nhưng điều quan trọng là ko chỉ có tôi, có vẻ Khải cũng như đang bị bắt quả tang nhìn cảnh ấy ko hài lòng.
“ai?? anh Khải, hay chị Yên?? hình như cả 2 người họ đều liếc chúng ta khó chịu anh nhỉ??”
lúc nào nó cũng ăn nói hàm hồ như thế..>__ con nhỏ này.. hợp với Thắng quá… sao họ ko thành 1 cặp thì, ko còn gì xứng bằng. -____-
“giọng Lưu Chí Vỹ?? điện thoại của chị phải ko?”
“ah.. phải!”
tôi nhận ra máy của mình rung nhẹ trong túi quần, do mải nghĩ vẩn vơ mà ko để ý tiếng nhạc..
Bếp trưởng đang gọi.
ôi trời. giờ tử đã đến..
tôi thậm chí ko dám nghe máy..
“sao ko nghe??”
Thắng nhìn tôi thắc mắc và liếc nhìn vào màn hình, có lẽ thấy chữ Bep truong calling, anh ta liền đoạt máy và bấm nút nghe.. O__O
“alo?……….tôi là ai ko quan trọng…bây giờ cô ấy ko nghe máy đuợc… cô
ta phải đi với tôi..gì?? buồn cười, tại sao phải về??….. bếp trưởng?…
sếp thì sao… bộ lớn lắm hả??……….”
trời ạh.. tôi chồm lên giật lại máy trước khi Thắng ném tôi xuống địa ngục, lão ấy mà để yên cho tôi sau chuyện này thì hắn ko phải là bếp
trưởng Phát xít!
“alo?? anh còn đó ko, sư huynh??…”
“cái tên vừa nói chuyện ở đâu ra vậy? cô TRỐN VIỆC ĐI CHƠI VỚI BẠN TRAI hả??”
điếc… tôi sắp điếc rồi..
Quân nói lớn đến nỗi cả 3 người kia dường như cũng thoáng nghe thấy… và Thắng thích thú cười.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT