Lúc đó là vào khoảng giờ mẹo, khi Chúc Vân Cảnh đang rửa mặt, đột nhiên có người ở phủ nguyên soái đến bẩm báo nói rằng không thấy nhi tử hắn đâu. Chúc Vân Cảnh nghe xong gương mặt lập tức trắng bệch, sau đó không bình tĩnh được giáng một cú đạp lên người hạ nhân đang hoang mang hoảng loạn kia, rồi vội vã xoay người đi xuống lầu lên ngựa phóng trở về.

Chưa đến nửa canh giờ sau, Chúc Vân Cảnh đã về trước phủ, hắn nhảy xuống ngựa lảo đảo vọt vào cửa, nhìn thấy Hạ Hoài Linh về trước mình một bước, đang nghiêm mặt tra khảo người làm trong phủ. Tất cả người trong phủ đều được gọi đến tiền viện, hắn không thấy hạ nhân phụ trách trực ca đêm cùng hai bà vú chăm sóc Nguyên Bảo đâu, mà chỉ trông thấy một người đang nghẹn ngào kể rõ lại những chuyện đã xảy ra.

Đêm qua nàng cùng Đặng ma ma trực đêm, lúc đầu chưa phát hiện ra gì khác thường, đến lúc nửa đêm nàng có hơi buồn ngủ, lại thấy tiểu thiếu gia lúc này cũng đã ngủ say, bèn cùng thầm thì Đặng ma ma nói một tiếng kêu bà vú trông coi thiếu gia cho mình ngủ một lúc, nào có ngờ khi tỉnh lại liền phát hiện bên trong phòng đã không còn ai, ngay cả tiểu thiếu gia cũng biến mất.

Mà gia đinh phụ trách trông cửa có nói thêm, là vào giờ dần có một xe chở phân đi ra ngoài từ cảnh bên, e là tiểu thiếu gia lúc đó đã bị đưa ra ngoài.

Chúc Vân Cảnh lo lắng hỏi Hạ Hoài Linh: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Người ngươi từ trong kinh đến cũng có vấn đề hay sao?”

Vẻ mặt Hạ Hoài Linh càng trở nên nghiêm trọng hơn, bèn hỏi những người khác: “Gần đây các ngươi có phát hiện Đặng ma ma có gì bất thường hay không?”

Hạ nhân bốn mắt nhìn nhau, không ai nói ra được nguyên nhân, nếu nói có gì bất thường, thì chẳng qua là phấn trên mặt bà ta dày hơn lúc trước một lớp mà thôi, mà nếu so ra chuyện này thì có gì to tát.

Đúng lúc này, người trông giữ trấn đến bẩm báo, nói là phát hiện ra một bộ thi thể nằm trong giếng cạn được cha bởi một tảng đá lớn ở phía ngoại ô, thi thể kia chính là Đặng ma ma mới mất tích kia, thế nhưng khi nhìn mức độ thối rữa của thi thể kia, e là đã chết được hơn mười ngày rồi.

Hạ Hoài Linh nghe xong chợt cau mày: “Gần đây trên trấn có kẻ nào tình nghi hay qua lại hay không?”

Người canh giữ trấn do dự rồi đáp: “.. Dạ thưa không có.”

Trấn kia hầu hết là chỗ vợ con quân sĩ Quỳnh Quan sinh sống, ngay cả dân buôn cũng không đi qua nơi này, cũng hiếm khi có ai đến thăm, mà huống chi sau cái chết của Tiền tổng nguyên soái, khiến cho quân trông coi trấn này nhiều hơn hẳn lúc trước. Ai nấy đều không ngờ tới chuyện một vị ma ma trong phủ nguyên soái lại bì ngầm ngầm giết chết, nếu như hôm nay không xảy ra chuyện, cũng không biết khi nào mới có người phát hiện ra bộ thi thể kia.

Một đám hạ nhân ai nấy đều tỏ ra kinh hãi, nếu như Đặng ma ma đã chết nhiều ngày như vậy, vậy người mười ngày nay ở chung với bọn họ là ai?

Vẫn là quản gia trong phủ bình tĩnh lại đầu tiên, sau đó nói: “Mười ngày trước, đúng thật là Đặng ma ma có ra cửa mua chút đồ, nhưng đoán chừng khoảng một canh giờ sau đã về rồi.”

Chúc Vân Cảnh vội thét ầm: “Nhất định là có kẻ xấu giết bà ta, rồi dịch dung trà trộn vào phủ ôm Nguyên Bảo đi!”

Đôi lông mày rậm của Hạ Hoài Linh càng nhíu chặt hơn: “Thuật dịch dung vốn không hề đơn giản, số người am hiểu tính ra cũng không nhiều, mà người ta biết có bản lĩnh cao siêu nhất cũng chỉ có thể dịch dung tựa bảy phần mà thôi.”

Chính bản thân hắn vốn có một tay nghề thành thạo vẫn là do gặp may đúng dịp mới có thể qua được mắt người Di. Ngày đó hắn giả trang thành gã thương nhân họ Lý trà trộn thành công vào tiệc rượu Tằng gia, cũng bởi vì gã kia mới tới thành Hỗ Dương, đám người kia chỉ biết trên mặt gã có râu quai nón, cho nên mới xem như miễn cưỡng qua ải. Hiện tại giả dạng bà vú của Nguyên Bảo đi vào phủ nguyên soái, thế mà qua nhiều ngày như vậy vẫn không bị bất kỳ người nào phát hiện, e là phải giống đến chín phần mới xem ra có khả năng.

“Có gì không thể chứ! Tiền nguyên soái còn bị ám sát ngay trong phủ kìa, thế chuyện nhỏ như đánh cắp Nguyên Bảo có gì không thể?” Chúc Vân Cảnh cắn chặt hàm răng: “Trần Bác! Nhất định là hắn! Hôm qua hắn mới bị nắm thóp điểm yếu, tới đêm thì Nguyên Bảo bị trộm! Nhất định là do hắn làm! Ta đây đi tìm hắn!”

Chúc Vân Cảnh nổi giận đùng đùng đang định xông ra ngoài, liền bị Hạ Hoài Linh ngăn lại: “Ngươi bình tĩnh một chút, hiện tại ngươi không bằng không chứng, đi tìm hắn có ích lợi gì?”

“Ta không bình tĩnh được!” Mắt Chúc Vân Cảnh cũng đỏ bừng bừng: “Nếu như Nguyên Bảo ở trong tay hắn gặp chuyện gì không may thì làm sao bây giờ? Không có chứng cứ thì không đi! Ngươi có trực tiếp mang binh đến lục soát phủ hắn là được chứ gì! Nguyên Bảo cũng biến mất rồi, ngươi có muốn ném chuột sợ vỡ bình* hay sao?”

— Ném chuột sợ vỡ bình: muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại

Hạ Hoài Linh đặt tay lên vai kìm Chúc Vân Cảnh lại, sau đó dùng sức xoa bóp một chút, trầm giọng nói: “Được.”

Phủ Trần Bác cách phủ nguyên soái không xa, ba năm trước Trần Bác điều nhiệm đến biên quan Quỳnh Quan này, có dẫn vợ con và tùy tùng theo. Vợ của hắn xuất thân là một nhi nữ của một quan to nhị phẩm một phương, thành ra hắn cũng được xem như bám được cành cao lên, nếu không thì sao có thể thăng quan tiến chức nhanh như vậy.

Hạ Hoài Linh dẫn theo mấy trăm binh mã đến bao vây Trần phủ. Trần Bác thấy tình hình như vậy liền đi ra, sau đó dùng sắc mặt bình tỉnh, còn khóe miệng cười như không cười nhàn nhã nói: “Ta nhớ hôm qua tướng quân ngài nói sẽ để ta về phủ trước tránh hiềm nghi, chờ điều tra mọi chuyện rõ ràng hẵn tính tiếp mà, sao hôm nay lại dẫn người đến bao vây phủ ta, ngài đây là có ý gì?”

Ánh mắt Hạ Hoài Linh chợt tối sầm, hôm qua lẽ ra hắn nên trực tiếp tạm giữ người này lại mới đúng. Mà cũng lạ Đinh phó soái kia dường như bị kích động hay sao, khi bắt được đội xe quả thật có rất nhiều hàng hoa triều đình ban lệnh cấm bán cho người Di, thế nhưng lại không tài nào tìm ra đồ sắt, vì thế cho nên cho dù có bắt người cũng tội chẳng đáng là bao. Có lẽ ởi vì Đinh phó soái vì sốt ruột bởi cái chết của Tiền nguyên soái muốn tìm nhược điểm Trần Bác, thành ra sau khi cạy được miệng những người thương nhân kia liền dẫn người đi chất vấn Trần Bác, hành động này quá mức bứt dây động rừng. Chỉ bằng những lời nói từ miệng của bọn người thương nhân, thì Trần Bác đương nhiên sẽ không nhận mình làm, Hạ Hoài Linh cũng không làm gì được hắn, chỉ đành cho hắn về phủ trước để tránh hiềm nghi, cũng không thể nào ngờ lại xảy ra chuyện ngày hôm nay. Sớm biết như vậy, hắn nên làm như lời Đinh Dương nói, mặc kệ tất cả, trước cứ tạm giữ người lại rồi tính tiếp.

Không chờ Hạ Hoài Linh mở miệng, Chúc Vân Cảnh đã trực tiếp rút ra bội kiếm bên hông mình nhắm thẳng về phía Trần Bác, lạnh lùng nói: “Giao nhi tử ta ra đây!”

Trần Bác cười cợt, không hề có chút gì tỏ ra sợ hãi: “Ta nghe không hiểu lời của phu nhân. Từ khi nào mà ngài có nhi tử vậy?”

“Thôi ngay cái điệu bộ giả vờ ấy đi! Không phải do ngươi làm thì còn có thể là ai?!”

Nếu ngẫm nghĩ một chút liền có thể thấy bọn họ giấu kín kẽ không chút lỗ hổng về chuyện có thêm một hài tử trong phủ, nhưng nếu bản thân một người có ý đồ, chỉ cần lưu ý xem quý phủ hằng ngày mua gì liền có thể truy ra đầu mối, khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn theo sát Trần Bác, thì cớ làm sao Trần Bác không phí chút công sức theo sát lại chứ.

Trần Bác trầm giọng nhắc nhở Chúc Vân Cảnh: “Phu nhân, ta cũng là mệnh quan triều đình, ngài đang muốn dùng hình phạt cá nhân với ta sao?”

Hạ Hoài Linh đè vai Chúc Vân Cảnh lại, ra hiệu đối phương buông kiếm, sau đó phất tay cho quân lính phía sau bước lên trước một bước: “Đi vào lục soát.”

Con ngươi Trần Bác hơi co rụt lại: “Tuy ngài là đại nguyên soái, thế nhưng hình như cũng không có quyền tùy tiện lục soát quý phủ của ta mà nhỉ? Huống hồ chi hậu viện đều là nữ quyến, phu nhân ta cũng ở đó, ngài lại để những người này vào lục soát, thì sau này các nàng phải làm gì bây giờ?”

Hạ Hoài Linh đung đưa thánh chỉ trong tay: “Trước khi được điều nhiệm đến đây, bệ hạ có mật chỉ ta điều tra nguyên nhân cái chết của Tiền nguyên soái, bây giờ ta hoài nghi ngươi có liên quan đến cái chết của hắn, chứng cứ đang giấu trong phủ, vậy có thể đi vào lục soát được chưa?”

Một tia kinh hãi thoáng loé qua mắt Trần Bác, thế nhưng đối phương vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp trả: “Tướng quân ngài nên hiểu, hiện tại ngài phái người đi vào lục soát, nếu như không tìm ra được thứ gì thì chứng minh ngài hàm oan ta, ta chắc chắc sẽ đem mọi chuyện bẩm tấu lên bệ hạ.”

“Tùy ngươi.”

Hạ Hoài Linh tự mình dẫn binh vào bên trong tìm kiếm ròng rã suốt một canh giờ, mỗi một nơi đều tìm tới kiếm lui lục soát những ba lần,ngay cả trong giếng nước cũng không tha, khiến cho trên dưới Trần phủ trở nên náo loạn, kết quả vẫn không thu hoạch được gì, vừa không tìm thấy nhi tử, cũng như bất kỳ điểm khả nghi nào.

Trần Bác ngồi ở cạnh cửa thản nhiên uống trà, đợi đến khi Hạ Hoài Linh đi ra mới tựa như cười mà không cười hỏi: “Tướng quân đã tìm được bằng chứng tố cáo ta ám sát Tiền nguyên soái rồi chăng?”

Hạ Hoài Linh không để ý tới hắn, mà chỉ quay Chúc Vân Cảnh đang đặc biệt lo lắng đợi một hồi lâu rồi khẽ lắc đầu một cái, sau đó để một tốp binh lính ở lại trông coi Trần phủ, còn bản thân thì dẫn Chúc Vân Cảnh đang tú6c nổ phổi lên xe: “Chúng ra trước tiên cứ đi về đã.”

Sau khi ngồi vào trong xe, những giọt nước mắt nhịn từ nãy đến giờ Chúc Vân Cảnh bỗng chực trào rơi xuống, hắn níu chặt lấy ống tay áo Hạ Hoài Linh khàn giọng nói: “Nguyên Bảo làm sao bây giờ…”

Đây là lần thứ hai Hạ Hoài Linh nhìn thấy đối phương, lần đầu tiên chính là trong lãnh cung, khi đó Chúc Vân Cảnh khóc lóc viện lý do hài tử trong bụng cầu xin hắn cứu lấy mình, lần này cũng chính là vì nhi tử hai người bọn họ.

“Ngươi đừng vội, chúng ta nhất định sẽ tìm được Nguyên Bảo, con nó không có chuyện gì đâu.”Hạ Hoài Linh thầm thì an ủi Chúc Vân Cảnh, trong lòng hắn giờ đây cũng lo lắng không kém gì so với đối phương, thế nhưng Chúc Vân Cảnh đã hoảng hồn, cho nên hắn phải duy trì sự tỉnh táo.

Chúc Vân Cảnh giơ tay lung tung lau nước mắt nghẹn ngào: “Ta quả nhiên là một kẻ vô dụng mà, Nguyên Bảo vốn nên là hoàng trưởng tôn cao quý nhất trần đời mới phải, thế mà ta không những không cho nó được danh phận ấy, mà hiện tại còn làm mất, nếu lỡ như Nguyên Bảo xảy ra chuyện…”

“Sẽ không, “Hạ Hoài Linh ngắt lời Chúc Vân Cảnh, “Đừng tự hù dọa mình, kẻ trộm nhi tử chúng ta đi chắc hẳ cũng có mưu đồ gì đó, cho nên tạm thời sẽ không động đến Nguyên Bảo, bây giờ chúng ta cần nhanh chóng tìm con về là được.”

“Nhưng con nó mới lớn có bây nhiêu, nếu như bị khát bị đói bị dọa sợ thì làm sao đây?”Chúc Vân Cảnh càng nói càng lo lắng, Hạ Hoài Linh nhất thời không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về tay đối phương động viên.

Sau khi về đến phủ, Khương Diễn vội vã đến bẩm báo lại, nói là có dẫn người đến phố Hạnh Hoa truy tìm, thì không thấy bóng dáng tình nhân Trần Bác bao nuôi là Ngu Hương Nhi đâu, nàng ta cũng biến mất vào nửa đêm hôm qua.

Nghe vậy con ngươi Hạ Hoài Linh chợt sầm tối lại, trầm giọng căn dặn: “Bây giờ ngươi liền vào trong doanh dẫn theo nằm ngàn binh mã, chờ lúc nữa cùng ta đến thành Hỗ Dương, lấy lý do lục soát người Di trà trộn vào quan nội, thiết quân lập* khắp toàn thành, khám xét từng nhà một, nhất định phải tìm được nhi tử.”

— Thiết quân lập: việc áp đặt sức mạnh quân sự lên những vùng được chỉ định dựa trên tình huống khẩn cấp.

Tuy rằng không biết ngay cả nhi tử mà Hạ Hoài Linh cũng có cả rồi, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để hỏi chuyện này, Khương Diễn nghe mệnh lệnh xong chợt ra vẻ lo âu nhắc nhở đối phương: “Tướng quân, làm chuyện ầm ĩ như vậy hình như có hơi không được ổn cho lắm, dù sao thành Hỗ Dương này cũng nhiều người dễ dàng tìm ra tin tức…”

“Không có chuyện gì đâu, ngươi đi đi.”

Căn dặn Khương Diễn xong, Hạ Hoài Linh lại kêu người tới đi truyền lời cho Đinh Dương: “Nói với Đinh phó soái kêu hắn hiện tại trông chừng cửa biên quan, bất kỳ hàng hóa ra vào nào đều cần phải kiểm tra rõ ràng, cũng như tra khảo cẩn thận những người qua lại, hễ như có ai đó khả nghi liền trực tiếp giam giữ lại.”

Chúc Vân Cảnh vẫn đang thất thần bỗng nhiên lên tiếng: “Ta đi cùng mọi người.”

Nội tâm Hạ Hoài Linh chỉ biết buông tiếng thở dài, cuối cùng vẫn không nói ra lời khuyên can nào: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play