Sau khi đưa
Lâm Bình Chi trở lại lều để tránh bại lộ hành động. Nhiệm vụ của Lệnh Hồ Xung và Hư Trúc coi như đã tạm hoàn thành nên hai người rút lui về nghỉ ngơi,đặng lấy sức chuẩn bị cho trận thi đấu sáng hôm sau. Lại chỉ còn
lại Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại,hai lão cao thủ lần đầu tiên
được làm nhân vật chính nên phải dốc sức thể hiện,hòng dành lấy tình cảm của người hâm mộ. Hai lão rủ nhau kiếm một chỗ vắng vẻ rồi bật lại đoạn thu âm do Lâm Bình Chi hy sinh thân mình,không quản huyết thịt bày hày
mà lấy được về.
(Chi tiết đoạn băng xin tránh được tiết lộ vì có nhiều âm thanh và hành động gây phản cảm,đi ngược lại với thuần phong mỹ tục. Mong quý vị độc
giả cảm thông!). Hai lão càng nghe càng toát mồ hôi hộp lòng thầm kêu
may mắn,nếu như không phát hiện ra đại âm mưu này thì chắc chắn toàn bộ
quần hào ở đây thịt nát xương tan,toàn quân thảm tử chứ chẳng đùa.
Nghe đi nghe lại đoạn ghi âm tới lần thứ năm,khăn mùi xoa của hai lão lúc này đã ướt sũng mồ hôi,Vương Trùng Dương mới cất lời:
- Lão Độc Cô ngươi bảo bây giờ phải làm sao?
Độc Cô Cầu Bại đang vắt mùi xoa,nghe hỏi vậy thì chợt dừng tay nhăn mặt trả lời:
- Ngươi là Vương nguyên soái chứ đâu phải ta mà lại hỏi kỳ khôi
vậy? Thế nhưng rõ ràng bọn chúng đã lên kế hoạch này rất kỹ lưỡng từ
trước. Ừm,sao nhỉ. Không thể loại trừ giải đấu này được dàn dựng nhằm
lôi kéo nhân sỹ võ lâm từ khắp nơi tề tựu về đây để chúng hốt một mẻ
lưới lớn.
- Ờ nhỉ,ta quên. Quả thực không loại trừ khả năng đó. Kế hoạch của chúng thật sự ghê gớm và kín kẽ. Ba bước tấn công,giờ coi như chúng đã
thành công bước một. Nếu để sáng mai chúng có thể tiến hành thành công
bước thứ hai,thì coi như chúng ta thành cá nằm trên thớt rồi,mặc cho
chúng muốn giết thì giết,muốn mổ thì mổ.
Nguyên lai là trong đoạn ghi âm vừa rồi. Lâm Bình Chi đã thu hoạch được nhiều hơn cả sự mong đợi của quần hảo hán. Ngoài danh tính các đối
tượng đã bị bọn chúng lôi kéo,Đông Phương lão quái còn buột miệng tiết
lộ đại khái toàn bộ kế hoạch cho Lâm tiểu tử. Kế hoạch này như thiên la
địa võng,gồm ba bước tấn công chính.
Bước đầu chúng lôi kéo những nhân vật tham gia các đội thi đấu như Tinh
Tú lão quái,cha con Tây Độc Âu Dương Phong,thày trò Kim Luân Pháp
Vương,huynh đệ Cừu Thiên Nhận,cha con Mộ Dung Bác,Thổ phồn quốc sư Khưu
Ma Trí,Lâm Bình Chi,Hắc Phong Song Sát,huynh đệ Đinh Bất Tam,Đinh Bất
Tứ... trở thành nội gián cho chúng,cung cấp tình trạng,động tĩnh của
tuyển thủ của các đội. Bên cạnh đó chúng cài người,trà trộn vào khán giả đợi đến thời cơ sẽ gây bạo loạn trên khán đài.
Bước hai tấn công bằng vũ khí sinh học. Độc dược do Tinh Tú lão quái
cung cấp,cha con Âu Dương Phong,Âu Dương Khắc đảm nhiệm việc hạ thủ.
Ngày mai,khi mọi người đều tập trung vào các trận đấu ở vòng bán kết,bọn chúng sẽ ra tay đầu độc các nguồn nước,đồ ăn trong khắp khu vực thi đấu gây ngộ độc thực phẩm trên diện rộng. Chất độc không phát tác ngay lập
tức mà sau đó độ bốn năm tiếng mới gây ra những biểu hiện như đau
bụng,tiêu chảy,nôn mửa gây mất nước nghiêm trọng. Điều đó sẽ dẫn tới
việc một lực lượng lớn anh hùng hảo hán nếu không chết cũng sẽ bị suy
giảm khả năng chiến đấu xuống mức tối thiểu.
Bước ba sẽ tiến hành khi bốn lộ đại quân bên ngoài kéo đến. Khi có tín
hiệu,bọn nội gián sẽ lập tức ra tay đánh lén khống chế các cao thủ trên
sân đấu. Trên khán đài sẽ do Tả Lãnh Thiền và đồng bọn chỉ huy,tấn công
khán giả gây náo loạn khiến cho quần hùng tan tác không thể kết hợp với
nhau. Đại quân của bọn chúng lúc đó sẽ ùa vào chém giết tất cả không
chừa lại một ai. Âm mưu kín kẽ,không một kẽ hở,đại họa quả thực sắp đổ
xuống đầu nhân sĩ võ lâm rồi.
Vương lão và Độc Cô lão bao nhiêu năm lăn lộn trong trong giang hồ,tình thế nguy hiểm đã gặp nhiều nhưng chưa bao giờ thấy võ lâm thiên hạ đứng ở bờ vực diệt vong rõ như lúc này. Chưa biết còn đỡ,giờ nắm được kế
hoạch của đối phương bất đồ cả hai rơi vào tình trạng hữu tâm vô
lực,không biết chống đỡ thế nào. Hai người đần mặt nhìn nhau hồi lâu,bầu không khí nặng nề bao trùm khiến không ai nói được lời nào.
Một hồi lâu,dường như đã nghĩ thông suốt,Vương Trùng Dương hít một hơi sâu. Lão nắm chặt tay,mắt ánh lên vẻ cương quyết.
- Chúng ta quyết không thể để chúng đắc thủ. Có chết cũng phải ngăn chặn cho bằng được.
Độc Cô Cầu Bại ngửa mặt cười ha hả:
- Có vậy chứ. Chúng ta đâu phải lợn gà mà mặc cho chúng giết mổ
được. Ta sẽ sat cánh cùng lão Vương ngươi đánh giết một trận thống
khoái.
Vương lão vung tay trợn mắt:
- Nói hay lắm! Kế hoạch của chúng quả thật như áo trời không lỗ
thủng. Chúng hội đã đủ cả thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng đó là trước kia. Ha ha ha! Ông trời không muốn chúng thành công nên mới cho hai
chúng ta phát hiện ra gian kế. Giờ chúng ta phải tận dụng lợi thế nhỏ
nhoi đó mà tương kế tựu kế lật ngược thế cờ,khiến cho bọn chúng rơi vào
cảnh vạn kiếp bất phục,toàn quân thảm bại,mãi mãi không ngóc đầu lên
được!
Hùng tâm tráng chí của hai lão nổi lên,cả hai cười nói hỉ hả thi triển
khinh công chạy về phía sân đấu. Vầng dương lúc này cũng đang dần ló
dạng phía chân trời.
Khi về khu trung tâm,lúc này Vương Trùng Dương đã khôi phục hoàn toàn
bản sắc anh hùng,trong đầu đã sơ lược có toàn bộ kế hoạch phá địch. Lão
ngoắc Độc Cô Cầu Bại lại:
- Giờ ta và ngươi tạm chia ra mà hành động. Ngươi đi tim đại diện
các đội tối qua đến họp,truyền đạt lại toàn bộ thông tin mà chúng ta đã
thu thập được. Nói họ âm thầm giám sát những kẻ trong danh sách tình
nghi,nếu chúng manh động lập tức ra tay chế phục ngay. Độ một tiếng
nữa,mỗi đội cử ra một người tới địa điểm cũ. Ta sẽ phổ biến chiến lược
phá địch.
- Rõ rồi. Còn ngươi? Ngươi định làm gì? – Độc Cô lão hỏi lại.
- Ta phải đi gặp một người. Chỉ khi có người này ở cùng phe,chúng ta mới có thể dành được thắng lợi.
- Là ai vậy?
- Ta sẽ nói ngươi biết sau. Giờ thì hành động thôi.
Đoạn lão chuyển thân đi luôn. Độc Cô lão đứng nhìn theo lắc đầu lẩm bẩm:
- Không biết là hắn đi gặp cao nhân phương nào mà thần thần bí bí vậy nhỉ?
.
.
.
.
Thăng Long thành,lúc này trời vẫn chưa sáng rõ. Vương Trùng Dương tần
ngần đứng trước cánh cửa của một căn hộ nhỏ,không biết là nên gõ cửa hay bấm chuông. Lão nghĩ bụng: “Giờ này lão cao nhân chắc còn đang ngon
giấc. Nếu kinh động đến người chỉ sợ lại khiến mọi việc hỏng bét. Nhưng
thời gian không còn nhiều nữa,nếu không nhanh chỉ sợ không kịp cứu quần
hùng thiên hạ. Hix,khó nghĩ quá. Ta phải làm sao đây?”
Bỗng có tiếng nói vọng ra từ phía bên kia cánh cửa:
- Trung Thần Thông Vương Trùng Dương ngươi đã đến trước cửa sao còn rập rình ở đó mà không bấm chuông đi?
Vương Trùng Dương giật mình kinh hãi. Khinh công của lão vốn cao
tuyệt,khi nãy lão lẻn qua bảo vệ di chuyển đến đây mà không hề gây ra
tiếng động nào,lên tới cửa là lão lập tức thu liễm hô hấp khiến hơi thở
nhẹ như tơ vậy mà vị cao nhân trong phòng kia có thể gọi đích danh tên
lão ra thì bảo sao không khiếp hồn mà được. Lão vội chắp tay cung kính:
- Tại hạ có việc rất gấp nên sáng sớm đã mạo muội tới làm phiền.
Tới đây rồi lại sợ kinh động tới giấc ngủ của người nên đang phân vân
không biết là nên bấm chuông,gõ cửa hay chờ đợi. Mong tiên sinh lượng
thứ!
Chỉ thấy người sau cánh cửa cứ khùng khục như nhịn cười,húng hắng ho khan mấy tiếng đoạn mới cất lời:
- Qua camera chống trộm ta đã phát hiện ra ngươi từ nãy rồi ngốc
ạ. Hừm! Phải chăng ngươi đến đây vì chuyện đại họa võ lâm sắp xảy ra?
Vương lão lại thêm một phen cả kinh bèn vội đáp lời:
- Tiên sinh quả thật là liệu chuyện như thần. Tại hạ khẩn cấp chạy tới đây quả thực là vì việc đó. Hơn một vạn tính mạng nhân sĩ võ lâm
hiện đang như mành chỉ treo chuông,thập phần nguy hiểm. Mong tiên sinh
ra tay cứu giúp! Mà camera là gì vậy ạ?
Vị tiên sinh kia không trả lời lão mà chợt gảy lên mấy tiếng đàn guitar thùng mà thủng thẳng hát lên mấy câu:
“Sinh bệnh lão tử
Tử lão bệnh sinh
Mấy vạn sinh linh
Cũng khác đâu cỏ dại
Có khi úa tàn
Rồi có khi mọc lại
Ta và ngươi rồi cũng vậy mà thôi
Quan tâm làm chi
Bận tâm làm chi,người ơi!Ồ ô ố ô ồ!”
Vương lão nghe vậy cảm quá không chịu nổi,liền rút kèn ác-mô-ni-ca mang theo bên người mà réo rắt thổi theo nhịp nhạc. Cả hai nhạc hứng nổi lên thi nhau biểu diễn lắt léo những tiết tấu,giai điệu khó.Đang trong cơn
mê say cực khoái,bỗng một loạt âm thanh loạch xoạch loảng xoảng nổi lên
xung quanh. Hàng xóm các nhà bên cạnh đồng loạt mở cửa buông lời thóa mạ nặng nề. Vương Trùng Dương còn đang lung túng chưa biết làm thê nào thì cửa nhà chợt mở ra,một thanh niên trẻ tuổi thò đầu ra chỉ mặt Vương lão mà rằng:
- Sáng sớm ra có để cho người ta ngủ không hả?
Đoạn rất nhanh không để ai kịp nhình thấy,dúi vội vào tay Vương lão ba chiếc túi gấm rồi đẩy lão ra cầu thang miệng làu bàu.
- Lão già điên này. Đi chỗ khác chơi đi!
Vương lão chỉ kịp lắp bắp: “Tiên sinh… Tiên sinh… “Thì gã đã chui tọt vào nhà,đóng sập cửa lại.
Đám hàng xóm hung hãn kéo ra mắng chửi xỉa xói mỗi lúc một đông,lão lùi
dần,lùi dần vào tới góc tường. Vương Trùng Dương bất giác á khẩu vô
ngôn,ú a ú ớ,muốn cất tiếng mà không sao nói thành lời. Tưởng rằng phen
này phải muối mặt chịu nhục nhã một phe,nào ngờ lão bỗng rung mình một
cái rồi tỉnh giấc. Ái chà,thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Vừa rồi mệt
quá,lão lừa Độc Cô Cầu Bại đi làm việc rồi tranh thủ chạy vào sâu trong
rừng mà tranh thủ ngủ một tẹo. “Hix,vừa tranh thủ chợp mắt một cái mà đã gặp ác mộng. Đen thật! Ô,cái gì đây?” Lão nhìn xuống,trong tay lão vẫn
đang nắm chặt ba chiếc túi gấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT