Nói lại chuyện,Độc Cô Cầu Bại còn đang bận chau mày suy tính thì phía bên kia Đoàn Dự và Trương Vô Kỵ đã cùng lúc tấn công tới. Một bên là Lục Mạch Thần Kiếm,kiếm ảnh trùng trùng,như mưa sa ào tới khiến người ta vô phương tránh né. Một bên là Cửu Dương Chân Khí như gió cát sa mạc,đốt bầu không khí xung quanh hừng hực nóng như rang.

Độc Cô lão trước tình cảnh khẩn yếu này còn nào dám trù trừ,chậm trễ. Lão vội gạt bỏ mọi suy nghĩ toan tính,kiếm trong tay rung lên múa quanh người hộ thể. Thân hình lão chợt động rồi xoay tròn tại điểm đang đứng càng lúc càng nhanh. Chưởng kình và kiếm khí cùng lúc ập tới. Nếu trúng phải hai trọng đòn này dẫu Độc Cô lão có là thần tiên thực sự đi chăng nữa e rằng cũng khó lòng trụ nổi. Vậy nhưng không,điều thần kỳ đã xảy ra. Tại điểm Độc Cô Cầu Bại lúc này đứng bỗng xuất hiện một cơn cơn lốc xoáy cường liệt. Đòn tấn công của hai chàng kia dù đánh trúng đích nhưng giống như hòn đá rơi xuống vực sâu,chẳng biết đã mất hút đâu mất tích.

Đoàn Dự và Trương Vô Kỵ lúc này đang có cùng một cảm giác hẫng hụt kèm theo chút thảng thốt. Hai chàng chỉ thấy công lực của mình giống như sợi len,liên tục bị hút ra,cuốn vào con sợi đang xoay tít kia. Nếu tình trạng này tiếp tục chỉ e tu vi võ công cả đời chẳng mấy chốc mà bị cuốn sạch. Cả hai lòng chợt cả kinh vội đồng loạt thu lại đòn tấn công. Vậy nhưng,cơn cuồng phong mang tên Kiếm Ma đâu đã chịu ngừng lại. Từ giữa con lốc xoáy,kiếm khí Lục Mạch chợt xuất ra bắn thẳng về phía Trương Vô Kỵ,khí thế còn cuồng bạo hơn đòn thế của Đoàn Dự xuất ra khi nãy mấy lần.

Họ Trương vừa rồi một đòn tấn công không thành,nhuệ khí đã bị giảm sút hai ba phần. Nay lại thấy thế công mãnh liệt ập tới thì cũng hơi nao núng. Nhưng Giáo Chủ Minh Giáo,vô địch thiên hạ một thời đâu chỉ có hư danh. Chỉ một hơi hít sâu,Cửu Dương Chân Khí đã chạy được nửa vòng chu thiên khiến đầu óc chàng lại minh mẫn sáng láng,nếu thích thì có thể làm Toán ngay được. Lại nói,Kiếm khí khi này đã như đạn súng máy bắn đến trước mặt,Vô Kỵ lập tức sử dụng Càn Khôn Đại Nã Di đệ thất tầng ra chống trả. Vốn đại pháp này dựa theo yếu quyết tá lực đả lực,mượn sức đối phương mà ra đòn phản công. Kiếm khí Lục Mạch gặp pháp môn này của chàng lập tức tụ lại thành một khối rồi bay trượt ra khỏi mục tiêu mà bắn vọt lên trời. Cùng lúc ấy có đàn chim nhạn bay qua,hơn chục con lập tức trúng đạn,tóe lông gãy cánh rơi lịch bịch xuống đất. Châu Bá Thông nào bỏ lỡ cơ hội lập tức phóng vọt ra mà nhặt hết vào đốt lửa nấu cháo. Chuyện cả hội sau trận đánh được bồi dưỡng bữa cháo chim ngon tuyệt tạm thời chưa nhắc tới vội.

Nói tiếp đoạn,Trương Vô Kỵ xuất kỳ chiêu thoát khỏi hiểm cảnh nhưng cũng không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Phải biết,về độ may mắn Đoàn Dự cũng chẳng hề kém gì họ Trương. Năm xưa chàng cũng ngộ không biết bao nhiêu kỳ duyên,hấp thụ cũng không biết bao nhiêu nguồn công lực tử các cao thủ trong thiên hạ. Vậy nên mấy chỉ vửa rồi,nhìn thì đã thấy ghê gớm mà thực chất phải gọi là quá kinh khủng. Lại thêm Độc Cô Cầu Bại dùng lực ly tâm thúc đẩy khiến đòn thế uy lực đại tăng,có thể bài sơn đảo hải chứ chẳng đùa. Trương Vô Kỵ dùng Càn Khôn Đại Pháp chống trả,dẫu khiến cho Đoàn Dự thành anh hùng xạ điêu,kiếm khí hầu hết đều trượt ra ngoài nhưng vẫn bị một phần dư kình khiến cho cơ thể thọ thương. Hai tay chàng sau đòn chống đỡ bỗng thấy tê rần,hổ khẩu rướm máu,nhất thời không thể tiếp tục tấn công ngay được,phản dừng lại vận Cửu Dương chân khí để liệu thương ngay lập tức.

Phía bên kia Đoàn Dự cũng nào phải là được thảnh thơi,chẳng qua vừa rồi bận kể về tình huống Trương Vô Kỵ nên chưa nói tới chàng mà thôi. Khi kiếm khí bắn về phía họ Trương cũng là lúc chưởng kình từ trong cơn lốc ào ào tấn công về phía Đoàn Dự. Chỉ thấy không khí xung quanh khô nóng như có hỏa diệm thiêu đốt,nhiệt độ tăng lên bất chợt,hô hấp đình trệ,việc điều trở nên khó khăn vô cùng. Đoàn Dự trong lúc khẩn cấp còn rút Iphone năm ra bật ứng dụng đo nhiệt độ. Chàng thấy không khí quanh mình lúc này đã nóng lên tới gần cả trăm độ thì nhất thời tâm thần hoảng hốt,mồ hôi túa ra như tắm khiến hơi nước bốc nghi ngút như trong phòng xông hơi . Nói vậy thôi chứ chàng đâu còn thời gian nghĩ đến chuyện cởi bỏ y phục ra hưởng thụ nữa. Đoàn Dự không chần chừ liền vận lực bắn ra liền bốn năm kiếm vào cơn ma diệm cuồng phong đang ập tới. Thiên hạ có từ chém gió vốn để chỉ những người ngồi nói chuyện,chém tay ào ào,bốc phét một tấc lên trời chứ nào có ai chém được gió thực bao giờ. Mấy đòn của họ Đoàn vừa bắn ra giống như nhặt gạch ném xuống ao,lấy đao chém xuống nước,chẳng có lấy chút xíu tác dụng. Ba mươi sáu chước,tẩu vi thượng sách. Đoàn Dự vội triển khai Lăng Ba Vi Bộ di chuyển biến hóa theo các phương vị đặc biệt mà tránh né.

Nếu ngay từ đầu chàng dùng biện pháp này thì chắc chắn mọi việc đã khác nhiều rồi. Vậy nhưng,khi nãy Đoàn Dự còn mất thời gian đo nhiệt độ với chém gió nên giờ xem chừng như đã muộn mất mấy tích tắc. Cao thủ giao tranh,một tích tắc còn quý nữa là mấy tích tắc. Lăng Ba Vi Bộ dẫu ảo diệu vô song,vậy nhưng gió thổi thì biết tránh né thế nào? Cửu Dương Chưởng kình vừa quét qua,Đoàn Dự chỉ thấy khắp thân mình bỏng rát,đau đớn vô cùng,cúi xuống nhìn thì quần áo đã rách tả tơi,lộ cả nầm ra ngoài,da thịt khắp người đỏ au như cháy nắng. Chàng nào còn dám tham chiến vội chạy thẳng về bản trận,nấp sau lưng Tiêu Phong vận công liệu thương cho kịp.

Cơn cuồng phong mang tên Độc Cô Cầu Bại tới giờ mới chịu dừng lại. Sau một hồi xoay mòng mòng với vận tốc cao,dù thân mang tuyệt kỹ nhưng Độc Cô lão cũng không khỏi chóng mặt lảo đảo. Lão chệnh choạng mấy lượt với trụ vững được,đoạn nhắm mắt lắc đầu liền bốn năm cái để mắt mũi trở về vị trí. Lão định hít một hơi chân khí cho nhẹ bớt đầu cơ mà không kìm nổi phải cất một tiếng nôn khan trước đã.

Phía bên kia,Tà Dị Nhân hai lần lấy hai chọi một mà vẫn chưa phương hại được chút nào của lão Độc Cô thì trong lòng bực bội lắm. Nay lại thấy Độc Cô lão sau trận kịch chiến vừa rồi vẫn chưa kịp hồi phục thì lấy làm cả mừng bèn nhảy tưng tưng,vỗ tay hô hoán ầm cả lên:

- Các anh em còn lại lên hết cùng một lượt đi. Biến hắn thành sốt bò băm cho ta!

Quần hảo hán dưới trướng đồng thanh dạ ran. Mười mấy người một lượt ập tới bao vây Độc Cô Cầu Bại vào giữa. Châu Bá Thông thấy tình thế bất ổn đành vặn nhỏ lửa,bỏ lại nồi cháo còn đang nấu dở,mấy con chim chưa vặt sạch lông mà nhảy tới tựa lưng trợ giúp lão Độc Cô.

Vương Trùng Dương khi này nội thương đã gần như khỏi hẳn. Lâm Triều Anh được lão liệu thương tuy chưa thể tỉnh lại nhưng giờ cũng đã ổn định,chỉ cần nằm phòng hồi sức thêm một thời gian là sẽ sớm có thể xuất viện rồi. Vương lão liệu định tình hình đoạn tóm hai chân kéo Lâm Triều Anh về ở cùng chỗ đám đồ đệ Toàn Chân Thất Tử,dặn dò chúng để ý chăm sóc sư nương rồi lập tức lao vào trận địa đối thủ. Bà người Độc Cô lão,Vương lão và Châu lão tựa lưng vào nhau hợp thành một khối chống lại quần hùng đang bủa vây xung quanh.

Bọn kia theo đúng kịch bản,đợi ba người họ có mặt đầy đủ rồi mới bắt đầu triển khai thế trận tấn công. Nào chưởng nào trảo,nào kiếm nào tiêu cùng lúc nhằm vào các chỗ yếu hại trên người ba lão mà công kích mãnh liệt. Ngần ấy cao thủ hợp lực,không cần tả nhiều hẳn các bạn cũng hiểu,sức công phá khủng khiếp tới thế nào.

Ba lão già kia lập tức tách ra thành ba đỉnh của một tam giác đều,nghĩa là tam giác các đường trung tuyến,trung trực và đường cao đều trùng nhau,phân ra ba mặt chống đỡ. Phải biết,tam giác đều vốn là hình dạng phân tử có tính bền vững lớn nhất trong các loại hình dạng. Mãi về sau này,anh Tổ Nỉ Sở Tác trong phim Thiết Nhân đệ nhị phần mới phát hiện ra điều này chứ với tài trí của Trung Thần Thông và Kiếm Ma thì từ thời đấy đã biết thừa điều đó rồi. Mà nói thật,giờ có mỗi ba người thôi dẫu có muốn lập thế trận hình khác cũng chẳng được. Vậy là Tam Giác Trận hình thành.

Vương lão vận Tiên Thiên chân khí lên mức cực điểm,trái đỡ một quyền,phải chuyển một cước,lấy phòng thủ làm chủ đạo,giữ vững một mặt hỗ trợ cho đồng đội rảnh tay phản công. Lão Ngoan Đồng,tay sử Song Thủ Hỗ Bác,chân dụng Thất Thập Nhị Lộ Không Minh Quyền,biến hóa khôn lường khiến đối phương hoa mày chóng mặt,dù cho không đả thương được đối phương nhưng nhất thời cũng không để ai công phá được mặt này. Mặt còn lại do Độc Cô Cầu Bại làm chủ,kiếm trong tay lão lấy công làm thủ,mỗi đòn đánh ra đều vận đến chín phần công lực,mãnh liệt vô cùng. Đối phương tấn công mặt này chỉ được nửa đòn đã bị lão phản công khiến phải thu đòn thối lui đỡ gạt. Vương lão trong lúc đấu đá vẫn nhận thấy được điểm lợi thế này lập tức hô lên:

- Cầm tặc tiên cầm vương! Lấy đỉnh Độc Cô lão làm mũi nhọn,tấn công về phía Chủ soái của chúng.

Hai người kia nghe vậy lập tức hiểu ý triển khai lập tức. Vương Trùng Dương và Châu Bá Thông hai người không ham hố đánh đấm,công phá nữa mà chỉ tập trung đỡ gạt các phía bảo hộ cho Độc Cô Cầu Bại chuyên tâm tấn công. Tam giác nguyên tử do ba người tạo nên,từng bước từng bước hướng về phía Tà Dị Nhân mà tiến tới. Thế nhưng,Tà Dị Nhân nào phải con gà trong chuồng mà người khác muốn thiến là thiến,muốn thịt là thịt. Y đứng ngoài quan sát thấy ba người kia chĩa mũi công kích về mình thì cũng nhanh trí chạy vòng vòng quanh cả bọn khiến cho tam giác cũng phải mòng mòng quay theo. Quần hảo hán là vòng tròn bao vây bên ngoài cũng lập tức xoay vòng để giữ thế trận. Xem ra tình hình khó mà có thay đổi gì được trong thời gian ngắn.

Tình huống khi này trông thì hoạt kê nhưng thực sự rất đáng buồn cho bộ ba già lão của chúng ta. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này thì trước sau họ cũng kiệt lực,hoặc chết đói,hoặc chết khát mà thảm tử đương trường.

Nhắc đến khát,Độc Cô Cầu Bại cũng bắt đầu thấy khát thật. Lão nuốt nước bọt đánh ực một cái rất khó khăn và khô khan. Vốn lão thường nghe giang hồ đồn với nhau rằng: “Không sợ khó,không sợ khổ chỉ sợ khô! Chẳng sợ mệt,chẳng sợ mỏi,chỉ sợ mềm!”. Vậy nên lão luôn luôn tự nhủ phải cố gắng giữ cho mình được ẩm ướt và luôn phải cứng rắn trong mọi tình huống. Giờ đây cổ họng lão khô rang thế này thì thực rất không ổn rồi. Bụng hỏi dạ phải làm sao đây? Dạ ậm ừ chưa kịp trả lời thì lá gan đã lên tiếng trả lời!

Thực là:

Trong cái khó lại ló cái khăn.

Đang không có chăn lại lòi ra manh chiếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play