*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiến vào hạ tuần* tháng giêng, khí trời gió tuyết đan xen nhau rốt cục cũng trở nên thoáng đãng, lúc này Chúc Vân Cảnh đang ôm nhi tử đứng bên cửa sổ, tay nhẹ nhẹ vỗ về đứa nhóc đáng buồn ngủ trong ngực, còn bản thân thì mất tập trung nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Hạ tuần: tuần cuối cùng của tháng.

Cái cây mới trồng trong sân chưa được bao lâu đã nở rộ hoa, làm tăng thêm một ít sắc thái diễm lệ cho cảnh xuân trong viện tẻ nhạt này. Tâm tư Chúc Vân Cảnh cứ lơ lơ lửng lửng, trong lúc đang mải thơ thẩn, người hầu từ ngoài chợt vào, tỏ ra vô cùng phấn khởi đi tới bẩm báo: “Thiếu gia, hầu gia về rồi.”

“Thật sao?” Chúc Vân Cảnh có chút bất ngờ, bởi do Hạ Hoài Linh mới tới nơi này, cho nên nếu muốn dựng nên uy vọng trụ vững bước chân thì hiển nhiên cũng phải bỏ ra chút tâm tư, tuy địa vị chênh lệch, nhưng vẫn cùng ăn cùng ở tá túc trong quân doanh, cứ năm ngày mới có thể về một lần, hôm nay ấy vậy mà lại về trước một ngày.

“Thật đó, người đã đến tiền viện, đang ở trong phòng chính đằng trước.”

Chúc Vân Cảnh không do dự nhiều, mà giao nhi tử cho bà vú rồi ra cửa.

Mới đi đến tiền viện, liền nghe thấy giọng nói lớn tiếng của người thủ hạ Hạ Hoài Linh gọi là Khương Diễn. Chúc Vân Cảnh chợt ngừng lại, vốn đang định xoay người lại quay về, thì nghe thấy tên Khương Diễn kia đang nói đến việc kết hôn giữa hắn và Hạ Hoài Linh: “Ta ở trong quân nghe thấy người ta nói tướng quân muốn kết hôn, còn tưởng rằng là tin đồn bậy, không nghĩ tới lại là sự thật, sao lại đột nhiên như vậy, người thật sự muốn cưới một nam thê sao?”

Hạ Hoài Linh nói: “Là do tổ phụ an bài, sợ ta ở bên này cứ trì hoãn việc thành gia lập thất, cho nên liền làm chủ giúp ta định chuyện hôn nhân.”

Khương Diễn vỗ bàn một cái, rồi nói: “Ta nhớ ra rồi, có phải là cái vị tiểu công tử năm đó người ở Cảnh Châu đã dùng miệng ước định chuyện kết hôn phải không? Không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy mà thật sự có thể hoàn thành.”

Hạ Hoài Linh: “…”

Khương Diễn lúc còn nhỏ là thuộc hạ của cha hắn, sau đó lại tiếp tục đi theo bên mình, cho nên cũng biết một chút chuyện lúc trước, có điều nếu đối phương đã hiểu lầm, hắn cũng không màng giải thích, coi như việc này một khi thực sự truyền ra sẽ dễ dàng che giấu thân phận Chúc Vân Cảnh, ít ra cũng tốt được chút ít.”

Chúc Vân Cảnh đứng ở ngoài cửa chợt cong khóe miệng, sau đó xoay người rời đi.

Hạ Hoài Linh lúc vào cửa thì Chúc Vân Cảnh đang nằm nhoài bên giờ, trong tay cầm lấy một cái trống nhỏ đùa với nhi tử. Con ngươi của Nguyên Bảo xoay chuyển theo động tác đối phương, còn khua tay múa chân, vừa nhìn liền biết là một nhóc thông minh.

Hạ Hoài Linh đứng ở một bên nhìn một hồi, cười nói: “Điện hạ đúng thật là hăng hái.”

Chúc Vân Cảnh ngồi thẳng lại hừng hờ lên tiếng: “Sao hôm nay ngươi lại quay về?”

“Ngày mai chính là ngày khai trương của khu chợ lớn nhất thành Hỗ Dương, không phải lúc trước ngươi nói muốn đi xem sao? Vậy giờ có định đi không?”

Tất nhiên là muốn đi rồi, Hạ Hoài Linh chợt cúi người xuống, để sát vào bên tai Chúc Vân Cảnh hỏi đối phương: “Tước nhi, ai lại chọc ngươi mất hứng?”

Chúc Vân Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: “Tự ngươi suy nghĩ xem.”

Qua ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, hai người liền ra cửa, Hạ Hoài Linh gọi người chuẩn bị xe ngựa, Chúc Vân Cảnh lại nói muốn cưỡi ngựa: “Ngồi xe ngựa đi sợ là đến trời tối mới có thể tới nơi, vẫn là cưỡi ngựa đi.”

“Thân thể ngươi…”

“Ta chỉ sinh con, chứ không phải mắc bệnh nan y, cho nên sẽ không yếu ớt như vậy.” Chúc Vân Cảnh lưu loát xoay người lên ngựa, mũ rèm đen bị gió thổi tung ra một chút để lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ của ai kia: “Có đi hay không?”

Hạ Hoài Linh lên ngựa đuổi theo: “Đi.”

Không mang theo người nào, chỉ có hai người bọn họ, từ từ đuổi chặt nhau, trước khi trời vào ban trưa, đã đi tới cửa tòa thành trì lớn nhất ở thành Hỗ Dương nằm ở biên quan này.

Cửa thành mở rộng, ngoại trừ người Đại Diễn ra ra vào vào cũng không thiếu những thương nhân ăn mặc trang phục của người Di, những người ngoại ban mũi cao mắt sâu cũng không hẳn là ít. Hạ Hoài Linh nhỏ giọng khẽ nói với Chúc Vân cảnh: “Ở chỗ Quỳnh Quan này chính là như vậy, người ở nơi nào cũng có, đến thành Hỗ Dương tức là đi đến hướng của bạc rồi.”

“Chẳng lẽ nơi này còn có thể nhặt bạc sao?”

“Cái này thì không, có điều cũng gần giống vậy.”

Sau khi vào thành, Hạ Hoài Linh dẩn Chúc Vân Cảnh đi thẳng tới con phố kinh doanh sầm uất náo nhiệt nhất trong thành. Lúc trước hắn từng nghe qua, nơi này là khu trung tâm của toàn bộ thành Hỗ Dương, tên phố được gọi là phố lớn Hoàng Kim, hôm nay chính là ngày một tháng có một lần khai trương chợ ở thành Hỗ Dương.

Ở chỗ góc đường, sau khi gửi ngựa vào một chỗ riêng trong chuồng, Hạ Hoài Linh kéo Chúc Vân Cảnh đi vào dòng người rộn rộn ràng ràng vào bên trong phố xá.

Cửa hàng hai bên đường phố mọc san sát nhau, ở giữa còn có mấy người làm ăn nhỏ bày sạp, bọn họ đến từ trời nam biển bắc, đoàn ngựa tụ tập, dùng ngôn ngữ các tộc trao đổi giá cả, bọn họ bọn bán ra tơ lụa, là trà, đồ sứ quan nội… sau đó từ quan ngoại mua về ngựa, dê, bò, da lông.. Loại giao dịch như vậy đã diễn ra gần trăm năm trên vùng đất này, cho dù mấy năm trước ngay lúc ngọn lựa chiến tranh giữa Đại Diễn và Bắc Di bùng nổ dữ dội nhất, thì việc qua lại buôn bán ở nơi này chưa từng bỏ dở qua.

Chúc Vân Cảnh dừng lại trước một sạp hàng người Di, tiện tay cầm lấy một cái mũ nỉ bằng da hổ* treo ở trên đỉnh sạp. Vài sợi lông mao may ghép trên vành mũ cực kỳ xinh đẹp, nhìn đến là thú vị, người chủ dùng nửa hán nửa ta báo giá, Chúc Vân Cảnh nghe xong không cò kè mặc cả gì, mà trực tiếp đưa vụn bạc qua, sau đó giơ mũ lên ra hiệu Hạ Hoài Linh xem: “Cho Nguyên Bảo, ngươi thấy đẹp không?”

u8323211862158152936fm27gp0jpg

Hạ Hoài Linh cười gật đầu: “Ngươi thích là được.”

Cả hai đi dạo một đường, trong tay lúc này của Chúc Vân Cảnh đều cầm bảy tám món, tất cả đều là dùng để chơi mua cho nhi tử, tuy rằng mấy món này chỉ là mấy đồng tiền không đáng giá, nhưng khi ở tại nơi quan ngại này đều cảm thấy đến là hiếm lạ.

Đến giữa trưa, hai người tìm một tửu lâu đi vào dùng cơm trưa,  cả hai chọn nhã gian không người quấy rầy, sau đó ngồi xuống ở cái bàn cạnh cửa. Hạ Hoài Linh một bên châm trà cho Chúc Vân Cảnh, một bên thuận miệng hỏi: “Ngươi thấy nơi này như thế nào?”

Chúc Vân Cảnh nhấp một ngụm trà, rồi lại nhìn phong cảnh phố xá náo nhiệt bên ngoài cửa sổ một lát, mới nói đúng vào trọng tâm: “Quả thực vượt khỏi sự tưởng tượng, nhưng nếu muốn nói nơi này sầm uất hơn kinh thành, thì đây hẳn là nói ngoa rồi.”

“Đúng là như vậy, có điều nơi đây chỉ là một tòa thành trì biên quan, có thể được như vậy, cũng phải trải qua muôn vàn khó khăn.”

“Mấy tòa dinh thự ở mặt sau con đường này đều thuộc về những người thương nhân kia sao?”

Hạ Hoài Linh theo tầm mắt Chúc Vân Cảnh nhìn sang, bọn họ hiện tại đang ở lầu ba tửu lâu. Ngồi từ trên cao khi nhìn ra xa, liền trông thấy mặt sau con phố Hoàng Kim này là từng tòa trạch viện quy hoạch đến vô cùng ngay ngắn, mặc dù không phải đại viện nhà cao cửa rộng, nhưng nhìn qua cũng thực sự khí thế bừng bừng.

“Phải, có người còn nói thương nhân ở đây ngay cả chén bát cũng được làm bằng vàng, khắp nơi trong nhà đều cất giấu vàng bạc, nhiều đến mức mấy đời cũng dùng không hết.”

Chúc Vân Cảnh nhíu mày: “Buôn bán ở đây có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao?”

Hạ Hoài Linh lắc đầu: “Chỉ ra ngoài chợ bán những thứ kia cũng chỉ kiếm lời thôi, cũng không thể khiến cho bọn họ giàu nứt vách đổ tường được. Những người thương nhân ở đây kết phe phái, bọn họ đều có qua lại với các bộ tộc Bắc Di, ngoại trừ bán những thứ tầm thường như tơ lụa, lá trà, còn ngấm ngầm cùng bọn người kia giao dịch lương thực, muối lậu, về sau còn là đồ sắt nữa.”

Chúc Vân Cảnh hơi trợn to hai mắt: “Bọn họ sao dám chứ?”

“Có cái gì mà không dám, ” Hạ Hoài Linh tỏ ra bình tĩnh mà uống trà, “Trời cao hoàng đế xa*, nơi này ai có thể quản được bọn họ, ngay cả tri phủ thành Hỗ Dương cũng là người của bọn hắn.”

— Chỉ những nơi xa xôi, hẻo lánh mà quyền lực không tới được

“… Tại sao ngươi lại biết những thứ này?”

“Người ở đây biết chuyện này cũng không ít, bao gồm gia đình bên vợ Lâm gia của Tề vương. Ta có cho người đến Giang Nam điều tra bọn họ một khoảng thời gian dài, phát hiện bọn họ cũng cấu kết với hội, vụ buôn muối lậu lúc trước, bọn họ cũng có nhúng ta vào, cho nên cũng đã bị liên lụy không ít. Nhưng mà có lẽ bọn họ đã sớm nghe được phong thanh có gì đó không hay, bèn giữ xe bỏ tướng chủ yếu bảo vệ cho mình,  cho nên chuyện buôn muối lậu với bọn họ mà nói chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, ta hoài nghi chuyện bọn họ làm thật ra là luyện chế đồ sắt, sau đó qua tay thành Hỗ Dương mua bán cho người Di, cướp lấy mấy đồng tiền tài bất nghĩa.”

— Bỏ xe giữ tướng: là một thuật ngữ chuyên ngành của môn cờ tướng, ý trên mặt chữ tức là bỏ con “xe” để giữ lại con “tướng(soái)”, ví là phải hy vọng một món đồ quan trọng để bảo vệ món đồ quan trọng quan trọng hơn.

Vẻ mặt Chúc Vân Cảnh trở nên lạnh tanh: “Bọn họ thật to gan! Thầm luyện đồ sắt bán cho người Di, còn tư thông với địch phản quốc là cái quỷ gì đây?”

Ngọn lửa chiến tranh ở chốn biên quan qua nhiều năm như vậy vẫn cứ không ngừng, khiến cho con dân bách tính sinh sống ở nơi này chịu đủ chiến loạn nỗi khổ nghèo đói, đám người Di kia ở đây cũng không chút e dè gì mà  cướp đốt giết hiếp, bởi sau lưng bọn họ còn có người Đại Diễn đang trợ giúp ngược cho, cái này làm sao có thể không khiến người căm phẫn sục sôi cho được?

Hạ Hoài Linh than thở: “Đáng tiếc hiện tại trong tay ta còn chưa có chứng cứ xác thực, hiện tại để tránh bứt dây động rừng, chỉ còn có nước tạm thời khống chế, quan sát thêm một đoạn thời gian nữa. Nhưng quả thật càng điều tra vào sâu, ta càng cảm thấy Tề vương cùng Chúc Vân Tuần có lẽ chưa hẳn trở thành đồng mưu, lúc trước ta cứ cho rằng bản thân có thể nhanh chóng tra ra bằng chứng là Tề vương ở sau lưng dẫn dắt vụ muối lậu, bây giờ nghĩ lại cảm thấy chưa hẳn là như vậy, bởi Lâm gia cũng tham gia vào vụ buôn lậu, tuy rằng cuối cùng may mắn tránh được một ải, nhưng cũng chịu tổn thất cực kỳ nặng, giờ nếu là hơi so sót một tí lộ ra chuyện liên quan đến phương bắc này, tất nhiên khiến cho chuyện trở thành vấn đề nghiêm trọng, Tề vương sẽ không đến nổi liều lĩnh làm bại lộ khiến Lâm gia nguy hiểm, nếu không phải vậy thì hắn cũng sẽ không vẽ rồng vẽ rắn chuyện đi ám sát ngươi.”

Chúc Vân Cảnh nói: “Không lẽ Chúc Vân Tuần tự mình làm sao? Hắn chỉ là một hoàng tử cả ngày giam mình trong cung đọc sách, làm gì mà có bản lãnh lớn đến mức có thể nhúng tay làm thành công chuyện ở Giang Nam?”

Hạ Hoài Linh ho nhẹ một tiếng: “Hắn không thể thôi, nhưng tổ phụ cùng nhị thúc ta thì lại có thể…”

Chúc Vân Cảnh: “…”

Còn nữa, chính là việc Chúc Vân Tuần đã sớm biết chuyện Hạ Hoài Linh đến Giang Nam truy tìm chứng cứ, nếu như người nhà họ Hạ lúc trước có xem qua bức tấu chương đã bị ngăn lại của Đỗ tri phủ, hiển nhiên sẽ đứng ra giúp đỡ từ sau lưng, dù cho không có Hạ Hoài Linh, bọn họ cũng sẽ để cho người khác dâng chứng cứ đến trước mặt hoàng đế rồi.

Chúc Vân Cảnh tức giận trừng mắt nhìn Hạ Hoài Linh: “Vì lẽ đó nên ngươi xác định chuyện ám sát ta không phải người nhà họ Hạ làm đúng không?”

“Này hẳn là không, ” Hạ Hoài Linh khẽ lắc đầu, “Bọn họ không có lá gan đó.”

“Nếu không phải vì Chúc Vân Tuần, thì cớ sao Tề vương phải giết ta? Ta chết đi hắn được lợi gì? Ngôi vị hoàng đế cho dù có đổi người thì sao cũng không thể tới phiên hắn được chứ?”

“Ta không biết.”

Chúc Vân Cảnh chẳng muốn nói nữa, lúc này mọi ăn hai người kêu đã sắp xếp đầy đủ trên bàn, hắn vùi đầu bắt đầu dùng bữa. Hạ Hoài Linh gắp rau cho đối phương, khẽ nói: “Tước nhi, ta đã ra khỏi Hạ gia, giờ bọn họ là bọn họ, ta là ta.”

“Được được, ta biết, ” Chúc Vân Cảnh ngắt ngang hắn, “Đừng nói mấy lời vô ích này nữa.”

Hắn nói xong bỗng nhíu mày lại: “Vậy chuyện Tiền nguyên soái chết hẳn là có liên quan đến những chuyện này đúng không? Không phải vị Trần phó soái kia có giao du mật thiết với những người thành Hỗ Dương kia hay sao? Có khi nào là do Tiền nguyên soái phát hiện bọn họ tư thông với địch phản quốc, trong lúc đang chuẩn bị bẩm tấu lên triều đình, thì bị Trần phó soái diệt khẩu không?”

Hạ Hoài Linh nói: “Có chút ít khả năng.”

“Bệ hạ mật chỉ bảo ngươi tra án, vậy ngươi định ra tay từ đâu?”

“Trước tiên gặp gỡ những thương nhân trong hội kia.”

Chúc Vân Cảnh không rõ: “Đi làm sao?”

“Nghe nói ngày mai là đại thọ mẫu thân tám mươi tuổi của hội trưởng thương hội, vị kia là một thương nhân lớn đến từ Tấn Tỉnh tên Tằng Cận Nam, trong nhà mở đại yến mời khách, hay là chúng ta suy nghĩ cách trà trộn vào đi.”

“Không có thiệp mời làm sao trà trộn vào đây?”

Hạ Hoài Linh cười nói: “Lén lấy một tấm là được rồi.”

Chúc Vân Cảnh: “…”

Lén?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play