Sau khi vào xuân, khí trời dần dần trở nên ấm áp hơn, sự âm u thoáng bao trùm lên thành Hỗ Dương những tháng ngày qua cũng tản đi, trả lại sự phồn hoa náo nhiệt vốn có của nó, khắp nơi ca múa mừng cảnh vui ca. Ở nơi sáu mươi dặm ngoài Quỳnh Quan, binh lính tuần tra tăng số mỗi lúc một đông, bầu không khí nghiêm nghị cũng nặng nề hơn ngày thường.
Ba tháng trước quân binh trông coi Quỳnh Quan có bẩm tấu chuyện Thương Nhung lên triều đình, triều đình nghe xong lập tức phái người đến Thương Nhung bắt ép hỏi cho ra lẽ, vị vương gia ra tay giết chết tiểu hãn vương cùng thái hậu nhiếp chính lúc này mới quỳ trên đất xin tạ tội, còn nói là do tiểu hãn vương căn bản không phải huyết mạch của cố hãn vương, hắn cũng là bởi vì nền tảng lập quốc bất đắc dĩ mới làm ra chuyện như vậy. Loại lý do sứt sẹo này vừa nghe xong liền biết là lừa người, nhưng cuối cùng triều đình cũng không ra tay xử lý bọn họ, mà chỉ khiển trách vài câu ngoài miệng liền thôi. Sau khi nước Thương Nhung xảy ra biến cố lớn, nhìn bề ngoài im ắng như không hề có động thái gì, thế nhưng tin tức thám tử đưa về đều là tin bọn họ nhiều lần lén lút điều động binh mã, cho nên hiện tại nhằm phải đề phòng dị biến, thì Quỳnh Quan chỉ có thể tăng cường phòng giữ, không thể xem thường.
Quý phủ nguyên soái lúc này trở nên hiu quạnh vô cùng, Hạ Hoài Linh không ở, thành ra Chúc Vân Cảnh suốt ngày chỉ rúc trong tiểu viện chẳng buồn ra khỏi cửa, ngoại trừ Khương Diễn thỉnh thoảng đến bẩm báo, thì không gặp bất cứ người nào khác.
Trong những tin tức hắn nghe được, vẫn có chút tin tốt, chuyện là hai tháng trước, có ngự sử bẩm tấu lên triều kết tội quan chức Duyệt Châu tự mình tăng thuế má. Triều đình phái người đi điều tra, thì bất ngờ phát hiện trong kho hàng ở các huyện Duyệt Châu chứa số chinh lương vốn đã bị người Di cướp đi, sự việc đã nhắm thẳng trúng Dự vương Chúc Vân Tuần cùng Hạ gia sau lưng. Cả triều ai nấy cũng vô cùng kinh ngạc, hoàng đế không khỏi phẫn nộ, hạ chỉ cho nghiêm tra chung với án Tề vương tư thông địch phản quốc, chỉ có Hạ Hoài Linh cùng phủ Định Viễn hầu do đã ra khỏi gia phả từ lâu mới không bị dính vào.
Chiêu Dương đế cũng không phải không hoài nghi đến Hạ Hoài Linh, chỉ là do trước mắt Hạ Hoài Linh đang ở bên ngoài chinh chiến, cho nên không định suy xét mà thôi, nhưng cho dù có như thế nào, thì những tháng ngày tốt đẹp của Chúc Vân Tuần đã thật sự chấm đứt.
Đến đêm khuya hôm đó, khi Chúc Vân Cảnh vừa định đi ngủ, thì quản gia đã vội vã đi vào muốn bẩm báo chuyện. Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn đơn giản khoác thêm một lớp áo ngoài rồi đứng lên, liền nghe được quản gia sốt ruột nói: “Phu nhân, xảy ra vấn đề rồi! Khương tướng quân mới cho người đến báo, nước Thương Nhung đã xuất binh hướng về phía Quỳnh Quan, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ngày mai sẽ đến cửa ải!”
Trong khoảng thời gian này Chúc Vân Cảnh vẫn luôn lo nghĩ nhiều, tâm trạng không lúc nào được yên, tuy bây giờ chuyện mình linh cảm đã thành thật, thế nhưng hắn lại đặc biệt tỏ ra bình tĩnh, gương mặt được ánh nến chiếu rọi kia cũng không có chút sợ hãi hoang mang nào. Chúc Vân Cảnh chợt lên tiếng hỏi quản gia: “Bọn họ có bao nhiêu người?”
“Khương tướng quân nói ít nhất phải đến năm, sáu mươi ngàn.”
Nhưng hiện tại lúc này Quỳnh Quan chỉ còn lại hai mươi ngàn quân binh.
Chúc Vân Cảnh nghe xong chợt cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ gì, quản gia do dự một lúc rồi lên tiếng nhắc nhở hắn: “Phu nhân, chi bằng cứ làm như lời hầu gia dặn dò trước khi xuất khi xuất chinh đi, ngài cứ dẫn tiểu thiếu gia đi trước đi, nơi này đã thực sự đã không còn an toàn.”
Chúc Vân Cảnh không nói tiếp, ánh mắt của hắn chợt rơi vào hư không xa xăm, trong con ngươi giờ đây như có một thứ cảm xúc sâu thẫm không thấy đáy lướt qua. Hắn im lặng chốc lát, rồi khẽ nói: “Hôm nay hầu gia gửi thư tới, nói là nhiều nhất một tháng nữa sẽ trở về.”
“Nhưng mà phu nhân, nơi này có lẽ sẽ không chịu đựng qua nổi một tháng, nếu lỡ như…”
“Trước tiên cứ làm như vậy đi, ví như thật sự xảy ra chuyện, thì rời đi cũng không trễ.”Chúc Vân Cảnh quyết định vô cùng dứt khoát, một khi tình cảnh vẫn chưa đi đến bước đường cùng, thì hắn vẫn muốn ở đây chờ Hạ Hoài Linh trở về.
Ban đêm ngày đó, ở cửa khẩu Quỳnh Quan bắt đầu tập hợp dàn quân binh hùng hậu, Khương Diễn ngay lập tức bài binh bố trận, sau đó không chút hoảng hốt rối loạn nào chỉ huy quân ta lên thế tấn công, đồng thời phái người đi lan truyền tin tức đến Hỗ Dương, để toàn thành giới nghiêm, đóng cửa thành lại. Hiện tại mục tiêu của bọn người Thương Nhung đang đi về hướng Quỳnh Quan này không gì khác ngoài thành Hỗ Dương. Lúc trước bọn họ đã lăm le tìa thành này vài lần, thế nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, sau đó lại bị Hạ Hoài Linh đánh đến mức suýt mất nước, thành ra đành tạm thời lắng ham muốn này lại. Nay đã ngóc đầu dậy, thì việc nhìn chăm chăm đến tòa thành trì khắp nơi đều phồn hoa sầm uất này cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.
Phủ tổng nguyên soái nằm ở con trấn cách khá gần với cửa khẩu, ban đầu nghe thấy được tiếng pháo vang lên, sau đó lại lờ mờ có thêm tiếng móng ngựa chan chát nghe như sấm rền cùng kèn lệnh lúc ẩn lúc hiện liên tục vang lên, kéo từ từ trưa trời đến đêm khuya.
Chúc Vân Cảnh ngồi xem sách nhưng vẫn luôn mất tập trung, hiện tại cứ cách mỗi canh giờ, hạ nhân liền đi đến bẩm báo tình hình bên ngoài, hắn nghe xong cũng không hỏi gì nhiều, thế nhưng hàng lông mày vẫn cứ nhíu chặt sít sao chưa từng giãn ra. Còn Nguyên Bảo vẫn đang nằm nhoài trước cửa sổ trừng mắt to có vẻ như vô cùng hứng thú dõng tai nghe mấy thanh âm ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn cười rộ lên.
Những đứa nhỏ bình thường khi nghe mấy âm thanh này, thì cho dù không sợ đến mức gào khóc, thì cũng không bao giờ tỏ ra cực kỳ hứng thú như Nguyên Bảo. Chúc Vân Cảnh sờ sờ đầu con trai ngốc nhà mình, trong lòng không thể không thừa nhận chuyện nhóc con này đúng thật là y hệt Hạ Hoài Linh.
Tiếng pháo vang rền giữa trời ầm ĩ đến ròng rã mười ngày, lúc này tân hãn vương tự mình dẫn binh, vừa đặt chân đến liền không màng bất cứ giá nào mà dứt khoát tấn công điên cuồng. Với số lượng quân binh ít ỏi ở Quỳnh Quan, quân ta nhanh chóng dồn về thế yếu, lúc bấy giờ không cách nào chủ động xuất kích, chỉ có thể bị động lui về phòng giữ thành cùng đứng ở cửa khẩu đợi viện quân.
Hạ Hoài Linh bên kia đã nhận được tin tức, nhưng do chiến sự đầu bên này chưa xong,cho nên hắn e là bản thân không về kịp. Bản thân hắn đã gửi thư cấp báo vào trong kinh, nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa thấy hồi âm, trong lòng sốt ruột cũng không biết viện binh kia rốt cuộc sẽ tới lúc nào.
Chiều hoàng hôn ngày đó, tri phủ thành Hỗ Dương Trương Liễu Nhâm đích thân đi một chuyến đến phủ nguyên soái, theo cùng gã còn có một đoàn xe chở lương thảo cho quân binh. Chúc Vân Cảnh thấy vậy cũng đồng ý tiếp kiến, Trương tri phủ gặp mặt đã cướp híp mắt bày tỏ, những xe lương thảo này là do những thương nhân kia nghe nói Quỳnh Quan gặp nạn cho nên mới chủ động quyên, còn nói thêm nếu không đủ bọn họ sẽ quyên góp thêm nữa.
“Bọn họ cũng coi như có tâm rồi.”
Chúc Vân Cảnh hững hờ cất giọng, thật ra khi Hạ Hoài Linh xuất chinh không có đem theo hết chinh lương được quyên, chinh lương còn lại lúc này trong kho vẫn tính là đủ, thế nhưng bây giờ có người lại chấp nhận quyên, thì Chúc Vân Cảnh đương nhiên sẽ không từ chối. Còn về cái gã Trương Liễu Nhâm khi không không dẫn đoàn xe tới quân doanh mà lại đến đây, dĩ nhiên mục đích là muốn hắn ngầm hiểu ý mà nói tốt gã chút trước mặt Hạ Hoài Linh rồi.
“Đúng, đúng đó. “Trương Liễu Nhâm liên tục nói, “Nếu lỡ như Quỳnh Quan thật sự bị phá hủy, thì thành Hỗ Dương chính là nơi gánh chịu tai ương đầu tiên, bọn họ làm vậy muốn bảo vệ mạng mình.”
Không cần biết bọn họ quyên lương là vì muốn nếm thử trái ngọt hay vì an nguy của bản thân, dù gì hiện tại địch cũng tới cửa, cho nên chỉ còn duy nhất một cách chính là đặt hy vọng lên những người quân binh trông giữ Quỳnh Quan mà thôi.
Chúc Vân Cảnh không cần nói, thì bọn họ cũng biết, thì bên trong thành Hỗ Dương người chịu ảnh hưởng không chỉ mấy kẻ thương nhân kia, mà những năm gần đây còn có mười mấy vạn người người dân bách tính dần chuyển đến cũng như chạy nạn đến đây ổn định cuộc sống, mà một khi thành Hỗ Dương bị xâm lấn, thì việc người Di du nhập vào sẽ nhân cơ hội này dòm ngó đến vùng kinh đô, hậu quả này không ai gánh nổi.
Một hồi lâu sau lâu, Chúc Vân Cảnh chợt hỏi bâng quơ: “Nếu lỡ như cửa khẩu bị phá hủy thật, Trương đại nhân, ngươi sẽ trốn sao?”
Trương Liễu Nhâm nghe xong bỗng ngớ cái mặt ra, sau đó ngại ngùng nói: “Hạ quan là mệnh quan triều đình, cho dù hiện tại chạy trốn, thì sau này e sẽ chạy không thoát sự chỉ trích của triều đình, có lẽ sẽ không.”
Chúc Vân Cảnh nghe vậy chỉ bèn cười như không cười suy xét đối phương một tí: “Trương đại nhân hôm nay đúng là có chút khiến người ta phải thay đổi mắt nhìn….”
Trương Liễu Nhâm: “......”
Sau khi Trương Liễu Nhâm đi khỏi, Chúc Vân Cảnh liển gọi quản gia dẫn người đưa lương thảo vào trong quân. Khoảng chừng nửa canh giờ sau quản gia trở về, lúc này còn thuận tiện mang về một tin, buổi chiều Khương Diễn tự mình lên tường thành nghênh chiến, không may bị kẻ địch đánh lén bị thương nặng, hiện tại chỉ có thể nằm im một chỗ.
Con ngươi Chúc Vân Cảnh chợt co rút lại: “Chết rồi?”
Quản gia nói: “Vậy cũng không phải, nhưng mà trong thời gian ngắn không thể ra chiến đấu được.”
Chúc Vân Cảnh nghe vậy liền tự mình đi thăm Khương Diễn. Khương Diễn đúng thật bị thương rất nghiêm trọng, ở bụng quấn một miếng băng cực kỳ to, trên bả vai cũng bị trúng một mũi tên, máu me khằp người, xác thực bị thương rất nặng, chỉ có thể nằm nói chuyện cùng Chúc Vân Cảnh.
“Thiếu gia, ngài vẫn nên mau chóng đưa tiểu thiếu gia đi đi, tên tân hãn vương Thương Nhung kia đích thực là một kẻ điên, mà bây giờ chúng ta cũng chỉ còn sót lại hơn mười ngàn người, lỡ như cửa khẩu sụp đổ, ngài… “
Khương Diễn khàn khàn khuyên nhủ đối phương, thế nhưng Chúc Vân Cảnh chỉ lo quan sát hai vết thương trên người hắn, đoạn hỏi: “Hai năm trước Thương Nhung mới bị bại trận, gần như ba trăm ngàn nhuệ binh mã kia đã bị diệt sạch, sao bọn họ có thể khôi phục nguyên khí trong thời gian ngắn như vậy, còn dám trở lại khiêu khích Đại Diễn ta nữa?”
“Năm mươi ngàn quân binh này chính là những binh lính cuối cùng còn lại trong quốc nội của bọn chúng, hiện tại hầu như các thanh niên trai tráng đều bị đẩy tới chiến trường, cộng thêm việc gom thêm được hơn mười ngàn thanh niên khác ở các tiểu quốc láng giềng, thành ra mới được như hiện tại. Nước Thương Nhung bọn họ không những cấu kết với Ngọc Chân, mà sau lưng còn có vô số phiên bang phương Bắc chống đỡ cho, thành ra mới khí thế hung hăng như vậy, căn bản có mưu đồ cướp được bao nhiêu thì cướp sạch.”
Chúc Vân Cảnh cau mày: “Sao quân đội trình báo lên triều xong hiện tại vẫn trì trệ không có động tĩnh gì là sao?”
Khương Diễn chỉ biết mỏi mệt lắc lắc đầu, bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc trong kinh đã xảy ra chuyện gì, mà vì sao nhiều ngày như vậy vẫn không hề có một chút tin tức nào.
Chúc Vân Cảnh lại hỏi: “Nếu viện quân của triều đình không đến, thì mười ngàn quân binh ở đây liệu có thể chống đỡ nổi đến ngày đại quân Hạ Hoài Linh trở về không?”
“… Chỉ mới mười ngày mà quân ta đã tổn hại nặng nề, bên phía quân địch tấn công thành kia, thì số lượng người thương vong còn hơn cả chúng ta, thành ra thế tấn công của bọn họ đang dần dần chậm lại.”
Chúc Vân Cảnh nói: “Hiện tại có được kho gạo sẵn ở thành Hỗ Dương, thì chỉ cần chúng ta bảo vệ được cửa khẩu, thì cho dù có bị bao vây nửa năm cũng không thành vấn đề, huống hồ Hạ Hoài Linh chừng hai mươi ngày nữa đã trở về, mà trong thành Hỗ Dương còn có hai ngàn quân binh trông coi, lỡ như chúng ta thực sự không giữ được cửa khẩu, thì còn có thể lui về phòng thủ thành Hỗ Dương này.”
“Nhưng mà…”
“Bây giờ ngươi bị thương nặng còn không ngồi dậy nổi, còn có thể lĩnh binh sao?”Chúc Vân Cảnh hỏi Khương Diễn.
Khương Diễn chỉ đành im lặng, Chúc Vân Cảnh lại nói tiếp: “Một khi người thủ lĩnh như ngươi ngã xuống thì tất hẳn lòng quân sẽ trở nên rối ren, ta là phu nhân của Hạ Hoài Linh, nếu hiện tại ta ở lại, thì ít ra nhưng quân binh đang kiên cường chống trả trên tường thành đẫm máu kia có thể kiên định được một chút.”
“Nhưng ngài cũng nên….”
Chúc Vân Cảnh: “Ta cũng không phải là không để ý đến mạng mình, thế nhưng với tình hình hiện tại xem ra cũng không mấy khả quan, hai mươi ngày mà thôi, rất nhanh sẽ đến, nếu lỡ như xảy ra nguy cấp thì ra sẽ đưa Nguyên Bảo đi.”
Sau khi nói xong liền im lặng một hồi lâu, lúc bấy giờ Chúc Vân Cảnh thấp giọng thở dài: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta đã không còn là hoàng thái tử, dù cho bệ hạ phế bỏ ban chết ta, thì ta vẫn là người nhà họ Chúc. Giang sơn thiên hạ này là của Chúc gia, ta cũng mang trong mình dòng máu họ Chúc, dẫu cho đã thay tên đổi họ thì vẫn không thể nào thay được được sự thật này, cho nên ta không có cách nào có thể trơ mắt ra nhìn cảnh binh đến thành mà khoanh tay ngồi không, cũng như lo sợ trốn đi.
Khương Diễn hơi động đậy khoé miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời can ngăn: “Ta hiểu rồi, hiện tại sẽ đi ra lệnh mọi người làm theo lệnh ngài. Điện hạ, ngài.. nhớ cẩn thận.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT