cái khu trọ này mà muốn đồn ầm lên, ko chừng cả quận cũng biết ấy chứ. lỡ như nó mà tới tai mẹ hay anh hai tôi, chắc tôi bị lôi cổ về nhà chửi cho 1 trận quá.
“khỏe chưa mà đi lung tung đó chị hai?” “gọi tôi chị Hai hả? hihi, giỏi.” “phew..giọng vậy thì chắc ko chết được hen.”
nét mặt Thắng có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng như vừa trút được nỗi lo nào đó.
“cảm ơn …”
tôi thôi kiểu nói gây sự mà thay vào đó, là 1 giọng chất chứa cảm kích thực sự. Thắng kéo tôi trở lại giường và ấn tôi ngồi xuống, xong đặt 2 tay lên má tôi, argh..
“này, lần sau, ai bắt Yên đi làm vào ngày nghỉ, hay vào lúc Yên ko
khỏe, tôi sẽ giết người đó. nếu ko muốn có án mạng thì ko đi, biết
chưa?” “anh bị khùng hả? có ai bắt tôi đâu!”
tôi nhăn mặt khó chịu, và cố gỡ 2 cái tay của Thắng ra, bóng Khải lục đục phía góc trong chỗ đựng mấy cái chén.. hơi khựng lại như lắng nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi.
“vậy sao đang đau đầu ko chịu nghỉ ở nhà? Yên muốn bệnh chết hả??” “anh chết thì có…>_ Thắng cười rất lạ, vừa nham nhở, vừa buồn buồn sao đó, rồi ngồi xuống sát bên, khóac vai tôi..ack ack. cái anh này, tay chân cứ phải táy máy mới chịu được thì phải?!!
“tôi chết thì sao. Yên chết thì sao. Ai chẳng tới lúc xuống đó.”
“…??”
“mày nói nhảm quá. Bệnh nhân, ăn cháo đi”
Khải bê tô cháo nóng bốc khói ra, vừa đặt xuống cái ghế cạnh giường thì liền kéo Thắng khỏi tôi
và kêu anh ta đi rửa mặt gì đó.. tôi ko để ý nữa…vì đã bị tô cháo thơm thu hút.
T__T
“anh ko ăn à?”
tôi hỏi trước khi ăn muỗng đầu tiên, nhưng Khải có vẻ suy nghĩ gì đó, ko trả lời. vì vậy tôi cũng ko cần khách sáo nữa…ăn ngon lành….^_^
………..
sau khi ăn xong, tôi thức chơi ca rô với Thắng 1 lúc, còn Khải mở đèn ngồi đọc quyển sách dày cộm..ko ai ngủ cả, ngoại trừ con bé đang say giấc ngoài kia..