Nó nằm trên giường, kẹp chặt chú gấu bông trắng bằng hai cái chân, còn
đôi tay nó bận cầm quyển sách lịch sử và quyển vở ghi chép gần như quá
sơ sài.
- 1752 triều đại Rama đc thiết lập, theo đuổi chính sách
đóng cửa. Giữa thế… kỉ… kỉ… - Nó liếc vô quyển sách. – À thế kỉ XIX đứng trc… - Nó lại liếc vô quyển sách giáo khoa. - sự đe doạ xâm lược của
Phương Tây, Rama V (Mông… mông… Mông bờ lông tông tông!!!). Điên thật!
Chả vào đầu tẹo nào. – Nó lấy quyển sách cùng quyển vở hai tay đập lịa
lịa vào đầu. – Cái đồ đầu đất trộn bê tông này. Học mãi mà chả nhớ đc gì cả! Hôm tới thi thố cái gì chứ!
****
Nó ôm con gấu bông gõ cửa phòng Huy Vũ.
- Mở cửa giùm cái.
Huy Vũ mở cửa cười toe:
- Đêm hôm vào phòng tôi làm gì thế? Hè hè. - Điệu cười đầy man rợ.
“Cốp”.
- Cười cái đầu ông ý. – Nó “cốc đầu” thằng bạn một cái, rồi thản nhiên
bước vào phòng, ngồi phịch lên giường thằng bạn, quẳng con gấu bông sang một bên. – Ước mơ của ông sau này là gì?
- Ko biết! Chưa nghĩ tới!
- Hì, nhìn ông tôi nghĩ làm nhà quay phim chắc hợp.
- Điên à, tôi biết gì về điện ảnh đâu mà quay với chả phim.
- Quay phim tức là ghi nhận hình ảnh của một sự vật, sự việc nào đó rồi chiếc ra. Cho nên, hôm tới thi học kì, ông có thể làm nhà quay phim,
còn tôi, tôi sẽ là nhà photocoppy. Đồng ý ko? Hè hè…
- Quay cóp á?
- Ừ!
- You tự đi mà làm. Riêng tôi thì ko làm mấy cái trò đấy. Cùng lắm là nộp giấy trắng!
- Thi học kì đấy, ông biết ko?
- Biết! Nhưng ko thích trò gian lận như you!
- Hả? Xí, ko thèm nói chuyện với ông nữa. – Nó đứng dậy, bỏ về phòng. - Ko quay cóp thì thôi. Đây lại về học. Ôi điên mất! Sau này mình có làm
trong bộ giáo dục, sách đầu tiên mình cải cách sẽ là sách lịch sử! Má
ơi!
-???
Cánh cửa phòng đóng sập lại cùng với cơn giận cá
chém thớt của nó. Huy Vũ lắc đầu quay lại giường nằm. Con gấu bông
trắng. Nó để quên. Huy Vũ cầm con gấu bông lên, ngắm nghía. Con gấu bông trắng, nhưng đc mặc hẳn một bộ yếm kẻ ca rô đỏ với cái quần soóc ngắn,
nhìn trông đáng yêu lắm.
****
Huy Vũ khẽ đẩy cửa phòng bước vào. Đèn vẫn sáng nên cậu biết nó chắc chưa ngủ. Bước vào, cậu
giật mình thấy nó đang ngủ gục trên bàn học, với cây bút vẫn ở trên tay. Liếc nhìn, cậu cau mày. “Tên Huy Vũ đáng ghét. Bộ giáo dục khó nhằn. Kì thi học kì đau đầu. Cái đầu với bộ óc bã đậu. Híc, phải học…. Môn lịch
sử toàn chữ. Học, học nữa, học mãi, hộc máu!...”
Cậu bật cười.
Nhìn nó lúc này ngủ ngon như đang say giấc mộng đẹp, ấy thế mà mấy phút
trước chắc chắn viết những dòng chữ kia trong tâm trạng tức tối và khó
chịu. Nó đúng là con bé Cỏ trẻ con, chẳng mấy âu lo và gần như chẳng có
gì ảnh hưởng hay phá hỏng đc giấc ngủ ngon của cô bé. Nhìn nó, Huy Vũ
thấy lòng mình ấm áp lạ. Có lẽ chỉ cần đc sống chung nhà với nó, đc suốt ngày nó càu nhàu, than thở hay như hôm nay đc ngắm nó ngủ ngon là cậu
đã vui lắm rồi. Dù cậu biết, có thể trong giấc mơ đẹp kia chẳng hề có
bóng hình cậu mà chỉ có bóng hình của ông thầy đẹp trai thôi!
Khẽ đặt con gấu bông lên giường, lấy cái chăn đắp lên người cho nó. Chúc ôdì nhỏ của tôi ngủ ngon nhé! Cậu bé cười giữa căn phòng ấp áp một tình yêu đơn phương.
****
- Chị Cỏ! Chị Cỏ!... Chị Cỏ! -
Thằng nhóc Cún đuổi theo nó trên sân trường. Gìơ đang đứng trước mặt nó, cậu bé đưa con mắt nhìn thẳng vào mắt nó. – Sao em gọi chẳng bao giờ
chị nghe máy vậy?
- À… chị bận! – Nó lí nhí.
- Chị đang muốn
trốn em phải ko? Hì. - Thằng bé chợt cười toe. Nó tròn xoe mắt ngạc
nhiên. - Chị đừng thế? Em ko ăn thịt chị đâu. Em biết chị chưa thích em. Nhưng nhất định em sẽ làm chị thích. Này, ô mai đó, chị mang lên lớp mà ăn nhé. Nhớ ăn đấy, ko ăn là em giận đó. - Thằng bé lại cười. – Thôi
chị lên lớp đi, em ko làm phiền chị nữa.
Nó dạo từng bước chân, cái đầu thỉnh thoảng lại quay lại ngó thằng em đang đưa tay vẫy vẫy ra
hiệu đi nhanh lên chị. Nó chẳng hiểu gì cả. Máu nó hiện giờ đang lên não khá chậm. Thành ra nó chưa kịp hiểu đc những thông tin đc truyền từ
thằng em. “Em biết chị chưa thích em nhưng nhất định em sẽ làm chị
thích” ư. Nó lại đần thối cái mặt ra và quay đầu ngó thằng em.
Nhỏ Gấu lên xe theo nhóc Cún đến siêu thị thú nhồi bông. Bao nhiêu là những con thú xinh xắn và đáng yêu.
- Em muốn mua tặng chị Cỏ một con thú ôm, để mỗi khi chị ấy ôm nó thì nhớ tới em!
Nhỏ Gấu đang ngất ngây với đống thú nhồi bông đáng yêu, chợt mặt nhỏ
buồn thiu, Nhỏ đã tự hứa lòng mình sẽ quên đi Cún, và giúp đỡ Cún có thể đến đc với Cỏ. Nhưng mỗi khi Cún nhắc tới Cỏ là lòng nhỏ lại buồn đến
vô cùng. Có gì đó nhoi nhói, đau đau.
- Chị Gấu!
- Hả?
- Chị chọn cho em một con đi!
- Chị thì thích thú nhồi bông lắm, nhưng còn con Cỏ, nó chỉ thích mỗi
con gấu bông trắng của nó thôi. Hay em mua gối cho nó đi. Hì, mốt bây
giờ là tặng gối ngủ mà. Có cả chữ có phải hay hơn ko?
- Ừ nhỉ? Thế mà em ko nghĩ ra. Chị em mình đi chọn gối ngủ đi! - Thằng bé lại kéo nó đi!
****
- Chị bọc lại cho em! – Nhóc Cún quay sang chị Gấu. – Qùa chị Cỏ xong rồi, giờ đến quà của chị!
- HẢ???
…
- Sao lại quay lại đây vậy?
- Hì thì chị bảo là thích thú nhồi bông mà.
Thế là giữa cả một thế giới những con thú nhồi bông, có một cậu bé lăng xăng tự tay chọn một con thú nhồi bông cho chị bạn. Và cũng có một có
bé mỉm cười hạnh phúc ở trong lòng. Đôi khi người ta yêu, chỉ cần một cử chỉ nhỏ của sự quan tâm chân thành từ người mình yêu cũng đủ để người
ta thấy ấm lòng!
- Hì, đấy, em thích đc gọi tên mình lắm! Đằng này chị Cỏ toàn gọi em là nhóc thôi.
- À, ừ… - Lòng nhỏ Gấu lại tê tái. Sao lúc nào tên Cún này cũng nhắc tới nhỏ Cỏ thế.
- Chị có thích lên kia chơi ko? – Nhóc Cún bất chợt chỉ tay về phía cái nhà phao.
- Gì vậy?
- Là lên đó nhảy nhà phao đó chị! – Nhóc Cún lại cười, cái răng khểnh
duyên thật là duyên, nhưng lúc này nhỏ Gấu chẳng thể bận tâm, bởi mắt
nhỏ đang tròn xoe vì ngạc nhiên. Nhỏ và Cún đã qua cái tuổi con nít ấy
rồi, 2 đứa lớn đầu, to xác thế này mà lên đó nhảy với một lũ trẻ con 4,5 tuổi thế kia á? Nhỏ và hội bạn là chúa nghịch ngợm, trò gì cũng thử,
nhưng riêng cái trò này thì đã qua tuổi từ gần chục năm nay rồi. Chẳng
lẽ nhóc Cún vẫn còn trẻ con đến thế? Híc, giờ lại lôi kéo cả nhỏ nữa.
- Lên đi chị! – Nhóc Cún nắm lấy tay nhỏ kéo đi. Bất giác cả hai như có một sóng điện chạy dọc cơ thể. 4 con mắt nhìn nhau, bất chợt cả hai
cùng quay mặt đi ngượng ngùng, nhóc Cún vội giựt tay ra. Nhỏ thấy tim
mình chợt nhói đau. Cái cảm giác như vừa bị vứt bỏ vậy! – Hì, xin lỗi
chị! Thôi mình đi đi! – Nói rồi thẳng bé lại nắm lấy tay nhỏ như một lời xin lỗi vì hành động vừa rồi, kéo nhỏ đi. Đôi bàn tay của một thằng em
kém nhỏ 1 tuổi nhưng đủ rộng hơn, lớn hơn để nắm trọn lấy bàn tay nhỏ,
ấp áp, một cái gì đó ấp áp lạ thường, dù rằng nhỏ biết đó chẳng phải là
cái nắm tay tình yêu.
- Lên đi đừng ngại!... Nhảy đi mà chị!
Nhảy như mấy em này này! – Nhóc Cún vẫn nắm tay nhỏ Gấu giục. - Nhảy dễ
lắm mà chị. - Thằng nhóc bắt đầu nhảy, kéo tay nhỏ Gấu buộc nhỏ cũng
phải nhảy theo. Giữa một bày trẻ con lít nhít, hai đứa lộc ngộc, lớn
tướng nhảy nhót hăng say chả kém gì các em. Nhỏ Gấu cười tít mắt, la hét vui sướng, nhỏ phải công nhận là mình đánh mất mất niềm vui của trò
chơi này lâu lắm rồi. Đôi bàn tay vẫn nắm vào nhau, càng khiến nhỏ vui
và hạnh phúc hơn.
- Anh chị là người yêu của nhau à? – Lũ trẻ con bu vào hỏi hai đứa nó.
- Ko ko. - Nhỏ Gấu vội đưa tay lắc đầu.
- Thế sao hai anh chị lại nắm tay nhau?
- Thì anh chị quý nhau chứ sao! – Nhóc Cún cười đáp lại, cái răng khểnh lại có dịp làm duyên. Nhỏ Gấu lại tròn mắt quay sang nhìn thằng em. Quý nhau? Chẳng lẽ nhóc Cún quý mình ư? Nhỏ ngạc nhiên xen lẫn cả niềm vui. Ử thì vẫn biết quý ko phải là yêu!
- Quý là yêu nhau mà!
-
Hì, nhóc này ngộ ghê. - Thằng Cún đưa tay xoa đầu thằng bé 4 tuổi. - Sau này lớn lên em khác biết. Quý khác, mà yêu khác biết chưa!
Hơn 30 phút nhảy nhót, đủ để hai đứa thấm mệt, nhưng đc cái chẳng còn cảm giác lạnh của mùa đông.
- Chị có người yêu chưa?
- Hả? À…
- Có rồi phải ko?
- Ừ. - Nhỏ Gấu khẽ gật đầu.
- Là anh chàng tốt số nào vậy? Chị xinh đẹp lại đáng yêu và tốt bụng thế này chắc anh ấy đc lắm!
- Ko, anh ấy là một anh chàng ngốc.
- Sao vậy chị?
- À ko chị ngốc thì đúng hơn, ai đời lại yêu một người đã có người yêu.
- Vậy à. Thế thì buồn thật! Nếu người ta có người yêu rồi thì ko nên làm kẻ thứ 3 chị ạ!
- Thằng quỷ này, chị mày biết rồi! - Nhỏ “cốc đầu yêu” thằng em. Lần
đầu tiên nhỏ có cảm giác nhỏ là chị của thằng bé. - Chị đã hứa với lòng
là sẽ quên anh ta. Chúc phúc cho anh ta và người ấy!
- Eò, chị cao thượng quá nha. Nhưng giờ chị còn yêu anh ta ko?
- Hả? Hì… - Mặt nhỏ Gấu đỏ gay, nhỏ cố cười trừ. Còn yêu anh ta nữa ko
ư? Nhỏ muốn quên lắm nhưng sao nhỏ lại thấy khó vậy? Yêu một người đã
khó, quên một người còn khó hơn!
****
Nhóc Cún đưa nhỏ Gấu về tận nhà. Dừng xe trước cổng, thằng nhóc đưa nhỏ con Gấu bông, cười tươi.
- Của chị này! Cám ơn vì món quà và cả việc đã đi chơi cùng em hôm nay nhé!
- Ừ, biết rồi, về đi!
****
Nằm ôm con gấu bông mới đc tặng, lòng nhỏ Gấu thấy hạnh phúc lắm, nhưng đôi mắt nhỏ vẫn ánh lên một nỗi buồn. Ở bên nhóc Cún, nhỏ biết thế nào
là sự ấm áp, nhưng cũng biết thế nào là sự cô đơn, lạnh lẽo. Nhỏ chìm
vào giấc ngủ lúc nào ko hay, với giấc mộng về một buổi đi chơi nhớ mãi
đời nhỏ!
Nó bước vào lớp với đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Cả đêm qua đánh vật
với môn lịch sử và môn lí. Thực sự, nó là đứa con gái thuộc típ chả sợ
gì cả, nhưng nó ko phải là đứa bất cần đời, hơn hết nó lại rất yêu đời.
Nó chẳng phải là đứa chăm chỉ gì, chính vì thế mà hôm qua nó mới phải
khổ sở ngồi nhà thức trắng đêm nhồi nhét một lúc hai cái môn khác nhau
một trời một vực. Lịch sử với lại vật lí. Nó học hành hồi cấp hai còn đc loại giỏi, chứ lên cấp ba thì toàn khá. Chẳng biết có phải nó mải chơi
ko nữa, nhưng một phần nó thấy chương trình sách giáo khoa quá nặng,
cộng thêm mấy thầy cô, điển hình như Hải Kute giảng bài chán ngắt. Sắp
thi nên nó mới phải học, chẳng phải vì lo cho bản thân nó ko đâu, mà cái chính nó ko muốn làm bố mẹ buồn. Nó yêu bố mẹ nhất mà!
- Hộp quà của ai mà to thế này…? – Nó vừa ngáp ngủ vừa hỏi.
- Của em Cún đó. Qủa này thì em Cún thích bà ra mặt rồi nhé! Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi! - Nhỏ Chins chùn mũi.
- Tẩm ngẩm tầm ngầm cái đầu bà ý!
- Em Cún tốt với bà thế còn gì! Đừng để phụ lòng em! - Nhỏ Gấu tỏ vẻ chân thành.
- Còn bà ý! Tôi còn chưa xử bà đâu.
- Gì?
- Rõ ràng là thích em Cún, thế mà đùng một cái lại yêu thằng khác. Bà
đừng có mà giống con Chins, “yêu ai yêu chỉ một người - đừng yêu lắm chỗ nhiều nơi hững hờ!”
Hai con bạn bỗng bật cười hố hố, khiến nó quê ko thể tả.
- Hôm nay Cỏ nhà ta nổi hứng làm thơ cơ đấy!
- Tôi ko thèm nói chuyện với hai bà nữa.
Nó giận dỗi gục mặt xuống bàn, giả vờ ngủ. À ko nó ngủ thật!
****
Cuối cùng những ngày thi cũng qua, những bài vở ở trên lớp bắt đầu nhẹ
dần. Trên ban công tầng 3 tiếng hò hét, reo vui ầm cả một góc. Nó và nhỏ Gấu cầm một hộp lớn toàn chong chóng giấy, thành quả của cả giờ ngồi
làm. Những con chong chóng quay tròn quay tròn, thả mình rơi trong gió
từ trên tầng ba rồi đáp nhẹ xuống mặt sân. Cả một khoảng ko rực rỡ với
những cánh chong chóng quay. Nhẹ nhàng, lãng mạn, thơ mộng. Nó gửi hồn
mình vào những cánh chong chóng quay. Cái cảm giác đc bay lượn, đc khoe
mình với những tấm áo đủ sắc màu quay tròn trong gió, dù rằng rồi sẽ
phải đáp mình xuống mặt đất. Với nó “thà một phút huy hoàng rồi chợt
tắt. Còn hơn le lói suốt trăm năm”.
Khắp trên sân trường, bao con mắt hớn hở ngước nhìn làn mưa chong chóng trên tầng 3, làn mưa của sắc màu!
- Này! Sao mấy em lại thả chong chóng ở đây? Rác hết xuống sân trường biết ko?
- Dạ! Chúng em chào thầy ạ!
- Hả? – Hùng xi lanh ngơ ngác trước màn chào tập thể của học sinh. Nó nhanh nhẩu.
- Dạ chúng em đang quay phim thầy ạ. Chúng em muốn làm một bộ phim về
trường lớp. Chúng em thả rồi lại quét sạch mà thầy. Thầy nhìn xuống dưới đi ạ!
Dưới sân nhỏ Chins với cây chổi và cái hót rác giơ cao
vẫy vẫy ra hiệu cho thầy hiệu trưởng nhìn. Cái mặt nhỏ cười toe, mà
trong lòng thì đầy ấm ức.
- “Hai đứa đểu cá, ăn gian bắt mình xuống đây quét trong khi chúng nó đc tha hồ mà đứng thả chong chóng. Biết thế này đếch chơi trò oẳn tù tì còn hơn.
- Ừ vậy thì nhớ dọn dẹp sạch sẽ đó! Mà bao giờ làm xong phim nhớ cho thầy xem đấy!
- Vâng ạ! – Nó hớn hở, thầy hiệu trưởng dễ bị gạt thật. Nhưng thầy đúng là thầy hiệu trưởng tốt nhất mà nó từng biết. Thầy ko chỉ có uy tính
lãnh đạo tốt mà thầy còn rất hiểu học sinh. Khác hẳn với cô hiệu phó bà
chằn và bà hiệu trưởng hồi cấp 2 của nó. Nhớ lại hồi đấy, trường tổ chức thi làm báo tường chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Nó vẫn còn nhớ như
in. Cô hiệu trưởng là người khó tính, cái mặt lúc nào cũng khó đăm đăm,
chả bao giờ cười với học sinh, chưa kể lúc nào cũng khắt khe, hễ học
sinh mắc lỗi là phạt và phạt thật nặng. Âý thế mà trong cuộc thi làm báo tường lần đó, lớp anh chị lớn làm một bài thơ về cô hiệu trưởng có câu
thế này: “Đôi mắt cô âu yếm nhìn đàn em thơ ngây – Đôi môi cô mỉm cười
căng nhựa đầy yêu thương!”. Nó nghe mà muốn sởn gai ốc. Chẳng biết có
phải vì thế mà tờ báo tường của lớp anh chị đc dành giải nhất hay ko!
Nó ngó xuống sân trường, nhỏ Chins vừa quơ chong chóng vừa đánh mắt lườm túi bụi chúng nó.
- Chúng mày thả thì xuống mà nhặt đi!
- Hì, ai bảo bà thua chứ! – Nó quay sang nhỏ Gấu nghêu ngao hát – “Oẳn tù tì ra gì ra cái này. Em ra cái kéo cắt tình vu vơ”.
- “Anh ra phong thư gửi tình thường nhớ”
- “Đền em đi nhé thua rồi làm ngơ”
- “Đền em một đoạn bài thơ chung tình!”
- “Đền em em phải quét sân một mình!” – Nó hát to hét xuống sân trêu
tức nhỏ Chins, cô bé ấm ức mà chẳng làm đc gì hai con bạn!
Thế đấy, nếu hỏi hạnh phúc của nó là gì, có lẽ nó sẽ ko ngần ngại mà trả lời: Gấu và Chins.
****
Từng cơn gió thổi khiến những cành lá rung rinh như đang nhảy múa, hiếm có hôm nó lại dậy sớm như hôm nay. Cũng vì một việc trọng đại của lớp
mà. Nó vươn người ra ban công, đưa tay hứng lấy giọt sương mai long lanh trên chậu cây cảnh. Sương mai mát lạnh, cả cơn gió hôm nay cũng mát
lạnh. Mát lạnh chứ ko phải lạnh buốt như cái lõi mùa đông, bởi giờ đã
sang xuân rồi. Tiết trời cũng thật đẹp. Nhìn giọt sương long lanh trên
bàn tay mình, nó bỗng thấy yêu đời đến lạ. Cuộc đời này còn vô vàn cái
đẹp và chẳng phải ở đâu xa mà nó ở ngay chính xung quanh nó lúc này. Huy Vũ. Bất chợt nó nghĩ tới cậu. Điên rồ thật.
Thầy Chuân bút chì bước vào lớp với một khuôn mặt man mác buồn.
- Chào tất cả các em. Hôm nay là buổi học cuối cùng của thầy với lớp ta. Thầy phải chuyển công tác!
- Dạ??? - Tiếng cả lớp đồng thanh. Bất chợt nhỏ Chins đứng phắt dậy nghêu ngao.
- Tại sao yêu nhau ko đến đc với nhau?
- Tại sao? Tại sao Ưng Hoàng Phúc thầy ơi! – Lũ học trò cợt đùa mà
chẳng mảy may đôi mắt ai kia trên bục giảng ánh buồn. Cũng hơn 1 năm
cùng lũ học trò rồi chứ có ít gì đâu. Gắn bó với chúng nó biết bao kỉ
niệm buồn vui, ấy thế mà hôm nay nói lời chia tay, lúc bước vào lớp gần
như nghẹn lời ko nói đc, cứ nghĩ chúng nó cũng sẽ buồn như thầy, vậy mà
chúng nó vô tư quá đi thôi. Bỗng những tràng cười im bặt. Nhỏ Gấu chạy
lên bục giảng, giật cái dải băng zôn với dòng chữ kính cẩn: “Chúng con
tạm biệt thầy ạ”. Nó đứng dậy với cái bánh ga tô to đoành, cùng dòng
chữ: “Chúng con yêu thầy”, tiếng lên chiếc bàn giáo viên cũ kĩ.
- Chúng con biết tin thầy phải chuyển công tác từ hôm qua rồi ạ. Chúng
con muốn tặng thầy chiếc bánh kem này do chính tay chúng con mua nguyên
liệu về làm, mong thầy sẽ cảm nhận đc tất cả tình cảm chúng con gửi vào
đây.
- Thầy… thầy cám ơn các con! - Thầy Chuân bút chì gần như ko
nói nổi lên lời. Cổ họng thầy có cái gì đó bóp nghẹt. Niềm vui hay nỗi
buồn? Ko, là sự xúc động và cả tình yêu lũ học trò nhỏ - những đứa con
ngoan của thầy. 10 năm trong nghề chưa đủ để thầy có thể trở thành một
giáo viên với tay nghề cao nhưng đủ để thầy có đc tình cảm từ lũ học trò nhỏ. Có ai đó nói, nghề giáo ko phải chỉ là người cha người mẹ nghiêm
khắc mà còn phải là 1 người bạn tốt! Gìơ thì thầy đã hiểu!
- Chúng con thực sự sẽ rất nhớ thầy!
Cả lớp học bỗng dưng chìm trong lặng im. Niềm xúc cảm đang dâng trào.
Tiếng thút thít bắt đầu vang lên. Những giọt nước mắt của tình thầy trò
lặng lẽ rơi. Trên bục giảng, chiếc bánh kem hình như cũng biết khóc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT