Cổ kia chẳng chịu buông tha cho Lam, cứ đi theo Lam thắc mắc hết việc này việc nọ. Trưa nắng nóng, Lam cho rằng mình không có nghĩa vụ phải trả lời nên mặc kệ hắn ta đi theo. Hình như cuối cùng không chịu được nữa, tên đó kéo tay Lam lại, nắm chặt cổ tay Lam khiến Lam hơi đau. Lam chau mày

- Cậu muốn gì nữa đây?

- Nếu đúng cậu không liên quan đến tên móc túi kia thì tôi nợ cậu, cậu muốn gì tôi sẽ đền đáp.

- Không cần, cảm ơn, cậu tốt quá. Bây giờ tôi đi được chưa? Lam tiến thẳng bến xe bus mà chạy, rõ là phiền phức cái loại người này, mặt mày sáng sủa mà đầu óc quá rắc rối đa nghi.

Lam đi rồi để lại một người ngẩn ngơ phía sau, lẩm bẩm :” Cô ta chạy nhanh thế làm gì, mình là bệnh dịch chắc?”

Chiều Lam nghe theo lời dặn của phụ mẫu, đến thăm hỏi tình hình của chị Hạnh, Hạnh vẫn thế, hết khóc lóc nhờ Lam giúp việc có con sang uy hiếp bắt Lam không muốn cũng phải làm. Kì kèo mãi Lam mới rời được nhà Hạnh để đi làm thêm. Mặc dù Hạnh đã có nhà nhưng Lam không muốn chuyển đến ở cùng, với lý do :” Bà chị này đời sống riêng tư quá phức tạp, Lam muốn được tự do”

Lại một ngày nữa trôi qua, sáng hôm sau dậy Lam lại thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, xem lại nhật ký cuộc gọi thì đúng là số lạ hôm qua. Hôm nay còn gửi cả tin nhắn nữa, mở tin nhắn ra đọc xong Lam ném thẳng điện thoại vào túi :” Tôi muốn gặp cô – Chủ ví “. Một con người quá kiêu ngạo, từ nét mặt đến cách ăn nói, không đáng để đôi co.

Sợ hắn ta sẽ đến kiếm chuyện nên Lam đến lớp chỉ ngồi trong phòng, cuối giờ cũng về sớm hơn một chút. Ra đến cổng trường thì điện thoại reo, là phụ thân gọi:

- Dạ, bố ạ, có chuyện gì không ạ?

- Chị mày nó đang nằm viện, cắt tay, mày đến xem thế nào, có gì báo về để bố mẹ còn biết mà lên.

- Cắt tay gì cơ ạ? Lam hoảng hốt.

- Bạn nó gọi về bảo thế, đang ở viện X, đến ngay xem nó sao rồi.

- Con biết rồi ạ, mọi người đừng lo lắng quá.

Lam nghe thấy tiếng thở dài, hình như phụ thân còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại cúp máy.

Lam bước lên taxi chạy thẳng đến bệnh viện, nhớ lại lời nhờ vả của Hạnh và sự uy hiếp Lam, không ngờ làm thật, tay Lam run run gọi cho Hạnh, mãi mới có người bắt máy, giọng tươi tỉnh:

- Mày còn nhớ có người chị này sao?

- Chị điên à, chỉ có mỗi chuyện con cái thôi cũng làm chuyện điên rồ đó, chị muốn cả nhà tức chết phải không?

- Tao đang nằm viện, mày còn tính người không hả?

- Cuối cùng thì chị muốn gì?

- Tao …muốn có con thế thôi.Nếu không thì mày lấy chồng đi rồi sinh cho chị đứa cháu chị nuôi cũng được.

- Hoang tưởng.

- Biết ngay mà, mày vốn dĩ có xem tao là chị đâu. Mày đã như thế, không yêu ai, cũng không muốn lấy chồng, còn không giúp chị nữa thì mày muốn cả nhà này tuyệt tông chứ gì. Mày đúng là con bất hiếu.

- Nhắc đến hai chữ lấy chồng, Lam sững lại, thở hắt ra rồi nói : Được, con chứ gì, chị cứ nằm đấy, cùng lắm là em kiếm con cho chị, nhưng nhớ cho rõ, đây là lần cuối cùng, chị mà còn thế thì đừng chị chị em em gì nữa. Lam quát.

- Biết ngay mày không thể không lo cho chị mà, chị yêu mày nhất.

Nghe đến câu này Lam tắt máy, đến bệnh viện xông thẳng vào phòng bệnh, nhìn Hạnh một tay cầm táo, một tay băng ngón trỏ và cổ tay. Thật hết biết, còn cắt hai vết. Giận tím mặt, Lam không nói thêm gì nữa, định quay về lấy cho Hạnh ít bộ quần áo thì nghe Hạnh nói sẽ xuất viện luôn. Lam đành đi làm thủ tục xuất viện cho Hạnh trong tình trạng đầu bốc khói.

Lam vừa đi, y tá bước vào, nhìn cánh tay Hạnh, tròn mắt ngạc nhiên

- Cô vừa bị thương tiếp sao? Lúc nãy chỉ băng mỗi ngón trỏ sao giờ lại thêm cái cục băng này ở cổ tay, cô tự băng?

- Phiền chị băng lại giúp, Hạnh cười cười.

Cô y tá mở ra băng lại, mắt mở còn to hơn lúc nãy, không hiểu cái người này muốn mình băng cái cổ tay lành lặn làm gì rồi thở dài định khuyên cô ta qua khoa thần kinh kiểm tra.

Lam làm xong thủ tục gọi xe đưa Hạnh về, nấu cơm xong mới rởi đi. Lam không hỏi Hạnh vì sao bị thương vì cô nghĩ đó là Hạnh tự tử, đâu biết rằng vì muốn học làm người phụ nữ gia đình, Hạnh tập nấu ăn, cắt phải tay, vết cắt hơi sâu nên phải đến bệnh viện, nằm viện một ngày là do shock tinh thần chứ không phải do đau thể xác, và tất nhiên phụ mẫu ở nhà cũng biết điều đó.

Lam gọi về nhà báo Hạnh ổn xong, tắm rửa rồi cầm tài liệu lên giường định đọc thì ngủ quên mất. Và đây là đêm thứ ba, chuông điện thoại cứ đổ chuông mãi mà không có người nhắc máy.

Kết quả là sáng hôm đó, có một người xông thẳng vào lớp Lam, nói với giáo viên gì đó, rồi cô giáo mỉm cười dịu dàng, gọi đích tên Lam ra có người gặp. Nhìn nụ cười nham nhở của tên kia, Lam đành lững thững bước theo hắn.

- Muốn gì nữa?

- Muốn gặp cô, không được à? Cao giá thế.

- Hóa ra là rảnh rỗi sinh nông nỗi, xin lỗi cậu, cậu rảnh còn tôi thì không, đừng có đi lại lượn lờ trước mắt làm phiền người khác nữa. Chuyện tôi giúp cậu tôi cũng giúp không ít người rồi, cậu không cần cảm kích đến mức ngày nào cũng muốn gặp tôi nói cám ơn chứ? Lam nhếch mép, Lam vốn là người hòa nhã, ăn nói cẩn thận, thế mà không hiểu sao cứ đứng trước con người này là lại muốn đay nghiến cậu ta.

- Còn tôi là người có ơn không thể không trả, nói xem, cô muốn thế nào?

- Cậu đừng làm phiền tôi nữa là đủ trả ơn rồi, ok? Nói rồi Lam bước vào lớp.

Từ hôm đó đúng là cậu ta không đến tìm Lam nữa, chủ nhật được cả ngày, chỉ tối mới đi làm thêm, Làm dành cả ngày ngồi trong thư viện, gần đến giờ làm mới vào hiệu sách xem ít tài liệu. Chăm chú đọc sách, tự nhiên thấy dưới giày có cái gì đó, hình như vừa giẫm lên, nhấc giày lên thì Lam phát hiện ra một cái thẻ sinh viên : Dương Duy Minh, đang nhìn xem cái khuôn mặt trên thẻ sao lại thấy quen quen thì có người đã bước ngay trước mặt Lam, lại là cậu ta. Định bước sang hướng khác thì tay bị cậu ta kéo lại, nếu là thời phong kiến thì đảm bảo người kéo tay Lam ba lần trong vòng một tuần, ắt hẳn Lam không thể lấy ai ngoài hắn mất.

- Đưa thẻ sinh viên cho tôi, lại nợ cô rồi. Hắn cười gian tà.

Lam đưa cho hắn rồi bước ra khỏi cửa hàng, có trời mới tin đây là tình cờ, đi đến trạm bus Lam ngồi ở chỗ đợi. Được một lúc thì hắn lại ngồi cạnh, đưa Lam hộp trà sữa.

- Vị chanh leo, chắc cô thích, xem như cảm ơn

Vì không muốn dây dưa thêm nên Lam nhận lấy. điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc, Lam bắt máy, là Hạnh, gọi để hỏi xem chuyện cần làm đã làm đến đâu rồi. Lam thở dài, nói cần chút thời gian rồi tắt máy.

Mang tâm trạng lơ lửng bước lên xe bus, Lam đã nói sẽ giúp là phải làm được, nhưng trong số bạn bè Lam sẽ không ai giúp Lam cái chuyện điên rồ đó cả, mọi người còn muốn lập gia đình, ai lại muốn có một đứa con như thế, dù có đảm bảo không để ai biết cũng chẳng ai muốn giúp. Việc thiện này quá sức mọi người. Thở dài thêm lần nữa, Lam mới để ý cái người đứng bên cạnh, nãy giờ cậu ta vẫn đi theo Lam sao, nghĩ đến đây, Lam bấm đèn xuống xe, hắn cũng xuống, cứ đi bên cạnh Lam như cái bóng. Bỗng nhiên Lam nghĩ đến cái gì đó, mắt long lanh, nở một nụ cười thân thiện với hắn, nói bằng giọng dịu dàng nhất:

- Cậu thật sự muốn trả ơn tôi?

Hắn nhíu mày gật đầu không nói gì.

- Vậy cho tôi ít..ít cái đó đi, Lam vừa nói vừa nhìn hắn từ trên xuống dưới.

- Cái đó là cái gì? Tiền?

- Tiền thì không cần đến cậu, tôi làm việc thiện giúp cậu thì cũng muốn anh trả bằng việc thiện, cái đó ý, cái dùng để sinh con.

- Là cái quái gì? Nói rõ đi không được à?

- Vậy nhé, nghe kỹ đây, tôi cần tinh trùng của cậu, nếu cậu không giúp được thì coi như không ai nợ nần ai, từ nay đừng đi theo tôi nữa.

- Cô…cô Duy Minh lắp bắp, đơ người ra chưa kịp nói gì thì Lam đã biến mất khỏi tầm mắt. “Cô thật biến thái”.

Cả đêm đó có hai người không ngủ được, Lam trằn trọc không biết phải làm sao với yêu cầu của Hạnh còn Duy Minh thì luôn miệng chửi cô biến thái. Suốt một tuần nay Duy Minh suốt ngày bám theo Lam, lấy số điện thoại từ bạn bè Lam, còn điều tra chút ít về Lam nữa.biết Lam thích trà sữa chanh leo nên mới mua. Con người của cô gái này quả khiến Minh không khỏi tò mò, sau câu nói cuối cùng của Lam lúc chiều lại càng tò mò hơn. Rốt cuộc là Lam muốn làm gì? Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu Duy Minh. Cuối cùng Duy Minh quyết định tìm Lam hỏi rõ.

Một tuần sau đó Lam được nghỉ, định về quê thăm nhà thì lại có người rủ Lam đi làm thêm ban ngày, Lam tận dụng thời gian này ở lại kiếm thêm chút tiền, tiền là mục tiêu sống chính đáng của Lam. Nhưng Lam không biết một tuần đó cô không đến trường, có người đứng ngồi không yên vì không thấy Lam đâu. Vì chút sĩ diện còn lại nên Duy Minh không thể gọi điện thoại hay nhắn tin. Đến chủ nhật thì Minh không thể chịu được nữa, mặt dày gọi cho Lam, lần này Lam nghe, âm thanh ồn kéo đến:

- Có chuyện gì?

- Cô muốn người khác giúp cũng phải nói rõ lý do chứ, mà cô đi chỗ khác nghe điện thoại được không, ồn quá.

- Tôi đang làm việc, mà giải thích cậu cũng không giúp được tôi đâu, thanh niên ưu tú sống trong sạch à.

- Chúng ta gặp nhau. Trong đầu Duy Minh gần đây chỉ có ý nghĩ phải gặp Lam.

- Có gì mai nói, tôi còn phải làm việc.

- 9h tối rồi còn làm cái gì nữa? Cô ở đâu tôi đến đó.

Chị chủ quán gọi, Lam tắt máy, không thèm đôi co với cậu ta nữa. Duy Minh gọi lại không ai trả lời, nhắn tin chờ mãi không có tin nhắn lại. Đấm đấm cái gối ôm, Duy Minh cau có :” Cô ta là cái thá gì chứ “ Cảm thấy bức bối, chơi game cũng không yên, Duy Minh xuống nhà, định đi dạo thì có điện thoại, là chị Tú Anh, chị họ Duy Minh.

- Có chuyện gì vậy chị?

- Cậu lên đây trông quán giúp chị, chị đi vài tiếng rồi về đóng cửa sau.

- Vậy để em qua. Duy Minh trả lời không do dự, dù sao cũng rảnh rỗi, mà rảnh rỗi lại nghĩ đến con người kỳ lạ kia.

Duy Minh phóng xe đến trước quán chị Tú Anh, đây là quán cà phê sách, có phục vụ bánh ngọt. Dừng xe định đi vào quán thì bắt gặp một bóng dáng làm Duy Minh sững sờ, Lam bước ra khỏi cửa, quay lung đi về hướng khác, hình như không thấy Duy Minh. Định đuổi theo Lam nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, Duy Minh đẩy cửa bước vào.

- Chị à, nhân viên nữ của chị cũng khá nhỉ. Duy Minh nháy mắt.

- Cậu tính làm gì hả? Tha cho các em nó.

- À, cái cô gái lúc nãy vừa đi ra cũng là nhân viên của chị à?

- Cậu nói Linh Lam à? Đúng là nhân viên của chị, ca tối. Mà hình như cũng là sinh viên trường cậu đấy, quen à?

- Biết chút chút.

- Lam rất được, cậu xem đó mà sống, từng này tuổi đầu mà chẳng được như người ta, nó trông thế chứ việc gì cũng đảm đang được cả. Mà thôi, chị đi giờ, nhớ trông coi quán cẩn thận. Chị mà về muộn quá đóng cửa hộ chị. Nói rồi Tú Anh đẩy cửa đi ra.

Tú Anh đi rồi để lại Duy Minh với nụ cười đầy ẩn ý.

Sáng thứ hai, chuông vào lớp vừa reo là Lam đã gặp ngay Duy Minh đứng ở cửa, cậu ta đến tìm Lam hết lần này đến lần khác khiến Lam bị bao ánh mắt soi mói. Quen với người nổi tiếng quá thật phiền, mà không, Lam có quen gì cậu ta đâu cơ chứ.

Để tránh trường hợp tay bị lôi đi, Lam bảo cậu ta đến phía hành lang nói chuyện.

Duy Minh rất nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, sau khi nghe Lam nói lý do một cách lãnh đạm, Duy Minh tự nhiên ôm bụng cười như nghe chuyện viễn tưởng. Biết ngay cái con người này chỉ vì tò mò chứ chả có ý gì tốt đẹp, Lam nghĩ bụng. Lam quay đi thì có giọng nói vang phía sau:

- Tôi sẽ suy nghĩ. Duy Minh nói rồi lại cười phá lên.

- Thôi khỏi, Lam lạnh lùng nói.

- Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, để tôi về điều tra lại chút, nếu đơn thuần là giúp chị cô thì tôi đồng ý, còn nếu cô định lợi dụng lấy..của tôi rồi đem …bán tôi sẽ không để yên cho cô.

- Suy nghĩ thật là thoáng.

- Chả phải cô cũng biết tôi là thanh niên thời đại sao? Với lại chuyện này cũng như đi làm tình nguyện, cậu biết đấy, người đẹp trai như tôi nòi giống càng được nhân đi nhiều càng tốt. Mà nhà cô thú vị thật đấy. Duy Minh lại cười.

Nhìn bộ mặt nhởn nhơ kia của Duy Minh, Lam biết chẳng còn chút hi vọng nào nữa, ngao ngán thở dài, tự nhiên đưa mình vào rọ, lại còn kể hết chuyện gia đình ra. Mất mặt chẳng được gì, bước vào lớp chẳng có tâm trạng nào mà học. Dạo này Hạnh ngày nào cũng gọi cho Lam hỏi thăm tình hình, Lam đành đánh trống lảng, nhưng không thể thế mãi được, bà chị này của cô, nếu không thỏa mãn được yêu cầu chắc chắn sẽ lại làm loạn, hậu quả khó lường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play