Mắt thấy
Lệnh Hồ Xung chỉ còn cách Vương Trùng Dương và Độc Cô lão độ năm trăm
mét,vậy mà gần mười lăm phút đồng hồ sau gã vẫn chưa chạy được tới chỗ
hai người. Ấy bởi vì,gã còn bận biểu diễn. Hai tay đưa ra trước tựa như
đang cầm ghi đông,miệng kêu brừm brừm giả như tiếng động cơ xe phân khối lớn,Lệnh Hồ Xung vừa chạy vừa ngả nghiêng đánh võng,đá lửa tùm
lum,miệng kêu la ầm ỹ:
- Bờ rừm rừm rừm rừm! Các anh ơi xem em bốc đầu này! Èn èn èn én!
Dứt lời họ Lệnh Hồ liền nhảy vọt lên cao,lộn ngược một vòng trên không
về phía sau. Cứ thế,cứ thế gã chạy được độ năm mét lại bốc đầu lùi lại
ba bốn mét. Đoạn lại một chân chống làm trụ,mà cả người xoay vòng vòng
giả như đang drift,trông rất điệu nghệ. Chỉ một mình gã mà làm cho bụi
đất bốc mịt mù,ầm ĩ náo loạn cả một khu. Vương Trùng Dương và Kiếm Ma
Độc Cô mặt tái dại quay qua nhìn nhau. Cả hai không hẹn mà lại có cùng
một suy nghĩ: Vận mệnh của hơn một vạn con người,đem đặt lên vai gã nát
rượu này liệu có ổn không đây?
Cũng may,cuối cùng thì sau khi bốc đầu độ hai chục lần,chắc hơi rượu khi này cũng đã giảm,nên Lệnh Hồ Xung mới chịu chạy thẳng tới chỗ hai
người. Trong hơi thở nồng nặc mùi hồng xiêm,gã chắp tay cung kính vái
chào Độc Cô Cầu Bại:
- Vãn bối Lệnh Hồ Xung vô cùng vinh hạnh được bái …bái…bái kiến Độc Cô lão tiền bối! Chẳng hay vị tiền bối này là…?
Vương lão vuốt râu cười khà khà:
- Tại hạ là Vương Trùng Dương của Toàn Chân Giáo. Lệnh Hồ thiếu
hiệp hôm nay liên tiếp đả bại hai cao thủ hạng nhất của đội Thư Kiếm
thật khiến cho người khác phải ngưỡng mộ. Chẳng hay thương thế của Lâm
Bình Chi của đội nhà thế nào rồi?
Lệnh Hồ Xung nghe Vương lão xưng danh cũng thấy quen quen,nhưng hơi rượu vẫn còn khiến gã chếnh choáng nên nhất thời không nhớ ra. Tuy vậy nhưng gã vẫn khom mình kính cẩn:
- Thì ra là Vương chân nhân đỉnh đỉnh đại danh. Đa tạ chân nhân đã quan hoài,Lâm tiểu đệ trúng đòn của Trần Gia Lạc thọ thương không nhẹ.
Không đủ hai tuần một tháng thì thương thế chưa thể bình phục được.
Không biết hai vị tiền bối cho gọi vãn bối ra đây có gì căn dặn?
Độc Cô Cầu Bại vừa định trả lời,thì thấy Vương lão nháy mắt ra hiệu nên không nói nữa. Vương Trùng Dương cả cười:
- Không có chi! Chỉ là hôm nay bọn lão phu được tận mắt chứng kiến Lệnh Hồ công tử bát diện uy phong,áp đảo quần hùng nên muốn được nói
đôi lời bày tỏ ngưỡng mộ. Nếu công tử không bận gì,hay chúng ta kiếm chỗ nào đó ngồi đàm đạo được chăng?
Lệnh Hồ Xung vốn tính hào sảng,thích nhất là kết giao bằng hữu,tứ hải gã đều coi là huynh đệ. Nay lại một lúc được quen hai lão tiền bối đức cao vọng trọng,tiếng nổi như cồn thì trong bụng mừng vui phấn chấn mà lập
tức rủ đi nhậu luôn:
- Cung kính chi bằng tuân mệnh! Vừa rồi tiểu bối có ăn tối ở một
quán vỉa hè. Ở đó,rượu ngon,đồ nhắm tốt. Để tiểu bối hôm nay làm chủ,mời hai vị tiền bối qua đó làm vài chén chuyện trò cho thêm xôm tụ!
Vương lão xua tay:
- Rượu thì để tới sau khi đội Tiếu Ngạo vô địch thì ta sẽ mang mấy vò Giôn Nĩ Độc Hành đến chúc mừng Lệnh Hồ công tử. Còn giờ ta chỉ thích trà chanh thôi. Chúng ta cứ kiếm tạm quán nào đó mà ngồi buôn
chuyện,chém gió một lúc cho thỏa chí bình sinh. – Đoạn lão chỉ sang Độc
Cô Cầu Bại- Lão Độc Cô đây,hôm nay luôn miệng nói nhớ tên đồ đệ Phong
Thanh Dương,liệu Lệnh Hồ công tử có mời được lão Phong ra đó luôn được
không?
Lệnh Hồ Xung nghe thấy đối phương từ chối không đi uống rượu,thì lòng
cũng chợt chùng xuống. Vậy nhưng gã vẫn gượng niềm nở lịch sự,gượng cười một nụ mà rằng:
- Chuyện đó thì quá dễ! Xin nhị vị tiền bối chờ cho một chút!
Đoạn gã rút con Iphone Đệ Ngũ Thức ra vuốt vuốt,bấm bấm,xi ca lô xi ca
loa một hồi về đại bản doanh của đội Tiếu Ngạo. Từ hồi gã cưới được Nhậm Doanh Doanh,con gái của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nhật Nguyệt Thần Giáo,đời gã phất lên thấy rõ. Điện thoại xịn,đồ hiệu,rượu ngon
không thực không thiếu thứ gì,cứ thích là mua,ưng là đổi mà không cần
phải nghĩ. Thế nhưng có cái hay là Lệnh Hồ Xung giàu thì giàu,phất thì
phất chứ vẫn thích chơi bời bang giao rộng rãi không nề hà chi hết. Vào
Bar cũng được,ra ngã bảy ngồi vỉa hè cũng xong,miễn nơi đâu có rượu ngon là gã đi. Rượu gã uống từ Bồ Đào Mỹ Tửu để mấy trăm năm cho tới rượu
quê nhà nấu mười nghìn một lít thì bạn gã chơi cũng từ ăn mày ăn xin cho đến học giả,trí thức,đủ loại tạp nham trên trời dưới đất. Tuy vậy,vẫn
có một điểm chung,đó là bạn gã toàn bọn nghèo.
Cũng phải thôi, nghèo đang là quốc nạn,quốc dịch. Nghèo cũng là một loại bệnh lý kinh niên khó chữa và dễ lây lan. Vậy nên bây giờ đi ra
đường,đi đâu cũng gặp người nghèo,nghe đâu cũng thấy tiếng người thở
ngắn than dài vì đói. Vậy nhưng đừng vội đánh đồng vì nghèo cũng có dăm bảy loại nghèo,cũng có phân biệt đẳng cấp cao thấp khác nhau. Và vì nó
là một dạng bệnh lý nên cũng phân chia thành các giai đoạn phát triển
với những biểu hiện vô cùng rõ ràng. Giai đoạn thứ nhất là nghèo vật
chất,là dạng thiếu thốn về tiền,về gạo,dạng này là dạng phổ biến và
chiếm đại đa số trong xã hội. Lại có câu: “Mạnh vì gạo,bạo vì tiền”,thế
nên dạng nghèo này thường đi kèm với hèn và kém. (Thường là vậy thôi
nhé,chứ tôi là tôi trừ bạn ra đó. Hehe!) Mà càng hèn,càng kém thì lại
càng nghèo càng đói,lại cứ quẩn quanh suốt ngày với gánh lo cơm áo gạo
tiền. Mở miệng ra là tiền,nhắm mắt lại mơ thấy tiền,mặt mũi lúc nào cũng cau có nhăn nhó,lại hay so bì rằng tao nghèo hơn mày,mày giàu hơn tao.
Đó là các biểu hiện phát bệnh của giai đoạn một này. Từ đó,rất dễ phát
triển thành bệnh nghèo giai đoạn hai,nghèo tri thức hay còn có tên khác
là Ngu dốt. Ở giai đoạn này,do bệnh nhân thiếu thốn về của cải và thời
gian nên không có điều kiện để thu nhận kiến thức. Điều đó dẫn đến việc
đầu óc không mở mang,sáng sủa,mắt không nhìn rộng được ra bên ngoài,lúc
nào cũng chỉ nghĩ đến việc làm sao cho giàu,làm sao cho sang. Biểu hiện
của bệnh nghèo giai đoạn này là chứng hoang tưởng thần kinh và luôn phải gồng mình lên để thể hiện với bên ngoài rằng ta không nghèo,rằng ta
sang,ta chảnh. Dù trong túi chẳng có xu mốc nào nhưng lúc nào cũng quần
là,áo lượt bảnh bao,váy bướm,nước hoa thơm điếc mũi. Bệnh nhân hễ mở
miệng ra là xe này xe nọ,tàu hỏa tiền này,máy bay vàng kia rất kinh
khủng. Bệnh phát đến cuối giai đoạn này là coi như y học bó tay và chắc
chắn chuyển sang giai đoạn ba,nghèo tình cảm. Giai đoạn này còn có tên
khác gọi là Thờ ơ,giống như HIV có giai đoạn cuối gọi là AIDS vậy. Người bệnh giai đoạn này sống thoi thóp,không lý tưởng,không quan tâm đến
cuộc sống đang diễn ra xung quanh,coi mọi việc là đương nhiên phải vậy
mà quên mất việc phải đấu tranh,vươn lên,ích kỷ chỉ biết tới bản thân
mình. Họ có thể vì tiền bạc,vì bản thân mà cha mẹ cũng bỏ,Tổ quốc cũng
quên,anh chị em,bạn bè cũng coi như cỏ rác. Quả thực là đáng thương vô
cùng,chết đi cho rảnh!
Đói Nghèo Tam Bộ Khúc từng bước phát triển là là vậy. Nhưng không phải
cứ phải qua giai đoạn này mới chuyển sang giai đoạn sau. Có rất nhiều
người bỏ qua giai đoạn một mà một bước nhảy thẳng tới giai đoạn Ngu Dốt
hay Thờ Ơ do nhiều nguyên nhân và các dạng biến thể của vi rút. Đã có
rất nhiều hội nghị,diễn đàn tập trung toàn bộ các Danh Y nổi tiếng Thiên hạ như Hoa Đà,Sát Nhân Danh y Bình Nhất Chỉ,Thần Y Hồ Thanh Ngưu…tới
bàn luận tìm phương pháp chữa trị vậy nhưng hiện tại vẫn vô phương hóa
giải,bệnh thì vẫn lây lan theo tốc độ của khoái mã. Thực tình thế nguy
ngập vô cùng. Chuyện này nếu bàn tiếp sợ rằng không bao giờ kết thúc.
Lại thêm chuyện bằng hữu,huynh đệ của họ Lệnh Hồ nghèo đủ loại,đủ đẳng
cấp khác nhau nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng liên quan gì đến câu chuyện
chúng ta đang nói cả. Vậy nên tạm thời không bàn tới nữa.
Lại nói chuyêm,Lệnh Hồ Xung gọi điện chuyện trò một hồi những gì không
rõ. Độc Cô Cầu Bại và Vương lão đứng cạnh mà sốt hết cả ruột,mấy lần
định ngắt lời nhưng e không tiện nên đành nán đợi. Một hồi sau gã buông
điện thoại quay lại nói với hai lão:
- Đã Ok! Ngoài Phong thái sư thúc tổ,còn có Phương Chứng đại sư
của Thiếu Lâm tự và Xung Hư đạo trưởng của phái Võ Đang,thấy được uống
trà chanh gặp thần tượng thì xin bám càng đi theo. Nhị vị tiền bối không phiền chứ?
Vương Trùng Dương nghe vậy thì cả mừng,lão thấy Lệnh Hồ Xung đang say
xỉn như vậy nên mới chưa muốn nói chuyện kia với gã mà tìm cách gọi
Phong Thanh Dương ra. Ai dè lại có cả Phương Chứng hòa thượng và Xung Hư đạo trưởng thì tốt quá rồi. Lão kéo tay hai người Độc Cô và Lệnh Hồ đi
mà cười nói rằng:
- Không phiền,không phiền! Càng đông càng vui! Chúng ta đi nào!
.
.
.
.
.
Cả bọn sáu người gặp nhau ở một quán trà chanh vắng khách phía cuối
đường. Vương lão khéo léo bố trí cả hội ngồi vào một góc khuất để tránh
bị để ý. Sau một hồi chào hỏi,lễ lạt xong xuôi, Vương Trùng Dương nhấp
một ngụm trà chanh,chẹp miệng một tiếng rồi nhìn ra phía quần hùng đang
náo nhiệt vui chơi mà xướng lên mấy câu thơ rằng:
- Đại nạn sắp lâm đầu
Vẫn cười đùa khoác lác
Tới khi hồn lìa xác
Liệu có kịp khóc không? Haizzz!
Bọn bốn người Lệnh Hồ Xung đang cười cười nói nói bỗng nghe lão ngâm nga như vậy đều toát mồ hôi lạnh,tái mặt nhìn nhau,đếch hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vương lão thấy bọn họ nghệt hết cả mặt,đần hết cả người thì
trong lòng không khỏi ức chế,thầm chửi là sao chúng bay không hỏi có
chuyện gì đi. Đã trót ra vẻ cao nhân bí hiểm rồi,chẳng nhẽ bây giờ lại
phải nói tuột ra. Đợi mãi không ai hỏi,lão lại đành tuôn thơ ra tiếp:
- Tưởng tới Hoa Sơn vui đại hội
Chẳng ngờ cả đội mắc mưu gian
Lầm tưởng cừu nhân đã thành bạn
Mau mau tỉnh lại để mà bàn!
Càng nghe càng khó hiểu,cả bọn vẫn im lặng nhìn nhau,ánh mắt nặng trĩu
ưu tư. Một hồi lâu,Xung Hư đạo trưởng mới vỗ đùi Phương Chứng đại sư
đánh đét một cái,ngửa cổ cười vang,phá tan bầu không khí nặng nề:
- Hahaha! Quá nể! Quá nể! Vương chân nhân không những võ công cao
cường mà tài thơ phú không ngờ lại còn xuất sắc tới vậy. Thảo nào,khi
xưa người làm Lâm Triều Anh tiền bối chết mê chết mệt,điên đảo thần
hồn. Hay! Thơ hay lắm! Người lại còn hay hơn! Hahaha!
Bọn Phương Chứng,Phong Thanh Dương thấy Xung Hư khen vậy cũng nào chịu
kém cạnh,lập tức hùa vào,a dua a tong mà tâng bốc Vương lão lên đến tận
mây xanh. Độc Cô Cầu Bại yên lặng ngồi cạnh theo dõi nãy giờ,tai nghe
Vương Trùng Dương khệnh khạng,tinh tướng ra vẻ cao siêu,mắt thấy lũ Xung Hư,Phương Chứng mãi vẫn không hiểu vấn đề chính thì bực bội trong
lòng,đập bàn quát lên.
- Hừm! Chết đến đít còn kêu eng éc! Vương lão ngươi cũng thật khéo bày trò. Thôi để đó cho ta! Các người yên lặng nghe ta nói đây!
Đoạn Độc Cô Cầu Bại mang chuyện hai lão đi café vườn nghe lóm được sự
tình ra sao,rồi theo dõi Đông Phương Bất Bại thế nào,một lượt kể lại tất tần tật không sót một chi tiết cho lũ kia nghe. Bọn kia nghe xong,tám
mắt quay qua quay lại nhìn nhau không nói tiếng nào. Đoan cả bọn đồng
loạt ôm bụng cười ngất. Phương Chứng đại sư lần này nhanh miệng nhất kêu lớn:
- Póc tem!
Phong Thanh Dương cũng nói góp:
- Về nhì vậy! Hay lắm! Tiếp đi bro!
Xung Hư đạo trưởng chẳng chịu kém miếng:
- Đặt trước cục gạch! Share được không bro?
Lệnh Hồ Xung đầu óc vẫn quay quay hỏi lại:
- Độc Cô tiền bối nói thật à?
Độc Cô Cầu Bại điên tiết giơ ba ngón tay lên trời mà thề:
- Đứa nào nói điêu thì đi cầu tiêu ngã gãy cổ!
Bọn kia bấy giờ mới biết đây là chuyện thật chứ không phải bốc
phét,miệng đang cười thoắt chuyển sang mếu xệch,mặt mũi tái xanh tái
tử,nghiêm trọng vô bì. Không khí lúc này bỗng trầm hẳn xuống,khác hẳn
khi nãy. Phương Chứng đại sư suy nghĩ một hồi mặt nghiêm túc cất lời:
- Thực không ngờ lại có chuyện động trời đang diễn ra như vậy mà
không ai hay biết gì. Chịp! Lần này chúng ta gay thật rồi. Không biết
nhị vị tiền bối có đối sách gì chưa?
Vương Trùng Dương khủng khỉnh vuốt râu,tỏ vẻ cao nhân:
- Tất nhiên,tất nhiên rồi! Bọn ta đã có kế sách chu toàn cả. Thế
nhưng lúc này chưa tiện tiết lộ. Giờ bọn ta còn cần phải gặp đại diện
của các đội còn lại nữa. Không biết các vị có tập hợp giúp cho được
không? Khi đó ta sẽ nói ra để mọi người cùng bàn bạc một thể.
Lệnh Hồ Xung trả lời ngay tắp lự:
- Chuyện này không thành vấn đề. Chẳng hay nhị vị tiền bối cần gặp những ai?
-
- Là Quách Tỉnh,Hoàng Dung của đội Thần Điêu. Bắc Cái,Nam Đế của
đội Xạ Điêu. Miêu Nhân Phượng và Hồ Nhất Đao của đội Tuyết Sơn. Trương
Tam Phong,Trương Vô Kỵ của đội Ỷ Thiên. Trần Gia Lạc,Vô Trần,Triệu Bán
Sơn,Từ Thiên Hoằng của đội Thư Kiếm. Tiêu Phong,Hư Trúc,Đoàn Dự của đội
Thiên Long. Thạch Phá Thiên của đội Hiệp Khách và các vị đây. Tổng cộng
là…một …hai …ba – Vương Trùng Dương bấm ngón tay lẩm nhẩm đếm – hai mươi người. Toàn bộ đều là hảo hán chính trực,tài nghệ cao cường,có thể tin
tưởng được. Một tiếng nữa chúng ta gặp nhau,ở chỗ khi nãy Độc Cô lão hẹn Lệnh Hồ Xung nhé!
Vương lão ngừng lại,nhấp lấy một ngụm lớn trà chanh,vươn cổ nuốt cái
ực,đoạn đảo mắt nhìn quanh mọi người một lượt rồi mới nói tiếp:
- Hãy nhớ! Chúng ta chưa biết nội gián là những ai. Có bao nhiêu
người. Vậy nên hành động gặp mặt này ngoài những người tham gia phải
tuyệt đối giữ bí mật. Nếu bứt dây động rừng là toàn thể nhân sỹ võ lâm ở đây bị nguy hiểm tới tính mạng đấy. Giờ không còn sớm nữa,chúng ta chia nhau ra mà hành động thôi. Bibi! See ya!
Sáu người họ ôm hôn chào tạm biệt thân ái và quyết thắng rồi chia ra các ngả mà hành động. Phương Chứng,Xung Hư,Phong Thanh Dương và Lệnh Hồ
Xung chia nhau đi tập hợp quần hùng. Độc Cô lão và Vương lão hai người
quay về lều của Toàn Chân giáo như đã hẹn với bọn Khưu Xứ Cơ ở hồi
trước.
Dù không nói ra nhưng Độc Cô Cầu Bại thực bụng phục lão Vương Trùng
Dương này lắm lắm. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy,với gánh nặng
sinh tử tồn vong của hơn vạn con người trên vai mà lão ta không hề nao
núng,lại còn có thể từng bước lập kế hoạch hành động đâu ra đấy. Độc Cô
lão xưa nay qua lại giang hồ,đánh nhau bất kể là tay đôi hay hội đồng
đèu chưa từng gặp đối thủ ngang tay. Nhưng nếu xét về mặt lập mưu tính
kế,bày binh bố trận thì quả thật là lão không có tý ty kinh nghiệm. Thảo nào mà trong khi lão nghèo đói,chạy ăn từng bữa thì Tập đoàn Toàn Chân – All Foot Coporation dưới sự chỉ đạo của Vương lão ngày càng ăn nên làm
ra,thị phần ngày càng rộng lớn vươn lên tới tầm Quốc tế.
Độc Cô lão đâu biết rằng trong bụng của Vương Trùng Dương lúc này cũng
đang nóng như lửa đốt. Từ lúc ở bến sông trở về tới giờ,đầu óc lão không ngừng nhập cơ sở dữ liệu,lập trình,phân tích các dữ kiện rồi đưa ra các phương án hành động. Quả thực lúc này,Vương lão cũng nào đã có kế sách
cụ thể. Khi nãy bọn kia hỏi thì trả lời vậy cho cả bọn yên tâm chứ lão
hiện vẫn vô kế khả thi. Giờ thì cũng chỉ biết gồng mình lên mà tới bước
nào thì đi bước đấy rồi tính sau vậy.
Hai người đi cả quãng đường mà không nói với nhau tiếng nào,ai nẫy theo
đuổi suy nghĩ riêng của mình. Nói thì lâu chứ trong truyện thì nhanh
lắm,chẳng mấy chốc mà đã đến nơi. Khi hai lão bước vào trong lều,đám Bắc Thất Chân cùng chúng đệ tử đã có mặt đầy đủ cả. Cả bọn thấy sư phụ tới
thì toan quỳ sụp xuống thi lễ với tung hô như mọi khi,nhưng Vương lão đã phất tay ngăn cản:
- Hôm nay miễn mấy đoạn phiền phức đó đi. Ta không có hứng?
Hai người ngồi vào hai cái ghế duy nhất trong trại,Toàn Chân Thất Tử
ngồi xổm xung quanh,tay chống cằm nhìn sư phụ chằm chằm chờ đợi. Lũ đồ
tử đồ tôn láo nháo đứng xung quanh cũng im phăng phắc. Độc Cô lão chẳng
biết làm gì nên ngồi thầm đếm số người để giết thời gian: “Một người nài …hai người nài …ba người nài… Tổng cộng có bốn mươi hai tên tiểu
tốt,thêm Bắc Thất Chân nữa là bốn chin. Bảy bảy bốn chin. Chà! Bốn chin
chưa qua năm ba đã tới.Thật là khéo quá!” Nghĩ tới đây lão không nhịn
được,che miệng cười khùng khục rất chi là vô duyên.
Vương Trùng Dương đang tập trung suy nghĩ lập tức bị đứt mạch,nhíu mày nhìn Độc Cô lão hỏi:
- Lão Độc Cô ngươi cười cái gì vậy? Có gì đáng cười sao?
Độc Cô Cầu Bại giật mình,cố nín cười,xua tay đánh trống lảng:
- Không có gì,không có gì! Lão Vương ngươi đã nghĩ thông suốt chưa.
Vương lão không đáp lời mà quay sang lũ Toàn Chân Thất Tử:
- Bảy người các con,chia ra đệ tử ra thành bảy nhóm,mỗi nhóm bảy
người chia đi bảy hướng thu thập tin tức của các lộ binh mã đối phương.
Hành động phải kín đáo,chớ gây náo động. Mã Ngọc,con chịu trách nhiệm
tổng hợp tin tức từ các huynh đệ,trưa mai báo cáo cho sư phụ. Nếu có
biến,thì lưu lại ám ký như đã định rồi lập tức rút lui,tìm nơi trú
ẩn,không được cương cường háo thắng. Các con phải nhớ cố gắng bảo toàn
lực lượng vì ta còn có việc phân phó sau này. Tất cả có vậy thôi. Ta ban bố lệnh triển khai hành động toàn diện ngay lúc này! Mau đi sớm cho mát các bro!
Bắc Thất Chân lĩnh mệnh liền quay ra oẳn tù tì chia đội rồi lục tục kéo
nhau đi ngay. Trong lều,phút chốc chỉ còn lại hai lão vẫn ngồi trơ trên
ghế. Khi người cuối cùng rời đi khỏi,Vương Trùng Dương mới liếc xéo Độc
Cô Cầu Bại hỏi:
- Nãy ngươi cười gì mà vô duyên quá. Cứ vậy thì đám tiểu bối đâu có nể. Mà sao ngươi cứ ngu nga ngu ngơ,mặt nghệt ra vậy?
Độc Cô Cầu Bại mỉm cười:
- Ta thật không ngờ,ngoài mặt ngươi như kẻ nhí nhố,gàn dở. Vậy mà
bên trong thâm mưu viễn lự,lại điều hành anh em,đệ tử đâu ra đó,không
một lời thừa thãi. Đúng là ngươi có năng khiếu làm giám đốc lắm đó!
Vương Trùng Dương lắc đầu,cả cười:
- Ta bị đặt vào vị trí như vậy nên buộc phải suy nghĩ mà hành động thôi chứ nào có thích thú gì. Nếu đổi lại là ngươi,có lẽ ngươi làm còn
tốt hơn ta.
Độc Cô lão ngửa mặt nhìn lên đỉnh lều thở dài một tiếng rõ ngắn,đoạn cất lời tâm sự:
- Con người ta sinh ra,có những thứ có thể rèn luyện được theo
thời gian. Nhưng lại có những thứ là tài năng thiên bẩm,có cố gắng mấy
cũng không thể đạt được. Thực sự,ta điều khiển bản thân còn chưa ổn thỏa nữa là điều binh khiển tướng. Bảo ta vung kiếm lao thẳng vào trận địch
mà đánh một trận thống khoái thì được. Chứ giờ bắt ta bày binh bố
trận,sắp đặt hành động thì có đánh chết ta cũng chẳng thể phọt được ra
nửa kế. Mà Vương lão ngươi được ta khen thì cứ nhận đi. Còn khiêm tốn
làm chi! Ngươi không biết câu một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu đó
sao? Khà khà!
Hai lão cùng lúc nhìn thẳng vào mắt nhau đoạn đồng thanh bật cười hào
sảng. Hai đại tôn sư võ học trong thiên hạ sau một ngày kề vai sát cánh
giờ đã trở thành tri kỷ. Cái cảm giác hảo hán biết hảo hán,anh hùng
trọng anh hùng thật khó mà diễn tả thành lời. Mà khó thì thôi không cần
cố quá nữa kẻo lại quá cố không viết được tiếp.
Thực là:
“Anh hùng hảo hán gặp nhau
Như cá gặp nước,như rau gặp nồi
Chuyện trò ngắn gọn thế thôi
Mắt nhìn trong mắt ngàn lời hiểu ngay.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT