*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đầu tiên Hạ Hoài Linh đi vào hình bộ điểm danh, được một vị tả thị lang khác ở hình bộ dắt vào cùng sự nghênh tiếp của quan lại trên dưới nha môn.Lão thượng thư tuổi tác đã cao, chỉ mang trên người hư chức*, rất ít khi xuất hiện trong nha môn, toàn bộ chuyện lớn nhỏ ở hình bộ đều phải dựa vào hai vị thị lang làm chủ. Những vị quan văn này ai nấy cũng đều tỏ ra khách khí với Hạ Hoài Linh, mặc dù Hạ Hoài Linh không thân thiện mấy với bọn họ, nhưng cũng chưa từng cố ý gây chuyện, một ngày làm việc chung trôi qua, cuối cùng xem như bình an vô sự.

— tương tự ý có tiếng không có miếng

Thời gian qua đi, sự hứng thú của mọi người dành cho Hạ Hoài Linh dần phai nhạt đi nhiều, thành ra làm chuyện mình cần phải làm, không đặt sự chú ý lên trên người hắn nữa.

Hạ Hoài Linh cũng chưa quản lý sự vụ, viện cớ bản thân tuổi trẻ còn nông cạn, lại mới tới hình bộ, mọi việc không thông, cho nên toàn bộ công việc to nhỏ bên trong phủ do tả thị lang làm chủ, còn hắn thì dùng phần lớn thời gian trong ngày lật xem nghiền ngẫm nhưng hồ sơ vụ án mấy năm qua. Cũng không ai phát hiện ra, hồ sơ án thơ châm biếm của tri phủ Cảnh Châu  nằm trong đó, đa số tinh lực của Hạ Hoài Linh chính là ngừng trên những thứ này.

Buổi trưa ngày hôm đó, Chúc Vân Cảnh từ ngự thư phòng đi ra, đang trên đường về Đông cung thì nhìn thấy Hạ Hoài Linh từ xa đang đến, bèn hơi hí mắt, hỏi Vương Cửu đi theo bên cạnh: “Định Viễn hầu tiến cung làm gì thế?”

Vương Cửu suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Có lẽ là đi thỉnh an nhị điện hạ.”

Tất cả những hoàng tử chưa thành công đều ở trong cung, tẩm cung hoàng tử nằm ở phía sau đông cung, hạ thần ở ngoài muốn tới thỉnh an, thì thực sự phải đi qua Đông cung. Khóa miệng Chúc Vân Cảnh hơi cong lên, lúc này Hạ Hoài Linh đã đi tới trước mặt, chợt dừng bước lại, rồi ra vẻ cung kính mà hành lễ vấn an với hắn.

Chúc Vân Cảnh đang ngồi trên liễn* cao, nhìn hắn một chút: “Hôm nay Định Viễn hầu sao lại rỗi rảnh đặc biệt tiến cung vậy?”

— Xe do người kéo.

20151109141655837png

“Bẩm điện hạ, thần tiến cung là vì là thỉnh an nhị điện hạ.” Hạ Hoài Linh hờ hững trả lời.

Chúc Vân Cảnh cười nhạo: “Thỉnh an nhị điện hạ mà không thỉnh an cô sao? Định Viễn hầu phải chăng là xem thường vị hoàng tử như cô này?”

“Thần không dám.”

“Nếu không phải hôm nay trùng hợp đụng phải, e là Định Viễn hầu cũng không định bước vào Đông cung của cô phải không?”

“Thần là sợ làm phiền điện hạ.”

“Cô không sợ là được rồi, đi thôi, theo cô tới đông cung, cô mời Định Viễn hầu uống trà.”

Một phút sau, bên trong phòng ấm của Đông cung, Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh ngồi đối diện nhau trên tháp, cung nhân dâng trà bánh, Chúc Vân Cảnh cười giơ tay ra hiệu: “Hầu gia có thể nể nang mặt mũi mà nếm thử trà bánh chỗ Đông cung này của cô không?”

Hạ Hoài Linh tạ ơn, động tác ưu nhã nâng chén tra lên nhấp một ngụm, sau đó lại lấy một khối tráng miệng bỏ vào trong miệng, cẩn thận nuốt xong, dùng nước trà lần hai súc miệng, rồi mới gật đầu, trả lời lại Chúc Vân Cảnh đang mỉm cười nhìn mình: “Trà cùng món tráng miệng Đông cung tất nhiên là thứ tốt nhất.”

Chẳng những là trà bánh, mà mỗi một đồ vật bên trong Đông cung này đều vô cùng tốt, khắp nơi tinh xảo xa hoa, ngay cả hương liệu đốt trong phòng cũng là loại Long Diên Hương* quý giá, toàn bộ hoàng cung chỉ có hoàng đế, thái hậu cùng thái tử mới có thể dùng. Vừa nãy lúc đi vào Hạ Hoài Linh chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, liền nhận ra được quả nhiên Chiêu Dương cực kỳ cưng chiều vị thái tử Chúc Vân Cảnh này, thứ tốt gì đều như muốn dời hết vào Đông cung vậy.

 –Long diên hương hay còn gọi là Long duyên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, là một nguyên liệu quý hiếm mang mùi thơm đắt hơn cả vàng, hiện tại dùng để làm một số loại nước hoa đắt tiền như Chanel.



Chúc Vân Cảnh cười khẽ: “Hầu gia không cần câu nệ khách khí như vậy, ngươi cùng Chúc Vân Tuần hẳn là sẽ không nói chuyện như vậy phải không?”

“Nhị điện hạ không giống điện hạ, điện hạ là thái tử, lễ nghi không thể phế.”

Chúc Vân Cảnh”chậc” một tiếng: “Nói cho cùng vẫn là một giọt máu đào hơn ao nước lã, có điều nếu nhị đệ của cô cũng có thể như hầu gia nhớ kỹ mấy chuyện này, thì tốt rồi.”

Lời nói này của hắn tựa hồ có ẩn ý, Hạ Hoài Linh không trả lời. Chúc Vân Cảnh cong khóe miệng, thay đổi đề tài: “Cô nghe nói, mẹ đẻ hầu gia là nhân sĩ Cảnh Châu, cũng có người nói là tổ gia hầu gia đã ở Cảnh Châu một khoảng thời gian ngắn, vậy không biết hầu gia có hiểu rõ phong thổ Cảnh Châu không? Bên trong thi thư đều nói phong cảnh Giang Nam ở Cảnh Châu rất đẹp, đó là sự thật sao?”

Hạ Hoài Linh giương mắt nhìn về phía đôi mắt ẩn ý cười của người trước mặt, rõ là nụ cười không hề có ý tốt, lòng bắt đầu nảy sinh cảm giác, suy nghĩ một lúc liền hiểu được Chúc Vân Cảnh đang thăm dò quan hệ giữa mình và Hứa Sĩ Hiển, ngày ấy gặp nhau bên ngoài ngự thư phòng, Chúc Vân Cảnh cũng hỏi mấy câu tương tự, có lẽ là đã thăm dò rõ ràng được lúc hắn và Hứa Sĩ Hiền quen biết nhau.

Vẻ mặt Hạ Hoài Linh không chút thay đổi, trả lời hắn: “Cảnh Châu non xanh nước biếc, ngay lúc mùa xuân là lúc phong cảnh đẹp nhất, cho nên từ ngữ trau chuốt khuếch đại trong thơ văn vịnh ngâm cũng không hề quá lố.”

“Thế à?” Chúc Vân Cảnh một tay chống cằm, kéo dài âm thanh, “Chỉ sợ là người càng đẹp hơn phải không?”

Chuyện giữa Hạ Hoài Linh cùng Hứa Sĩ Hiển cũng không hề khó tra, chỉ cần đến Cảnh Châu tùy tiện hỏi thăm một chút liền có thể biết. Hứa Sĩ Hiển là cô nhi, lên năm bảy, tám tuổi thì sống nương nhờ  Đỗ Đình Trọng là tri phủ Cảnh Châu mất đầu*. Lúc đó Đỗ Đình Trọng chỉ là một quan huyện một huyện ở Cảnh Châu, tổ gia Hạ Hoài Linh cũng ở trong huyện thành kia, được xem là danh môn vọng tộc, mà phủ đệ cùng huyện nha chỉ cách nhau một bức tường. Hạ Hoài Linh từ năm lên tám đến năm mười bốn tuổi ròng rã sáu năm trời đều ở nhà tổ gia Cảnh Châu, chính là lúc đó mà quen biết Hứa Sĩ Hiển.

— Mất thế lực.

Khi Hứa Sĩ Hiển mười ba mười bốn tuổi cũng là lúc trưởng thành đã vang danh xa gần là một thiếu niên khôi ngô, sau đó bị một công tử hư đốn quyền quý nhìn trúng muốn cường nạp vào làm nam thiếp, mà tên thiếu niên hư đốn này gia thế lớn, ngay cả Huyện lệnh như Đỗ Đình trọng cũng chẳng coi ra gì, cuối cùng may do Hạ Hoài Linh đứng ra, mới có thể giữ Hứa Sĩ Hiễn an toàn ở lại. Câu chuyện này đồn đại đến mức sôi sùng sục, thậm chí có người còn nói khi đó hai người đã lập hôn ước.

Chỉ là không biết ngày ấy Hứa Sĩ Hiển nói hai bên tình nguyện cầm sắt hòa minh, liệu có phải là đang ám chỉ tới Hạ Hoài Linh hay không.

Hạ Hoài Linh giả vờ nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của Chúc Vân Cảnh: “Cô nương Giang Nam quả thực có hơi khác so với cô nương trong kinh, những mỗi nơi đều có vẻ đẹp riêng, khuê tú đại gia hay con gái rượu, đơn giản là không biết điện hạ yêu thích loại nào.”

“Ngươi nói cô?” Chúc Vân Cảnh nhướn mày, “Thái tử phi của cô đương nhiên phải là tướng mạo song toàn, phong hoa tuyệt thế, đúng là cô không nhịn lọt mắt người bình thường.”

Nói tới Hứa Sĩ Hiển, nếu như từ trước hắn chịu ngoan ngoãn đi theo, thì Chúc Vân Cảnh sẽ không keo kiệt mà cho hắn một danh phận, nhưng chuyện đến nước này, thì có nhiều lời cũng vô ích. Chúc Vân Cảnh giam lỏng Hứa Sĩ Hiển trong trang kia đã được hơn ba tháng, thỉnh thoảng sẽ có hạ nhân đến bẩm báo tình trạng gần đây của Hứa Sĩ Hiển. Chúc Vân Cảnh cũng tỏ ra không vội, nếu hắn một mực kiên trì, thì người sốt ruột trước nhất định là Hứa Sĩ Hiển.

“Duy nguyện điện hạ được như mong muốn.”

Ngữ khí của Hạ Hoài Linh cứ hững hờ, làm cho Chúc Vân Cảnh hơi hoài nghi hắn đang châm chọc chính mình, thành ra khó chịu trong lòng, liền không làm mấy trò bí ẩn nữa: “Hầu gia hình như vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô hôm ở phủ trưởng công chúa, không biết đến cùng hầu gia muốn tìm phu nhân như thế nào? Hay là giống như Hứa hàn lâm chăng?”

Hạ Hoài Linh cau mày: “Người đã qua đời, kính xin điện hạ đừng hạ nhục danh tiếng, thần cùng Hứa hàn lâm chỉ là tri âm tri kỷ, không hề có tư tình.”

Hay cho cái gọi là tri âm tri kỷ! Đương nhiên Chúc Vân Cảnh không hề tin mấy câu này: “Hứa hàn lâm phong thái xuất chúng như vậy, lại có tình nghĩa trúc mã cùng hầu gia, liệu hầu gia quả thực chỉ là tâm như chỉ thủy*, không có tư tình?”

— Ý là chỉ trong lòng bất động như nước, vô cùng trong sáng không có tư niệm gì.

Hạ Hoài Linh trầm giọng, nhắc nhở Chúc Vân Cảnh: “Điện hạ, đây là việc riêng của thần.”

“Hứa hàn lâm là nghịch thần sợ tội tự sát, nếu như Hầu Gia cùng hắn có giao tình, không sợ khi truyền đến tai phụ hoàng, liên lụy hầu Gia hay sao?”

“Năm năm này, thần vẫn luôn ở biên quan.”

Bốn mắt đối đầu, đều ẩn giấu trong đó sự cảnh giác đề phòng, một lát sau, Chúc Vân Cảnh cười cợt nở nụ cười, lui trước một bước: “Cũng đúng, mà nói phụ hoàng cũng không vô cớ ngờ vực thần có công.”

Sau một trận giằng co ngắn ngủi, Chúc Vân Cảnh lại nói đến những chuyện khác: “Không đề cập tới mấy chuyện này nữa, chi bằng hầu gia nói nghe một chút về chuyện chiến trường đi, tỷ như là ngày ấy sao ngươi có thể một mình một ngựa xông vào trận doanh quân địch, lấy đi thủ cấp của tên Hãn vương người Di.”

Hạ Hoài Linh giải thích hờ hững: “Tin đồn luôn có sự khuếch đại, thực ra lúc đó Hãn vương người Di đã bị trúng mấy mũi tên, đã đã thế suy sức yếu, tâm lý quân địch cũng tan rã, cho nên thần chẳng qua là được hời mà thôi.”

“Hầu gia hà tất phải khiêm tốn, nhiều tướng sĩ như vậy chỉ có ngươi dám thâm nhập vào hang hổ, còn có thể chiến thắng lấy được thủ cấp đối phương toàn thân trở ra, phần can đảm này không phải ai cũng có được.” Chúc Vân Cảnh không hề nói trái lương tâm mình, bỏ qua những chuyện khác, thì hắn thật tâm khâm phục sự dũng cảm của Hạ Hoài Lam, đối với chiến trận cũng mong ngóng trong lòng, chỉ đáng tiếc là thân phận của hắn, không thể nào đích thân lên chiến trường.

“Thần thực sự nói thật.”

Chúc Vân Cảnh cười cợt: “Trước có một trận chiến vực Sư Xuyên, hầu gia cũng chính là người đầu tiên phát hiện kế dụ địch người Di, kịp thời rút đại quân đi, mới có thể khiến cho mấy chục vạn đại quân kia thoát khỏi cảnh mai phục chôn sống, cái này không phải nói rõ hầu gia túc trí đa mưu sao? Hầu gia lại muốn khiêm tốn thì có vẻ dối người rồi.”

Hạ Hoài Linh bất đắc dĩ nói: “Điện hạ là muốn nghe thần khoe khoang tự kiêu sao?”

Chúc Vân Cảnh chống cằm, ngón tay gõ nhẹ xuống ba lần, rồi nhìn về phía Hạ Hoài Linh: “Cô là muốn nghe ngươi kể tường tận về chuyện chiến trường cho cô nghe, chỉ là không biết hầu gia có nguyện ý hay không?”

Hạ Hoài Linh nhìn ánh mấp lấp lóe ánh sáng của người thiếu niên kia, trong lòng khá bất ngờ, hắn chỉ cho rằng thái tử là hạng người kiêu căng bất hảo, không hề nghĩ tới hắn thật sự có chút phong độ của thái tử, chí ít là thật tâm chú ý tới mấy chuyện chiến trường, mà không phải chỉ luồn cuối ở trong chút quyền mưu tranh đấu kia.

“Điện hạ có lòng cứ hỏi, thần biết gì sẽ nói nấy.”

Sau khi qua một buổi chiều, Hạ Hoài Linh đều ở cùng Chúc Vân Cảnh trò chuyện về phương pháp bài binh, cũng như kế sách dụng binh. Chúc Vân Cảnh nghe đến vô cùng chăm chú, khi có chỗ không hiểu sẽ hỏi lại kỹ càng. Lúc đang nói chuyện phấn khởi, thậm chí Chúc Vân Cảnh còn gọi người đem bản vẽ hành quân đến, để Hạ Hoài Linh trực tiếp chỉ cho mình xem. Hạ Hoài Linh sờ lên các ký hiệu chú thích trên tờ giấy dai có chút ố vàng này, trong lúc mở miệng giọng nói có thêm một chút sự kiên nhẫn cùng chân thành.

Mãi cho đến mặt trời sắp lặn, Chúc Vân Cảnh còn muốn để người lại dùng bữa, nhưng Hạ Hoài Linh từ chối nói: “Đa tạ ý tốt của điện hạ, chỉ là thần còn phải đi vấn an cùng nhị điện hạ, trễ nữa thì cung sẽ đóng.”

Chúc Vân Cảnh nghiêng người dựa trên sạp, nghiêng đầu cười: “Được thôi, cô còn chưa đủ lớn, không sánh nổi với người nhị đệ này, thôi thì đợi ngày khác cô sẽ cùng hầu gia lĩnh giáo tiếp vậy.”

Hạ Hoài Linh rũ mắt: “Thần xin cáo lui.”

Hành lễ lần hai xong, Hạ Hoài Linh đứng dậy lùi ra, Chúc Vân Cảnh nhìn bóng lưng dần xa của Hạ Hoài Linh ngoài cửa sổ, nụ cười cũng từ từ biến mất ở khóe miệng. Vương Cửu định giúp hắn thay chén trà đã lạnh, Chúc Vân Cảnh ra hiệu: “Lui ra đi.”

Vương Cửu đáp lại, còn trôi chảy cảm thán một câu: “Điện hạ cùng Định Viễn hầu tán gẫu đắc ý như vậy, thật là làm cho nô tài bất ngờ.”

Chúc Vân Cảnh cười nhẹ, hắn là thật sự thưởng thức vị Định Viễn hầu này, đáng tiếc là người này mang họ Hạ,  bằng không có thể suy nghĩ biện pháp lôi kéo để bản thân dùng, bây giờ chỉ có Chúc Vân Tuần là được lợi mà thôi.

“Ngươi để ý lão nhị bên kia cho cô, lần sau nếu như Định Viễn Hầu lại tiến cung, thì cũng ngăn lại mời người tới Đông cung.”

Tâm nhãn Chúc Vân Tuần không lớn, nhưng nếu nhiều lần như vậy, thì Chúc Vân Cảnh hắn không tin đối phương sẽ không sinh lòng hoài nghi với Hạ Hoài Linh. Mặc dù chiêu này không thể gây ra bất hòa, nhưng cho Chúc Vân Cảnh chút chướng ngại vật cũng xem như là đủ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play