- nếu cô cảm thấy khó chịu khi ở đây thì ra ngoài đi.

Long nói khi thấy Phụng Thiên cứ đứng im lặng ngó ra ngoài cửa sổ. cô đang suy nghĩ, một cái gì đó rất mơ hồ. lời nói của Long đã kéo cô về thực tại:

- tại sao anh cứ fải khó chịu với tôi như vậy? anh ko gắt tôi thì thấy ko yên lòng hả?

Long hơi sựng khi nghe cô nói như vậy. anh ko nói gì, chỉ im lặng. Phụng Thiên lại nói, nói với 1 chút gì đó xót xa:

- tôi biết. anh ghét tôi. vì anh fải cưới tôi mà tôi thì ko xinh, ko modern như những cô bạn gái của anh. tôi biết anh đến đó chỉ vì anh nghĩ là Nhất

Nguyệt đang bị bắt. nếu anh biết là tôi thì chắc anh đã ko đến. tôi biết, tôi biết chứ.

dừng 1 chút lấy hơi, Phụng Thiên tiếp:

- dù sao tôi cũng cảm ơn anh đã ko bỏ đi khi biết đó là tôi.

nói rồi Phụng Thiên bước ra để lại mình Long ko hiểu gì hết

vườn nhà ông Chấn Hoa.

sau khi cãi nhau với Long, Phụng Thiên lao thẳng xuống vườn. cô ngồi đó, bất chợt thấy cổ mình có gì đó nghèn nghẹn. cô khóc.tiếng nấc lớn dần làm cho Nhất Nguyệt đứng gần đó cũng fải chú ý. Nhất Nguyệt bước lại gần Phụng Thiên " tiểu thư khóc? chắc ông anh trời hành của mình làm cho nó khóc rồi" cô bước tới, ngồi cạnh bên Phụng Thiên:

- anh mình làm bạn khóc hả?

Phụng Thiên ko nói. tiếng nấc vẫn lớn dần. Nhất Nguyệt nóng nảy:

- trùi uii, đừng khóc nữa mà. kệ ổng. ông đó khùng khùng để ý làm gì.

Phụng Thiên bất giác nhìn Nhất Nguyệt. cô gái này ko như Yến Nhung. thấy Phụng Thiên bớt khóc rồi Nhất Nguyệt mới nói:

- anh làm gì bạn zậy?

- ko anh chẳng làm gì cả?

- ah ha, vậy là bạn xót ảnh đau mới khóc hả?

Nhất Nguyệt nói giọng nửa đùa nửa thật làm Phụng Thiên đỏ mặt đến độ...cà lăm:

- đâu...đâu ..có.sao...bạn lại nói zậy?

- đùa thôi. nhìn mặt bạn đỏ lên nhìn mắc cừoi ghê.

Nhất Nguyệt thấy tồi tội nên kochọc Phụng Thiên nữa. như nhớ ra gì Nhất Nguyệt hỏi:

- à mà sao bạn bị bắt?

- mình ko biết. tự nhiên bọn nó tới định bắt Yến Nhung đi. nhưng dc 1 quãng thì bọn nó lại quay lại bắt mình.

Phụng Thiên cố nói tự nhiên. cô thừa biết là Yến Nhung đã bán đứng mình. nhưng vì ko biết wan hệ của Nhất Nguyệt và Yến Nhung như thế nào nên cô ko muốn nói thật. Riêng Nhất Nguyệt thì điên dùm Yến Nhung. cô nói thẳng:

- là con nhóc đó bán đứng bạn đó. nó sợ nên nói bạn là vợ sắp cưới anh Long đó.

- vậy sao? mình cũng đoán vậy nhưng mà ko dám nói.

ko hiểu sao cô thấy mình rất thân với Nhất Nguyệt nên cũng nói ra ý nghĩ của mình. còn Nhất Nguyệt chỉ cười khẩy:

- bạn sợ mình nói nó hả? mình ko những nói mà là chửi zô bản mặt hề của nó. mình với nó là kẻ thù đó. bạn nên biết điều này.

Phụng Thiên à lên 1 tiếng. sau đó cả 2 nói chuyện vui vẻ như đã là bạn thân lâu lắm rồi.

tôi, Hoàng Nhất Long 18t là con cùng cha khác mẹ zới con nhóc Nhất Nguyệt.thủ lĩnh trường Blue Angel. bi giờ tôi rất là bực mình. tất cả là tại con nhóc Phụng Thiên đó. con nhóc chết toi đó....dám rủa xả vào mặt tôi, thiệt là tức mà. hồi nãy nhìn bản mặt tôi cũng lầm tưởng là nó hiền nhưng mà....biết zậy tôi đã cho nó ở lại zới mấy thằng khốn đó. nói cám ơn mà như là....diên hết cả người zới con nayyyyỳy....mới đầu tôi thấy nó hay hay, nhưgn mà bi giờ tôi thấy nó có dấn đề nặng. °___° lúc thì nó hiền, lúc thì nó dữ. chẳng biết dg nào mà lần....đúng là bọn con gái rắc rối.

nằm 1 lúc tôi cảm thấy chán. bây giờ tôi đang ở trong fòng 1 đứa con gái....tò mò....tôi đứng dậy...đã bớt đau. ..tôi bắt đầu sự nghiệp FBI của mình bước đến bên bàn... con này ngăn nắp gớm...trên kệ 1 đống sách...mắt tôi bắt đầu hoa lên.. ____ .hmmm...tôi định đi ra ngoài thì lỡ tay làm rớt chồng tập trên kệ...uhmmm...1 sấp hình rớt ra...tôi chợt fì cười khi nhìn thấy con nhóc đó làm dáng trong hình...đang cười nắc nẻ thì tôi thấy rờn rợn đằng sau gáy mình...quay nguời lại:

-ÁAAAAAAA!

tôi la lên hoảng hồn khi thấy nó đứng ngay sau lưng mình. khuôn mặt như muốn ăn tuơi nuốt sống tôi-kẻ tò mò. nó bước tới dành sấp hình trên tay tôi 1 cách thô lỗ. liếc nhìn tôi sắc lẻm. nó bỏ đi ko nói 1 lời sau khi dằng tô gì đó trên bàn. tôi nhìn vào cái tô. thì ra là cháo. tôi ghét ăn cháo. mở cửa đi xuống thì tôi ko tin vào tai mình. con nhóc kia đang rủa xả tôi ko tiêcs lời:

- tên khốn chết toi chết bầm chết dập chết trôi chết nổi chết bờ chết bụi chết đi cho dẹp trờiii tôi ghét anhhhhhhhhhhh

tôi hoa cả tai. nó chửi mà ko cần lấy hơi. còn con em yêu dấu của tôi thì cười nắc nẻ:

- bạn chửi hay ghê. hahahah. ông anh mình mà nghe chắc đứng ko vững.

đúng là tôi đứng ko vững. tôi lao đến chỗ con nhóc láo kia:

- ê, tôi chỉ koi hình cô có 1 chút thôi mà. làm gì rủa tôi dữ vậy?

- anh cười như khùng zậy mà con nói chỉ koi 1 chút.

nó quát thẳng vào mặt tôi như tôi là tôi tớ của nó zậy.

- ah thì tôi...ko ngờ cô nhỏ mọn như vậy.

- uhm tôi nhỏ mọn kệ tôi. anh đừng có **ng vào đồ của tôi nữa.

bản mặt của nó lúc đó rất là đáng ghét zậy mà ko hiểu sao lúc koi hình tôi thấy nó rất dễ thưong mới khùng chớ. tôi nóng nảy quát.

- cho cũng ko thèm. Nhất Nguyệt mình về.

con nhóc này đã **ng đến tự ái của tôi- thủ lĩnh tối cao ___ đang bước tới của thì **ng ông Chấn Hoa. ổng nhìn tôi zới đôi mắt buồn buồn:

- bác xin lỗi, tại đứa con gái ngang ngược của bác mà. con bị như zậy mà nó còn nói con như zậy.

tôi thấy mủi lòng. dầu sao ông cũng là người cứu huynh đệ của mình nên tôi cười giả lả:

- ko có gì đâu bác. có thể cô ấy hiểu lầm cháu thôi mà. một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu tấm lòng cuả con thôi mà.

tôi thấy sau câu nói đầy cảm xúc của tôi thì Phụng Thiên đứng run như trúng gió. còn con em của tôi thì đứng nhịn cười mà đỏ cả mặt. tôi cũng tự thấy rờn rợn khi nói câu đó. ông Chấn Hoa thì ko để ý đến điều đó cười thông cảm. trước khi về tôi cố nài nỉ ông Chấn Hoa giữ kín chuyện hôm nay dùm tôi. ông miễn cưỡng đồng ý.

con nhóc Phụng Thiên làm cho tôi loạn hết cả lên. ko hiểu làm sao mà tôi cứ nhớ bản mặt giả nai của nó. làm wen cả việc đi thăm thằng Thiên Anh và Đình An.báo hại hôm nay thằng Thiên Long gọi điện thoại mắng tôi như trút nước:

- ê thằng kia! tao ko ngờ mày là người như zây! tao vì mày mà nằm liệt giường mà cũng ko dc 1 lời hỏi thăm của mày. tao mà biết như zậy thì đừng hòng tao tới.

tôi hơi choáng. chưa bao giờ tôi thấy thằng này giận đến độ chửi tôi qua điện thoại. thường ngày nếu giận lắm thì nó cũng cố nén mà tới chỗ tôi để cho tôi mấy đấm vào mặt.

tôi cố gắng vui vẻ:

- uhm, tao có lỗi zới mày. mấy hôm nay đếm lại quân tổn thương bên mình nên wên mất..

- uhm, mày để ý mấy thằng đó hơn tao hả? đúng là tao đã lầm tin mày màaaaaa!

nó kéo lê giọng thảm thương trong điện thoai. tôi rợn hết da gà lên zới thằng khùng này nên đành nói:

- tao xin lỗi. tí nữa tao ghé mày rồi tranh thủ đi thăm thằng Đình An luôn.

- khỏi, nó đang ở chỗ tao.

tôi há miêng ra:

-hả? tao nghe nói nó nằm đó fải hơn 1 tháng mới dc ra mà.

- uhm, nhưng mà nó nằm đó chán wá nên chui wa chỗ tao. nó sợ dzề nhà má nó lại bắt vào.

- uhm, vậy đi. tao tới chỗ mày.

- dắt theo cả con em mày nữa!

tôi lại há hốc mồm hỏi lại:

- mày vừa nói cái gì tao nghe ko rõ???

- tao nói ko rõ nên mày hiểu lầm. thằng Đình An nhớ con em mày. nên mày dắt nó tới hộ tao.

tôi cười cười:

còn thằng Thiên Anh sau 1 tieng hừ thì cúp máy.

Thật là lạ, thằng Thiên Anh hồi sáng còn cau có nhăn mặt như khỉ zậy mà bi giờ nhìn mặt tươi như hoa. chắc là có chuyện gì rồi? tôi bước đến chỗ nó. nhìn bản mặt nó kìa! ko biết nghĩ cái quái gì mà cười như khùng.

- ê thằng điên. làm gì ngồi cười 1 mình zậy?

tôi hét lên làm Thiên Anh hết hồn.

- mày điên hả Đình An? la như cháy nhà là sao?

- tao hỏi mày làm gì ngồi thừ ra zậy?

tôi thoáng thấy nét bối rối trên mặt thằng này. hahah dám chắc nghĩ tới gái. hả? chờ chút...nếu thằng này mà đã có đối tượng thì công sức của mình với anh Long đổ xuống cống rồi...nhìn bản mặt ghi hai chữ BÍ MẬT của nó làm tôi đâm ghét. tôi gặng cho = dc:

- sao tao hỏi ko tra lời?

- mày là ba tao hả mà hỏi tao fải trả lời!

- chắc ko đó. tao sợ ba mày hỏi mày cũng ko trả lời.

Thiên Anh có vẻ khó chịu trên mặt.

Thôi ko dại mà **ng vào thằng này. để anh Long tới cho nó 1 trận là xong. mà ông này cũng lạ mình bị như zậy mà ko tới thăm. còn con bạn thân thì cũng lờ mìh. đúng là thế thái nhân tình bi giờ thật là tệ...

-ê, khỏe chưa mà ra đó đứng? koi chừng trúng gió zô lại nhà thương đó mày!!

con nào dám trù tui. giọng lanh lảnh khó quên. tôi quay người lại thì bị cả thân người lao tới.

tôi la lên thất thanh:

- thiên anh, tao bị hiếp. cứu taooooooo!!!

đang la ngon trớn tôi bị một cái tát vào mặt. nhìn kĩ lại mới biết là con bạn thân yêu của tôi.

nó nhìn tôi mặt mày sát khí:

- mày nói ai hiếp mày, thằng điên kia? nể tình mày nói anh hai là nhớ tao, muốn gặp tao nên tao mới tới thôi nha.

hả, con này nói gì tôi ko hiểu? tôi nhớ nó? có. tôi muốn gặp nó? có nhưng mà sao nó biết? tôi có nói anh Long hả? ko. uhmmmm tôi nhìn anh Long. anh nhìn tôi cười ko nói gì. tôi định mở miệng hỏi thì Thiên Anh chặn họng:

- cô làm gì mà ồn ào zậy? nhức hết cả đầu!

Nhất Nguyệt liếc mắt nhìn nó:

- xin lỗi, tôi ko biết là anh khó tính như vậy.

thằng Thiên Anhko nói với nó nữa mà quay sang anh Long:

- sao mày đứng im zậy?

- ko có gì. mà sao hôm nay mày gọi tao sớm zậy?

ah, tôi hiểu rồi. là thằng này đã gọi anh long rồi nói là tôi nhớ Nhất Nguyệt. thằng này đúng là đồ đểu, gắp lửa bỏ tay người mà.hình như nó nhìn thấy bản mặt đương đương tự đắc của tôi. nó liền bảo:

- uhm, mày với Nhất Nguyệt lên nhà ngồi đi. để tao nói chị người làm lấy nước.

anh Long với Nhất Nguyệt đi lên nhà. tôi liền bước tới chỗ nó:

- thằng láo kia. mày nhớ nó thì nói. sao bảo là tao hả?

- ai nói mày là tao nhớ con nhỏ lanh chanh lóc chóc như là con cóc đó chớ.

- hụmm, lanh chanh lóc chóc thì nó có, nhưng mà nó đẹp hơn con coc nhiều đó. mà mày ko nhận để tao lên nói với anh long là tao ko có nhắn mày là tao nhớ nó. để koi như thế nào.

đúng như tui dự tính. nó hoảng hốt nhìn tôi. hahâhah thằng này bị tôi nắm huyệt rồi. nó nói giọng yếu đuối:

- mày mà nói tao ko dể mày yên đâu.

Tôi cười đắc thắng. thằng này nói zậy thôi nhhưng mà ko dám đâu. tôi là anh em của nó mà. với lại tôi cũng từng ra đầu đỡ đạn cho nó trận hôm trước nó đang cảm kích tôi lắm.hahahah.đang giương đứng cười 1 mình thì Nhất Nguyệt thét như điên trong fòng khách:

- áaaaaaaaaa.......

chuyện gì nữa đây. tôi và thiên anh lao vào fòng thì một cảnh tượng làm... tôi với nó cũng muốn la lên. ko biết làm sao mà Nhất Nguyệt bị chảy máu ở bàn tay.... máu chảy nhiều đến nỗi nhỏ xuống cả sàn nhà. Tôi định lao đến thì thằng Thiên Anh đã đến trước tôi.. nó bế sốc con nhỏ lên. nhất nguyệt thì hơi hoảng định chống cự nhưng mà chắc nó hết sức rồi. tôi bàng hoàng nhìn.

Thiên Anh quát:

- mày nhìn ngu zậy? đi gọi chị giúp việc nhanh. kiếm cả anh Long nữa.

nói rồi nó bế nhất Nguyệt đi.

tôi lóng ngóng bước ra ngoài. ko cần tìm lâu tôi cũng đã thấy anh long. ổng đang đứng tám zới con nào đó. tôi kể ổng là Nhất Nguyệt bị chảy máu thì ổng cúp máy ko lời báo trước với con nhóc đó.

- cái gì? sao nó chảy máu?

- ko biết. khi nó la lên em với thiên anh lao vào thì đã thấy tay nó chảy máu.

- thôi tao biết rồi. hồi nãy chị giúp việc có bê trái cây zô cho tao zới nó. nhưng mà nó bảo là để nó cắt. tao thì gọi điện nên chui ra ngoài này.

- uhm thì ra là zậy.

tôi gật gù nói. con này mà biết gọt trái cây cũng hay lắm. chảy máu là fải rồi.

- bi giờ nó đâu rồi?

- ah ờ thằng Thiên Anh bồng nó đi đâu mất.

- mày nói cái gì?

- Thằng đó quát bảo đi tìm anh rồi bồng Nhất Nguyệt đi. chắc là lên fòng nó.

- uhm, mình lên đó.

Tôi bỗng nảy ra ý định hay ho nên liền nói:

- anh, hay là mình đừng lên.

- mày điên hả?

- ko, mình lên có khi ko hay = mình biến đi chỗ khác đâu.

thấy ông này chưa hiểu tôi liền kể lại chuyện thằng Thiên Anh xạo ổng và cả chuyện nó cứu Nhất Nguyệt.

Long nhìn mặt rất là vui vẻ. ổng liền nói:

- mày đúng là anh em của tao. tốt n hất là mình ko fá nó. đi uống nước đi.

tôi và anh bước đi trong lòng vui fơi fới.

- nằm yên! **ng đậy như zậy làm sao tui băng lại cho cô?

- ai cần anh băng cho tôi.

- tưởng tôi thích lắm hả? chẳng wa là sợ cô chết trong nhà tôi thôi.

- anh đúng là mà...á đau

Nhất Nguyệt nhăn mặt khi Thiên Anh bôi thuốc sát trùng vào tay mình. Tiếng rên đó làm Thiên Anh hoảng hồn. anh làm nhẹ tay hơn và luôn miệng thổi cho Nhất Nguyệt. Điểu đó làm Nhất Nguyệt có cái gì đó ko thoải mái lắm. cô và anh cãi nhau ngày trăm bữa nhưng mỗi lần cô gặp nạn là mỗi lần anh ở bên. lần trước cũng là anh đã cứu cô. lần này là anh băng tay cho cô khi chảy máu.

lấy hết sức bình sinh cô hỏi:

- tại sao tốt với tôi như vậy?

Thiên Anh ngừng tay ngẩng đầu nhìn Nhất Nguyệt. Khuôn mặt có chút thay đổi nhưng giọng nói vẫn là lạnh như thường:

- đơn giản là tôi ko muốn cô chết. cô là em của bạn thân nhất của tôi. đừng hiểu lầm để mà khóc đó!

Câu trả lời đó làm Nhất Nguyệt thấy có gì đó đau đau trong ngực. cô cười nhẹ:

- thì ra là vậy.... vậy thì tôi nên cám ơn cả anh tôi nữa. đã có 1 người bạn như anh...

1 phút yên lặng trôi wa. ko ai lên tỉếng. Nhất Nguyệt fá vỡ ko khĩ nặng nề:

- uhm mà anh tôi đâu rồi? cả thằng Đình An nữa?

- ko biết. hồi nãy tôi bảo Đình An kiếm anh cô rồi đi đâu mất. để tôi gọi anh cô thử.

Nhất Nguyệt khoác tay:

- thôi khỏi, mất công. anh gọi hộ taxi cho tôi về cũng dc.

- hay để tôi chở cô về?

Thiên Anh hỏi với khuôn mặt tràn đầy hy vọng nhưng câu trả lời nhận dc là:

- tôi tự đi. cám ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play