“Vẻ mặt cầu xin để làm gì? Bởi vì bỏ lỡ khóa máy tính?” Tô Hồng
Thuận vỗ vỗ vai Đỗ Viện Viện.
Đỗ Viện Viện chu miệng gật đầu: “ Ta quên là khóa mấy ngày
nay là hắn giảng, Mặc của ta…”
Đề cập tới chuyện Đỗ Viện Viện thầm mến Trần Mặc, đã là bí mật
được công khai trong lớp nhưng mà bản thân Trần Mặc tựa hồ đối với chuyện này
hoàn toàn không biết.
Tô Hồng Thuận làm động tác buồn nôn, “ Ngươi đi thổ lộ đi, hắn
lại không có bạn gái.”
“ Kia làm sao được, vạn nhất bị cự tuyệt, về sau gặp mặt sẽ
rất xấu hổ a…” Đỗ Viện Viện không phải không nghĩ tới, thư tình viết một phong
rồi lại một phong, nhưng là không có đủ can đảm để gửi tới tay Trần Mặc.
Tô Hồng Thuận cười khúc khích: “ Đã quên không nói cho ngươi
biết, Mặc của ngươi hôm nay đáy mắt có chút đen, sắc mặt quá kém, có thể là ngủ
không tốt.”
Đỗ Viện Viện vô cùng kích động: “ A?……… Cần ta nấu cho hán
canh gà bồi bổ sao?”
“ Vậy nhìn cách ăn ở của ngươi, chủ yếu là thấy ngươi lười,
có thể vượt qua sự lười biếng của bản thân mà ninh canh gà mới là ngạc nhiên
đó.”
“……….” Đỗ Viện Viện nghênh ngang mà đi, cao mặt ngẩng đầu,
vì cô thích Trần sư huynh, canh gà đương nhiên là có thể.
Đỗ Viện Viện là người của trường phái hành động, bật người
quyết định sau khóa chiều sẽ vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, tự nghĩ ra
hình ảnh đáng khinh cô tự uy Trần sư huynh uống canh gà, thêm một chút nhạc nữa.
Trở về kí túc xá, cô thấy còn chưa đến giờ hẹn luyện cấp,
cho nên quyết định làm canh gà trước. Sau hai giờ, món canh gà thơm ngon ra lò,
nàng cấp cho chính mình một muỗng nhỏ, còn lại hết thảy đem cho Trần lão sư bồi
bổ thân thể, hắc, thật là cảm động, thật là cảm động đi.
Nghĩ vậy, Đỗ Viện Viện tinh thần hăng hái, vui vẻ đi lên cầu
thang.
Trong phòng kí túc xá của nghiên cứu sinh, Trần Mặc đúng giờ
lên, khi hắn đến cửa kí túc xá phát hiện ra một nồi đung nước sôi đặt giữa hành
lang (Bạch: muội bái phục tỷ này sát đất, để vào nồi đun nước sôi?????) dưới nồi
đun nước còn hé ra một tờ giấy, hắn nhặt lên thì thấy:
“Mặc, uống hết chỗ canh này, nồi đặt ở giá rửa chén ở
cantin, ta sẽ lén thu hồi.”
“Mặc…..?” Trần Mặc nhìn chắm chằm cái nồi cực lớn kia, một đầu
đầy hắc tuyến. Tình yêu cà men được thấy nhiều, tình yêu nồi đun nước sôi lớn
là lần đầu tiên nhìn thấy đi (Bạch: kể ra hôm nay muội cười hơi nhiều, …tình
yêu…). Hắn vừa tức giận vừa buồn cười, suy nghĩ một lát liền cặp tài liệu ở
nách, bê nồi đun nước lên lập tức đi vào kí túc xá.
Đợi đến khi tiếng cửa phòng vang lên, Đỗ Viện Viện ở góc cầu
thang ló ra, mặt đỏ bừng, miềng ngây ngô cười. Cây có thể giữ nhiệt cho hồ, Trần
sư huynh hẳn là đã đem nồi đun nước dùng rồi đi.
(3)
Trời có thể sụp, đất có thể rung, thời gian luyện cấp không
thể quên!
Vừa đến 8 giờ, Đỗ Viện Viện xinh đẹp khả ái nhanh chóng tiến
vào trò chơi, là người được mọi người cho là lười thành tính, hiện giờ chính
mình lại luyện cấp với tiểu máy móc Mặc.
Leng keng! Hệ thống nhắc nhở: Hảo hữu của ngài [Mặc] đã
login.
Đỗ Viện Viện trong mắt cháy ra hoa, thật sự là hài tử ngoan,
rất có khái niệm về thời gian.
Nhưng là, không chờ nàng tán gẫu với [Mặc], nàng đã nhận được
một cái tin tức, cùng vơi bưu kiện vài món trang bị.
“ Thay trang bị đi, đến Tri Chu Động chờ ta, chút nữa gặp lại.”
Đỗ Viện Viện vô tình “nga” lên một tiếng, kế tiếp mở bưu kiện
kiểm tra.
Không phải lam trang bị, không phải là tử trang bị… Mà là
kim.
Trang bị?!
Kim trang thuộc loại cực phẩm thuộc tính trung trang bị tốt,
thiết nghĩ cách đoạt được kim trang nhanh nhất đối với đa số ngoạn gia mà nói
chỉ có một cách: Mua bằng nhân dân tệ.
Bởi vậy Đỗ Viện Viện luống cuống tay chân gọi [Mặc], mà [Mặc]
lại vào trạng thái ly tuyến.
Đỗ Viện Viện do dự nhíu mày, tuy rằng là trang bị hoàng kim
dưới 30 cấp, nhưng mà so sánh với tử trang 40, 50 cấp ngoạn gia mà nói, bọn họ
chỉ có phần ghen tị lẫn tức.
Đỗ viện Viện là lão ngoạn gia bí mật, nàng chưa bao giờ dùng
nhân dân tệ để tham gia trò chơi, trò chơi thôi mà, giải trí là chính.
Hừ,Mặc. Tiểu tử thối này, khằng định là cầm tiền của nhà đi
tiêu sài, rất đáng giận!
Lúc này phía trên trò chơi hiện lên một cái quảng cáo màu đỏ,
biểu ngữ được treo chuyển động giữa không trung.
[Tin tức hệ thống]: Thi đấu PK đang tiến hành, cuối ngày 30,
cuối cùng ngoạc gia Vô Danh dành được vị trí võ lâm minh chủ, đạt được bộ y phục
độc nhất vô nhị [Ám Kim Long giới] từ hệ thông phát.
Đỗ Viện Viện không khỏi thở hôc vì kinh ngạc, ám kim trang bị
là trang bị hoàng kim siêu việt hiếm có, thuộc tính của nhẫn hơn phân nửa là dựa
theo chức nghiệp của ngoạn gia mà gia tăng lực công kích, hơn nữa đối với chiến
sĩ mà nói, gia tăng thuộc tính công kích +1 quả là khó khăn, mà [Ám Kim Long giới]
hệ thống phát ra lực công kích +10.
Trong khi Đỗ Viện Viện hãn còn cảm thán, cửa sổ tán gẫu
riêng lóe sáng….
[Mặc] tán gẫu riêng [Ham Chơi Viện Viện]: Đi luyện cấp.
[Ham Chơi Viện Viện] hồi âm [Mặc]: A a a! Ngươi vừa rồi đi
đâu? Vô Danh được [Ám Kim Long giới]. nhẫn thật đẹp, đại thần hảo suất a! Ta ở
trong thành chạy vài vòng, như thế nào không thấy được Vô Danh nhỉ?
[Mặc] bình tĩnh hồi âm [Ham Chơi Viện Viện]: Chu Tri Động.
Nói xong, tiểu Pháp sư quần áo rách nát đã yên lặng ở trước
mặt cô, hơn nữa lại M cô, kêu cô mở chức năng đi theo.
Trong lúc đi theo…………
[Ham Chơi Viện Viện]: Này, ngươi không có phản ứng gì sao?
Còn có bộ trang bị quý hiếm này, ta không thể lấy.
[Mặc]: Đều là thứ không đáng tiền, ta không cất vào trong
kho.
[Ham Chơi Viện Viện]: -_-|||…….Ngươi là người chơi nhân dân
tệ* sao?
*Người chơi nhân dân tệ: người dùng tiền để chơi game(nâng cấp,
đập đá, đập đồ…)
[Mặc]: Không tính. Trò này trăm ngàn lỗ hổng*.
*Lỗ hổng: Chỗ không hoàn thiện, sai sót.
Đỗ Viện Viện không hiểu rõ được ý tứ trong câu nói của hắn,
hắn có thể thông qua lỗ hổng của trò chơi thu hoạch cực phẩm trang bị?
A……………Người này đến tột cùng là thần thánh phương nào?
[Ham Chơi Viện Viện]: Ngươi chính là cao thủ hacker trong
truyền thuyết sao?
[Mặc] hỏi một đằng trả lời một nẻo: Thử xem lực công kích hiện
tại của ngươi.
Đỗ Viện Viện liếc tiểu Pháp sư trên màn hình một cái, nhìn bốn
phía một đám quái, mở công năng PK, giơ bảo kiếm trong tay, một chiêu “Liên Hoa
kiếm pháp” đánh Mặc. Cơ thể…
[Bản đồ hệ thống]: Ngoạn gia Ham Chơi Viện Viện một kiếm sát
thương ngọc gia Mặc. Đang ở trong thời gian trạng thái hồng danh ngắn.
Chú giải: ngoạn gia ác ý PK(Player Kill), tên nhân vật sẽ biến
thành màu đỏ. Giết chết ba người lập tực truyền vào ngục giam. Muốn rời khỏi ngục
giam, chỉ cần đợi ba giờ hoạc giết chết NPC ngục cường đại bỏ chạy (chú thích:
NPC chỉ những người kiểm soát ngoạn gia). Hơn nữa, ở trạng thái hồng danh, ngoạn
gia có thể ác ý PK ngoạn gia mang hồng danh, có tỷ lệ làm cho hồng danh rớt ra
trang bị hoạc đạo cụ mang theo trên người.
“…………………….” Đỗ Viện Viện nhìn về phía tiểu Pháp sư nằm trên
mặt đất, phát ra cái biểu tình khóc lớn.
[Mặc]: Ta gọi ngươi đánh quái, không phải là đánh ta. Bây giờ,
chạy mau.( tử thi nằm trên mặt đất đột nhiên cảnh cáo)
Bỗng nhiên, vốn bản đồ thanh u (thanh tịnh – đẹp đẽ) đùng
đùng nhảy ra mấy vị ngoạn gia trên 30 cấp.
Nói thật là mấy người này đã theo dõi Ham Chơi Viện Viện từ
lâu, bởi vì nàng một thân trang bị hoàn kim chói mắt làm cho người khác trong
vòng ba thước thèm nhỏ dãi.
Thấy thế, Ham Chơi Viện Viện trong trò chơi đã dừng đánh chữ,
liền xoay người bỏ chạy.
Trong lúc cô vội vàng, hoảng loạn bỏ chạy quên đóng chức
năng PK, tay của cô cứ mang theo hoàng kim bảo kiếm mà chạy.
Nhưng mà, pháp sư công kích từ xa khó lòng phòng bị, tung ra
“ Thiểm Điện Kích Quang” đùng đoàng đánh vào thân thể nhỏ bé của cô, giá trị sinh
mệnh liền trực tiếp tụt xuống, Đỗ Viện Viện vừa chạy lại phải vừa cấp cho chính
mình thêm máu, nhưng thêm huyết sẽ không thể chạy, nên rất nhanh bị ngoạn gia
nào đó một chiêu “Mê Muội” kỹ năng liền ngã trái ngã phải.
Đỗ Viện Viện chăm chú nhìn mấy người đang tới gần, tức giận
đến ngứa hai hàm răng, không nghĩa khí đem tỷ tỷ làm đà điểu? Oa nha nha! Sau
đó cô liền vung bảo kiếm, đại khai sát giới!
[Bản đồ hệ thống]: Ngoạn gia Ham Chơi Viện Viện ác ý sát hại
người chơi [Tiểu Nhị Hắc].
[Bản đồ hệ thống]: Ngoạn gia Ham Chơi Viện Viện một kiếm sát
hại [Bánh Bao Đi Ngang Qua]. Ác ý PK vượt qua ba lượt, đưa vào ngục giam.
Vù………Đỗ Viện Viện chỉ thấy màn hình lóe lên, ngay sau đó, áo
trắng phất phơ Ham Chơi Viện Viện đã thành tù nhân trong ngục giam.
[Ham Chơi Viện Viện] tán gẫu riêng [Mặc]: 555555555555555 ta
bị đưa đi rồi……..
[Mặc] hồi âm [Ham Chơi Viện Viện]: Không có việc gì, ta lập
tức đến.
[Ham Chơi Viện Viện] hồi âm[Mặc]: Ngươi tới làm gì? Ba búa
đã bị ngục trưởng cho răng rắc rồi! ( Bạch: ý là thế này, sau khi giết ba mạng
người hiện lên ba cái búa ở đầu thì phải, sau đó bị truyền vào ngục giam = răng
rắc)
Mặc. Không có đáp lại.
Mà Ham Chơi Viện Viện mặc tù phục được vá khó coi, tội nghiệp
ghé đầu vào trước lan can, trông mòn con mắt.
Còn phải không tại Mặc kì quái, không nên cấp cho nàng trang
phục và đạo cụ huênh hoang như vậy, nhưng mà cái kia, giết người thực thích a,
~~~~(>_
“Phụt” một tiếng, tòa nhà kí túc xá hiện ra một mảng hắc ám.
Nhanh chóng thắp đèn ở bên ngoài, Đỗ Viện Viện mở của sổ
nhìn ra ngoài.
Các học sinh tốp năm tốp ba ngồi vây quanh nhau trên bãi cỏ,
chứng minh thiết bị cung cấp điện cho trường học lại bị hỏng, việc liên quan đến
internet cũng bị chặt đứt.
(4)
Đỗ Viện Viện đau lòng vuốt ve máy tính, chịu khổ bởi sách vở
lại phải thường xuyên gặp lại ngược đãi “cực kì tàn ác” này.
Nhưng cắt điện không phải là truyện nhanh chóng, chỉ có thể
chờ nhân viên đến sửa lại.
Nàng vừa muốn khép cửa sổ lại, , dõi theo ánh trăng lại phát
hiện có một đôi mắt ở lầu một đang nhìn chính mình ( Đỗ Viện Viện đang ở lầu
hai của kí túc xá, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn rõ ràng bên dưới), mà chủ
nhân của cặp mắt kia như tinh quang trong đêm tối, vô luận ở chỗ nào, Đỗ Viện
Viện đều bắt được một chút ánh sáng.
Pingping ping (tiếng tim đập), khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
không khỏi đỏ bừng…
Bởi vì, Trần Mặc đang ngoắc cô, cô nhìn xung quanh, nha a, bốn
phía không có con côn trùng nào, cũng không có người, chỉ có mỗi mình mình!
Ky bất khả thất thì bất tái lai, Đỗ Viện Viện dép lê cũng
chưa đổi, giơ cao đèn pin hướng dưới lầu chạy như điên.
“ Sư, sư huynh………….. kí túc xá của các người cũng bị ngắt điện
sao?” Nàng hồi hộp vuốt phẳng góc áo.
“ n, vừa mới đang nhập liền rớt, đừng có gấp, lập tức đi cứu
ngươi.” Trần Mặc đưa ra đáp án không thể tưởng tượng nổi.(Bạch: JQ, có JQ)
“………………………..” Đỗ Viện Viện bây giờ rơi vào trạng thái bất ngờ,
trong nháy mắt không khỏi nghi hoặc, lời này có ý tứ gì, nàng không phải đang
yên lành đứng trước mặt hắn sao? (Bạch: Azzz, ngốc giống muội ghê)
Mà Trần Mặc tựa hồ không có giải thích thắc mắc của cô, cười
bí hiểm, thuận tiện đem đồ uống đưa cho cô.
Đối với cử chỉ này Đỗ Viện Viện không khỏi khiếp sợ, cô thẹn
thùng tiếp nhận đồ uống, cũng không quản là loại đồ uống gì, mở khuy ra, “ùng ục…ùng
ục”
“ Khụ khụ khụ………..Trời, bia?………..khụ khụ……………”
Sắc mặt Trần Mặc khẽ biến, lấy lại đồ uồng trong tay cô, ánh
sáng chiếu lên, thực sự là bia.
“………………” Hắn xấu hổ nhìn về phía Đỗ Viện Viện, “ Lấy nhầm rồi,
thực xin lỗi.”
Đỗ Viện Viện nhìn thấy thần sắc không yên lòng của Trần Mặc,
vội vàng một bân đấm ngực một bên lắc đầu: “Ướp lạnh, rất mát, ha hả.”
Tuy rằng thầm mến Trần Mặc đã lâu, nhưng là cô chưa từng tán
gẫu với hắn, nhiều nhất mười lần gặp hắn ở trên đường đi về kí túc xá, rốt cuộc
tạo ra cơ hội ngẫu nhiên gặp! Cô cũng không có can đảm chạy tới chào hỏi, thậm
chí hèn nhát lấy túi sách che mặt.
Giờ phút này, vô luận thế nào cô cũng không ngờ đến Trần Mặc
lại mời cô uống nước…….. Bia, ha ha, không biết tại sao lại uống bia nhưng vẫn
thật là vui, nhiệt huyết cô sôi trào!
Trần Mặc cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cửa
cô đỏ lên, liền cởi áo khoác trên người, lót trên thảm cỏ, sau đó mời cô ngồi
xuống.
Đỗ Viện Viện chưa quá lo lắng Trần Mặc có phải hay không là
thân sĩ, bởi vì ở vườn trường hắn có danh hiệu là “ Độc hành hiệp” , lại càng
không có cùng nữ sinh liếc mắt đưa tình ở vường trường, như thế nào có thể làm
nàng bớt không thích nam nhân này?
Nghĩ đi nghĩ lại, tay nàng vô thức chạm nhẹ lên cỏ xanh,
không ngờ lại chạm vào những ngón tay của Trần Mặc.
Đỗ Viện Viện giống như bị điện giật, rất mạnh tay về, rất muốn
làm bộ như không có chuyện gì, nhưng hơi thỏ gấp gáp có chút hỗn loạn bán đứng
cô.
Trần Mặc thấy cô vuốt lấy hai tay, nghĩ cô bị vật gì trên
cây cỏ rảnh vào tay, tự nắm lấy tay của cô, mở đèn pin xem xét cẩn thận.
Con ngươi của hắn, ánh sáng của trăng làm nổi bật lên nét
nhu hòa, có loại cảm giác không nói lên lời.
Đỗ Viện Viện cảm thấy tim đập nhanh như sắp bay lên trời!
Cô hô hấp thật sâu, một loại ái mộ giống như thật, rốt cục!
Cô lấy hết dũng khí:
“ Sư huynh…….cái kia canh gà………….uống sao…………..”
“ Sao?” Hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, mà lại ẩn giấu ý cười,
“ Chút nữa sẽ nói cho ngươi biết.”
“ Chút nữa?”
Vừa dứt lời, hệ thống điện của tòa nhà kí túc xá khôi phục
bình thường, đèn đường chợt chiếu lên hai người, Đỗ Viện Viện sợ bộ dáng mê
trai của mình bị Trần Mặc một cái nhìn thấy, , lập tức rút tay về, nhanh chóng
đứng lên, ngay cả chào hỏi cũng đều quên lảo đảo chạy về phía kí túc xá.
Cô vừa đi, vừa hé miệng cười, đến giữa đường liền ngồi xổm ở
một góc, giữ lấy bờ tường, khẽ mừng thầm.