chuẩn bị ngủ, muộn rồi không về nhà còn đến đây làm gì?
- Nhớ thì đến, nhớ hai mẹ con em, xót hết cả ruột gan nên phải đến nhìn xem thế nào thì về mới ngủ được.
- Có mà uống nhiều rượu quá nên đau dạ dày thì có, về nhanh đi, tôi còn phải cho Duy Nguyên ngủ.
- Cho tôi vào nhìn con chút thôi rồi tôi chắc chắn về liền. Duy Minh giơ cao tay, làm động tác như đang thề.
Lam đành mở cửa cho Duy Minh vào. Duy Minh vừa bước vào nhà được hai bước
thì điện vụt tắt, có tiếng Duy Nguyên kêu Lam. Duy Minh lấy điện thoại
ra, ánh sáng mờ mờ của điện thoại dẫn Duy Minh đến gần bên Duy Nguyên.
Duy Minh bế Duy Nguyên lên, nói với Lam:
- Em thay đồ rồi tôi đưa em với Duy Nguyên sang nhà tôi, chắc ở đây mất điện, biết bao giờ mới
có, mai Duy Nguyên còn phải đi học, không thể ngủ muộn được.
- Không cần đâu, Lam liền từ chối. Để mẹ con tôi sang nhà chị Hạnh cũng được, nhờ cậu chở tôi với Duy Nguyên qua đó là được rồi.
- Muộn như vậy rồi em còn phiền nhà người ta, em chỉ vì không muốn ở nhà tôi mà muốn phiền thêm người khác nữa?
- Con cũng muốn qua nhà chú Duy Minh. Duy Nguyên nũng nịu. Chú bảo có rất nhiều đồ chơi cho con chơi.
- Duy Nguyên. Lam gắt.
Lần này không đợi sự đồng ý của Lam, Duy Minh bế Duy Nguyên ra ngoài, đi
thẳng xuống dưới cổng chung cư. Lam đành quay vào thay vội quần áo rồi
chạy theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT