Nghe được bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng pháo vang, Chúc Vân Cảnh đang nằm vùi trên nhuyễn tháp bỏ quyển sách trên tay xuống, không thoải mái nhíu nhíu mày, rồi gọi người vào: “Sao lại ồn ào như thế?”
“Thiếu gia, hôm nay là ngày mười lăm tháng tám.” Gã sai vặt lấy làm niềm nở, cũng nhờ phúc của vị trong phòng này, mà gần đây hầu gia nhiều lần đến trang, còn thường xuyên ban tiền thưởng cho bọn họ. Mới sáng sớm hôm nay thôi, ai nấy đều được cho hai lạng bạc, tất nhiên là cảm thấy vui vẻ rồi.
Chúc Vân Cảnh khẽ run, hiện tại hắn ở trong trang, thành ra cảm thấy tháng ngày trôi qua chậm đi, không màng thế sự, đã sớm quên mất hôm nay là ngày nào năm nào. Nếu không nhờ gã sai vặt nhắc, hắn thật sự không nhớ rõ nhanh như vậy đã sang giữa thu rồi.
Năm ngoái… Ngày này năm ngoái, hắn cùng hoàng đế đi thắp hương tế nguyệt*, cúng bái tổ tiên, buổi tối trong cung còn có buổi tiệc yến của các quân thần, cả ngày không khi nào thôi náo nhiệt. Bây giờ hắn một bộ dạng tham sống sợ chết rúc trong cái xó này, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có, dường như cảm nhận được bản thân đã bị thế gian quên lãng.
— Tế nguyệt: một trong những tế lễ quan trọng thời cổ đại, hằng năm vào tiết thu phân thiên tử sẽ lập đàn cúng tế nguyệt thần.
Thấy Chúc Vân Cảnh hình như không được vui, gã sai vặt dò hỏi: “Thiếu gia, vừa khéo mấy ngày nay hoa quế trong vườn đã nở ngát hương, hay là người nhanh chân đến đó xem sao?”
Chúc Vân Cảnh nghe xong chỉ trưng ra vẻ mặt lãnh đạm: “Thôi không cần, ngươi lui ra đi.”
Bởi vì không đói bụng, cho nên bữa tối Chúc Vân Cảnh không ăn được bao nhiêu, ngay cả bánh trung thu trên bàn cũng chẳng màng đụng tới một miếng. Bóng đêm dần sâu hơn, hắn vẫn tựa trên giường, trong tay cầm quyển sách, bộ dạng mất tập trung thỉnh thoảng mới chịu lật một tờ.
Hạ Hoài Linh qua giờ tuất mới tới, cho dù đối phương đến ngày hay đêm, lúc Chúc Vân Cảnh nhìn thấy không khỏi sửng sốt chốc lát, mới hững hờ nói: “Hầu gia sao lại đến đây.”
Hạ Hoài Linh khẽ mỉm cười: “Hôm nay trung thu, sợ ngươi ở một mình buồn chán, nên mới đến thăm ngươi.”
Chúc Vân Cảnh không hề tỏ ra cảm kích chút nào: “Tết trung thu, hầu gia không ở lại trong phủ, không sợ người nhà hoài nghi sao?”
“Không đâu, sau khi kết thúc yên cung ta về phủ trước, cùng người nhà ngắm trăng, rồi đợi bọn họ nghỉ ngơi mới tới đây.” Hạ Hoài Linh trầm giọng giải thích.
Chúc Vân Cảnh “Ừ” một tiếng: “Cung yến… Rất náo nhiệt đúng không?”
“So với năm ngoái không kém là bao, ta là lần đầu tới tham gia.” Hạ Hoài Linh hời hợt kể, “Mà kỳ thực đồ ăn trong bữa tiệc không mấy dễ ăn, lúc bưng lên bàn đã nguội lạnh, đã vậy còn phải nghe bệ hạ thánh dụ, sau đó phải hàn huyên khách sáo với mọi người, ăn cũng không được yên.”
Thấy vẻ mặt Chúc Vân Cảnh lạnh nhạt, hắn lại nói tiếp: “Thân thể bệ hạ đã khá hơn nhiều, mấy ngày nay cũng lâm triều trở lại. Ta còn thấy ngũ điện hạ, hiện tại xem ý của bệ hạ, chắc là muốn cho ngũ điện hạ đi vào triều đường rồi.”
Căn bản khi phế bỏ thái tử thì cả triều đều cho rằng khi đổi cũng nên đến lượt nhị hoàng tử, nhưng xưa nay lòng quân khó lường, chẳng những Chiêu Dương đế chưa có ý định lập lại thái tử, mà còn định đẩy một đích tử ẩn thân bấy lâu nay lên. Mọi người cũng cảm thấy giật mình, tuy Chúc Vân Cảnh đã ngã, nhưng vẫn còn có một Chúc Vân Tuyên, mà khi nhìn ý tứ của hoàng đế vẫn chưa thấy vì chuyện phế thái tử cùng Tạ gia mà giận chó đánh mèo lên Chúc Vân Tuyên, trái lại chịu cân nhắc dự định của hắn, cho nên hiện tại ai còn dám nói Chúc Vân Tuần kia nắm chặt trong tay. Mà về những nhi tử khác của Chiêu Dương, tam hoàng tử địa vị thấp do sinh ra từ cung nữ, cả người chất phác ngây ngô, tứ hoàng tử thì thân thể tàn tật, những hoàng tử còn lại đều còn nhỏ, không đề cập tới cũng được.
Chúc Vân Cảnh cười khẩy: “Vậy chẳng phải tên Chúc Vân Tuần kia sẽ tức chết hay sao?”
“Mọi chuyện sao có thể theo ý muốn của hắn được.”
“A Tuyên có khỏe không?”
“Ngươi yên tâm đi, ngũ điện hạ rất thông minh, đã biến tiến lui trong cách đối nhân xử thế, ta thấy hắn sẽ sớm thích ứng thôi.”
Chúc Vân Cảnh không hỏi tiếp nữa, mà chuyển sang đề tài khác: “Đã tới giờ này ngươi còn có thể ra khỏi thành?”
“Đêm nay trong thành có hội hoa đăng, cho nên cửa thành mở suốt một đêm.” Hạ Hoài Linh giải thích, “Ta nghe người ta nói, cả ngày ngươi không chịu bước ra khỏi phòng thật sao? Không lẽ hài tử trong bụng lại làm phiền ngươi?”
“Không muốn động đậy mà thôi.”
“Thân thể ngươi càng ngày càng nặng, đại phu có nói chỉ cần ngươi đi lại nhiều một chút.. Được, được, ta không nói nữa.” Thấy Chúc Vân Cảnh đen mặt, Hạ Hoài Linh nhanh chóng đổi giọng, hắn không muốn trong ngày lễ tết mà chọc cho Chúc Vân Cảnh không vui.
Ánh mắt của hắn khẽ ngừng lại trên phần bụng tương đối đồ sộ của Chúc Vân Cảnh. Một tháng qua ở tại nơi này, mắt trần cũng có thể nhìn thấy được nơi đó to ra thêm một vòng, cũng may hiện tại không phải ở trong cung, bằng không muốn che giấu cũng là chuyện không mấy dễ dàng.
Nhìn ra được tầm mắt của hắn, Chúc Vân Cảnh bèn giơ tay, dùng ống tay áo rộng lớn che đi cái bụng của mình, không muốn cho ai kia nhìn nữa, tâm ý dường như có chút bịt tai trộm chuông.
— Bịt tai trộm chuông: tự mình lừa dối mình, không lừa được người khác.
Hạ Hoài Linh cười nhẹ một tiếng: “Vậy nể tình ta giờ này cũng đã ra khỏi thành tới thăm điện hạ, điện hạ có thể thưởng cho ta chút mặt mũi bằng cách theo ta vào vườn ngắm trăng được không?”
Trong ngôn ngữ của hắn hết sức chân thành, ánh mắt cũng đến là nóng rực nhìn Chúc Vân Cảnh.
Hàng mi Chúc Vân Cảnh hơi giật, nhìn sang chỗ khác: “Ta muốn nghỉ ngơi.”
“Điện hạ..”
Trầm mặc trong chốc lát, Chúc Vân Cảnh khẽ hừ một tiếng rồi ngồi dậy: “Ngươi để ta uống rượu thì ta đi.”
Hạ Hoài Linh cười đáp ứng: “Chỉ có thể uống một chén.”
Trong vườn tỏa ngát vị ngọt của hương hoa quế, từng chùm nở đầy đầu cành ẩn trong màn đêm đong đưa theo gió. Gã sai vặt cầm theo đèn lồng đi phía trước, ánh nến nhàn nhạt lộ ra ánh trăng trong ngần, bao phủ thân người đang sóng vai cùng đi ở sau.
Khung cảnh yên tĩnh đến là vậy, làm cho Chúc Vân Cảnh có hơi mất tập trung, dưới chân cứ lảo đảo đạp trên lá rơi xốp giòn một hồi, được Hạ Hoài Linh bên cạnh đỡ lấy. Hạ Hoài Linh dịu dàng nhắc nhở hắn: “Cẩn thận.”
Không cần chờ Chúc Vân Cảnh phản ứng, Hạ Hoài Linh đã nắm tay đối phương. Bàn tay Hạ Hoài Linh rất to, trong lòng bàn tay có vết chai sần do phải cầm kiếm quanh năm. Chúc Vân Cảnh bị ai kia nắm chặt tay, trong lòng vừa có chút khó chịu vừa có cảm giác nói không nên lời, giãy hai lần không thoát ra được, bèn để mặc hắn.
Hạ Hoài Linh nắm tay Chúc Vân Cảnh thẳng một đường đi vào nơi đẹp nhất trong vườn. Hắn đã sai người đặt điểm tâm cùng rượu ở nơi đó, lại sai người cầm theo nệm giường bằng da lót lên ghế lạnh, sau đó mới đỡ Chúc Vân Cảnh ngồi xuống.
Chúc Vân Cảnh cảm thấy khó chịu cố nhịn đau chống tay đỡ sau lưng, Hạ Hoài Linh thấy hắn không thoải mái, lại sai người đem ghế có chỗ tựa lưng đến: “Ngươi ngồi cái này đi.”
Chúc Vân Cảnh chỉ chỉ cái bụng mình, tức giận nói: “Ta ngay cả ngồi cũng ngồi không vững, tất cả đều là do nó mà ra.”
Hạ Hoài Linh chỉ đành nhịn cười khuyên nhủ: “Hà tất đi tính toán với một đứa nhỏ còn chưa ra đời.”
“Ai kêu hắn không để ta dễ chịu.”
Chúc Vân Cảnh trừng Hạ Hoài Linh một lúc, kế đó không nói gì nữa, mà chỉ ngẩng đầu nhìn một vầng trăng tròn trĩnh đang lơ lửng phía chân trời, ngơ ngác suốt một hồi lâu, rồi lầm bầm nói: “Đây là lần đầu tiên trong mười lăm năm trời ta chân chính nhìn rõ mặt trắng đến cùng tròn méo ra sao.”
“Lẽ nào trước đây điện hạ chưa từng nhìn thấy qua sao?”
Thật ra là đã từng nhìn qua rồi, lúc đó hắn còn rất nhỏ, được mẫu hậu ôm vào trong ngực, cũng từng nhút nhát tò tò nhìn trăng tròn như khay bạc phía chân trời không chịu dời mắt đi. Mẫu hậu ghé vào tai hắn nhẹ giọng cười gọi nhũ danh, còn cắt bánh trung thu thành từng miếng nhỏ đút cho hắn ăn, đó là một kỷ niệm đẹp hiếm có liên quan đến ngày trung thu trong trí nhớ của hắn.
Chúc Vân Cảnh nói:”Ở trong cung ai mà có thời gian nhìn mấy thứ này, ngồi chung bên nhau nói là ngắm trăng thôi, nhưng tâm trạng đều nhắm vào việc lấy lòng bệ hạ cùng thái hậu, quá ư là tẻ nhạt.”
Hạ Hoài Linh gật đầu: “Trung thu ở dân gian có nhiều thứ vui hơn, chỉ mỗi hội hoa đăng trên đường Trường An cũng đã tưng bừng cả đêm.”
“Thật sao?” Giọng điệu Chúc Vân Cảnh cũng chỉ hững hờ, không quá ngóng trông, “Quả thực ta chưa từng nhìn qua.”
“Vốn định dẫn người đi xem một chuyến, chỉ là hiện tại ngươi không tiện ra ngoài.” Trên mặt mang mặt nạ thì còn được, nhưng mà cái bụng to của Chúc Vân Cảnh đã qua năm tháng, Hạ Hoài Linh thực sự không dám mạo hiểm dẫn hắn đi tới những nơi đông người.
Chúc Vân Cảnh cúi đầu, tâm trạng lúc nàng dường như càng tệ hơn. Hạ Hoài Linh cắt bánh trung thư đưa cho hắn, lại rót thêm một chén rượu quế hoa*: “Rượu này là tự cất trên trang, bánh trung thu cũng mới ra lò, ngươi thử chút đi.”
Chúc Vân Cảnh lấy một miếng bánh trung thu, sau khi nếm được miếng nhỏ liền buông đũa xuống.
“Ăn không ngon sao?”
“Cũng tạm thôi.” Kỳ thực thì mùi vị cũng không tính là tệ, nhưng vẫn không có vị ngọt mềm dẻo như bánh trung thu năm đó mẫu thân đút cho hắn ăn.
Chúc Vân Cảnh bưng chén lên, hương rượu thơm ngát còn có mùi ngọt ngào của hoa quế. Bản thân vốn đang buồn bực, thành ra còn chưa kịp nếm mùi vị gì, liền trực tiếp đổ rụng vào bụng, trong lòng vô cớ cảm thấy sầu não.
Hạ Hoài Linh thấy đối phương như vậy cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, vốn định trêu đùa chút cho Chúc Vân Cảnh giải buồn vui vẻ, nhưng hình như phản tác dụng lại gợi lên đau thương cho hắn.
Chúc Vân Cảnh buông chén xuống, khóe mắt đỏ lên long lanh nước nhìn Hạ Hoài Linh: “Ta muốn uống nữa.”
“Điện hạ.. Người không thể uống thêm.”
“Tại sao chứ?” Trong mắt Chúc Vân Cảnh hiện lên một sự oan ức: “ta chỉ là muốn uống thêm nửa chén rượu cũng không được sao? Ngươi chỉ biết quan tâm thứ trong bụng ta, mà không cho ta toại nguyện một lúc sao?”
Hạ Hoài Linh kiên trì dỗ dành hắn: “Ta là vì sức khỏe của ngươi.”
“Vậy thì nên để ta vui vẻ một chút chứ.”
“Nhiều nhất chỉ được thêm một chén.”
Chúc Vân Cảnh cũng vừa lòng thỏa ý, nhận lấy chén rượu đầy tràn lần nữa, sau đó lảo đảo rót vào trong miệng.
Hạ Hoài Linh nhỏ giọng nhắc nhở: “Uống chậm một chút, uống như vậy sẽ say.”
“Uống say chẳng phải tốt hay sao? Uống say thì không cần nghĩ ngợi gì nữa, có thể an uổng miễn cưỡng ngủ ngon giấc rồi.” Chúc Vân Cảnh nhắm mắt lại, hương hoa đã thấm vào chóp mũi, nhẹ thở dài: “Thật tốt, có hoa, có trăng, có rượu…”
Hạ Hoài Linh không biết nên nói gì cho phải, đành phải yên lặng chờ đối phương uống xong chén rượu này.
Chúc Vân Cảnh thật sự đã say, cả người xiêu vẹo trên ghế lờ đờ mơ màng nhìn Hạ Hoài Linh. Thật ra tửu lượng của hắn vốn dĩ không hề kém như vậy, chẳng qua là bởi vì tâm tình không tốt mới trở nên mau say. Hạ Hoài Linh đổ người tới, nhẹ giơ tay xoa xoa gương mặt ửng hồng của con ma men kia.
“Không phải nói ngắm trăng sao? Nhìn ta làm gì?” Chúc Vân Cảnh ậm ờ lầm bầm.
Ngón tay Hạ Hoài Linh di chuyển tới bên gò mà nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó khẽ nỉ non: “Ngươi rất đẹp.”
“Đẹp thì có ích lợi gì chứ, ” Chúc Vân Cảnh nói xong cười khẽ, “Thật ra cũng có dụng, thử hỏi nếu dung mạo ta không đẹp coi như đã chết rồi, bởi ngươi chắc chắn sẽ không chịu cứu ta.”
Ánh mắt Hạ Hoài linh nặng trĩu: “Điện hạ…”
Chúc Vân Cảnh lắc đầu: “Cũng chỉ có dụng với mỗi mình người.”
“Ngươi uống say rồi.”
“Ừ, ” Chúc Vân Cảnh lại lung tung gật gật đầu, “Ta say rồi.”
“Say rồi… thật sự sẽ không nghĩ đến gì nữa sao?”Hạ Hoài Linh nhẹ giọng hỏi hắn.
“Không, vẫn không hề. ” Nước trong mắt Chúc Vân Cảnh cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra: “Đều vô dụng, tại sao ngươi lại ở chỗ này, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Hạ Hoài Linh than nhẹ: “Ta đưa ngươi về.”
Chúc Vân Cảnh ngẩn người, khi bị Hạ Hoài Linh ôm đi cũng không giãy giụa, mà chỉ tựa vào bả vai của hắn rồi nhắm hai mắt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT