Cả khán đài
đứng hết cả dạy hô hoán ầm ỹ,Độc Cô Cầu Bại lúc bấy giờ mới giật mình
tỉnh lại,thoát ra khỏi trường ký ức. Trước mắt lão hoa lên bởi một vệt
sáng đỏ,kiếm quang như điện chớp,như cùng lúc đâm vào mười tám yếu huyệt trên lão. Lâm Bình Chi nhân lúc lão còn mải mê nghĩ ngợi đã xuất tuyệt
chiêu Cuồng Phong Toái Ảnh,thức thứ bảy mươi hai của Tịch Tà Kiếm Pháp.
Mười tám đòn liên tiếp đánh ra có trước có sau,thế nhưng với thân ảnh
thần sầu,chiêu thức như sấm rung chớp giật,mười tám thế đâm như cùng lúc xuất ra. Dẫu là thân nhất đẳng siêu cấp cao thủ như Độc Cô Cầu Bại gặp
phải chiêu này trong lúc tinh thần không tập trung cũng khó lòng thoát
khỏi kiếp nạn. Cả khán trường,đều ồ lên kinh hãi. Lại một vài người ngất xỉu do căng thẳng quá độ vì đã trót đặt hết gia sản vào cửa thắng lão
Độc Cô.
Độc Cô Cầu Bại biết đòn này không thể tránh né,nếu lui lại nửa bước ắt
sẽ bị Lâm tiểu tử chiếm lấy tiên cơ,tấn công dồn dập mà đưa lão vào tử
địa. Quyết tìm đường sống trong cõi chết,Độc Cô lão rùn người lấy
thế,kiếm trong tay xuất ra vẽ lấy một vòng tròn trước mặt bao trùm lấy
mười tám đóa hoa kiếm của Lâm Bình Chi. Đòn này chẳng phải xa lạ
gì,chính là Phá Hận Thức cải tiến version 2.10 khi trước lão dùng để đối phó với cũng một người họ Lâm khác,là Lâm Triều Anh tổ sư bà phái Cổ Mộ đó. (Viết đến đây tác giả chợt giật mình,hình như những người họ Lâm
đều thích Vương Trùng Dương cả.Khà khà!).
Chiêu này Độc Cô lão mới sáng chế hồi nãy,sau cuộc nói chuyện với Vương
lão. Lão điều tiết Tiên Thiên chân khí trong người,biến hóa nó như một
sợi dây cuốn chặt lấy cán kiếm,khiến trường kiếm giờ như một con linh
xà,khi mềm,khi cứng,lúc dài lúc ngắn,lúc to lúc nhỏ,lại có thể điều
khiển đâm chém thu về theo ý nguyện bản thân rất chi là thích thú.
Lâm Bình Chi một chiêu Cuồng Phong Toái Ảnh xuất ra,trong bụng thập phần tự tin rằng ít nhất cũng chế trụ được lão Độc Cô,đẩy lão rơi vào thế hạ phong. Nào ngờ mười tám kiếm đâm ra rơi vào vòng xoáy của Phá Hận Thức
như viên đá ném xuống ao nước,chỉ nghe cái tõm,không thấy tăm hơi khiến
gã lập tức nảy sinh nao núng. Thế nhưng làm gì có thời gian mà nao núng
nữa,từ màn kiếm của Độc Cô Cầu Bại khi này chợt xuất hiện mười tám tia
tinh quang phóng ngược trở lại phía gã với một tốc độ kinh hồn từ các
phương vị đặc biệt. Lâm Bình Chi quả xứng danh Quỳ Hoa cao thủ lâm nguy
bất loạn,gã lập tức hít một hơi chân khí đạp mình bay lướt về phía sau
cũng với tốc độ của một chiếc Ferrari hòng kéo dãn khoảng cách với mười
tám tia sáng kia,tay kiếm của gã cũng lanh lẹ xuất chiêu đỡ gạt,kiếm của gã điểm tới đâu các tia sáng vụt tắt tới đó. Cuối cùng chỉ có hai đạo
kiếm khí làm rách vạt áo của gã. Tiểu Lâm tử một phen thoát hiểm,mặt mũi thoáng sắc hồng sắc tái,hơi thở dập dồn,không dám vọng động nữa lập tức thu kiếm về mà giữ thế thủ.
Thực ra Độc Cô Cầu Bại khi nãy đâu phải là mất tập trung mà đứng ngơ
thật,là lão giả vờ để dẫn dụ Lâm Bình Chi xuất tuyệt chiêu rồi ra tay
chế trụ. Vừa lấy địa lợi,vừa lấy thiên thời lại đánh sụt chiến ý của gã. Chỉ một điều lão không ngờ rằng Lâm Bình Chi thân pháp quá nhanh,tiến
như gió,lui như mây. Mười tám luồng kiếm khí phản lại cũng chỉ đụng được đến vạt áo gã chứ không thể gây thương tổn gì. Trong đời lão loại cao
thủ gì mà lão chưa gặp qua chứ,kẻ đứng trước mặt gã đây xứng đáng xếp
vào hàng siêu cấp cao thủ!
Thân kinh bách chiến,Độc Cô Cầu Bại biết thời khắc quyết định đã
tới,không phải bây giờ thì là lúc nào nữa. Lão lập tức triển khai thế
công. Chín làn kiếm quang hoặc đâm,hoặc chém cứ phiêu phiêu,chênh chếch
hướng tới họ Lâm mà công tới. Lâm Bình Chi cũng lập tức xuất kiếm chống
đỡ. Cửu kiếm của Độc Cô công đến,đòn nặng như bài sơn đào hải,đòn lại
nhẹ nhàng biến hóa như gió không theo một quy luật gì,Tà Kiếm khi này
chỉ còn biết nghiến răng vận lực mà chém thật mạnh vào các luồng kiếm
quang mà thôi. “Choang! Choang! Choang!” Mỗi lần song kiếm giao kích,gã
lại vô thức lùi lại một bước.
“Xoèngggggg!!!!” Một tiếng công vang lên báo hiệu trận đấu đã kết thúc.
Độc Cô Cầu Bại thu lại thế công tra kiếm vào vỏ mà vuốt râu,cười khà
khà. Tà Kiếm Lâm Bình Chi vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy
ra,gã nhìn xung quanh thấy mọi người đang nhìn gã mà mồm miệng há hốc,cả trọng tài lẫn ban tổ chức cũng vậy. Gã nhìn quanh quất,rồi nhìn xuống
chân mình,khi này mới chợt nhận ra mình đã rời khỏi võ đài từ khi nào,cả cơ thể vẫn đang lơ lửng trên không cách mặt đất cả mét. “Huỵch!” Lâm
Bình Chi té cái phịch xuống đất,lệ nóng tuôn trào. Gã đã thua rồi,hoàn
toàn thất bại rồi.
Huhuhu! Gã khóc càng lúc càng to,hai chân dãy dụa như một đứa trẻ
nít,hờn dỗi cha mẹ. Tà Kiếm Lâm Bình Chi giờ trở lại đúng con người thực của mình,sau một thời gian phải gồng mình lên mà đỡ lấy gánh nặng của
gia đình,và những lời chỉ trích của xã hội về giới tính. Đối với gã,bây
giờ mọi thứ đã kết thúc rồi. Vương Trùng Dương đã có người khác,chức vô
địch cao thủ cũng đã vuột khỏi tay gã,gã không cha không mẹ,không thày
khồng người tình. Huhuh! Còn gì đáng để gã sống nữa đây? Trường kiếm
trong tay gã xoay ngược tự kê vào cổ. Cuộc sống này chẳng còn gì ý nghĩa với gã nữa cả. Chào anh em,Tiểu Lâm tử thăng đây. Tình huống bất ngờ
này khiến mọi người đều không kịp trở tay thay quần áo. Chỉ một tích tắc nữa thôi,báo sẽ lại có tin mới về một vụ tự sát kinh hoàng.
Bỗng đúng vào lúc này,tiếng nhạc rè rè từ trên loa phóng thanh của Ban
Tổ Chức vang lên. Chẳng riêng gì khán giả,cả các lôi đài khác cũng chợt
lặng đi,dừng tay đánh đấm mà tò mò dòm sang xem. Trên nền nhạc êm ái,tha thiết,một tay bạch diện thư sinh,mặt trắng môi đỏ,tóc chải dựng,cổ áo
phanh ba cúc để lộ cặp tuyết lê vạm vỡ bước ra cất tiếng hát:
“…Chợt nhận ra anh yêu em như đã yêu
Đi gần em sao anh hạnh phúc bao nhiêu
Vẫn nụ cười nồng ấm, vẫn đây đôi mắt hiền
Vẫn bàn tay nhẹ vuốt tóc em ngày xưa
Chợt nhận ra anh yêu em yêu quá nhiều
Đủ để anh quên đi đau đớn bao nhiêu
Anh cầm bàn tay ấy và anh xiết thật chặt (vào lòng)
Để tình yêu sớm quay trở về…”Lâm Bình Chi nghe tiếng hát này bỗng ngừng bặt khóc mà thần thái ngơ
ngẩn,trường kiếm trong tay rơi xuống đất khi nào không biết nữa. Tay ca
kỹ kia tiến lại gần Tiểu Lâm tử,khẽ vuốt tóc gã,rồi nắm lấy bàn tay búp
măng của gã mà hôn lấy hôn để khiên cả cầu trường từ im lặng chuyển sang ồn ào,xôn xao bàn tán. Bạch diện thư sinh ấy vốn họ Cao,tên Thái Núi,là cháu họ hàng gần ba đời đại bác với Cao Thái Úy Cao Cầu trong Thủy Hử
truyện. Gã được Ban tổ chức mời tới biểu diễn trong chương trình ca nhạc tạp kỹ mở màn và kết thúc của đại hội võ lâm lần này. Nguyên lai câu
chuyện là ở chỗ,Lâm Bình Chi mấy ngày vừa qua,phần vì kiếm người cùng
giới với mình mà luyện công,phần vì muốn có ai đó lấp vào chỗ trống do
Vương lão để lại mà vô tình gặp được Cao ca kỹ. Hai bên vốn phận bèo
nước gặp nhau,vì cảm cái tình mà nguyện giúp nhau cùng tiến bộ. Luyến ái cũng từ đó âm thầm nảy sinh trong lòng mà cả hai không hề hay biết. Mọi việc cứ vậy xảy ra,như diễn biến câu chuyện các bạn theo dõi đã biết.
Cho đến khi Bình Chi bị Độc Cô lão ép xuất cửu kiếm đánh bật ra khỏi lôi đài mà thua trận bật khóc. Mọi sự chú ý,máy quay khi này đều dồn cả vào Tiểu Lâm tử. Cao Thái Núi lúc này biết cơ hội của mình đã tới bèn xuất
tuyệt chiêu,liều mình bật loa mà bước ra hát hò tỏ tình với họ Lâm. Một
mũi tên này quả thực lợi hại,hai con chim lập tức trúng tên. Con chim
thứ nhất (nghĩa đen luôn) là Lâm Bình Chi quả nhiên cảm động mà đem lòng yêu Cao tiểu tử. Con chim thứ hai (nghĩa bóng thôi) là hình ảnh của A
Núi đột nhiên được lăng xê khiến nhiều người biết đến. Sau bữa đó,các ca khúc do họ Cao trình bày được bật nhan nhản ở khắp nơi,người người nhà
nhà đều nghe,nhắc đến tên anh ai cũng phải giơ ngón tay giữa mà khen là
tài. Sau này hai bên cãi cọ,tung hình nhau khỏa thân vì môi trường,cờ
lip cờ leo đấu kiếm dữ dội là chuyện thật hay đùa,lại được mấy anh nhà
báo đoạt mạng kiêm nghề bán rau cải thổi phồng câu chuyện ầm ĩ cả một
thời gian có lẽ bạn đọc cũng đã nghe qua nên cũng chẳng cần nhắc lại
nữa. Chỉ cần biết,sau việc Cao Thái Núi dùng tiếng hát lay động con tim
tỏ tình với Lâm Bình Chi. Hai người họ tay nắm tay bước ra khỏi đấu
trường trong tư thế ngẩng cao đầu mà pose ảnh trong tiếng vỗ tay rào rào của quần hùng thật oai hùng và xúc động.
Bóng hai gã trai trẻ vừa khuất sau cánh cửa trường đấu,mọi sự chú ý lập
tức quay trở lại các võ đài. Ngoài trận đấu tại Bắc Lôi Đài,Kiếm Ma đã
dành thắng lợi trước Tà Kiếm,các lôi đài khác kết quả thế nào vẫn chưa
ngã ngũ.
Độc Cô Cầu Bại sau khi đấu xong,lập tức rời lôi đài lên khán đài mà chia vui cùng lão hữu họ Vương. Hai người tay bắt mặt mừng,đập tay ngoáy
mông “Ồ dê!” kiểm Hip Hop một hồi cho thỏa sung sướng thì mới chịu ngồi
im theo dõi các trận đấu còn lại.
Tại Đông Lôi Đài,trận thư hùng giữa hai con rồng Quách Tỉnh và Kiều
Phong đã đến hồi gay cấn. Cả hai cùng có sở trường là Giáng Long Thập
Bát Chưởng thế nên chỉ thấy ở trên lôi đài,cát bụi mù mịt,thần long ẩn
hiện trong những luồng chân khí được tạo bởi công lực của đôi bên. Bên
thì Kiến Long Tại Điền,bên kia là Thần Long Bài Vĩ,bên này đánh Song
Long Xuất Thủy bên kia lại đỡ bằng Kháng Long Hữu Hối. Quyền cước tung
trời,chưởng trảo biến hóa liên miên bất tuyệt. Mỗi lần song chưởng giao
kích là lại có những tiếng nổ ì oàng vang lên liên miên bất tuyệt.
Thoáng chốc hai bên đã giao đấu được hơn trăm chiêu mà vẫn chưa phân
được cao thấp. Quách Tỉnh mồ hôi mồ kê nhễ nhại giơ tay xin nghỉ giải
lao. Kiều Phong thở hồng hộc,gục gặc đầu đồng ý. Cả hai tạm đình chiến
lui về hai góc võ đài mà vận công điều tức. Nhà đài tạm ngắt hình,chuyển sang truyền trận khác!
Nam lôi đài là trận kỳ đấu giữa Lãng tử Lệnh Hồ Xung và Minh giáo chủ Trương Vô Kỵ.
Tây Cuồng Dương Quá và Đoàn Dự cũng đang kịch chiến ở võ đài phía Tây.
Tại lôi đài phía Bắc,Vi Tiểu Bảo và Hư Trúc đang rì rầm nói chuyện,cười
cười khóc khóc đợi Trọng tài đi toilet xong xuôi sẽ gọi lên quyết chiến.
Không khí trên khán đài khi này cực kỳ khẩn trương và háo hức. Người
ngồi người đứng nhấp nhổm hồi hộp vô cùng. Kẻ đoán trước,người tính
sau,cá độ ầm ĩ um tí xọe. Cũng may,bọn Toàn Chân thất tử đã lường trước
tình huống này nên bố trí giáo chủ,phu nhân và khách mời ngồi vào giữa
trận Thất tinh Bắc Đẩu. Được sự bảo vệ của đám giáo chúng nên bọn họ
phóng tâm mà bình loạn,theo dõi các trận đấu mà không gặp phải khó khăn
gì. Độc Cô lão dĩ nhiên là khách VIP được ngồi cùng ở đó,ăn ké hưởng
sái,phong lưu tiêu sái,sung sướng lắm thay. Vậy nhưng lão vẫn hướng mắt
bốn phía tìm kiếm,thế nhưng bóng trym tăm cá,Xích luyện tiên tử vẫn
không thấy xuất hiện. Tìm mãi mỏi mắt mà chẳng được,lão đành bỏ cuộc,chú tâm xem đánh nhau tiếp.