Trở về chung cư sau một tuần, Lam lại thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc đó, nhưng người trong xe hình như không còn kiên nhẫn được như trước nữa, chạy thẳng đến chỗ Lam. Duy Nguyên thấy Duy Minh thì ngạc nhiên kêu lên “ Chú đẹp trai “. Duy Minh cười xoa đầu Duy Nguyên, Lam nói Duy Minh chờ Lam đưa Duy Nguyên lên nhà rồi sẽ xuống. Thấy Lam xuống, Duy Minh chau mày:

- Đi đâu suốt một tuần?

Lam không trả lời

- Rốt cuộc lại muốn chạy trốn thêm lần nữa sao? Không ngờ cô năm năm rồi vẫn thế, chỉ biết đến mình.

- Năm năm rồi cậu cũng đâu có thay đổi, Lam mỉa mai.

- Tôi tất nhiên không thay đổi, tôi vốn sống rất tốt, nếu không có sự xuất hiện của cô tôi sống rất tốt. Cô có quyền gì mà đến xáo trộn cuộc sống của tôi rồi bỏ đi như thế, làm thế cô vui lắm sao?

- Hình như cậu tìm nhầm người rồi, tôi đâu có phúc phần tác động được cuộc sống của cậu.

- Cô nói đi, rốt cuộc cô coi tôi là gì?

Lam im lặng, Duy Minh tóm lấy tay Lam, kéo Lam lại gần mình, ép người Lam vào cửa xe, gằn giọng:

- Em định giả vờ không hiểu đến bao giờ?

Cả người Lam run lên, nhịp tim dồn dập, cố gắng vùng ra khỏi Duy Minh nhưng không được, cuối cùng Lam gắt lên :

- Buông tôi ra

- Em nói đi, cho tôi một lời giải thích, để tôi có thể từ bỏ em, từ bỏ người dằn vặt tôi suốt năm năm, nói đi, vì sao em lại bỏ đi như vậy. Nếu em nói là vì em có người khác, tôi sẽ buông.

- Được, tôi có người khác, hợp ý cậu chưa? Buông tôi ra. Lam quát, bao nhiêu lời định nói đã chuẩn bị suốt một tuần đã bị Lam nén lại. Người đàn ông đang đứng trước mặt Lam, vốn dĩ không muốn có sự xuất hiện của Duy Nguyên.Nhưng giọt nước mắt rơi xuống đã phản bội Lam, cố gắng không nhìn vào mặt Duy Minh, nước mắt Lam rơi, từng giọt nối nhau.

Duy Minh buông tay Lam, thẫn thờ

- Em nói dối. Duy Minh đã sớm biết Lam không hề có ai khác, nhưng sự ghen tuông khó chịu trong lòng khi thấy Lam đi cạnh Mạnh Lâm khiến Duy Minh không thể không hỏi Lam câu đó.

Lam quệt nước mắt, cười nhạt, bao tủi hờn suốt thời gian qua, một mình nuôi con, chịu bao lời ra tiếng vào, bỗng chốc tan vào nước mắt.

- Đó là con tôi đúng không?

- Cậu là người không có quyền hỏi câu đó, đừng quên những gì cậu đã viết và chấp nhận năm đó, cậu không có quyền gì đối với đứa con này. Việc gì cậu phải giả vờ như thế, chắc cậu cũng sớm tìm hiểu được lý do tôi có đứa con này. Duy Nguyên mang một nửa dòng máu của cậu không có nghĩa nó là con cậu.

- Cuối cùng em cũng thừa nhận, tôi chỉ muốn chính em thừa nhận. Linh Lam, đó là con của chúng ta, em nói tôi không có quyền, nhưng em cũng không thể không cho tôi có trách nhiệm đối với con.

- Duy Nguyên không cần.

- Em không thừa nhận tôi không có nghĩa con không cần tôi, em đã bao giờ hỏi xem con muốn gì chưa?

- Cái đó không cần người ngoài phải dạy, xin hãy tránh xa chúng tôi một chút, nếu không muốn cả đời này không được gặp lại Duy Nguyên. Lam lạnh lùng nói rồi bước về phía chung cư.

Duy Minh thở hắt ra, tim đau như bị cấu xé giày vò, người con gái này, ngay từ lúc đầu đến giờ, chưa bao giờ chấp nhận anh bước vào cuộc sống của cô ấy, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến em động lòng, em hãy nói cho tôi biết đi, tôi phải làm sao mới khiến em chấp nhận tôi?

Cả đêm không ngủ, vì mới nghỉ phép nên Lam không muốn ngày đầu tiên đi làm lại xin nghỉ, mặc dù rất mệt mỏi vẫn gắng gượng đến tòa sọan. Sáng nay ra khỏi chung cư không thấy xe của Duy Minh, Lam lại thở dài. Đến tòa soạn, thấy Lam, Mạnh Lâm nhẹ nhàng vỗ vai, nói Lam cứ nghỉ thêm ít ngày, Lam từ chối. Việc công việc tư rõ ràng, Lam không muốn chỉ vì mình mà Mạnh Lâm khó xử với các nhân viên khác.

Ngồi trước màn hình máy tính, có rất nhiều việc cần sắp xếp lại, nhưng đầu óc Lam bây giờ trống rỗng. Hình ảnh của Hạnh, hình ảnh Duy Minh, Duy Nguyên cứ hiện lên lần lượt trước mắt Lam.

KÝ ỨC

Năm năm trước, nếu không vì tính cách thất thường của Hạnh, có lẽ giờ này cuộc sống của Lam đã không có sự xuất hiện của Duy Nguyên. Nếu như Hạnh nói trước với Lam rằng không muốn có con nữa, không muốn làm thụ tinh nữa, chỉ cần nói trước một ngày thôi thì đã không khiến Lam bị bức đến mức phải thay chị mình làm việc đó. Còn Duy Minh thì khiến Lam cảm thấy áp lực, trước khi gặp Duy Minh, Lam không cảm thấy mình nợ ai bất cứ điều gì, nhất là tình cảm. Nhưng chính Duy Minh đã khiến Lam lo sợ quá nhiều điều, lo sợ một ngày nào đó sẽ vô tình dựa vào Duy Minh, sợ Duy Minh vì trách nhiệm mới ở cạnh Lam. Thực ra năm năm trước Lam cũng không muốn bỏ đi một cách lặng lẽ như thế, sau ngày đó, Lam cũng sắp tốt nghiệp, luận văn cũng đã nộp rồi, chỉ còn chờ kết quả và nhận bằng tốt nghiệp. Lam định tốt nghiệp xong rồi về quê sống một thời gian đợi đến khi sinh xong con rồi mới tính tiếp. Nhưng mà lần Lam đến quán Tú Anh để xin nghỉ việc, Lam đã nghe thấy được những lời từ miệng Duy Minh mà cho đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm giác đau nhói.

Ngày đó khi bước vào quán đã gặp ngay Hạnh và Duy Minh ở đó, định sẽ nói chuyện với Tú Anh trước rồi mới ra chào hai người. Nhưng khi Lam đi gần đến, Lam chết lặng khi Duy Minh đẩy cho Hạnh một cái phong bì

- Dù thế nào thì mong chị hãy nhận lấy cái này, chắc sẽ có lúc cần đến, xem như là quà mừng đầy tháng sau này cho đứa bé.

- Cậu làm thế này là thế nào? Cậu vẫn chưa biết gì sao?

- Biết gì? Chị không phải ngại, tôi thấy cái này là bình thường, dù sao tôi cũng không thể chăm sóc cho đứa bé, xem như là tấm lòng của một người quen.

Hạnh chau mày một lúc như đang nghi ngờ điều gì đó rồi nói

- Cậu chưa gặp Lam sao? Cậu hãy gặp và đưa cho nó, cái này tuyệt đối tôi không thể nhận.

- Tôi mới đi công tác về, tôi có qua bệnh viện thì bác sĩ bảo mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, liền liên lạc với chị, còn chưa gặp Lam, lát tôi sẽ đến chỗ Lam.

- Tôi vẫn chưa hiểu ý cậu là gì mà lại làm thế này. Hạnh tiếp.

- Một đứa trẻ mà nói dù sao cũng là máu mủ, không thể chăm sóc cũng không thể không có trách nhiệm một chút.

- Trách nhiệm sao? Cái đó tôi nghĩ là cậu không cần lo lắng, chúng ta đã nói rõ rồi mà, đứa trẻ này không liên quan đến cậu, mà chúng tôi chắc chắn đủ khả năng chăm sóc, chắc chắn không phiền đến cậu.

- Điều đó tôi biết, nếu chị ngại, thế thì chị chỉ cần nghĩ là tôi đang rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm đi cũng được, chị thấy đó, tôi còn chưa tốt nghiệp, dù sao thì, làm một người bố bây giờ cũng là quá sớm. Để tôi khỏi áy náy, chị có thể đừng từ chối ý tốt này chứ.

- Tôi nói rồi, cậu gặp Lam đi, tôi tùy nó quyết định. Không đợi Duy Minh nói thêm, Hạnh đứng lên về.

Còn Lam, khi nghe lời của Duy Minh nói rũ bỏ trách nhiệm kia, đã chạy thẳng về nhà trọ thu xếp đồ đạc, ra bến xe lên chiếc xe có giờ chạy sớm nhất. Bây giờ, Lam không thể về quê được nữa. Gọi điện thoại cho con Hạnh, nói cần đi xa một thời gian rồi tắt máy, tháo pin. Lam không thể hiểu nổi cảm xúc của mình, ngay từ đầu đã xác định là cái trách nhiệm kia Lam không cần nhưng từ khi nghe thấy chính miệng Duy Minh nói lại cảm thấy thất vọng vô cùng. Có lẽ thời gian qua ở cạnh Duy Minh, Lam đã sớm xem Duy Minh như một người bạn, ít nhiều cũng có tình cảm. Chiếc xe cứ chạy, đưa Lam ngày càng xa. Đến khi dừng lại cũng là sáng sớm ngày hôm sau. Lam bước xuống, trước mắt là một thị trấn ven biển nhỏ. Lam sống ở đó suốt một thời gian dài, đến khi Duy Nguyên ra đời gần một năm mới quay trở về quê. Sau khi Lam bỏ đi, Hạnh đã thay Lam đến nhận bằng tốt nghiệp, giờ cũng là lúc Lam quay về đi tiếp con đường mà trước đây Lam vạch ra, nó đã bị ngắt quãng gần hai năm rồi.

Lam về nhà, bố mẹ cũng đã biết hết chuyện, gần hai năm qua chỉ thỉnh thoảng gọi về nhà báo mình vẫn khỏe, Lam biết mình đã khiến cho người nhà quá lo lắng. Khi bố mẹ Lam biết Lam muốn quay lại Hà Nội, đã nói Lam cứ để Duy Nguyên cho ông bà chăm sóc nhưng Lam không đồng ý, Duy Nguyên từ khi còn ở trong bụng đã là một phần máu thịt, hơi thở hàng ngày của Lam, một phút giây Lam cũng không muốn xa con.

Sau khi trở lại Hà Nội, Lam thuê một phòng trọ nhỏ, ban ngày gửi Duy Nguyên cho Hạnh. Hạnh giờ đã là một người phụ nữ của gia đình, không còn đi làm nữa, ở nhà chăm lo cơm nước cho chồng, cũng chưa có con. Thế nên thời gian rảnh rỗi rất nhiều. Ngày trước cũng vì cuộc hôn nhân này mà Lam mới có Duy Nguyên, Hạnh vì muốn cưới người đàn ông này mà ngày đó nói dối Lam đã lỡ có thai không thể làm thụ tinh, hơn nữa lại còn một tháng sau đó sẽ kết hôn. Tất nhiên đám cưới đó Lam không đến dự. Sau này khi gặp anh rể, Lam mới hiểu tại sao Hạnh lại si mê người đàn ông này như thế, cũng cảm thấy được an ủi đôi chút. Anh rể Lam có vẻ ngoài rất đàn ông, chín chắn trưởng thành, làm việc có nguyên tắc, hơn nữa lại là người sống rất trách nhiệm. Khi gặp mẹ con Lam đã ngay lập tức bắt Lam chuyển về ở cùng nhưng Lam từ chối.Không hiểu anh rể Lam làm sao mà lại bị cô chị ẩm ương của cô hớp hồn như thế, nghĩ đến Lam bất giác mỉm cười. Đó phải chăng cũng là duyên số. Trước khi gặp Mạnh Lâm, Lam cũng chuyển cơ quan nhiều lần, tuy làm việc đúng ngành nghề theo học trước đây nhưng vì không có đam mê như việc viết lách nên khi Mạnh Lâm ngỏ ý Lam đã không ngần ngại mà nhận lời.

QUAY LẠI ĐIỂM XUẤT PHÁT

Sự xuất hiện của Duy Minh ít nhiều đã đảo lộn cuộc sống của mẹ con Lam, đã khiến Lam không ít lần muốn chạy trốn. Nhưng cuối cùng Lam đã chọn đối mặt. Sau khi nghe chính Lam thừa nhận, Duy Minh không hề liên lạc với Lam thêm lần nào nữa. Bản thân Lam cũng không thể lý giải, đối với Duy Minh, Lam bao giờ cũng suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực. Dù đã có khoảng thời gian Duy Minh rất tốt với Lam, cũng dần có nhiều kỷ niệm, nhưng chỉ một câu nói rũ bỏ trách nhiệm của Duy Minh ngày đó, mà ấn tượng của Lam chỉ còn lại Duy Minh là một chàng trai đào hoa kiêu ngạo vô trách nhiệm.

Lần hẹn gặp tiếp theo của tòa soạn với công ty của Duy Minh, Lam từ chối tham gia, Mạnh Lâm cũng không bắt ép. Ngồi đọc mail của độc giả gửi đến, có một bài mà khiến Lam đọc đi đọc lại đã ba lần “ Sự trở lại của tình yêu “. Một người cách xa đã bốn năm, vốn dĩ yêu nhau nhưng chưa từng nói lời chia tay nhưng khoảng cách địa lý đã khiến họ mất liên lạc. Người con trai du học trở về, tìm đến người con gái với mong muốn nối lại duyên xưa. Đã bốn năm qua đi, dù tình yêu chưa hề phai nhạt nhưng thời gian đã khiến nó nguội lạnh, hơn nữa bên cạnh người con gái đó đã có một người đàn ông luôn quan tâm chăm sóc dù cô gái chưa nhận lời yêu. Người con gái do dự không biết phải làm sao giữa người mình yêu và người hết mực yêu mình. và Lam là người cần phải trả lời câu hỏi làm sao đó gửi đến độc giả. Lam day day trán, bất giác nghĩ đến mình và Duy Minh, giữa họ, vốn dĩ chưa bao giờ có cái gọi là tình yêu, nhưng tại sao khi gặp lại Duy Minh tim Lam lại đập nhanh đến thế. Cố gắng để ý nghĩ đó ra khỏi đầu, Lam gửi thư mail trả lời. “ Tình yêu không phải là tất cả, điều quan trọng là cần phải biết mình thật sự cần ai và muốn ai ở cạnh mình, giữa cái tốt nhất và cái hợp nhất, nếu được lựa chọn tôi sẽ chọn cái hợp nhất. Nhắm mắt và nghĩ đến tương lai, trong một ngôi nhà, người đàn ông xuất hiện đầu tiên trong ngôi nhà đó với nụ cười ấm áp chính là người bạn cần “

Gửi xong mail, tự nhiên lúc viết đến đoạn người đàn ông trong ngôi nhà, Lam đã nghĩ đến một người, là người duy nhất suốt hơn hai mươi năm cuộc đời có thể khiến Lam xao động.

Bên cạnh vang lên tiếng lộc cộc, Lam nhìn sang thì thấy Mạnh Lâm đang gõ gõ mặt bàn:

- Có người cần gặp em, đang đợi dưới cổng tòa soạn. Mạnh Lâm nói.

- Ai vậy sếp?

- Em xuống đi, một người bạn.

Lúc lam xuống đến cổng thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, tiến lại gần thì Duy Minh bước ra.

- Chúng ta đi đâu nói chuyện một lát, tôi có chuyện muốn nói với em.

Định mở miệng từ chối nhưng nhìn ánh mắt Duy Minh, cuối cùng Lam cũng theo Duy Minh vào một quán cà phê gần đó.

- Em và con, khỏe chứ?

- Tôi và con tôi đương nhiên khỏe, Lam lạnh lùng trả lời.

- Lam, tôi chỉ muốn em biết, tôi thật sự quan tâm đến mẹ con em.

- Tôi biết, quan tâm đến trách nhiệm của đàn ông.

- Đó chỉ là một phần. Thật ra tôi… Đến đây, Duy Minh ngập ngừng không nói nữa.

- Thật ra làm sao?

- Lam, có thể trước đây tôi đã bỏ lỡ quá nhiều việc chưa làm, có quá nhiều điều chưa kịp nói thì em đã đi. Nhưng bây giờ tôi không muốn nhắc lại nữa, chuyện quá khứ cứ cho nó qua đi. Tôi chỉ muốn em cho tôi một cơ hội, quay về điểm xuất phát. Chúng ta làm lại nhé, ít nhất là vì Duy Nguyên.

Nghe đến đây, lòng Lam sôi lên từng đợt. Chuyện quá khứ không nhắc lại sao? Bất chợt nghĩ đến mail của độc giả kia, ít ra người con trai trong câu chuyện đó cũng muốn nối lại, không muốn quên đi những chuyện tốt đẹp trong quá khứ. Còn người đang ngồi trước mặt Lam bây giờ, muốn rũ bỏ, muốn làm lại, và hơn nữa lại vì lý do Lam ghét nhất, vì Duy Nguyên, đứa con của họ.

- Tôi nghĩ là không cần đâu, quá khứ đúng là chẳng có gì để nhắc đến, tương lai lại càng không. Với lại đã bắt đầu bao giờ đâu mà làm lại. Hình như giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm rồi. Lam nhìn thẳng vào Duy Minh nở một nụ cười.

- Em đừng như thế được không? Đừng đẩy tôi ra xa em và con nữa. Tôi không tin là em không cảm nhận được tình cảm của tôi, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Tôi..thật sự đã rất thích em, rất yêu em, năm năm qua tôi đã rất hối hận vì để em đi khi chưa kịp nói những lời này.

Ánh mắt Lam mờ đi, nhìn vô hướng bên ngoài, tim đau nhói. Lam biết rằng, kể cả năm năm trước Duy Minh có nói những lời này, Lam vẫn đi, bây giờ Lam đã hiểu, vì Lam chưa bao giờ tự tin trước người con trai này, thế nên mới lo sợ quá nhiều điều. Lo rằng hạnh phúc không thể nắm rõ trong lòng bàn tay sớm muộn gì cũng bay mất. Đột nhiên Lam muốn thoát khỏi khung cảnh này, nơi đây khiến Lam ngột ngạt, đứng dậy Lam rời đi không nói lời nào. Duy Minh đuổi theo kéo tay Lam thì bị Lam gạt ra, sau đó chỉ lặng lẽ đi sau Lam cho đến khi Lam về tòa soạn. Bước vào phòng vệ sinh, nước mắt Lam rơi nối tiếp rồi nối tiếp từng giọt, khuôn mặt ửng hồng, khóe mắt cay cay. Lam khóc, lần thứ hai Lam khóc vì cùng một người.

Biết Duy Minh chắc chắn đợi mình cho nên đến lúc mọi người đã về hết Lam vẫn chần chừ ở lại, nói là còn có việc chưa giải quyết xong, cứ thế ngồi trong văn phòng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, suy nghĩ mông lung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play